The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Tường Vy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 30 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 444 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ề tới nhà(viện mồ côi) tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, thì Trọng Quân gọi
-Đại ca, bọn nó tập trung đầy đủ rồi.
-Được rồi. Tới ngay đây. Tôi thở hắt ra. Ở đâu?
-Bờ sông cạnh bìa rừng
Đêm đó trời tối đen như mực và rất im ắng, thỉnh thoảng tiếng chim ăn đêm rúc từng hồi thê lương. Tiếng cá đuổi và táp mồi ủng oảng râm ran cả một khúc sông như bầy con nít đang đùa giỡn, gió tạt từng hồi, lạnh run
Tôi thầm nguyền rủa bản thân mình ngu ngốc trên người chỉ có cái quần dài và cái áo sơ mi trắng mỏng dính, vừa bước ra ngoài là đã bị mưa phùn làm cho ướt mất rồi
Xốc xốc lại cái cổ áo, tôi co ro đến chổ hẹn.
Trời đã tối hẳn, sương lạnh ướt áo. Vừa đến nơi thì tôi thấy cả bọn đang đứng túm tụm, thấy tôi bọn chúng chỉ chào rồi lơ lơ đi, sắc mặt ko tốt
-Các cậu chưa ăn tôi hay sao mà mặt mũi tái xanh thế? Tôi hỏi
Im lặng…
Gì thế này? Tôi nghĩ thầm. Bọn này bị táo bón tập thể hay sao vậy?
-Vì các cậu ấy nghe tin đồn vì vụ giết nữ sinh hàng loạt nên…Trọng Quân ngập ngừng
-Giết nữ sinh hàng loạt ư? Chuyện gì thế? Tôi ngạc nhiên
-Cái gì? Đại ca ko biết ư? Trọng Quân ngạc nhiên nhìn tôi, cả bọn kia cũng nhìn tôi sửng sốt như tôi vừa nói điều gì đó kinh khủng như là tôi nói tôi vừa gặp Bill Gates vậy
-Ko. Có chuyện gì? Vẫn ngơ ngác
-Gần đây tại khu vực này đã có 5 cô gái bị giết chết. Tất cả đều là hot girl của các trường…Trọng Quân từ từ giải thích cho cái gương mặt thộn ra như nuốt nhầm đá của tôi. Nạn nhân chết khi trong cơ thể ko còn 1 giọt máu và có một vết cắn trên cổ. Mọi người nghi ngờ việc này là do ma cà rồng gây ra
-Ma cà rồng?? Tôi phá ra cười sằng sặc như tên điên, đến mức mà cả bọn nổi cáu, quát ngược lại tôi (Ơ cái bọn này gan)
-Đại ca ko thể nghiêm túc được sao? Việc này ko đùa được đâu. Nhiều phỏng đoán nghi ngờ có liên quan đến bọn đã tấn công chúng ta ở kho hàng trong rừng đó!!!
Đến lúc này thì tôi đã thôi cười, vẻ mặt lo lắng sợ hãi của cả bọn làm tôi tin rằng bọn chúng ko đùa giỡn. Ho khan vài tiếng, tôi quay lại nhìn cả bọn
-Vậy ta đến đó xem sao
Im lặng…
-Sao nữa? Tôi khó chịu nhìn cả bọn
-Các cậu ấy sau khi nghe tin đồn đó thì ko dám đi nữa. Thôi thì chỉ mình 2 chúng ta đi bắt ma cà rồng thôi vậy. Trọng Quân nhìn tôi cười. Ko hiểu sao lúc đó tôi cảm thấy nụ cười đó gian kinh khủng
-Các cậu đùa với tôi đấy à? Có tin tôi cho các cậu no đòn hay ko????
Cái bọn này thật là quá đáng mà, kêu tôi ra đây chỉ vậy thôi sao? Tôi mím chặt môi lại, đan hai tay vào nhau, để tránh... không phải làm điều gì dại dột. Ánh mắt ngọt ngào trìu mến nhìn bọn chúng
-Thật ra thì…Trọng Quân ngập ngừng…Muốn các cậu ấy đi ko phải là ko có cách. Chỉ là…Quân ngập ngừng rồi đưa tay gãi gãi đầu làm như trên đó đàn quân chí và rận đang tập trận vậy. Gãi cho đã tay mà cậu ta vẫn còn ấp úng, đến mức thấy hai lỗ tai và lỗ mũi tôi bắt đầu xịt khói thì cậu ta mới nói tiếp. Ừm…các cậu ấy muốn cậu giả gái…
-CÁI GÌ??????????? Tôi hét to rồi quay sang quắc mắt nhìn cả bọn. Các cậu muốn chết sao?
Cả bọn lấm lét nhìn tôi, phân bua
-Vì đại ca ko tin vào chuyện ma cà rồng… Vì thế tụi em sẽ cho đại ca thấy để đại ca khỏi nghi ngờ nữa
-…vv…vv…
Tôi bắt đầu cau có, tay nắm thật chặt lại, như thể đang dồn nén hết cơn nóng giận vào trong, phó mặc cho cơ quan tiêu hóa xử lý. Gườm gườm nhìn cả bọn
Tủm tỉm cười, Trọng Quân bước lại gần tôi. Quàng vai qua như 1 người bạn, rồi đưa quay mặt nhìn cả bọn
-Đại ca ko đồng ý. Kế hoạch kết thúc. Cả bọn giải tán
Thế rồi cả bọn đồng loại quay lại nhìn tôi như nhìn một tên phản bội
Đấy…Có cay không cơ chứ? Một bầy con của thế hệ giai cấp tư bản chủ nghĩa phát xít mới đầy độc ác và thâm hiểm đang tìm cách dụ dỗ tôi đấy. Còn tôi ư? Tất nhiên tôi phải là một người dân lao đồng cần cù chất phát bị áp bức, bóc lột nặng nề rồi. Chỉ là…
Chẹp… Thỉnh thoảng tôi bắt cả bọn cống nạp rồi dẫn tôi đi ăn, đi quậy, bar thâu đêm,… Tất nhiên tôi chủ xị, bọn chúng chủ chi, ko có bao nhiêu cả 1 tuần đi 8 lần chứ mấy. Hajz…thế mà chúng đối xử với người có công giúp chúng tiêu tiền thế đấy. Sự đời đen bạc…
Hajz… cho ăn uống no say, vỗ béo như con lợn rồi hành hạ thế này đây. Ngẫm đi ngẫm lại hóa ra tôi cũng chẳng khác gì một thằng ở, một nô lệ chính cống. Ông trời ơi! Công lí trên đời đâu hết rồi??? (Ông trời cầm búa: ở đây này >” -Được rồi. Tôi thở hắt ra, đầu hàng trước ánh mắt sát thủ của chúng.
-Thật sao?? Cả bọn hí hửng nhìn tôi, lôi từ đâu ra một đầu tóc giả, cười cười đưa cho tôi. Bọn em chuẩn bị hết rồi, đại ca chỉ cần đội vào thôi
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình bị lừa, khôn bao nhiêu năm chỉ vì một câu nói mà đem cả danh dự mình chôn xuống hố. Tôi thề sau lần này tôi sẽ bắt bọn chúng bồi thường gấp bội
Nghiến răng nghiến lợi cầm đầu tóc giả đội lên, mặt mày nhăn nhó khó coi. Vậy mà cả bọn đứng đơ ra nhìn, khóe miệng còn có suối chảy. Điên tiết tôi đạp ỗi thằng vài phát cho bọn chúng tỉnh lại, đến mức Trọng Quân phải cản tôi lại cười cầu hòa
-Thôi được rồi. Bọn chúng ko phải đối thủ của ta đâu. Đi thôi.
-Dẫn đường đi. Tôi tức tối gầm gừ, quay lưng nhìn cả bọn. Đi trước đi, nhìn nữa móc mắt tụi bây ra đó.
Đẹp quá, thật là đẹp, tôi thốt lên. Mọi thứ xung quanh đều xanh ngắt một màu: cây cối với những thân cây phủ đầy rêu, nhánh cành của chúng tạo thành những tán lá rậm rạp, mặt đất mọc đầy rong rêu và lá rụng, trong đêm tối chúng như phát ra ánh sáng, ko phải chỉ là một màu đen của màn đêm
Nhưng ko khí ở nơi nay thật lạ, tuy ko chìm vào màn đêm nhưng tất cả lại toát lên sự u ám đến đáng sợ. Hơi gió lạnh lùng thổi, mơn man nhẹ trên từng cọng lông xúc giác khiến cho chúng dựng đứng hơn. Càng vào giữa rừng tôi lại càng cảm thấy khó thở
Cả bọn lọp mọp đi theo sau lưng tôi, im lặng, tôi chỉ nghe được tiếng gió, sột soạt của lá khô và tiếng thở ngày càng gấp gáp của cả bọn
-Đến rồi. Trọng Quân khẽ lên tiếng
Tôi ngước mặt nhìn lên phía trước: một cái nhà kho thật lớn, sừng sững giữa đêm, rong rêu bám đầy tạo thành một ko gian cổ quái. Ko gian im lặng đến ngộp thở, nó yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng cú ăn đêm rúc lên từng hồi thê lương nghe mà rùng rợn đến lạnh gáy.
-Các người là ai? Một giọng nói lạnh lẽo xuất hiện ngay sau lưng, như từ cõi nào vọng về khiến cả bọn giật mình quay lại
Huyền Thoại Vampire Trắng Huyền Thoại Vampire Trắng - Tường Vy