Số lần đọc/download: 575 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
T
ôi có ba người bạn gái. Hồi xưa, lúc còn đi học, bạn bè thường chọc ghẹo gọi chúng tôi là nhóm đồ gia dụng, bởi tên bốn đứa ghép lại sẽ thành bình thuỷ và tivi.
Hàng năm, chúng tôi có một cái hẹn, vào buổi sáng sớm ngày mùng hai Tết Âm Lịch sẽ kéo nhau lên quán kem Thiên Lý trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa để "khai ẩm đầu năm". Thật ra, kem không phải là món khoái khẩu chung của cả nhóm nhưng đó là quyết định cuối cùng được công nhận sau chín trận cãi nhau mà không có kết quả gì. Chúng tôi thường chọn cái bàn nằm trong góc khuất nhất phía trên lầu của quán Thiên Lý, điều này tốn bốn lần tranh luận. Chắc bạn thấy buồn cười nhưng với chúng tôi, chuyện giải quyết tất cả vấn đề bằng việc hội ý chính là cách thể hiện sự công bằng và bình đẳng, là cách chúng tôi đặt bốn cái tôi to đùng của mình lên bàn hòng tìm sự thoả hiệp. Chúng tôi là bốn cá nhân độc lập cần được tôn trọng nhưng hơn thế, chúng tôi là bạn.
Chúng tôi quen nhau bảy năm, chưa một lần thất hẹn cũng chưa một lần hồi ước, đã bảy lần bốn đứa về ngồi bên nhau, không cần biết xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều xuất hiện đầy đủ.
Lần này là ngoại lệ. Chúng tôi không khởi hành đến quán Thiên Lý. Chúng tôi hướng về nhà Pha Ty. Chúng tôi đến chào lần cuối một người đã chết.
Nhà Pha Ty có bốn nhân khẩu, ngoài ba má, Pha Ty còn có một người anh. Anh trai Pha Ty tên là Hùng. Anh Hùng lớn hơn chúng tôi bốn tuổi. Ảnh là người hóm hỉnh và có trái tim nhạy cảm như con gái. Ảnh rất thích mấy đứa chúng tôi sang nhà quậy phá cho vui bởi vì ảnh không thể tự mình đi ra ngoài chơi. Đôi chân anh Hùng đã teo lại sau một trận phong hàn hồi ảnh năm tuổi. Ảnh chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn chúng tôi cười đùa chạy nhảy xung quanh, nhưng không vì thế mà ảnh buồn rầu, đôi môi ảnh chưa bao giờ thiếu vắng nụ cười. Ảnh vốn là người lạc quan.
Ba má Pha Ty đến với nhau khá trễ cho nên lúc anh Hùng tròn 22 tuổi cũng là lúc ba Pha Ty đến tuổi về hưu. Cả nhà bây giờ sống dựa vào đồng lương còm cỏi má Pha Ty mang về từ xưởng may. Vì vậy, ngay khi vừa hoàn thành bài thi môn học cuối cùng, không cần đợi kết quả Tú Tài của mình, Pha Ty đã ra ngoài kiếm tiền phụ thêm với má trang trải chuyện gia đình. Pha Ty là người có suy nghĩ rất thực tế và mục quang cực kỳ sắc bén. Dường như ông trời lúc nào cũng ưu ái ban cho những người rơi vào hoàn cảnh khốn khó như Pha Ty một sức sống thật mãnh liệt, họ luôn tìm được cách để sinh tồn. Pha Ty nhanh chóng có được việc làm thật tốt, không những thế, lương cơ bản của Pha Ty đủ sức nuôi sống bốn người không chút thiếu thốn. Nhưng chưa đầy 2 tháng sau, Pha Ty bỏ việc ngang và bước vào phòng thi Đại học cùng với chúng tôi năm đó. Ai cũng ngạc nhiên.
- Ty làm việc này là vì anh Hùng. Ảnh không muốn Ty bỏ học. Cuộc đời này, Ty vốn vì ảnh mà sống.
Pha Ty nói với tôi câu này cách đây bốn năm. Suốt bốn năm qua, tôi luôn thấy Pha Ty sống và nổ lực gấp đôi người thường. Nhìn Pha Ty dốc cạn sức mình, tôi những tưởng sẽ sớm có ngày Pha Ty gục ngã trên đường. Tôi đã lầm.
Pha Ty trúng tuyển vào Đại học Bách Khoa. Không những Pha Ty chẳng hề nao núng trước áp lực học kinh khủng của ngôi trường này mà còn có thể thảnh thơi dùng thời gian rảnh của mình kiếm việc làm thêm. Chính những công việc này mới là nguyên nhân hút kiệt sức khoẻ của Pha Ty. Tôi thấy Pha Ty cứ ngày một ốm hơn, đen hơn, yếu hơn và dường như xương bị rút lại nên người lùn xuống và nhỏ hơn. Mặc dù vậy, mỗi lần gặp nhau, Pha Ty vẫn cười, hoàn toàn tươi tỉnh trong một cơ thể mang đầy sự khát khao và sức sống. Tôi chưa từng thấy Pha Ty tuyệt vọng.
Cho tới hôm nay.
Lúc chúng tôi đến, cửa rào nhà Pha Ty đang khép hờ, bên trong yên tĩnh như không có gì khác lạ, nếu chưa nhìn thấy lá cờ tang đang rũ trước nhà chắc chúng tôi cũng không dám tin anh Hùng đã ra đi. Ảnh mất vào chiều hôm qua.
Pha Ty ra đón chúng tôi với áo thun, quần jeans mà màu sắc chói sáng hơn bình thường, cũng không hề đội khăn tang, vẻ vội vã kéo chúng tôi đi nhanh ra ngoài.
- Bồ định đi đâu vậy? _ An Bình lên tiếng hỏi.
- Đi đến quán kem Thiên Lý, không phải chúng ta có cái hẹn sao?
Ba chúng tôi nhìn nhau chưng hửng, rồi cùng nhìn Pha Ty dò xét. Pha Ty nói ngắn gọn.
- Trong nhà rất ngột ngạt, mình muốn ra ngoài dạo một vòng.
- Còn hai bác?
- Không sao, có dì dượng đang ngồi trong ấy với hai người. Mọi chuyện đã dàn xếp xong, chiều nay cả nhà sẽ tiễn anh ấy luôn, bây giờ mình ở lại cũng chẳng giúp được gì.
- Sao nhanh vậy?
- Vì Tết mà. Bà con đều ở xa, có báo tin họ cũng lên không kịp; còn hàng xóm thì... đã trả xong lễ nghĩa, vậy giữ ảnh trong nhà thêm mấy ngày liệu có ích gì, chi bằng sớm cho ảnh mồ yên mả đẹp.
Pha Ty diễn giải không một chút cảm xúc, bình thản như đang nói chuyện về ai đó chứ không phải chuyện nhà mình. Ba đứa chúng tôi trộm nhìn nhau, cuối cùng tôi lên tiếng.
- Ít ra, bồ cũng cho tụi mình vào thắp cây nhang cho ảnh chứ.