Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Tửu Đồ
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 404 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 820 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 - Chương 19: Ván Bài (19)
trợn tròn mắt suýt nữa thì trượt chân. Vì người có đại ân giúp y không là người khác mà chính là Vương Nhị Mao tâm phúc của Trình Danh Chấn. Không đợi y từ trong kinh ngạc bình ổn lại tinh thần, Hoàng Minh Viễn từ xa đã bị giết, giáo dài của Vương Nhị Mao đẩy Hoàng Minh Viễn ra, sau đó nhanh chóng ra lệnh:
- Rút quân, giáo đầu lệnh cho các ngươi rút quân về phía sau.
- Cái gì?
Hàn Thế Vượng gần như không tin được vào tai mình, rút lui về phía sau? Không ngờ Trình Danh Chấn lại chủ động khiến mọi người bị sỉ nhục. Vương Nhị Mao cũng không cho y cơ hội kháng cự, vừa công kích Hoàng Minh Viễn vừa lớn tiếng ra lệnh:
- Rút lui, đừng có nói nhảm. Quân lệnh như sơn!
Lúc Trình Danh Chấn luyện binh ở đầm Cự Lộc, điều mạnh nhất chính là uy nghiêm của quân lệnh. Trong lòng Hàn Thế Vượng hiểu rất rõ điều này, cho nên không dám chần chừ. Y nhảy vào đoàn người rút kèn ra thổi:
- Ô ô ô....
Hiệu lệnh mang theo cả sự không cam lòng nhanh chóng truyền ra cánh tả. Đam lâu la đang liều mạng với kẻ thù mờ mịt quay đầu lại, sau đó nhanh chóng tan dã.
Loạn mệnh, đây đúng là loạn mệnh, đủ sức để gây nguy hiểm cho toàn quân. Sau khi tiếng kèn thổi lên, Hàn Thế Vượng ý thức được điều này nhưng thế cục vốn đã không thể xoay chuyển được, đám lâu la đã mất đi nguồn động lực cuối cùng, chạy tán loạn trước mặt kẻ thù, bị người ta đuổi chạy như thỏ vậy, đâm ngã, chém chết.
Trong tình trạng vô vọng, Vương Nhị Mao cũng thành một cây độc mộc. Tuy gã dẫn theo một đoàn binh có thể nói là tinh nhuệ, nhưng người ít không địch nổi người đông, bị đám người Hoàng Minh Viễn liên tục đẩy lùi về sau. Mà Hoàng Minh Viễn không chịu nổi niềm vui từ trên trời rơi xuống chỉ trong nháy mắt như vậy, căn bản là y không rảnh để lo những việc khác, bây giờ y chỉ lo đuổi cùng giết tận kẻ thù.
Cờ chiến lay động, Dương Thiện Hội đem toàn quân áp đi qua. Cánh tả cũng không phải mồi, không có tướng lĩnh nào dám can đảm chịu đựng phiêu lưu toàn quân tận mực. Gần một nửa huynh đệ làm mồi vứt cho đối thủ, đổi lấy thời cơ chiến đấu. Một khi không nắm chắc được sẽ gặp vạn kiếp bất phục.
Cánh tả của Minh Châu Quân tốt hơn, tốc độ tháo chạy giống như tuyết lở. Đã bị liên lụy, trung quân, hữu quân cũng không khỏi không quay lại gấp thành hình khúc khó coi rồi không ngừng duỗi ra. Rồi cong, càng cong càng gãy.
- Hết rồi!
Bại binh của Hàn Thế Vượng chạy được mấy bước thì quay đầu nhìn lại. Lúc này đúng là hoàn toàn hết rồi, Minh Châu Quân đại bại, đầm Cự Lộc cũng không còn. Đợi bon họ chính là lồng giam quận Thanh Hà, xiềng xích và tường thành treo lên đầu mỗi người. Đám quân binh căm phẫn đuổi theo các huynh đệ vào phía trung quân. Trung quân của Trình Danh Chấn không thể chịu đựng bại binh và sự tấn công song song của quận binh, cho nên không ngừng lui về phía sau. Chiến kỳ kiêu ngạo trước đó đã đất đi màu sắc, lắc lư muốn ngã.
Đối lập với cảnh này là cờ chiến của Dương Thiện Hội, tiến quân thần tốc, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Bỗng nhiên trên trời có tiếng sét, sáng bừng trước mắt Hàn Thế Vượng. Xa hơn nữa thì ra là cánh hữu của Minh Châu Quân, dường như khó có thể chịu được áp lực của trung quân, nhanh chóng lượn vòng gãy, giống như lưỡi hái bay vút ra mấy bước, hung hăng chém vào sau lưng của quận binh.
Một kích hai đoạn.
Tất cả đáp án đã rõ ràng trong khoảng khắc.
Căn bản là Trình Danh Chấn cũng không coi trọng sức chiến đấu của người mới vừa quy hàng. Nhưng hắn cũng không dám để cho đám người này ở phía sau còn mình mang theo Minh Châu Quân đi liều mạng với cường địch. Một khi đám người này lại xuất hiện một kẻ nắm chắc cơ hội như Lư Phương Nguyên, khi Minh Châu Quân liều mạng với quận binh Thanh Hà đến lưỡng bại câu thương, sau đó sẽ lại phải nghênh chiến vớ kẻ địch mới mới quật khởi.
Cho nên hắn đem đám người quy hàng mới này bày thành một cánh của mình. Không phải là lợi dụng sức chiến đấu của bọn hắn mà là lợi dụng tính mạng của họ. Lợi dụng tính mạng của họ để hấp dẫn đối thủ. Thực ra cờ chiến được giấu bên cánh phải, một khi Dương Thiện Hội không kìm được sẽ thừa thắng muốn nuốt chửng con mồi, Mạch Đao Đội đêm qua từng bố trí Lư Phương Nguyên vào tuyệt địa lại lần nữa được xuất ra, chém đứt lưng quận binh Thanh Hà.
Dương Thiện Hội không thể cự tuyệt được sức hấp dẫn của cánh tả.
Vì nghi ngờ cánh tả của Minh Châu Quân căn bản là giả vờ thất bại mà rút lui về phía sau. Chỉ cần nắm chắc cơ hội, binh lính quận Thanh Hòa sẽ thừa thắng xông lên, cầm chắc phần thắng.
Cho nên vừa rồi trong đám ô hợp ai dũng cảm gan dạ phản kích mới thật không ngờ được rằng Trình Danh Chấn không cần. Hắn chỉ cần đám ô hợp đó duy trì được sự khiếp đảm, tan tác, bị quân địch xua đuổi, giết hại. Sau đó hắn xem thời cơ đúng lúc và ra tay một cách dứt khoát.
Cho nên, hắn thà dùng một đao để hủy diệt kết quả giằng co này, thậm chí có thể vứt bỏ tính mạng của hơn một ngàn lâu la cho quân địch.
Ta hiểu rồi, ta đã hiểu tất cả rồi.
Hàn Thế Vượng đã hiểu tất cả, y đứng bất động tại chỗ, thanh đao yếu ớt căn bản là không chống đỡ nổi bả vai to nặng của y, thanh đao cong đi, gần như sắp gãy. Nhưng y không thể biết điều đó, cơ thể của mình đã nghiêng xuống, để mặc ác huynh đệ xung quanh mình đang tháo chạy, sau đó mặc cho nhóm đồng đội đang chạy đột nhiên phát hiện phía sau tình hình thay đổi xoay đầu lại, chạy qua mình, lại gia nhập chiến đoàn.
Thực sự không có cách nào xoay chuyển được tình hình, Hàn Thế Vượng biết rằng dù những người này có gia nhập chiến đoàn hay không thì cũng không hề ảnh hưởng đến toàn cục. Quận binh Thanh Bình nhảy vào đám ô hợp của mình, chém giết tứ phía, trận chiến này đã có kết quả. Khác biệt chính là mình và số lượng đám ô hợp dưới trướng mình bị hy sinh càng lúc càng nhiều, có lẽ là tổn thất quá bán, từ nay về sau mất hết nguyên khí mà thôi.
Dù kết quả có thể nào thì cũng không cấu thành uy hiếp với Trình Danh Chấn một lần nữa.
Ô ô ô, tiếng của trung quân lại kêu lên, thúc giục đoàn người xông lên, bố trí để quận binh Thanh Hà vào chỗ chết. Hàn Thế Vượng lau máu trên vết thương, tập tễnh chạy tới trước trận. Y đã hiểu và quyết định che dấu toàn bộ suy nghĩ của mình, không nói cho bất cứ ai biết.
Đứng trước kẻ thông minh, kẻ ngốc tóm lại vẫn an toàn hơn kẻ thông minh. Hơn nữa, hiện giờ Trình Danh Chấn mới thích hợp với việc làm một Đại đương gia, hóa ra yếu đuối và lương thiện sẽ chỉ khiên cho y có kết cục càng bi thảm trong loạn thế hơn.
Có lẽ, hôm nay Trình Danh Chấn mới đúng là Trình Danh Chấn. Hổ non trước khi răng nanh chưa dài có lẽ nó sẽ hiền như mèo, nhưng hổ già chính là hổ già, một khi nó đã trưởng thành thì sẽ rất khát máu. Đây là bản tính không ai thay đổi được.
Hơn nữa, đốc thúc con hổ này lớn lên đấy, là có sự tham dự của Đại đương đầm Cự Lộc Trương Kim Xưng!
Khai Quốc Công Tặc Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ