Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 818 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:08:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Khủng Hoảng
ạ Thừa Huân không có mắt sao? Người em tốt của hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa liếc mắt qua cô
Vừa ôm chăn vừa nghĩ đến ngơ ngẩn, Ngôn Hinh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra được nguyên do, cuối cùng cô quyết định, cô có thể nghe lời hắn không gặp Tạ Mộ Trừng, nhưng muốn gia đình cô rời khỏi thành phố này thì tuyệt đối không được, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, kéo Ngôn Hinh vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau cô ngủ thẳng tới giưa trưa, đột nhiên phát hiện có tiếng nói của ai ngồi ở bên giường, Ngôn Hinh không khỏi sợ tới mức che ngực ngồi xuống,” Mẹ, sao mẹ lại ngồi ở chỗ này lên tiếng, làm con sợ hết hồn.”
Ngôn Ngữ nhìn chằm chằm con gái mình, sau đó bước hướng ra phía cửa cất giọng,”Mau chóng rời giường đi,cơm mẹ đã chuần bị xong rồi.”
Trực giác thấy mẹ có gì khác lạ, Ngôn Hinh nhanh nhẹn mau chóng rời giường, vừa đánh răng vừa nhìn về phía dáng người đang bận rộn bên cạnh. Hôm nay cơm trưa là không có gì đặc biệt ba món mặn một món canh, nhưng đối với ngày thường theo lý mẹ cô chỉ làm một món mặn một món canh, làm nhiều chi thêm cực.
Ngôn Hinh lẳng lặng cúi mặt ăn cơm, không dám nói lời nào, cô có dự cảm mẹ cô hôm nay có gì đó khác lạ.
Ngôn Ngữ yêu thương nhìn con gái mình ” Ăn nhiều một chút, Hinh nhi, con gầy như vậy mẹ rất đau lòng. Hiện tại cả nhà phải dựa vào con buổi tối phải làm đêm kiếm tiền, là mẹ vô dụng, mẹ là một phế nhân, không thể làm gì cho con……”
Hai tay cô run run, chén cơm trong tay Ngôn Hinh suýt nữa cầm không vững, cô quá rõ ràng những lời này bên trong chắc chắn có hàm ý gì đó, tám năm trườc khi cô và em gái còn nhỏ, ba gặp chuyện không may phải đối mặt với đủ loại áp lực, chống đỡ không nổi nữa. Có một ngày ban đêm mẹ giữ chặt cô và Đường nhi chạy ra gia môn, một đường đi vào bờ biển, ôm lấy các hai chị em cô nhảy vào trong nước biển. Sau đó nếu không phải Điền thúc thúc đuổi tới, chỉ sợ mẹ con ba người đã vào bụng cá.
Mà ngày nào đó cô vĩnh viễn nhớ rõ ở mẹ con ba người chậm rãi chìm vào nước biển, mẹ ở bên tai cô nói,” Hinh nhi, Đường nhi, là mẹ vô dụng, mẹ là một phế nhân, mẹ trong lòng rất khổ rất khổ, không thể cho con cuộc sống sung túc. Ngoan, nghe lời, mẹ mang các con đến một chỗ, các con rất nhanh sẽ không còn khổ sở nữa……”
Nhớ lại đến nơi đây, Ngôn Hinh một phen bỏ lại bát cơm, bắt lấy dáng người gầy ốm của mẹ, nước mắt cơ hồ sắp xuống dưới,” Con sẽ kiếm tiền, mẹ, không cần nản lòng, con ngày hôm qua đi làm rất cố gắng, quản lí lại đưa cho con tiền thưởng, con đưa ẹ xem.” Nói xong cô chạy tới phòng ngủ, đem tiền thưởng và lương nhét vào tay mẹ, bối rối nói năng lộn xộn,” Mẹ, xin mẹ đừng như vậy, mẹ, con đã trưởng thành, con có thể chăm sóc ẹ cùng Đường nhi, mẹ yên tâm, con sẽ lại cố gắng tìm công việc, tiền này mẹ cứ cầm. Tí nữa con sẽ ra ngoài làm việc, nhất định có thể tìm được, nếu không, con có thể làm nhiều việc, kiếm nhiều tiền hơn. Mẹ không cần lo lắng, con còn trẻ, tinh lực dồi dào. Đúng rồi, con có thể làm gia sư, cùng lắm so với người khác thu phí thấp một ít, phụ huynh có thể mời con. Mẹ, mẹ hãy tin con, xin mẹ đừng bỏ rơi con……”
Nhìn trong tay là một bao thật dày, Ngôn Ngữ lắc đầu sắp khóc,” Hinh nhi,con cho là mẹ muốn tự sát sao? Mẹ sẽ không, mẹ hiện tại có con, còn có Đường nhi, mẹ sẽ không giống tám năm trước làm chuyện ngớ ngẩn. Thầy bói nói, mẹ đời này dựa vào con gái lớn, cho nên mẹ mới không ngốc, mẹ muốn tận mắt thấy con sẽ làm gì để mẹ có thể sống sung túc.”
Khế Ước Hào Môn Khế Ước Hào Môn - Cổ Phán Quỳnh Y