Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Tửu Đồ
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 404 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 820 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 3 - Chương 113: Triều Lộ (39)
ù nói thế nào thì Vương Đức Nhân cũng là kẻ nhiều năm cầm đao đánh người, dựa vào trực giác của mình phát hiện đang có nguy hiểm. Y vội bật cười ha hả, bổ sung:
- Nếu đúng là như vậy thì tốt quá. Huynh đệ thân sư các người nam bắc ứng chiếu cho nhau, không lâu nữa, nhà kho Lê Dương sẽ rơi vào tay Ngõa Cương Quân của chúng ta.
Lý Mật cũng là người cảnh giác, phát hiện ra lời nói của Vương Đức Nhân có phần gượng ép, chợt nhận ra mình có phần thất thố, ông ta liền ra vẻ bình tĩnh nói:
- Vậy hóa ra lại hay. Đội Ngõa Cương Quân của chúng ta lại thêm một thành viên trí dũng song toàn. Chỉ tiếc rằng, gần đây hành tung của Gia sư mơ hồ, khiến cho đệ tử ta muốn hiếu tâm cũng không có cơ hội. Không bằng không cứ, sao có thể đến đầm Cự Lộc nhận nhau chứ?
- Ồ.
Vương Đức Nhân chậm rãi đi mấy bước thong thả, nắm lất chòm râu làm dáng:
- Nếu Mật Công là đệ tử quan môn, nói vậy thì nghe giang hồ đồn là bậy rồi! Ôi! làm hại ta vui mừng một trận thay Mật Công!
- Cũng không hoàn toàn là mất không công!
Trong chớp mắt ngữ điệu nói chuyện của Lý Mật đã khôi phục lại bình thường. Ông ta cười cười có phần cổ vũ nói:
- Bởi vậy có thể thấy Đức Nhân đã coi núi Ngõa Cương như là nhà của mình. Không giống như những người khác, đều chỉ cho rằng nơi này là tạm bợ.
- Được Mật Công xem trọng, Vương mỗ, Vương mỗ không dám quên mình phục vụ.
Vương Đức Nhân được khen sắc mặt trở lên hồng hào, rồi cười ha hả khiêm tốn:
- Chỉ có điều, thật sự là bản lĩnh của Vương mỗ có hạn, không thể tận lực vì Ngõa Cương của chúng ta, nếu không, nhất định sẽ ở chỗ xung yếu dưới núi, làm thịt lão tặc Trương Tu Đà, giúp các huynh đệ trừng trị ác khí trước mắt này thì được.
- Cũng không phải trong chốc lát. Tùy mất tướng đổ, mặc dù Trương Tu Đà có bản lĩnh lớn hơn nữa thì cũng chỉ là một cây độc mộc gắng gượng mà chống đỡ Đại Lương mà thôi.
Lý Mật nhún vai, ra vẻ nho nhã bình luận:
- Chỉ cần quần hùng Ngõa Cương ôm thành, tử chiến đến cùng. Đợi một thời gian nữa, chúng ta phát triển, xu thế công thủ tất sẽ khác.
Hai câu này dùng từ rất nhã, Vương Đức Nhân nghe không hiểu lắm, liền gượng cười đáp lại:
- Ừ, nói rất có lý. Rốt cục thì Mật Công nói dăm ba câu đã nói vào điểm chết rồi, rất nhiều chuyện ta nghĩ thế nào cũng không ra, Mật Công tiện tay đẩy một cái, bèn thấy như đẩy ra mây đen rồi...
- Ha ha ha ha!
Lý Mật thoải mái cười to:
- Đức Nhân học được thói vuốt mông ngựa từ khi nào thế? Làm tai bị dụ dỗ bởi bao lời hay. Chỉ có điều Lý mỗ không đành lòng thấy dân chúng hàng ngày phải chịu khổ bởi những chính sách tàn bạo. Nếu tứ hải thanh bình thì Lý mỗ mới vui hái hoa cúc dưới giậu đông, qua những ngày nhàn nhã tự tại.
Hái cúc đông dưới giậu đông, thơi thới nhìn núi Nam (Thải cúc đông ly hạ, u nhiên kiến nam sơn – Bài thơ Ẩm tửu của Đào Tiềm). Nếu Vương Đức Nhân đã từng đọc sách, thì nhất định có thể hiểu ra Lý Mật đã dùng điển cổ, cũng sẽ bị chí hướng cao xa và chút công lợi mỏng của đối phương làm cho cảm động. Chỉ có điều tiếc rằng Vương Đức Nhân quê mùa, cố lắm cũng chỉ biết được ba chữ tên họ của mình, còn lại mở ra đại ca thì lại không biết đến nhị ca rồi. Cho nên y cũng không tiếp lời nữa, chỉ chớp mắt sững sờ nói:
- Hái cúc, Mật Công rất thích hoa cúc phải không? Ngoài phòng của Tam gia có nột vườn lớn, nhìn qua cũng rất được. chẳng qua là hoa kia có nặng mùi thuốc, ta ngửi là thấy đau đầu nhưng nghe người ta nói pha trà ngon lắm, có thể làm sáng mắt, hạ hỏa...
- Nếu làm gối để gối đầu còn có thể trị được chứng mất ngủ nữa đấy!
Lý Mật nhận ra mình đang gảy “Cao Sơn Lưu Thủy” ột kẻ tai trâu nghe, dở khóc dở cười cắt ngang:
- Ta không phải nhắc đến hoa cúc, năm tới có thời gian cũng trồng mấy cây trước phòng. Đúng rồi, ông nghe ai nói Trình Danh Chấn là sư đệ của ta? Lời này có đáng tin cậy không?
Đề tài này rốt cuộc lại vòng qua người Trình Danh Chấn, Vương Đức Nhân trầm ngâm một chút rồi cẩn thận giải thích:
- Cùng đúng lúc, dưới trướng của ta có một tên tay sai, trước kia làm tay chân trong huyện Quán Đào. Khi Trương Kim Xưng phá Quán Đào, hắn đá chớp thời cơ trốn trong đống người chết mới bảo vệ cái mạng. Chính hắn nói, vốn dĩ Chu gia mua được đội trưởng nhà lao, chuẩn bị lén lút bức tử Trình Danh Chấn, nhưng ai ngờ trong ngục giam có người mù họ Đoàn đã ngăn lại!
- Vậy người mù kia chẳng phải là tù phạm sao? Sao mà to gan thế?
Không đợi cho Vương Đức Nhân nói xong, Lý Mật đã cau mày xen vào một câu.
- Đúng thế, thuộc hạ cũng hỏi câu như thế này?
Vương Đức Nhân nhìn trộm sắc mặt của Lý Mật, ra vẻ ngu dốt trả lời:
- Nếu Trình Danh Chấn chết trong tù, huyện Quán Đào không phải được bảo vệ sao? Kết quả theo tiểu tử kia nói, người mù họ Đoàn tính toán tài tình, chẳng những miệng sắt mà còn nói là trúng. Hơn nữa còn có thể chỉ điểm ọi người phát tài, họ làm theo nhất định có thể đào ra mấy thứ!
- Tham tiền tài bất nghĩa, đáng chết!
Lý Mật cười lạnh một tiếng, oán hận chế ngạo.
- Thuộc hạ cũng nói như vậy. Nhưng bọn nha dịch là những người thế nào? Làm gì có kiến thức như của Mật Công. Bọn họ làm theo rồi thả Trình Danh Chấn ra. Sau đó hắn báo đáp ân đức rồi bái ông ta làm sư phụ. Sau khi phá thành Quán Đào, Trình Danh Chấn làm Cửu đương gia trong đầm Cự Lộc. Người mù họ Đoàn đó lại không đi cùng hắn để hưởng phúc mà trước khi Trương Kim Xưng vào thành đã biến mất như quỷ. Lúc đó, bọn nha dịch may mắn sống sót mới phát hiện ra, người mù này là một cao nhân. Sau đó đi hỏi thăm xung quanh, lại nghe nói ông ta là Tổng Biều Bả Tử Vương trong truyền thuyết lục lâm.
- Tin vịt, sao có thể coi là thật!
Không đợi Vương Đức Nhân nói rõ, Lý Mật đã khinh bỉ ngắt lời:
- Gia sư đã rửa tay chậu vàng trước khi lật Đại Tùy, ông lấy cứu lên dân bách tính là nhiệm vụ của mình, y phục không trọng vải đay, thức ăn cũng không trọng mùi vị, làm gì mà có tiền bạc để lại chứ. Mặc dù có, mấy huynh đệ già lúc đó bên cạnh ông ta, mỗi người một chút, thì cũng đã sớm chia nhau hết rồi, chưa đến lượt người ngoài thèm muốn đâu? Ôi, những người này thích những chuyện không căn cứ, muốn mình phát tài to mà không nghĩ tới thân phận, nếu phát tài thật thì còn cái mạng để mà hưởng thụ ư?
- Mật Công nói rất có lý, Mật Công nói rất có lý!
Vương Đức Nhân gật đầu liên tiếp, giống như gà con mổ thóc giống vậy, Lý Mật cũng tỏ vẻ đồng ý:
- Ta vốn dĩ còn nghĩ, nếu thật sự có khoản tiền này, thì sẽ làm cho Ngõa Cương Quân làm quân phí. Bây giờ, suy nghĩ một chút, nếu lời đồn đại là thực... Qua nhiều năm như vậy rồi sẽ rơi vào tay không biết bao nhiêu người sao giờ lại rơi vào tay chúng ta?
- Đức Nhân nghĩ như vậy là đúng rồi. Ngõa Cương Quân chúng ta nổi lên là thiên mệnh, thiếu tiền đương nhiên là có thể đến kho triều đình lấy, không cần phải thêu hoa dệt gấm làm gì. Nếu không, sẽ khiến anh hùng thiên hạ chê chúng ta keo kiệt!
Lý Mật vỗ bả vai Vương Đức Nhân cười ha ha tán thưởng.
Vốn y khôn có dùng lực gì, Vương Đức Nhân lại bị vỗ làm cho lảo đảo. Hai người liền ngẩn người ra, nhìn nhau lấy hơi thở rồi lại cùng cười phá lên:
- Xem xương cốt ta thế này, thật là kém quá, để Mật Công vỗ lập tức không biết nam bắc gì rồi!
Vương Đức Nhân đững vững ở một khoảng cách an toàn, cười ha hả rồi đánh trống lảng.
- Chắc là gần đây Đức Nhân làm việc vất vả quá, cho nên mất cái chân rồi!
Lý Mật lui sau nửa bước, cười và nói mấy câu tâm ngôn để hóa giải sự xấu hổ.
Thực ra trong lòng hai người đều hiểu được, vừa rồi nói chuyện cả hai đều có sự chuẩn bị. Hai người vốn thông minh, đều phải cẩn thận bảo vệ cái cửa sổ cuối cùng, không ai đâm phá trước. Bởi vì làm như vậy đối với đôi bên đều không tốt đẹp gì.
- Vết thương của Mật Công chữa trị đến đâu rồi, có cần ta đi làm cho chút dược liệu không?
Sau khi cười xong, Vương Đức Nhân đột nhiên nhớ tới, thân thiết hỏi.
- Không còn gì đáng ngại, chỉ có điều gần đây gặp gió thì miệng vết thương có sưng lên thôi.
Lý Mật khoát tay, cười rất khách sáo trả lời.
- Vậy, ta đi tìm ít thuốc giảm sưng mang đến!
Vương Đức Nhân buông xuống một câu rồi lập tức đi hành động.
Lý Mật thấy đối phương muốn mượn cớ để chuồn đi liền vội ngăn cản:
- Đức Nhân đừng phí công nữa, thuốc của ta dùng cũng đủ rồi. Tình cảm này của ông, Lý mỗ sẽ khắc sâu trong lòng.
Vương Đức Nhân nhìn ra phía ngoài, thấy không có động tĩnh gì bất thường, liền cười dừng bước thấp giọng nói:
- Vậy Mật Công còn chỉ bảo gì ta không? Ta lên núi một lúc rồi, không quay về nữa các khó tránh khỏi làm cho các huynh đệ đoán mò!
Lý Mật lại ngây người ra một lúc rồi chậc chậc ứng phó:
- Không có chuyện gì đâu. Đã lâu rồi không gặp Đức Nhân, muốn nói chuyện phiếm mấy câu thôi.
Mấy tháng trước, Ngõa Cương Quân dưới sự chỉ huy của Lý Mật bị quân lính Trương Tu Đà đánh cho tan rã, những quầng sáng thần bí trên người ông ta cũng bớt đi. Đặc biệt là với đám người Trình Giảo Kim, Đơn Hùng Tín, Từ Mậu Công này cầm đầu nội doanh Ngõa Cương, cũng nắm giữ binh mã Ngõa Cương, rất là bất mãn đối với việc ông ta mù quáng khuếch trương, có được rất nhiều hào kiệt Tam Sơn Ngũ Nhạc, nhìn thanh thế có vẻ hùng tráng, nhưng thực tế làm thực lực Ngõa Cương Quân rất suy yếu. Nói lý ra thì luôn làm theo ý mình, đối với mệnh lệnh của Nhị đương gia này chỉ bằng mặt mà không bằng lòng.
Khai Quốc Công Tặc Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ