"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cận Niên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 977 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 150: Đem Cả Mạng Sống Cũng Muốn Che Chở Nàng
êm xuống.
Ngự Phong Trì ở khu nhà cao cấp bên cạnh bờ biển chờ đợi, hắn không biết mình đã đợi bao lâu, cũng không biết bản thân đã lâu chưa ăn cái gì, chỉ biết là ở tại Tín Viễn không đợi được Thượng Quan Hạo, hắn cũng chỉ có thể ở khu nhà này đợi!
Đêm khuya buông xuống, hắn rốt cuộc cũng thấy được xe Thượng Quan Hạo trở về.
Thần kinh thắt chặt căng thẳng…
Sau mười tiếng hắn rời khỏi nhà, bỏ đi.
Ngự Phong Trì nghiến răng, giẫm lên chân ga đuổi theo sau! Chỉ cần đi theo hắn, cuối cùng sẽ biết Tần Mộc Ngữ ở chỗ nào!
Hắn chăm chú đi theo Thượng Quan Hạo, không có hứng thú muốn biết hắn tại sao đột nhiên về nhà lại đột nhiên từ trong nhà đi ra, đêm đã khuya như vậy hắn còn muốn đi đâu… Những chuyện này đều không trọng yếu! Mà khi xe Thượng Quan Hạo dừng lại trước cổng bệnh viện, mặt Ngự Phong Trì lại lần nữa trắng không còn chút máu.
Chết tiệt… Hắn chỉ biết, Tần Mộc Ngữ đi theo gã này, sẽ không có thời gian nào không bị thương!
Đã biết tin Tần Chiêu Vân bị người hại chết, nàng sẽ có phản ứng như thế nào?
Trong xe phía trước, Thượng Quan Hạo đã bước xuống.
Ngự Phong Trì cũng cởi đai an toàn ra, cẩn thận đuổi theo bước chân hắn.
Thế nhưng thật không ngờ, vừa tiến vào bệnh viện, đằng sau đã truyền đến một hồi tiếng còi cảnh sát chói tai! Ngự Phong Trì ngoảnh đầu lại, một màn ánh đèn chói mắt hiện ra, không biết là xảy ra chuyện gì.
Nơi đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Ngay cả Thượng Quan Hạo đi ở phía trước, bóng dáng cao lớn cũng có hơi nghiêng lại, nhìn một chiếc xe cảnh sát tiến vào bệnh viện, có hơi nhíu mày. Thế nhưng tâm tư của hắn cũng không ở chỗ này, phỏng đoán, biết đâu chỉ là vụ án hình sự bình thường, cảnh sát mang theo phạm nhân đến bệnh viện cũng không có gì lạ.
Hắn thu hồi tầm nhìn, đi vào thang máy, đến chỗ Tần Mộc Ngữ.
Trong đầu hắn lóe ra hình ảnh ngày hôm nay, ở trong nhà hàng, nàng rõ ràng lại tưởng là cái chết của Tần Chiêu Vân có liên quan tới hắn, mới có thể chịu kích động như vậy, kích động đến ngay cả đứa bé cũng suýt nữa xảy ra chuyện.
Nếu mà nàng tỉnh lại, hắn nên đối mặt như thế nào? Lại không còn gì có thể uy hiếp được nàng, nàng sẽ liều mạng vùng vẫy đến mức cá chết lưới rách không?
Sắc mặt Thượng Quan Hạo trắng bạch.
Lấy điện thoại ra, hắn gửi đi một tin nhắn, nói cho những người đó, nếu như chuyện này điều tra không đến nơi đến chốn, sẽ không đến mức đần độn đến thế.
Tới cửa phòng điều trị, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại…
Trước cửa, một cô y tá khóc, mái tóc lộn xộn ngổn ngang, dáng dấp rõ ràng đã bị hù dọa đến khiếp sợ, xung quanh có người vỗ về an ủi nàng.
“Ta không thấy được, ta thực sự không thấy được! Các ngươi đừng ép ta nói! Hai người kia đều mang khăn trùm đầu ta cái gì cũng không thể nhận ra! Bọn họ lấy đao chỉa vào người của ta, nói ta có can đảm phát ra một tiếng sẽ giết ta! Ta chỉ có thể để nàng bị người mang đi, ta không có biện pháp a…”
“Ngươi đừng khóc, đừng khóc, đều không phải lỗi của ngươi, a, đợi lát nữa cảnh sát tới ngươi cứ nói như vậy…”
“Nhất định, đã trễ thế này ở bệnh viện bắt cóc người, nhiều người thấy được, không sợ nói không rõ ràng…”
Khuôn mặt Thượng Quan Hạo, liền lập tức trở nên y ám, thật sâu trong lòng quặn thắt.
Bắt cóc.
Bắt cóc ai mang đi?
Nắm tay hắn ở trong túi siết chặt lại, sải bước mà đi qua, một đám y tá kinh hô, bàn tay tách các cô ra đi vào cánh cửa ở sau lưng… đó là chỗ Tần Mộc Ngữ nằm ngày hôm nay!
Hắn thấy rõ bên trong cánh cửa căn bản là không có cái gì, khuôn mặt hoàn toàn trở nên trắng bạch!
“… Người đâu?” Thượng Quan Hạo nghiến răng nghiến lợi cực kỳ phẫn nộ, con ngươi mắt sắc nhọn như, lớn tiếng hỏi mấy người y tá, “Bệnh nhân ở đây đâu? Đi đâu rồi!”
Các y tá sợ đến không dám nói ra lời nào, ở giữa cô y tá kia khóc, khóc không thành tiếng.
Thượng Quan Hạo một tay túm lấy cô y tá kia qua, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng như muốn đứt đoạn ra, khàn giọng nói: “Ngươi biết có đúng không? Cô gái ở phòng này đâu rồi? Nàng đang có mang, hôm nay nới đưa nàng qua đây… Ngươi con mẹ nó nói cho ta biết, người đang ở chỗ nào?”
Cô y tá nhìn nam nhân tuấn lãng trước mặt, dáng dấp hung thần ác sát, sợ đến khóc rống lên một tiếng.
Mà sau đó Ngự Phong Trì cũng tới, nhìn một màn này, cũng là sợ đến ngây người.
Hắn thụt lùi lại một bước, đỡ lấy tay nắm cầu thang, gần như là trong nháy mắt nghĩ tới được! Chiếc xe cảnh sát kia vừa mới lao nhanh tới! Bệnh nhân ở bên trong bệnh viện bị bắt cóc, bọn tội phạm cái gì cũng không muốn, lại chỉ muốn người kia! Mà sau khi chúng bắt cóc Mộc Ngữ, người trong bệnh viện liền lập tức báo cảnh sát!
Hắn biết. Cái gì cũng đều minh bạch.
Gương mặt thắt chặt lại mà tái nhợt, Ngự Phong Trì nắm chặt tay nắm cửa, nghĩ tới một lần bắt cóc kia, giữa lúc cảnh sát miêu tả, như có một lưỡi dao nhọn đâm vào, có thuốc độc, một lần đầy mạo hiểm, đã khiến nàng phải khâu bảy mũi, hắn còn nhớ rõ trong cổ nàng còn có vết bỏng của tàn thuốc.
Ngự Phong Trì không còn có chần chừ, đẩy người hai bên ra, chạy nhanh ra ngoài!
Hắn biết đến…
Hắn có thể đoán được là ai làm!
Nhìn xuyên qua khung cửa sổ bằng kính có thể thấy, một người bóng dáng cao lớn ra sức thoát khỏi viên cảnh sát đang gặng hỏi, vọt tới chiếc xe thể thao màu đỏ ở bên ngoài bệnh viện, nhanh chóng khởi động xe, đem xe rời đi!
Vì sao…
Tần Mộc Ngữ… Vì sao loại chuyện như thế này đều xảy đến với ngươi?
Khéo miệng Ngự Phong Trì mở ra một nụ cười lạnh lùng, cười đến trong mắt hiện lên một tia sáng lóe ra, trong lòng hắn thầm gọi tên nàng, không biết hiện giờ nàng ở nơi nào, nàng bị làm sao, đứa con cả nàng có xảy ra chuyện gì!
Tần Mộc Ngữ… Ngươi có sợ không?
Tay hắn cầm chỉ dẫn đường trong xe mở ra, đôi mắt đỏ tươi của hắn quét qua.
Phía trên quả nhiên là một điểm đỏ đang di chuyển, chính là đang hướng về phía ngoại ô Z thành chạy đi. Hắn cũng đã đem tốc độ xe đẩy lên mức cao nhất, hướng về phía kia mà phóng đi!
Không sai, điểm đỏ kia, đúng là xe Tần Cẩn Lan.
Từ một lần hắn đi ra ngoài theo dõi Tần Cẩn Lan, thì càng ngày càng nghi ngờ chuyện phát sinh lúc đó ở M thị, mối nghi ngờ kia càng lúc càng lớn dần trong đầu, hắn không dám khẳng định, mãi đến khi hắn nghe được tin tức Tần Chiêu Vân bị người giết! Hắn biết Thượng Quan Hạo sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, Tần Chiêu Vân là thủ đoạn duy nhất hắn dùng để uy hiếp Tiểu Ngữ, hắn sẽ không ngốc đến độ tự tay giết Tần Chiêu Vân! Mà lúc còn sống Tần Chiêu Vân cho dù đắc tội với nhiều người, cũng sẽ không có ai ra tay với một người sắp chết, dẫn đến việc mang tội danh giết người! Tần Chiêu Vân đã chết, không có ai có thể có được lợi ích, mà người đau khổ nhất, sẽ chỉ có đứa con gái nhỏ hắn thân sinh ra…
Tay Ngự Phong Trì càng nắm chặt vô lăng, mắt càng lúc càng thêm đỏ.
Hắn biết bản thân làm được, trước khi rời khỏi khu nhà cạnh biển, hắn ở trên xe Tần Cẩn Lan gắn vào một bộ phận theo dõi! Chỉ là trong đầu hắn khiếp sợ, càng tiếp cận chiếc xe kia, càng tới gần chân tướng của sự việc, lông mao toàn thân hắn đều dựng đứng lên…
Tần Mộc Ngữ, ngươi có biết hay không? Ta sinh ra ở Ngự gia hai mươi mấy năm, các chú bác sẽ vì gia sản ông nội ta mà đầu rơi máu chảy! Thế nhưng còn không có người… Chí ít còn không có người, lại hạ độc thủ đối với anh em như vậy! Nàng rốt cuộc là một cái dạng chị gái gì… Có nhiều oán hận ngập trời, làm cho nàng chuyện tình ngay cả cầm thú cũng không làm lại xảy đến!
Khuôn mặt hắn xanh xao, mặc kệ nàng gặp phải chuyện gì, càng không quản lúc này bên trong bệnh viện, Thượng Quan Hạo cùng cảnh sát sẽ xử lý chuyện này như thế nào, hắn chỉ biết bản thân mình có liều mạng cũng muốn nhanh chóng đuổi theo!
Khế Ước Hào Môn 2 Khế Ước Hào Môn 2 - Cận Niên