Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:30:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83: Ngươi Thay Thế Gả Cho Ta
hần sắc Ti Đồ Triệt hiện lên sự khiếp sợ, lạnh lùng ngó chừng Khúc Vân Kỳ, cũng không phủ nhận vì biết bây giờ có phủ nhận cũng không có ý nghĩa. Hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi làm sao biết những chuyện này?”
Khúc Vân Kỳ nhẹ nhàng trêu đùa sợi tóc ẩm ướt của người đối diện rồi cười nói: “Nếu ngươi cho rằng ngay cả những chuyện này mà ta cũng không tra ra được thì ngươi thật sự quá khinh thường Phiêu Miểu sơn trang chúng ta”.
“Ngươi đi điều tra nàng?” Trong mắt Ti Đồ Triệt đã mơ hồ xuất hiện sát khí, hắn tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào làm thương tổn Tịch nhi của hắn, cho nên nếu Khúc Vân Kỳ muốn làm chuyện gì quá đáng hắn nhất định giết không tha.
Khúc Vân Kỳ làm như không thấy sát khí đang dần bốc lên từ ánh mắt Ti Đồ Triệt, vẫn tiếp tục đùa bỡn với mấy sợi tóc, nhẹ cười nói: “Cần gì phải động thủ? Ta chỉ tò mò nên sai người điều tra, hơn nữa người ta điều tra không phải nàng mà là ngươi, Ti Đồ Triệt. Bởi vì quan hệ của nàng và ngươi nên ta mới điều tra ra được chút xíu thân phận của nàng”.
“Ngươi tại sao điều tra ta?”
“Còn hỏi tại sao? Đương nhiên bởi vì ta có hứng thú với ngươi! Còn nữa, gần đây mới phát hiện thêm một chuyện trọng yếu là ta yêu ngươi. Một công tử phong lưu, phóng khoáng, phong độ như ta mà lại đi yêu một nam nhân, đây quả là chuyện khiến người ta vô cùng khó tin, nhưng chuyện đã xảy ra, ta muốn tránh cũng không được. Nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi không có ý định tiếp nhận tình cảm của ta sao?”
Toàn bộ lời Khúc Vân Kỳ nói ra là thật lòng, đúng là hắn đã đi điều tra Ti Đồ Triệt. Sau biến cố xảy ra với gia đình Ti Đồ Triệt hắn không còn bất kỳ thân nhân nào trên đời, ngay cả toàn bộ sư huynh sư tỷ cũng bị giết sạch, năm đó vì sao hắn có thể chạy trốn khỏi trận diệt môn kia trở thành một điều bí ẩn.
Đối với nam nhân mình yêu, Khúc Vân Kỳ làm sao có thể để điều bí ẩn đấy tồn tại? Cho nên thiếu gia của Phiêu Miểu sơn trang vẫn tiếp tục điều tra, rốt cục phát hiện ra trong hoàng cung vẫn còn một tiểu sư muội của hắn, cũng chính là thân nhân duy nhất trên đời của hắn, Lam Tịch Nguyệt.
Ti Đồ Triệt nhíu chặt mày, không nghĩ rằng Khúc Vân Kỳ điều tra mình, hơn nữa ngay cả sự tồn tại của Tịch nhi cũng bị hắn tra ra, xem ra tin tức của Phiêu Miểu sơn trang không thể khinh thường. Điều làm Ti Đồ Triệt bất mãn hơn hiện giờ chính là hắn vẫn đang gục trên ngực mình.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Ti Đồ Triệt vẫn nằm không nhúc nhích trên giường, khóe mắt liếc Khúc Vân Kỳ nói: « Ta không có hứng thú với nam nhân cho nên nhờ cậy ngươi sau này không đến làm phiền ta ».
Khúc Vân Kỳ dời cánh tay lên mặt Ti Đồ Triệt, cười đến tà mị nói: « Không sao, dù sao còn chưa biết ngươi có phù hợp với yêu cầu của ta không ».
Ti Đồ Triệt nghe xong câu này trong lòng run rẩy, phù hợp yêu cầu của hắn cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình Tịch nhi, thần sắc trên mặt càng thêm âm trầm, lạnh giọng hỏi: « Ta tuyệt đối không để Tịch nhi chịu thương tổn! »
« Ta dĩ nhiên sẽ không đả thương nàng, ta muốn lấy nàng về nhà làm phu nhân tương lai thì làm sao làm thương tổn nàng được đây? »
« Tịch nhi bây giờ đã là Kỳ Vương phi của Lâm Nguyệt quốc »
« Vậy thì liên quan gì? Chỉ cần giết An Kỳ lạc hoặc phá hư tình cảm của hai người bọn họ, sau đó ta xuất hiện mang nàng đi, như vậy không phải là ổn sao? »
“Khúc Vân Kỳ, không nghĩ tới ngươi quá hèn hạ!”
Nghe vậy nét mặt Khúc Vân Kỳ thay đổi, có chút oán giận nhìn Ti Đồ Triệt nói: “Là ta hèn hạ nhưng mà ngươi thì sao? Vì ngươi mà ta bây giờ không còn cảm giác với nữ nhân. Trước kia ta yêu thích các cô nương là vậy, thế mà bây giờ cho dù mỹ nữ có xinh đẹp cỡ nào xuất hiện cũng không làm cho ta nửa điểm hứng thú, thấy ngươi triền miên cùng nữ nhân khác trên giường ta hận không thể một kiếm giết chết mụ đàn bà kia! Bất kể người ta có nói gì ta giờ sẽ không để ý, ta chỉ muốn ngươi, ta yêu ngươi cho dù biết rõ ngươi là một trang nam nhân giống như ta. Nhưng mà ta không thể khống chế được tình cảm của mình, nếu như cứ phải đè nén mãi ta nhất định sẽ điên mất!”
Ti Đồ Triệt sững sờ không dám tin nhìn thần sắc có chút cuồng loạn của Khúc Vân Kỳ, nhưng hắn không thể nào tiếp nhận tình cảm đó. Hắn là một nam nhân bình thường, dĩ nhiên chỉ thích nữ nhân, làm sao có thể tiếp nhận tình cảm của một nam nhân khác? Ti Đồ Triệt càng thêm lạnh lùng hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Khúc Vân Kỳ đã lấy lại bình tĩnh, khóe miệng tà mị nói: “Ta muốn ngươi gả cho ta!”
“Không thể nào!”
“Ta đây phải đi phá hư tình cảm của tiểu sư muội bảo bối của ngươi và An Kỳ Lạc, ta sẽ làm cho cuộc sống của nàng hỏng bét!”
“Ngươi…”
“Thế nào? Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần ngươi thay tiểu sư muội của ngươi gả cho ta thì ra sẽ không đi gây phiền toái cho nàng và tướng công của nàng. Hơn nữa làm như vậy ngươi cũng có lợi, toàn bộ trên dưới Phiêu Miểu sơn trang sẽ nghe lệnh ngươi, bây giờ hẳn ngươi đang cần có chút quyền lực này!”
Ti Đồ Triệt lạnh lẽo nhìn hắn, bình thời chỉ có hắn uy hiếp Khúc Vân Kỳ còn bây giờ tình thế đảo lộn, hắn bị uy hiếp ngược, Khúc Vân Kỳ đã biết Tịch nhi là điểm yếu chí mạng của hắn nên lấy nàng ra uy hiếp là biện pháp hữu hiệu nhất.
Khúc Vân Kỳ không gấp gáp, lẳng lặng nhìn thẳng, hắn sẽ cho Ti Đồ Triệt thời gian, chỉ cần cuối cùng đáp ứng hắn thì bất kể bao lâu hắn cũng nguyện ý chờ.
Rốt cục Ti Đồ Triệt mở miệng nói: “Được, ta đồng ý với ngươi nhưng phải chờ sau khi mọi chuyện cần thiết chấm dứt”.
Khúc Vân Kỳ lắc đầu lẩm bẩm: “Sao có thể? Mọi chuyện cần thiết hình như vĩnh viễn cũng không thể kết thúc, mỗi ngày ở kinh thành phát sinh nhiều chuyện như vậy, chờ đến bao giờ mới hết chuyện đây?”
Ti Đồ Triệt nói: “Đợi chiến tranh giữa Lâm Nguyệt quốc và Thanh Tố quốc kết thúc, hai nước thống nhất”.
Trong mắt Khúc Vân Kỳ lóe lên một tia tinh quang nhưng sau đó khóe miệng nở nụ cười thản nhiên nói: “Được, ta sẽ chờ cho đên ngày ấy, nhưng mà đến lúc đó ngươi đổi ý thì sao?”
“Ta sẽ không gả cho ngươi, ta muốn ngươi gả cho ta!”
Nụ cười trên mặt Khúc Vân Kỳ đơ lại mấy giây nhưng ngay sau đó khóe miệng càng kéo ra rộng hơn, cười càng thêm sáng lạn, gật đầu nói: “Ta gả cho ngươi! Không thành vấn đề! Nhưng mà chúng ta trước tiên có thể bồi dưỡng một chút tình cảm được không?”
Sau đó dưới con mắt kinh hãi của Ti Đồ Triệt, Khúc Vân Kỳ bắt đầu cúi đầu hôn lên môi hắn, tay đưa vào vạt áo bên trong nhẹ vỗ về ngực hắn. Chết tiệt, Ti Đồ Triệt không nhịn được cau chặt lông mày. Hắn phát hiện hình như bị Khúc Vân Kỳ hôn cũng không phải là một việc quá kinh tởm, ngược lại thân thể vẫn có phản ứng, vốn muốn đẩy đích tay Khúc Vân Kỳ ra nhưng rồi lại chầm chậm thả xuống. (Hirameki: OMG, ta ko muốn edit loại tình huống như thế này chút nào cả, muốn cắt bỏ phần này quá)
Ti Đồ Triệt đứng cạnh cửa sổ lòng tràn đẩy ảo não, bàn tay nắm chặt song cửa nhìn cành cây bên ngoài thần sắc buồn rầu. Rõ ràng hẵn vẫn thích nữ nhân nhưng không thể để Khúc Vân Kỳ làm tổn thương Tịch nhi, bất kể Khúc Vân Kỳ muốn gì hắn cũng nguyện ý. Chẳng qua lòng nghĩ như vậy nhưng khi chuyện xảy ra hắn vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ. Chỉ cần Khúc Vân Kỳ không thương tổn Tịch nhi, chỉ cần Tịch nhi có thể vui vẻ bên tướng công của nàng hắn sẽ cảm thấy những đau khổ này đáng để chịu đựng. (Hirameki: Cảm động và thương Tư Đồ huynh quá huhu)
Mặc dù ở lần gặp trước Lam Tịch Nguyệt không nói ra nàng thích An Kỳ Lạc nhưng qua ánh mắt và hành động của nàng Ti Đồ Triệt biết An Kỳ Lạc đã không phải là đối tượng để nàng lợi dụng, nàng đã động tâm. Mỗi lần bắt gặp nàng ở chung với An Kỳ Lạc hắn đều thấy nàng vô cùng vui vẻ. Có thể người trong cuộc còn chưa thấy được điều đó nhưng người ngoài cuộc như hắn thì cảm nhận rất rõ ràng.
Khúc Vân Kỳ đứng yên đã lâu, hắn nhìn bộ dạng Ti Đồ Triệt trầm tư hướng ra phía ngoài cửa sổ. Trên mặt hắn có vẻ mất mát nhưng rồi có một tia lóe lên, vì Lam Tịch Nguyệt chuyện gì Ti Đồ Triệt cũng nguyện ý làm, cho dù mang thân hắn ra đổi hắn cũng không hề do dự.
Lúc nào hắn cũng có thể hy sinh như vậy sao? Thật đáng gen tị với Lam Tịch Nguyệt, nếu có một ngày có người muốn lấy tính mạng nàng, có phải Ti Đồ Triệt cũng sẽ dùng mạng hắn để đổi? Khúc Vân Kỳ không hề hoài nghi chút nào về khả năng đó, vì nàng hắn có thể hiến thân thì tính mạng làm sao lại không thể mang ra.
Nghĩ tới đây Khúc Vân Kỳ bắt đầu cảm thấy hối hấn, có phải hắn đã quá nóng lòng? Có lẽ hắn nên chờ một thời gian để Ti Đồ Triệt thích ứng, hắn không nên quá tham lam, không nên để Ti Đồ Triệt phải mang bộ dạng đau khổ như vậy, chỉ cần Ti Đồ Triệt tiếp nhận hắn đã khiến hắn vô cùng vui vẻ. Trong lòng Ti Đồ Triệt vốn đã không thể dung nạp ai khác, nhưng nếu như là hắn thì có được không? Tiếp nhận thật ra có lẽ cũng không nhất định phải gọi là yêu.
Khúc Vân Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Ngươi bây giờ có phải đang rất hận ta?”
Ti Đồ Triệt đã sớm biết hắn đứng ở cửa nhưng chẳng qua không muốn để ý, mãi đến khi hắn lên tiếng mới nghiêng người đi về phía hắn, ánh mắt điềm tĩnh đến đáng sợ. Vẻ mặt Ti Đồ Triệt không chút thay đổi nhìn Khúc Vân Kỳ nói: “Mọi chuyện là do ta tự nguyện, nhưng hy vọng ngươi có thể giữ lời hứa không quây rầy Tịch nhi”.
Lời nói của Khúc Vân Kỳ có chút mất mát: “Chẳng lẽ trong lòng ngươi chỉ có mỗi Lam Tịch Nguyệt hay sao? Ngươi vì nàng mà làm nhiều việc như vậy nhưng nàng đâu hề hay biết?”
“Vậy thì có làm sao? Ta không hề muốn nàng biết một chút nào” Nếu nàng phát hiện rồi không biết nàng sẽ làm ra loại chuyện thế nào nữa!
Mặc dù nàng chẳng mấy khi nói lời dễ nghe hay tỏ thái độ tốt với hắn nhưng hắn biết hắn vẫn có vị trí nhất định trong lòng nàng. Từ sau lúc hắn bị thương hắn không bao giờ… hoài nghi điều đó nữa. Nàng là thân nhân duy nhất trên đời này của hắn, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ cho nàng, không để nàng phải lo lắng.
Khúc Vân Kỳ không nhịn được lông mày cau chặt, tay nắm thành quyền, gầm nhẹ nói: “Chẳng lẽ chuyện này khiến cho ngươi khó nói thế sao? Có phải ngươi cảm thấy ta ép buộc ngươi làm việc không muốn làm?”
“Không có, là ta tự nguyện!”
Khúc Vân Kỳ sửng sốt, không ngờ hắn thẳng thắn nói ra như vậy, nhưng sau đó lại nhăn mày nói: “Ta sẽ không cưỡng ép ngươi nữa, cuối cùng sẽ có một ngày ta nhất định làm cho ngươi đón nhận tình cảm của ta, cam tâm tình nguyện ở chung cùng ta!”
Nói xong câu đó Khúc Vân Kỳ xoay người bỏ đi, còn lại Ti Đồ Triệt hít sâu một hơi, trong mắt là sự thống khổ, đưa tay xoa dấu vết còn để lại trên ngực, trong lòng không khỏi bàng hoàng.
Tịch nhi nếu nàng biết chuyện xảy ra có phải nàng sẽ cảm thấy ta rất bẩn thỉu, rất xấu xa? Có phải từ nay về sau nàng sẽ không thèm nhìn ta, thậm chí nghĩ tới ta cũng thấy kinh tởm?
Thương thế của Duẫn Hữu Phàm đã hoàn toàn bình phục nhưng vẫn không thể tra ra rốt cuộc người nào đã lẻn vào bên trong phủ Đại tướng quân. Chuyện này khiến không khí trong Thanh Minh thành vốn sôi động, phồn hoa trở nên ảm đạm. Hiện tại mọi sự chú ý đều dồn cả vào Hoàng thượng và Lục vương gia.
Trong tình cảnh đó Lam Thanh Nguyệt vốn bị trưởng công chúa chán ghét nhưng vẫn không hề hao tổn một sợi tóc nào. Cũng bởi vì Lục vương gia chưa động thủ, Hoàng hậu lại cảm thấy có nguy hiểm nên triệu công chúa vào cung nói là nhớ nữ nhi của mình, muốn gặp nàng mấy ngày. Đối với yêu cầu như vậy, trưởng công chúa cho dù bất đắc dĩ cũng không thể làm gì, dù sao bà ta hiện đang ở thế trung gian không thể để đại hoàng huynh của mình nghi ngờ.
Quan hệ của Hoàng thượng và Lục vương gia gần đây thường gắn liền với sự đề phòng. Lam Vũ Sâm không tiện cho người lẻn vào hoàng cung đối phó với Lam Thanh Nguyệt cho nên Lam Thanh Nguyệt ở lại trong hoàng cung thực sự vô cùng an toàn, nếu nàng ta không nguyện ý e là đã bị giết chết từ đời nào rồi.
Mặc dù vào cung có thể gặp mẫu thân nhưng Lam Thanh Nguyệt chỉ muốn mau chóng trở về phủ Đại tướng quân vì ở trong cung nàng không được gặp Duẫn Hữu Phàm. Vốn ở phủ Đại tướng quân Duẫn Hữu Phàm khi gặp nàng chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ nhưng còn hơn bây giờ ở trong cung không có bóng dáng của hắn, cho tới giờ hắn không hề ghé thăm nàng, hắn vào cung có việc gặp phụ hoàng xong là lập tức rời đi ngay.
Trong hoàng cung cả ngày chẳng có việc gì làm, nàng đòi mẫu hậu cho về phủ Đại tướng quân nhưng mẫu hậu nàng không đồng ý. Nàng hỏi vì sao mẫu hậu cũng không chịu nói rõ nguyên nhân nhưng kiến quyết không cho nàng xuất cung. Mẫu hậu chỉ bảo là vì an toàn của nàng càng khiến nàng thêm băn khoăn, chẳng nhẽ ở phủ Đại tướng quân có gì đó không an toàn sao? Chẳng lẽ bởi vì hai kẻ lạ mặt lẻn vào phủ lần trước? Không phải sau lần đó bọn họ đã không còn xuất hiện nữa rồi sao? Vì sao mẫu hậu vẫn nghĩ nàng xuất cung sẽ gặp nguy hiểm?
Lam Thanh Nguyệt nhàm chán đi dạo quanh ngự hoa viên, đóa hoa trên tay nàng đã bị giày xéo không còn ra hình dạng. Trong lúc nàng đang cảm thấy chán chường thì có một cung nữ vội vã chạy tới, chưa kịp đến gần nàng đã vui vẻ kêu to: « Công chúa, nô tỳ mới thấy Phò mã gia tiến cung, bây giờ đang ở trong ngự thư phòng bàn chuyện với Hoàng thượng ».
Nghe vậy khuôn mặt Lam Thanh Nguyệt thoắt cái trở nên vui mừng vội vàng kéo cung nữ lại, khuôn mặt mừng rỡ hỏi: « Ngươi nói thật chứ? Phò mã nhập cung? Bây giờ đang ở ngự thư phòng? »
« Dạ công chúa, nô ty không dám lường gạt, công chúa không tin có thể tự mình đến đó một chuyến a! »
Lam Thanh Nguyệt xoay người hướng về phía ngự thư phòng, nhưng đi được vài bước nàng dừng chân, đôi mày cau lại nói: « Không được a, ngự thư phòng không phải là chỗ để nữ nhân tùy tiện xông vào, trừ khi có chuyện quan trọng ngay cả ta phụ hoàng cũng ít khi cho phép, ngươi nói ta phải làm sao? »
Cung nữ nịnh nọt tiến tới bên người Lam Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói: « Công chúa, người sợ cái gì? Hoàng thượng sủng ái người như vậy, cho dù người có vào đó hoàng thượng cũng không nỡ lòng nào trách phạt. Người không nhất định phải vào bên trong, có thể đứng đợi bên ngoài chờ Phò mã gia! »
Mặt Lam Thanh Nguyệt hiên lên hai chấm ửng hồng, ngượng ngùng nhăn nhó lẩm bẩm nói: « Nói như vậy cũng không nên a! »
Cung nữ cười hì hì nói: « Công chúa người đừng có thẹn thùng, hiện tại người đã là nương tử của người ta, đi gặp hắn có gì là khó khăn? »
Lam Tịch Nguyệt hờn dỗi trừng mắt nhìn cung nữ kia một cái, đột nhiên sau đó hướng phía ngự thư phòng chạy tới. Sau khi nàng rời đi khóe miệng cung nữ kia giấu một nụ cười lạnh tràn đầy khinh miệt, nhìn bóng lưng Lam Thanh Nguyệt bĩu môi nói: « Thật là một nữ nhân ngu xuẩn, sợ rằng có ngày đến cả chết thế nào cũng không biết ».
Lam Thanh Nguyệt đã chạy chậm lại, qua mười ngày nàng không được gặp Duẫn Hữu Phàm, hắn cũng không hề đến thăm nàng khiến nàng mong ngóng không thôi!
Lam Thanh Nguyệt đứng ngoài ngự thư phòng không lâu thì Duẫn Hữu Phàm từ bên trong đi ra, theo sát hắn còn có trưởng công chúa. Nhìn thấy Lam Thanh Nguyệt Duẫn Hữu Phàm sửng sốt nhưng ngay sau đó ánh mắt cho thấy sự thiếu kiên nhẫn, còn trong mắt trưởng công chúa là ý trầm ngâm.
Lam Thanh Nguyệt hoàn toàn không thấy được thái độ của Duẫn Hữu Phàm lập tức nghênh đón hắn. Nàng rất tự nhiên vịn tay hắn, tựa đầu sát vai hắn, cái miệng nhỏ vểnh lên bất mãn nói: « Tướng công, tại sao nhiều ngày như vậy cũng không đến thăm người ta? Người ta rất nhớ ngươi! »
Duẫn Hữu Phàm rút tay ra, nói mà không thèm liếc nàng một cái: « Nếu hoàng hậu nương nương đã đòi nàng ta đây dĩ nhiên không nên tới quấy rầy! »
Trong khoảnh khắc đó mặt Lam Thanh Nguyệt có chút khó coi. Trưởng công chúa đi tới cạnh bọn họ kéo Lam Thanh Nguyệt tới nói: « Thanh nhi, ngươi ở trong cung lâu như vậy mẫu thân rất nhớ ngươi, thật muốn ngay lập tức mang ngươi cùng về nhà a! » Trưởng công chúa nhẹ liếc Duẫn Hữu Phàm một cái, cười đến vẻ thần bí nhẹ nói vào tai Lam Thanh Nguyệt: « Ngươi đừng so đo với hắn, thật ra hắn cũng rất nhớ ngươi, chẳng qua tới bây giờ hắn vẫn không muốn dốc hết tâm can cho nên ngươi cũng không cần phải tức giận có được không? »
Nghe vậy trong phút chốc mặt Lam Thanh Nguyệt sáng lên. Cho dù từ đầu đến cuối mặt Duẫn Hữu Phàm vẫn không biến sắc nhưng mặt Lam Thanh Nguyệt thì có sự biến chuyển lớn, thì ra hẵn cũng muốn nàng nhưng chẳng qua ngượng ngùng không chịu thừa nhận thôi. Nàng e thẹn, nhẹ nhàng nhăn nhó một chút nói: « Ta cũng mong nhanh được trở về nhưng mà mẫu hậu không cho ta đi, còn nói muốn ở cùng ta thêm mấy ngày nữa ».
Trưởng công chúa cố ý lộ ra vẻ mặt ai oán nhìn nàng nói: « Nói như vậy Thanh nhi vẫn còn phải mấy ngày nữa mới được trở về? Vậy phải làm sao bây giờ? Ta sẽ nhớ Thanh nhi chết mất! »
Lam Thanh Nguyệt len lén nhìn Duẫn Hữu Phàm rồi nhẹ nói: « Thanh nhi cũng rất nhớ mẫu thân, còn có cả tướng công nữa! »
« Vậy hôm nay ngươi về cùng với bọn họ đi thôi! » Phía sau truyền tới thanh âm của Lam Vũ Đỉnh mang theo sự sủng nịnh rõ ràng, đợi một lúc sau hắn lại thở dài nói: « Thật không biết mẫu hậu người nghĩ cái gì? Hai người các ngươi vừa mới thành thân, đang lúc tình nùng ý mật lại triệu ngươi vào cung, cũng là làm khó ngươi nha! »
Lam Thanh Nguyệt mừng rỡ vội vàng xoay người quỳ gối hành lễ nói: « Nhi thần tham kiến phụ hoàng. Xin tạ ơn phụ hoàng! »
Duẫn Hữu Phàm cực kỳ không nguyện ý nhưng vẫn xoay người cung kính hành lễ, hắn nói: « Tạ ơn Hoàng thượng! » Lam Vũ Đỉnh bất mãn nhìn hắn một cái nhưng vẫn mang theo nụ cười nói với hắn: « Phàm nhi, có phải ngươi nên đổi cách xưng hô gọi ta là phụ hoàng? »
Duẫn Hữu Phàm chần chừ một chút rồi cúi đầu cung kính nói: « Dạ, phụ hoàng! »
Trưởng công chúa khé cười quỳ xuống hành lễ nói: « Hoàng huynh, vậy chúng ta thật sự có thể mang Thanh nhi về nhà rồi? Nếu hoàng tẩu trách tội hoàng huynh phải bênh vực tiểu muội nha! »
«Ha ha! Là đương nhiên! Trẫm đã đồng ý để các ngươi mang Thanh nhi về, hoàng hậu muốn trách tội cũng không đổ lên đầu hoàng muội! »
Cứ như thế Lam Thanh Nguyệt theo sát Duẫn Hữu Phàm về phủ Đại tướng quân còn hoàng hậu thì không hề hay biết nữ nhi của mình đã được ân chuẩn xuất cung. Phủ Đại tướng quân hiện tại đã là nhà của Lam Thanh Nguyệt, hoàng cung cũng chỉ có thể xem là nhà ngoại mà thôi.
Trưởng công chúa và Lam Thanh Nguyệt cùng ngồi trong xe ngựa, Duẫn Hữu Phàm cưỡi ngựa đi bên cạnh. Mặc dù thỉnh thoảng hắn cũng nói cùng nàng dăm ba câu chuyện nhưng thái độ vô cùng lãnh đạm.
Khoảng cách giữa hoàng cung và phủ Đại tướng quân nói xa thì không phải xa nhưng nói gần thì cũng không gần. Trong lúc bọn họ đang trên đường đột nhiên xuất hiện bọn áo đen tấn công. Mắt Duẫn Hữu Phàm lóe lên tia sát khí, lòng hắn đang ngập tràn phiền muộn vì Lam Thanh Nguyệt bây giờ lại có kẻ cả gan tập kích xe ngựa của phủ Đại tướng quân.
Duẫn Hữu Phàm rút bội kiếm luôn mang theo người cũng các thị vệ nghênh đón quân địch. Đột nhiên lại có thêm một lượng lớn bọn áo đen không chút do dự tấn công xe ngựa. Trong lòng Duẫn Hữu Phàm cả kinh vội vàng trở về vì đối phương quá đông lại xuất hiện quá đột ngột. Xe ngựa bị ba tên áo đen bổ đôi lộ ra khuôn mặt hoảng sợ của hai vị công chúa.
Duẫn Hữu Phàm trở nên thâm trầm quay kiếm tấn công ba tên áo đen, hai tên bị giết ngay tại chỗ, một tên bị ngã xuống cũng khó chống cự nổi. Nhân lúc đó hắn phi thân đến cạnh trưởng công chúa và Lam Thanh Nguyệt. Lực lượng của hắn quá ít mà quân địch lại đông, cho dù công phu của hắn cao cường đến đâu cũng không thể cùng lúc đọ lại nhiều cao thủ như vậy.
Đột nhiên có một tên áo đen khác xông ra từ phía sau trưởng công chúa, Lam Thanh Nguyệt theo bản năng lăn ra xa, trong mắt trưởng công chúa mơ hồ hiện lên sát khí cùng chán ghét khi nhìn thấy Lam Thanh Nguyệt lăn khỏi xe ngựa, khóe miệng cũng không khỏi giấu một nụ cười lạnh âm trầm.
Duẫn Hữu Phàm đang bận rộn đối phó với bọn áo đen nên không để ý thấy vẻ mặt của mẫu thân. Sau khi ngã khỏi xe ngựa, vì quá kinh sợ với cảnh chết chóc xung quanh Lam Thanh Nguyệt ngày càng rời xa phía Duẫn Hữu Phàm.
Duẫn Hữu Phàm muốn phân thân đi cứu nàng nhưng bọn áo đen bên cạnh không ngừng cung kích, mục tiêu muốn ám sát trưởng công chúa. Vốn không ưa gì Lam Thanh Nguyệt, mẫu thân lại đang gặp nguy hiểm hắn đương nhiên sẽ bảo vệ mẫu thân trước. Chính vì vậy khi có tên áo đen giơ kiếm đâm về phía Lam Thanh Nguyệt không có bất kỳ ai xông tới cứu nàng. Toàn bộ thị vệ cùng Duẫn Hữu Phàm đều bị các hắc y nhân vây quanh.
Mắt thấy Lam Thanh Nguyệt sẽ chết dưới kiếm của những hắc y nhân kia khóe miệng trưởng công chúa cúp một tia cười nhạt khoái trá. Chẳng qua nàng còn chưa kịp cười xong bên cạnh đã xuất hiện một thân ảnh màu tím, tên hắc y nhân với một chưởng mang ý đồ hành thích Lam Thanh Nguyệt bị đánh bay ra ngoài. Hắn phun một ngụm máu tươi, cả người không còn chút sinh khí. Người áo tím xách Lam Thanh Nguyệt đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch tung người biến mất.
Thấy vậy Duẫn Hữu Phàm muốn đuổi theo, mặc dù hắn chán ghét Lam Thanh Nguyệt nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của hắn, quan trọng hơn nàng là công chúa, nếu như xảy ra điều gì bất trắc hắn không còn mặt mũi nào gặp hoàng thượng. Nhưng những hắc y nhân bên cạnh tiếp tục vây quanh hắn khiến hắn không tài nào dứt ra nổi.
Chuyện phát sinh quá đột ngột, trưởng công chúa sửng sốt trong giây lát nhưng ngay sau đó ánh mắt thể hiện sự ảo não cùng sát khí. Người kia rốt cuộc là ai? Vì sao lại phá hư chuyện tốt của mình? Những hắc y nhân kia sau khi thấy Lam Thanh Nguyệt bị cướp đi cũng không còn ý muốn tiếp tục đánh nhau với Duẫn Hữu Phàm, bọn họ nhanh chóng rút lui. Lúc này Duẫn Hữu Phàm muốn đuổi theo cứu Lam Thanh Nguyệt đã là chuyện ngoài tấm với của hắn bởi vì người đã không biết biến mất ở phương nào rồi.
Bọn thích khách áo đen nỗ lực đuổi theo người áo tím nhưng công lực của bọn họ không thể nào theo kịp tốc độ của cao thủ kia, trong lòng bọn họ không khỏi rét lạnh mặc dù trong số bọn họ không hề thiếu các cao thủ, nếu không sao dám đi công kích Duẫn Hữu Phàm? Là người nào mà công phu thâm hậu đến vậy? Phải rèn luyện bao lâu mới đạt tới trình độ đó a?
Lam Thanh Nguyệt nhanh chóng hồi phục, nàng ngẩng đầu nhìn người đang xách mình bay trên không trung. Theo bản năng nàng không khỏi hô lên một tiếng kinh sợ rồi ôm chặt lấy hắn, giọng nói thất thanh: « Ngươi là ai? Ngươi thật to gan, dám khinh bạc bổn công chúa! »
Khúc Vân Kỳ quay đầu, ánh mắt mang nụ cười dị thường nói: « Khinh bạc? Không biết lời này của Thanh Nguyệt công chúa lấy cơ sở ở đâu? Rõ ràng chính công chúa là người ôm chặt tại hạ không tha! »
Hóa ra người áo tím chính là Khúc Vân Kỳ, hắn đã sớm hiểu toàn bộ chuyện đang xảy ra, cũng nhìn thấy dụng ý của trưởng công chúa, mà nghe Ti Đồ Triệt nói Lam Thanh Nguyệt chưa thể chết cho nên hắn mới động thủ cứu nàng, nếu không cho dù nàng ta có chết hắn cũng xem là chuyện không đáng bận tâm, càng không lãng phí thời gian, công sức đi cứu một cô công chúa điêu ngoa, ngang ngạnh như thế này!
Môi dưới của Lam Thanh Nguyệt nhấc lên, quả thật hiện giờ nàng đang phải chủ động ôm hắn, buông tay là chuyện không thể nào. Khúc Vân Kỳ tung người mang theo nàng hướng bay lên một nóc nhà cao hơn. Bị tình huống trước mặt dọa cho sợ hãi, Lam Thanh Nguyệt không khỏi hét lên một tiếng chói tai.
Khúc Vân Kỳ mất kiên nhẫn nhăn trán lại, hắn bây giờ lại càng thêm cảm thấy bản thân mất đi hứng thú với nữ nhân, bình thời nếu ôm được mỹ nhân trong tay hắn khó lòng mà buông ra được. Ánh mắt hắn âm u, hay là mình đã thay đổi quá nhiều? Nếu như mãi đến cuối cùng Ti Đồ Triệt cũng không thể tiếp nhận được tình cảm của hắn thì hắn sẽ thế nào? Chính hắn cũng không biết rốt cuộc sẽ ra sao?
Đầu hắn không thèm cúi xuống, lạnh giọng nói với Lam Thanh Nguyệt: « Câm miệng, nếu không ta ném ngươi xuống! »
« Ngươi dám! »
Khóe miệng Khúc Vân Kỳ nhếch lên, nực cười nói: « Đừng tưởng ngươi là công chúa mà ta không dám ném ngươi xuống. Trong mắt ta không có khái niệm công chúa, nếu không phải ngươi còn chút hữu dụng ngươi tưởng rằng ta sẽ phí sức đi cứu ngươi sao? »
Lam Thanh Nguyệt vốn quen được nuông chiều từ nhỏ, địa vị cành vàng lá ngọc nào đã bao giờ nghe thấy những lời nhục mạ như vậy. Nàng ngang ngược nói: « Tên cẩu nô tài nhà ngươi dám nói với bổn công chúa như vậy, nếu để phụ hoàng ta biết người nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! »
Nghe những lời này Khúc Vân Kỳ càng thêm chán ghét, tay tự nhiên buông lỏng ra. Theo tiếng hét chói tai của Lam Thanh Nguyệt nàng ta hướng phía mặt đất lao xuống. Cơ hồ Lam Thanh Nguyệt đã gần như ngất lịm nằm trên mặt đất, người không nhúc nhích động đậy nhưng ánh mắt vẫn hung hăng nhìn Khúc Vân Kỳ.
Khúc Vân Kỳ bước tới, một lần nữa xách nàng lên cười gian xảo: « Thanh Nguyệt công chúa tốt nhất hãy biết điều một chút, đường tưởng ngươi là thần là thánh. Ngoan ngoãn nghe lời ta có thể giảm bớt chút khổ cực, ngươi cảm thấy thế nào?
« Ngươi… »
« Két! » Một tiếng khô khốc vang lên, Lam Thanh Nguyệt đau đến đổ mồ hôi lạnh liên tục, Khúc Vân Kỳ vẫn cười gian tà nhìn nàng nói: « Ta vừa mới nói với ngươi ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút tại sao ngươi vẫn không chịu vâng lời? Bây giờ thì tốt rồi, ai nha không biết cái tay của ngươi sau này có bị tàn phế không nha! »
Khúc Vân Kỳ đột nhiên phát hiện hắn không hề biết thương hoa tiếc ngọc. Cho dù trước kia mặt hắn lúc nào cũng thường trực nụ cười ôn hòa tựa hồ nói chuyện với ai cũng rất dễ, nhưng không có bất kỳ người nào có thể tiến vào lòng hắn trừ Ti Đồ Triệt. Chẳng nhẽ trời sanh hắn đồng tính sao? Khúc Vân Kỳ không khỏi băn khoăn trong lòng, ngoại trừ nam nhân duy nhất kia hắn nửa điểm cũng không động lòng với bất kỳ ai.
Lam Thanh Nguyệt đau nhói, môi run lên, ngay cả lời nói cũng không phát ra nổi, ánh mắt mới vừa giận dữ nhìn Khúc Vân Kỳ đã chuyển sang e ngại. Thấy vậy Khúc Vân Kỳ không tiếp tục nói nhảm nữa, hắn nắm cánh tay còn lại của nàng hướng về phía Mãn Hương lâu.
Trên đỉnh núi phía sau Dạ Thánh môn, Lam Tịch Nguyệt đứng giữa bốn phương gió thổi lồng lộng, gương mặt nàng là một vẻ trong trẻo lạnh lùng. Nàng lẳng lặng đứng nhìn một con chim điêu đang hướng nàng kêu lên mấy tiếng. Được một lúc Lam Tịch Nguyêt xoay người về phía trước vỗ nhẹ lớp lông mao con chim nói: « Phi ưng, chúng ta lập tức trở về Thanh Minh thành đi! »
Phi ưng kêu to một tiếng, nhẹ mổ mấy cái trên tay nàng sau đó vỗ cánh bay đi mất, chỉ thoắt cái nó đã biến mất trên trời cao. Chủ nhân nói muốn về Thanh Minh thành, vậy nó đương nhiên đi trước dò đường. (Hirameki 113: Oái, sao có loại thú cưng thông minh đễ bảo vậy trời)
Lam Tịch Nguyệt xoay người lại phát hiện sau lưng nàng có người đứng cách đó không xa. Nàng sửng sốt một chút, hắn xuất hiện từ lúc nào? Khóe miệng nàng có một nụ cười nhỏ, nhẹ giọng nói: « Làm sao ngươi tới đây rồi? »
An Kỳ Lạc khẽ thở dài một hơi nói: « Ta không tìm thấy nàng cho nên tới đây xem thử ». Bỗng nhiên hắn ngập ngừng nhìn nàng rồi hỏi: « Nàng muốn lập trức trở về Thanh Minh thành? Tại sao ta không nghe nàng nhắc tới? »
« Ta vừa mới đột nhiên quyết định, còn chưa kịp nói cho ngươi! »
« Là sao? Đáy mắt An Kỳ Lạc ảm đạm, nếu như hắn không tới đây tìm nàng có phải nàng sẽ rời đi luôn, ngay cả chào hỏi cũng không thèm nghĩ tới? »
Nhìn hắn ánh mắt của Lam Tịch Nguyệt cũng ảm đạm nhẹ nói: « Lạc, ngươi đã đáp ứng ta ».
Cả người An Kỳ Lạc chấn động, hắn nhìn Lam Tịch Nguyệt mà sững sờ, nhưng ngay sau đó trong mắt hiện lên thần sắc ảo não, đi tới trước mặt nàng kéo nhẹ nàng vào trong ngực mà nói: « Thật xin lỗi Tịch nhi, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa ». Đúng vậy a, hắn đã nói hắn sẽ tin tưởng nàng, đồng thời cũng là tin tưởng bản thân mình, bây giờ hắn vẫn không thể tin nàng, cũng là không có lòng tin với chính mình sao?
Lam Tịch Nguyệt vùi mặt vào lồng ngực hắn, hai mắt nhắm chặt lại, phải làm thế nào mới để cho hắn cảm thấy an toàn đây?
Cảm giác an toàn? An Kỳ Lạc hình như chưa bao giờ có cảm giác này, có thể bởi vì bóng ma quá khứ lưu lại từ khi còn bé, cũng có thể vì nguyên nhân khác, hắn luôn vô duyên vô cớ cảm thấy một ngày nào đó Lam Tịch Nguyệt sẽ rời hắn mà đi. Những điều này Lam Tịch Nguyệt đều cảm nhận được, nàng yêu An Kỳ Lạc đồng thời cũng càng thêm đau lòng.
Nàng ôm hắn, thanh âm phát ra có chút rầu rĩ: « Lạc, ta mới biết được Thanh Minh thành cũng rất náo nhiệt, ngươi có muốn cùng ta đi xem một chút? »
An Kỳ Lạc cúi đầu nhẹ nhàng xoa mấy sợi tóc của nàng, nhẹ nói: « Dĩ nhiên ta muốn cùng đi ».
« Nhưng Dạ Thánh môn làm sao bây giờ? »
« Giao ũi nhọn là được rồi, dù sao cũng không phải là lần đầu hắn đảm đương chuyện như vậy ».
« Ngươi thật không xứng với chức môn chủ ».
“Chẳng liên quan gì?”
Huyết Sắc Yêu Đồng Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối