Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 958: Hải Cương. (2)
hương 958: Hải cương. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
- Là ta phát điên hồ ngôn loạn ngữ, nương nương chớ nên trách tội, ta chỉ cầu an toàn trở về địa điểm xuất phát, tốt nhất có thể kiếm được một món, về nhà cưới tức phục...
Lão thuyền công lúc này mới thỏa mãn gật đầu.
Đúng lúc này, một mảnh mây đen nổi lên giữa trời biển, thoáng qua trong lúc đó tràn lan khắp không trung. Trên biển cuồng phong đột nhiên nổi lên.
Trên boong tàu, thuyền chủ hô lớn lên, người chèo thuyền chung quanh bôn tẩu, xoay chuyển tay lái, lại cũng chỉ có thể theo sóng biển phiêu diêu.
Đám thợ thuyền đều đang làm việc, đồng thời tất cả đều lớn tiếng cầu xin tên của vị thần nọ có thể vào lúc này cứu giúp bọn họ. Mắt thấy đầu thuyền sắp bị đại lãng lao đến. Thương thuyền đã xem như là thuyền lớn, thế nhưng ở trước mặt sóng lớn này lại giống như hài tử đối mặt với tráng hán, chỉ cần một cái khoát tay nhẹ nhàng đã có thể đem hắn ném đi.
Mới vừa rồi người chèo thuyền trẻ tuổi bị cảnh tượng trước mắt dọa ngốc. Hắn ở quê hương cũng là kẻ tinh thông thủy tính, nhưng nào có từng gặp qua cảnh tượng như thế, mắt thấy sinh tử ngay trong khoảnh khắc này.
Trong ánh mắt kinh sợ của mọi người sóng lớn bỗng nhiên kỳ dị tách ra hai bên, thuyền lớn có thể thông qua, lại ở trong ba đào giãy dụa hồi lâu. Thuyền lớn rốt cục chạy qua phiến bão tố này, tất cả mọi người tê liệt ngã xuống trên boong tàu. Chủ thuyền không còn tâm trạng để người chèo thuyền xuống dưới khoang thuyền kiểm tra hàng hóa, mà vội vã đến trước thần tượng mụ tổ cung phụng trên thuyền quỳ lạy cảm tạ.
Những người lái thuyền khác cũng đều phản ứng lại, quỳ lạy theo. Thuyền công trẻ tuổi kia càng là nước mắt giàn giụa, chỉ là trải qua kinh lịch này đã để hắn trở nên vô cùng thành kính. Trong lòng lại có chút nghi ngờ có phải bởi vì chính mình mới vừa rồi bất kính, mới đưa tới trận bão tố này hay không? Quay đầu nhìn về phía lão thuyền công kia, lại bị hắn trừng mắt một cái, khiến hắn không nên nhiều lời.
Hắn cũng không phải kẻ ngu si, nếu như lời này để cho người khác biết được, khóng tránh sẽ đem hắn đá bay ra khỏi thuyền. Vì vậy đành ôm cảm kích cùng khiếp sợ không gì sánh được, trong lòng tín ngưỡng cũng trở nên vô cùng thuần triệt.
Mà ở giữa không trung Yến Tử một thân tử y nhìn tình hình trên biển, cũng thở phào theo một hơi. Mới vừa rồi chính là nàng đem sóng lớn kia chặt đứt, cứu được tính mệnh một thuyền này. Hôm nay nguy cơ đã giải, nàng cũng có thể trở lại phục mệnh, liền xoay người đầu nhập sâu trong biển rộng.
Nàng một đường tiến lên, thẳng đến nhìn thấy một tòa kim sắc đại môn, phi thân đâm đầu bay vào.
Nguyên bản một thần miếu rộng lớn, hôm nay đã sửa thành tiên cung thủy khuyết, trong đó kiến lập ra đình đài lầu các mới tinh, lại đưa vào rất nhiều kỳ hoa dị thảo, san hô quái thạch. Hôm nay đã bỏ đi Viễn Cổ thần miếu cổ phác rộng lớn, thêm vào rất nhiều tiên cung tinh xảo nhã trí.
Tiên nhân các điện đi lại trong đó, chức trách các ti ở trong u minh bảo hộ đường biển ba đào cuộn trào mãnh liệt.
Nhìn thấy Yến Tử, đều hành lễ nói:
- Điện Chủ...
Yến Tử cũng sờ sờ đầu đáp lại một nụ cười, lúc này một thị nữ tiến lên:
- Điện Chủ, nương nương ời Điện Chủ các điện đến Thái Nhất Điện, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.
- Biết rồi...
Lời còn chưa dứt, Yến Tử đã hóa thành một đạo tử quang biến mất không thấy, xuất hiện ở trong trung ương đại điện.
Tra Nhi một thân hoa phục ngồi ngay ngắn chủ, thất thải hồng nghê bao phủ quanh thân, để dung nhan của nàng có vẻ tựa như mộng ảo, thân có công đức lớn lao, hội tụ tín ngưỡng cực đại, hà tất tu tiên niệm Phật, cũng có thể mọc cánh thành tiên phi thăng, lập địa thành Phật. Vật cần thi pháp làm thuật, tự có thể tránh né yêu ma, người nào dám đả thương.
Trước mặt nàng Điện Chủ các điện phân ra ngồi ở hai bên trái phỉa, có thể ở trong tiên cung thủy khuyết đứng đầu một điện, chí ít cũng là Địa Tiên nhất lưu, Tuế Hàn tam tiên tự niên là đứng ở hàng đầu.
Trong điện vẫn còn một chỗ chưa có ai ngồi, thẳng đến thân ảnh của Yến Tử xuất hiện ở trong điện.
- A Tử, ngươi tới đây...
Ngư Nhi vẻ mặt mỉm cười, chỉ có tại lúc này, mới để nàng giống như nữ nhi Uông gia năm xưa.
Yến Tử giơ tay lên nói:
- Ta làm việc, ngươi cứ yên tâm...
Cười đi về phía vị trí của mình ngồi xuống.
Tiết Bích nhíu mày nói:
- Quá chậm...
Yến Tử giơ ngón tay chỉ:
- Bởi vì đi nhầm đường.
Tiết Bích còn muốn nói nữa, Ngư Nhi đã nhẹ giọng nói:
- A Bích bỏ qua đi!
- Dạ, nương nương...
Tiết Bích đưa tay chỉ về phía bức hải đồ treo trên vách tường, theo động tác của nàng, trong hải đồ một khối phóng ra một mảnh quang mang, chính là phiến hải vực lớn lấy thủy khuyết tiên cung làm trung tâm Đông Hải. Trong đó lại phân cách thành rất nhiều khối, phân biệt do Điện Chủ các điện phụ trách.
Loại xây dựng chế độ này là do Tiết Bích tự tay quyết định, dựa theo tư tưởng của Địa phủ Thập Điện Diêm La, bởi vì bọn họ muốn hành sự so với âm phủ Địa phủ đơn giản hơn nhiều, nên cũng phi thường tiện lợi.
- Chư vị đều đã làm được phi thường tốt, tháng trước chỉ có hai chiến thuyền bị chìm...
- Nào có nào có, công lao nhấc tay mà thôi!
Chúng tiên đều cười khiêm tốn, tai ương ngập đầu đối với phàm nhân mà nói, đối với bọn họ lại thực sự chỉ là như lật úp bàn tay mà thôi.
Chỉ có Hàn Mai tiên tử vẫn như trước là mặt không biểu tình, nhưng mọi người cũng đã sớm thành thói quen. Bọn họ có thể tham dự trong đó, cũng không phải tất cà đều là vì tế thế cứu nhân. Bọn họ cô huyền hải ngoại khuyết điểm lớn nhất chính là không tu công đức. Độ khó của thiên kiếp hôm nay có thể cũng không đặc biệt ảnh hưởng tu hành, không giữ quy tắc. Tâm ý nguyên bản của mọi người càng thêm có thể liên hợp, chống lại chế ước của Đông Hải Long tộc.
Tiết Bích vẫn như cũ là bộ dáng mỉm cười, trong tay xuất hiện nắm một cây gậy nhỏ, điểm lên một mảnh hải vực trên hải đồ:
- Hai chiến thuyền kia đều là ở trên phiến hải vực này bị chìm, lại không ai còn sống sót...
Một vị tán tiên có vẻ già dặn đứng dậy nói:
- Nơi đó thuộc về lão hủ quản lý, bất quá hai chiến thuyền kia đều cũng không phải bị sóng biển đánh đắm, mà là bị Đông Hải Thủy Tộc lật tung. Người trên thuyền cũng đều bị tinh quái nuốt chững, căn bản không kịp nghĩ cách cứu viện, lão hủ cũng không làm gì được...
- Đông Hải Long Vương bất mãn chúng ta đoạt đi đèn nhang của hắn, làm hại rất nhiều địa phương. Tháng trước xem như còn ít. Nghe nói Long Vương tại Trường Giang tập kết đại quân, muốn nhất cử thâu tóm Trường Giang Thủy Mạch, đợi được hắn trở lại đây, tương lai tranh chấp sợ là sẽ càng nhiều.
Tra Nhi nói:
- Chuyện này sẽ có biện pháp, nếu như bọn họ còn dám quấy rối, chúng ta sẽ đánh bọn họ...
Ngôn ngữ có vẻ có chút ngây thơ, không thể nghi ngờ lại là tin tức chiến tránh, chúng tiên hai mặt nhìn nhau, đều lộ vẻ nghỉ ngờ.
- Kim Mẫu chiếu lệnh, muốn chúng ta đến Dao Trì dự tiệc, mấy ngày nay xin mời chư vị đảm đương nhiều hơn...
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần