The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 925: Sướng Ẩm. (2)
truyện copy từ
Chương 925: Sướng ẩm. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Hứa Tiên lại nói:
- Chung huynh chớ vội, lại để tiểu đệ trợ giúp ngươi một tay.
Liền đem hai tay tạo thành chữ thập, miệng tung Kim kinh. Thanh âm cũng không hướng mọi nơi khuếch tán, mà là hình thành một kim sắc Phạn văn, phiêu phiêu đãng đãng hướng về khói đen các nơi bay tới, chỗ đi qua, khói đen lập tức tiêu giảm tán đi.
Cho đến khi đem tất cả khói đen quét sạch không còn, Hứa Tiên mới vừa mở hai mắt ra, cảm giác cả người thư sướng, sau khi phục dụng Kim Đan, Đại Lôi Âm Thuật của hắn lại càng tiến thêm một bước, uy năng vượt lên một bậc. Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể linh lực mênh mông, khuấy động quanh thân, nếu như coi đây là cơ sở, đi tu luyện Lục Thần Thông và "Cửu Tự Chân Ngôn", nhất định cũng có thể lại tiến thêm một bước nữa.
Hắn trở thành Địa Tiên còn chưa lâu, nguyên bản cách Thần Tiên chi cảnh còn rất xa, người tu đạo người tu đạo muốn chạm đến cảnh giới Thần Tiên, chí ít cũng phải trăm năm quang âm, nhưng lại gần là chạm đến, muốn chân chính tu thành Địa Tiên, vậy sẽ không biết lại cần bao lâu nữa.
Đó là Hứa Tiên lấy Thái Dương tinh làm chủ tinh, lấy các đại hành tinh làm phụ tinh phương pháp tu luyện đặc dị, cũng cần cần hơn mười năm xuân thu, thế nhưng hắn sau khi phục dụng Kim Đan, lại cảm thấy chính mình tựa hồ nhìn được con đường, hắn tin tưởng chính mình chỉ cần lại đem Hỏa Tinh triệt để thắp sáng, tu đến cảnh giới hợp tinh, thì nhất định có thể chạm đến Thần Tiên chi cảnh.
Bạch Tố Trinh mắt thấy liền muốn độ trung thiên kiếp, tu thành Thần Tiên, hắn cũng không muốn quá lạc hậu. Nếu là tất cả sự tình phát triển dựa theo nội dung vở kịch nguyên bản, hắn tùy tiện liền ăn cơm mềm cũng không có gì cả. Nhưng hiện tại bày ở trước mặt hắn không chỉ có tính toán trong thiên ma ám, còn có luân hồi chuyển thế mê hoặc thân thế, thậm chí không biết khi nào sẽ tới thiên hạ đại loạn nữa.
Hắn đã có thể cảm thụ được mạch nước ngầm dưới dòng sông số phận cuộn trào mãnh liệt, nếu là không có một chút năng lực tự bảo vệ mình, còn có thể trông cậy vào Bạch Tố Trinh nữa sao? Chí ít cũng muốn trở thành thời điểm mấu chốt có thể đính lên dùng nam nhân mới được. Tu hành chi đạo không thể đình trệ, trở lại còn phải hảo hảo đem những pháp môn này tu luyện hết lượt mới được.
Rất nhiều ý niệm ở trong lòng hắn vừa chuyển mà qua, một bên Chung Quỳ đối với Hứa Tiên càng bội phục, rồi lại có chút khổ não, tâm niệm nói: ta thụ đại ân của hắn, lại không thể báo đáp, đạo hạnh pháp lực của hắn hơn xa ta, đó là muốn kết cỏ ngậm vành, cũng không có cơ hội này. Nếu không phải hắn đã có thê thiếp, đem muội tử gả cho hắn làm tương phối, nhưng tình trạng hôm nay cũng không được ủy khuất nàng.
Hắn chính là nam nhi tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa, thụ ân tình của người chung quy phải ghi nhớ báo đáp, bằng không sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Hứa Tiên đem Nhu Gia đưa về phủ đệ, mang Chung Quỳ đi ra ngoài uống rượu, nếu là ở trong nhà, hai đại lão gia uống hứng khởi, trong lúc hô quát, không khỏi quấy nhiễu giấc mộng của Phan Ngọc và Vân Yên.
Lúc này bóng đêm đã sâu, tửu lâu khách sạn đều đã đóng cửa, chỉ có trong Phù Dong Viên, trên khúc giang hồ có rượu gia cung cấp vẫn chưa hề đóng cửa.
Chưởng quỹ tay chống lên quầy ngủ gật, chợt nghe một tiếng gọi:
- Chủ quán, mang rượu tới!
Hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Chung Quỳ, bị dọa té ngã, thiếu chút nữa hô ra miệng:
- Hảo hán tha mạng!
Hình dạng của Chung Quỳ, không giận mà uy, không ngoan mà lệ, ai liếc mắt nhìn cũng đều sẽ nghĩ hắn chuẩn bị lấy đao chém qua đây, không khỏi tâm sinh e ngại. Nhưng mà tướng mạo này dùng để trì quỷ, lại không quá hợp, quỷ là linh vật vô hình, năng lực lớn nhỏ nhiều bằng tâm niệm, một khi mất hồn mất vía, liền chỉ có thúc thủ chịu trói.
Chung Quỳ cười ha ha, không để ý tới.
Hứa Tiên đem một thỏi bạc đặt ở quầy hàng, cười nói:
- Không cần tính mệnh của ngươi, chỉ cần rượu!
Hắn thấy Chung Quỳ sau khi hóa quỷ, không hề tự ti với hình dung, hào khí dần cao, cũng không nhịn được cảm thấy vui mừng.
Chưởng quỹ chỉ cảm thấy nam tử cao lớn này trong giọng nói có một loại lực lượng yên ổn nhân tâm, trong lòng ý sợ hãi nhất thời tiêu tán, thu hồi nén bạc trên bàn, cười theo nói:
- Không biết nhị vị khách quan muốn ăn gì? uống rượu gì?
Hứa Tiên cười nói:
- Rượu ngon thịt thơm có bao nhiêu cứ mang cả lên, ta có đủ bạc.
Chưởng quỹ biết không phải người thường, không dám chậm trễ, phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị.
Bàn vuông đã dựng ở ngoài cửa cạnh bờ sông, dưới trăng sáng sóng hồ vạn khoảnh. Gió thu cùng nhau, ào ào thổi tới, cảm giác mát mẻ thấm nhuần cơ thể, khiến cho người ta lòng cảm thấy trống trải, thư sướng bội phần.
Chưởng quỹ tự mình đưa tới rượu ngon, vì hai người rót đầy bát rượu, nói:
- Đây là phần tửu tốt nhất đã cất vào hầm ba mươi năm của tiểu điếm, nhị vị khách quan nếm thử vị đạo xem sao!
Hứa Tiên cùng Chung Quỳ ném thử đều là khen ngợi:
- Rượu ngon!
Đương nhiên, rượu này so với Hoàng Lương Nhưỡng hoặc là "Phù sinh nhược mộng" của Hồ Tâm Nguyệt ủ, tư vị còn kém hơn rất nhiều. Nhưng so với kiếp trước Hứa Tiên uống rượu cồn pha chế ra, vị đạo cũng là hơn xa, lần này đến đây, chỉ vì uống rượu thỏa thích, ngược lại cũng không cần quá mức nghiêm khắc.
Chưởng quỹ xoa xoa tay nói:
- Chỉ là giá tiền của rượu này mà...
Hứa Tiên nói:
- Yên tâm đi, không thiếu tiền thưởng cho ngươi, trong diếu của ngươi còn có bao nhiêu vò rượu?
Chưởng quỹ vươn ra ba ngón tay:
- Còn có ba mươi vò, khách quan lại muốn mua chút trở về cẩn thận nếm thử?
Hứa Tiên lại nói với Chung Quỳ:
- Chung huynh cảm thấy đủ không?
Chung Quỳ cười nói:
- Vừa đúng đủ say một hồi.
Chưởng quỹ trong lòng ngạc nhiên, nghe lời này đúng là phải uống hết rượu sao? Nếu không phải nhìn nhận không phải người thường, hắn quả thực muốn hoài nghi bọn họ có phải là điên rồi, hoặc là say rồi hay không? Rượu này của hắn mặc dù không có nhã hào "ba bát không say", nhưng phẩm chất càng hơn rượu thường. Những giang hồ hào khách kia có thể uống được một vò, đã được xưng là tửu lượng lớn. Hắn lại không biết dựa vào Hứa Tiên và Chung Quỳ thể phách hiện nay, nếu không có hơn mười vò rượu ngon lót bụng, đó là muốn giả say cũng không dễ dàng gì.
Hứa Tiên cười nói:
- Ngươi thấy chúng ta giống như là uống say sao?
Chưởng quỹ kinh ngạc nói:
- Ngài làm sao bết được ta đang suy nghĩ cái gì?
Hứa Tiên cũng không nhịn được sửng sốt, mới vừa rồi hắn rõ ràng nghe được hắn đang lầm bầm, khi mới vừa vào tửu điểm cũng là thế. Nhưng hôm nay ngẫm nghĩ lại, chưởng quỹ rõ ràng chưa từng mở miệng ra, hắn cũng không cho rằng chính mình đã có thể đạt đến trình độ đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Nếu thực sự là nghe được, đó chẳng lẽ là loại thần thông thứ bốn của Phật môn Lục Thần Thông - Tha Tâm Thông.
Sau khi hắn phục dụng Kim Đan, lĩnh ngộ rất nhiều đạo lý, các loại pháp môn trong bất tri bất giác cũng càng có tiến cảnh, chỉ cách một tầng giấy mỏng.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần