Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 971: Sinh Lợi. (2)
hương 971: Sinh lợi. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
- Di?
Ngư Nhi nhìn quanh bốn phía, rõ ràng có linh khí nồng nặc như vậy, nhưng cả ngọn núi chỉ có quái thạch lởm chởm, ngay cả cỏ dại cũng không thấy một ngọn, rêu phong cũng không thấy một mảnh.
- Ngươi chú ý tới...
Ngư Nhi nghe tiếng quay đầu lại, thấy vị thiên tiên ngay cả nữ tiên trong cung nháo ra chuyện xấu lớn bằng trời, cũng có thể mặc kệ không thèm để ý, thần tình trở nên chăm chú.
- Trên ngọn núi này không có một ngọn cỏ, là bởi vì cây Bàn Đào này đã cướp đoạt toàn bộ linh lực của nó.
- Cướp đoạt?
Trong khoảng thời gian ngắn không thể đem cây thần mộc cát tường này cùng từ đó liên hệ.
- Vật ấy cũng không phải tự nhiên biến hoá mà được. Nơi này có đạt được, nơi đó liền có chỗ mất. Mà sống dài ra một quả Bàn Đào làm cho người ta trường sinh bất lão, cần đến linh lực là rộng lớn. Vì hấp thu những năng lượng này, cây Bàn Đào không chỉ cướp linh lực của toà sơn mạch này, còn đem bộ rễ kéo dài sâu dưới lòng đất mấy nghìn trượng, mới có thể mỗi năm lại khai hoa kết quả.
- Hứa Tiên sư phụ vì luyện một lò đan dược, cũng là hái thật nhiều linh dược. Ở trên biển hái gốc Thất Minh, ngay cả Hứa Tiên cũng cảm thấy đáng tiếc!
Ngư Nhi ngạc nhiên nói.
- Ngươi lý giải rất nhanh, chính là hi sinh nhiều như vậy mới có một quả Bàn Đào này! Khi ngươi tới đã thấy những cái giếng kia rồi chứ! Đó là một trận pháp, toà trận pháp này có tổng cộng bốn phương vị đông tây nam bắc, mỗi phương vị đều có chín miệng giếng tạo thành con số vô cực.
- Mà hạch tâm trận pháp kia chính là cây Bàn Đào này! Trong đó phun trào ra cũng không phải dòng nước, mà là địa mạch linh lực, cũng chính là cái mà phàm nhân gọi là long mạch. Toà trận pháp này cũng vì rút lấy long mạch của cả Côn Luân, đến cung cấp cho nhu cầu của cây Bàn Đào này!
Lúc này, trên bầu trời Dao Trì lại hạ xuống thất thải hồng vũ, rơi ở trên tán cây Bàn Đào, lập tức bị cành lá thu nạp, không có một giọt rớt xuống trên mặt đất.
Ở trong mắt Ngư Nhi, cây thần mộc này giống như sống lại, đói khát thôn phệ tất cả. Mà khi ánh mắt của nàng xuyên thấu qua bùn đất nham thạch, lại phát hiện long mạch ẩn sâu trong đó giống như quang hà ngầm, đang dần dần trở nên khô tàn.
Tây Vương Mẫu trống rỗng một trảo, xuyên thấu không gian cách trở, một quả Bàn Đào đã xuất hiện ở trong tay nàng, đưa cho Ngư Nhi:
- Do đó mỗi một Bàn Đào đều có một hạt đào làm giống. Nhưng cây Bàn Đào trên đời lại chỉ có một cây này. Bất quá mặc dù là một cây này, Bàn Đào cũng đã càng ngày càng ít!
- Vì sao? Linh lực không phải sinh sinh bất tức sao?
Tây Vương Mẫu nói:
- Đúng, nhưng một cái địa mạch này ban đầu sinh thành, sợ là vào mấy trăm vạn năm trước đây. Đợi đến khi địa mạch kiệt quệ, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể lại đợi thêm mấy trăm vạn năm nữa sao?
Ngư Nhi tiếp nhận Bàn Đào, do dự một chút lại đưa trả lại cho Tây Vương Mẫu:
- Ta đây không cần Bàn Đào, như vậy là có thể để cây Bàn Đào rút lấy motọ ít linh lực!
Tây Vương Mẫu mỉm cười:
- Ngươi thực sự là hảo hài tử, Bàn Đào người là nhận lấy đi! Tuy rằng là thần mộc, kỳ thực cùng cây cối bình thường cũng không có gì khác biệt. Khi nó hấp thu linh lực không đủ để khai hoa kết quả....
Nàng dừng lại một lúc mới nói tiếp:
- Tuy rằng muốn liên tục sống sót, nhưng tất cả đều có chung kết. Mặc dù là cây thần mộc này tượng trưng cho trường sinh, cũng có ngày nào đó héo rũ điêu linh!
Tây Vương Mẫu nhìn theo thân ảnh Ngư Nhi rời đi, ngồi ở trên khối cầu do rễ cây Bàn Đào kết thành, duỗi người ra, ánh mắt xuyên thấu qua tán cây, nhìn tới Dao Trì bảy màu trên bầu trời.
Trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói:
- Mệt thì ngủ một lúc đi!
Cây Bàn Đào nhẹ nhàng đong đưa cành lá.
- Ừm...
Nàng đáp ứng motọ tiếng, nghiêng người chìm vào trong mộng tưởng.
Trở lại trong điện, Ngư Nhi còn đang suy nghĩ hàm nghĩa theo như những lời này của Tây Vương Mẫu, Tiết Bích và Yến Tử đã tiến lên kể lại tình hình sau khi nàng rời khỏi.
- Như vậy mà nói, Hứa Tiên chẳng phải là rất phiền phức rồi!
Ngư Nhi có chút sốt ruột, nhất thời đem chuyện Bàn Đào để ra sau đầu!
- Không chỉ là phiền phức, hơn nữa là đại phiền toái!
Yến Tử mở ra song chưởng khoa tay múa chân, đến hình dung phiền phức này lớn cỡ nào.
- Ngư Nhi!
Tiết Bích dùng ánh mắt hỏi ý kiến của nàng, Yến Tử cũng nhìn về phía nàng.
- Phải nghĩ biện pháp trợ giúp hắn một tay!
Đem nhật linh chi lực bắt đầu phát triển, Hứa Tiên từ trong giấc mơ tỉnh lại, đã thấy tiểu Thiến đang dùng con ngươi đen láy nhìn mình.
Hứa Tiên mỉm cười, tiến lên hôn lên môi của nàng.
Hôm nay chính là ngày ly biệt. Hai người cùng nhau ăn bữa sáng, Hứa Tiên đang muốn nói lời từ biệt, một đạo thanh ảnh từ trên trời giáng xuống, kéo tay hắn đi ra ngoài:
- Hải Long tộc tấn công quy mô Thái Hồ, Ngao Ly đã chạy đến đó rồi!
Trong lòng Hứa Tiên phát lạnh, nhớ tới Ngư Huyền Cơ cảnh báo mình, chớ để Ngao Ly xảy ra chuyện gì, quay đầu nói với tiểu Thiến:
- Tiểu Thiến ngươi không thích hợp rời xa núi, cứ ở lại chỗ này đi!
Nói xong đã giang rộng cánh tay đem tiểu Thanh ôm vào trong ngực, hóa thành một đạo điện quang nhằm phía bắc bay nhanh đi. Trong lòng đã làm tốt chuẩn bị lần thứ hai ứng chiến Ngao Nghiễm.
Khi hắn cảm thấy trên Thái Hồ lại bị cả kinh, chỉ thấy trên Thái Hồ trọc lãng bài không, vô số tinh quái cắn giết cùng một chỗ. Đông Hải Thủy Tộc con số rất đông. Thái Hồ Thủy Tộc xa xa không bằng, lại bị tấn công liên tục tháo chạy.
Nhưng Hứa Tiên giật mình cũng không phải là cái này, mà là bởi vì bởi vì hắn dùng Thông Thiên Nhãn nhìn quét một vòng, cũng không nhìn thấy được hình bóng của Ngao Nghiễm, chỉ có mấy Thủy Tộc đại tướng dẫn binh tác chiến, tuy rằng tu vi cũng coi như không kém.
Nhưng Ngao Ly sau khi phục dụng Kim Đan, tu vi tăng nhiều, lại chiếm ưu thế địa lợi, vũ động ba đào, dẫn động Lôi Đình, tuy rằng rơi vào hạ phong, nhưng cũng không có rơi vào tình thế nguy hiểm.
Để Hứa Tiên thở phào một hơi, rồi lại nhíu mày, tấn công như vậy rốt cuộc có tác dụng gì? Lẽ nào còn có âm mưu gì khác?
Nhưng cái này không thể so với chiến tranh thế gian, có thể choiw phục bình gì đó xuất hiện nhiều lần, cần căn cứ vào chỉ có thực lực của người tu hành.
Tiểu Thanh và Hứa Tiên vừa gia nhập chiến cuộc, cục diện lập tức xoay chuyển. Tiểu Thanh vũ động một hải kỳ Thanh Long, liền giải vây cho Ngao Ly.
Mà kiếm phong của Hứa Tiên lại trực chỉ mấy tướng quân Đông Hải kia, dựa vào thiên kiếp kiếp lôi cùng Nhật Hỏa Thần Mang. Dưới lôi hoả bắn ra, cũng không hợp lại với nhau, Đông Hải Thủy Tộc lập tức tan tác.
Không bao lâu sau, mặt nước Thái Hồ đã khôi phục gió êm sóng.
Sau đó Ngao Ly liền nhận được bẩm báo, không chỉ là Thái Hồ, Trường Giang nam bắc toàn bộ thuỷ vực đều lọt vào Đông Hải tấn công.
Hứa Tiên trợn tròn mắt:
- Ngao Nghiễm điên rồi sao?
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần