Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 782: Vương Giả. (1)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 782: Vương giả. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:.vn
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Tiết Bích ở một bên thản nhiên nói:
- Đáng thương năm đó hà bá vì chắn cửa biển, cứu muôn dân trăm họ mà chết. Vứt bỏ lại một đứa con gái chưa trưởng thành, rơi vào hố lửa, nếu như mỗi người đều ngồi yên, không biết hà bá ở dưới cửu tuyền, phải chăng không được nhắm mắt.
Sắc mặt vui mừng của Cô Tùng đạo nhân cứng đờ lại, thần sắc biến ảo, ngược lại hóa thành cười khổ, đứng dậy vái chào Tiết Bích, nói:
- Tiết tiên tử giáo huấn phải, lúc trước bần đạo nghe nói việc này, cũng cực kỳ bội phục, mặc dù không gặp nhau, lại giống như tri kỷ nhiều năm, kết nạp bằng hữu. Hôm nay lại cứ bo bo giữ mình, thật sự là thẹn với bằng hữu. Long không niệm thiện ác, lại có thể cứu người, người ta gọi là đức từ bi, sao không thể cứu Long chứ?
Hứa Tiên kinh hỉ nói:
- Vậy đa tạ chân nhân!
Đây mới là phong phạm của người tu hành, nhân nghĩa đạo đức, không tiếc mặt, biết sai liền sửa. Đem câu: "Không có ai không sai, nếu đã sai; không tự phạt, chính là cố hữu, không khoe khoang, chính là cố trường" trong Đạo Đức Kinh, biểu hiện phát huy vô cùng tinh tế.
Cô Tùng đạo nhân nói:
- Ta cũng quay trở lại đảo, cũng tiện liên lạc, mời chư vị bằng hữu lợi hại có thiếp mời cùng tới giúp sức. Có bao nhiêu người chịu tương trợ, thì ta không nói trước, ba ngày sau sẽ cho người mời Hứa đạo hữu tới, cũng xin Hứa đạo hữu chuẩn bị, việc này nên né tránh ánh mắt của Long tộc.
Tiết Bích nói:
- Chân nhân cân nhắc chu đáo, việc này nhất định phải giữ bí mật, không thể cho Long tộc có chuẩn bị được.
Cô Tùng đạo nhân nghe ra ngụ ý của nàng, xúc động nói:
- Đây là nghĩa cử, những bằng hữu của bần đạo, mặc dù không chịu tương trợ, cũng không có tiết lộ ra ngoài đâu.
Nói xong khẽ khom người đằng vân mà đi.
Hứa Tiên nhìn Tiết Bích nói:
- Ngươi lo lắng sẽ rò rỉ tin tức?
Tiết Bích mỉm cười lắc đầu, nói:
- Ta dám đánh cuộc, nếu như Cô Tùng chân nhân tương mời, sẽ không có người nào cự tuyệt.
Hứa Tiên cũng cảm thán, một người tích lũy nhân duyên suốt trăm ngàn năm không thể xem thường được. Cho dù trong hoàn cảnh khốn khó, cũng làm ra nghĩa cử báo đáp phụ thân của Ngao Ly lúc trước, Cô Tùng đạo nhân cũng không muốn lẫn vào chuyện của Long tộc lúc trước gieo xuống thiện nhân, hôm nay có thể kết quả.
Tiết Bích nói:
- Có thể được Long Vương mời, ít nhất cũng phải trên Địa Tiên. Mấy Thần Tiên cùng một đám Địa Tiên trợ trận cho ngươi, Ngao Nghiễm cũng không dám trở mặt, ngươi làm gì cũng thuận tiện hơn, ít nhất không có nguy hiểm tính mạng. Nhưng ngươi là người chủ trì, đến lúc đó như cần phải động thủ, sẽ có người ra tay giúp ngươi.
Hứa Tiên cũng cười nói:
- Ít nhất sẽ không bị vây công, nói không chừng còn chiến đấu một hồi kết thúc chuyện này, việc cấp bách hôm nay, ta vẫn phải nâng lực lượng lên một tầng, sẵn sàng ứng phó chuyện xảy ra.
Tiết Bích mắt trợn trắng, nói:
- Còn không đủ?
Tốc độ tu hành của Hứa Tiên nhanh không tưởng tượng nổi rồi a.
Hứa Tiên liếm liếm bờ môi, có kiếp lôi này, có thể mau chóng thu nạp viên nội đan kia.
Hứa Tiên cũng cho Tiểu Thanh uống nhiều một ít Hoàng Lương Nhưỡng. Cũng không khách khí ôm nàng lên giường.
Mặc dù Tiểu Thanh uống hơi nhiều, nhưng cũng không có say như hôm qua, rặng mây đỏ trên mặt, trợn to đôi mắt sán long lang, nói:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Chẳng lẽ còn tưởng tượng chuyện hôm qua mình làm sao, lại muốn mình làm như hôm qua? Chợt nhớ tới ý tứ mà hắn muốn biểu đạt hôm nay, thời điểm này mà bị hắn chiếm tiện nghi thì lỗ lớn.
Hứa Tiên cười xoa bóp đôi má ngọc của nàng, nói:
- Làm chuyện hôm qua làm với ngươi.
Tiểu Thanh kinh hãi, nói:
- Làm sao ngươi biết ta...
Vội vàng phanh câu chuyện lại.
Hứa Tiên cười rất không lịch sự, khúc khích nói:
- Thanh nhi đúng là đáng yêu, uống rượu Hoàng Lương Nhưỡng còn có mộng đẹp như vậy, chẳng lẽ Thanh nhi một mực ngóng trông ta làm như vậy?
Tiểu Thanh thẹn quá hoá giận, đá lung tung mấy cái, nói:
- Hỗn đản, chuyện này rõ ràng là người thừa dịp ta ngủ... Mới khiến cho ta có loại mộng này!
Hứa Tiên vội vàng trấn an.
- Hảo hảo, hôm nay ta không làm như vậy, nhìn xem Thanh nhi có nằm thấy giấc mộng này không a, hôm nay ngươi quá mệt mỏi rồi, sau đó lại uống Hoàng Lương Nhưỡng nên cần nghỉ ngơi thật tốt.
Cúi đầu hôn nhẹ lên môi của nàng. Liền đi ra ngoài.
Tiểu Thanh có chút yên lòng, cuối cùng không cần tiếp tục thừa nhận tư vi kia nữa. Lại có chút thất lạc, giống như hắn không mê đắm chuyện chiếm tiện nghi của mình thì có chút mất mát. Sau vui mừng là ưu sầu, vui không biết vì sao mà vui, buồn cũng không biết vì sao mà buồn, trong nội tâm ngàn tìm trăm bề, ủ rũ trào dâng, nhắm mắt thiếp đi, đủ loại tràng diện ùn ủn kéo tới, lờ mờ nhìn thấy ánh lửa đỏ.
Hứa Tiên đi tới u đàm yên tĩnh trên đảo, ngồi xếp bằng lên tảng đá lớn, chung quanh tối tăm như mực, hoàn cảnh tĩnh lặng.
Hắn đưa tay sờ khắp nội đan cứng rắn, cảm thụ linh lực cường đại ẩn chứa trong đó. Ngao Hạo này cũng không hổ là một trong hai mươi tám tinh túc, chỉ bằng khỏa nội đan này, tuyệt đối không phải Kim Lũ Pháp Vương có thể so sánh được, gần như truy cầu kim linh chi lực một cách cực đoan, nhưng cũng vô cùng khủng bố, cho nên hắn rất khó thu nạp linh lực bên trong.
Nhưng giờ này khắc này, hắn có tin tưởng nhanh chóng hấp thu khỏa nội đan này, cầm nội đan trong tay, dòng điện màu vàng xuất hiện, linh lực vốn ngưng tụ chặc chẽ lại tán loạn, kim linh chi lực hóa thành sương mù tràn ngập chung quanh nội đan.
- Ai?
Hứa Tiên nắm chặt nội đan nhìn vào sâu trong rừng rậm.
Sau một lát, bụi cỏ bị đẩy ra, một thân giáp nhẹ dán chặt lên người của Tiết Bích đứng ở bờ đàm, kinh ngạc nhìn qua tay của Hứa Tiên, nàng hiếu kỳ Hứa Tiên tu luyện như thế nào, liền tìm cớ đến thương lượng với Hứa Tiên ít chuyện, thuận tiện xem hắn đang làm cái gì.
Nhưng lại phát hiện chuyện không thể tưởng tượng nổi. Khỏa nội đan kia tuyệt đối không phải yêu quái bình thường có thể tu luyện ra được, linh lực có độ tinh khiết như vậy, có thể làm cho nàng nghĩ đến chỉ có Kháng Kim Long.
Liên lạc với những câu chuyện mà Hứa Tiên nói, nàng hơi có chút gian nan hỏi:
- Cái này... Cái này không phải là nội đan của Ngao Hạo chứ?
Hứa Tiên không sao cả nói:
- Thì thế nào?
Tuy đây là bí mật cực lớn, hiện tại đứng cùng chiến tuyến, cho nên cũng không cần che dấu, làm cho nàng hiểu rõ thực lực của mình, có lẽ cũng giảm đi không ít phiền toái, ít nhất nói cho nàng biết, lực lượng của nàng không có tư cách xen vào hữu nghị giữa mình và Ngư Nhi a, hơn nữa chuyện này đoán chừng sẽ có lợi nhiều cho Ngư Nhi. Hơn nữa hắn cũng có tự tin nói cho nàng ta biết.
Tiết Bích mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn qua, thần sắc của nàng lúc này tràn ngập hoảng sợ và không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi giết Ngao Hạo! Không đúng, nếu Ngao Hạo chết rồi, Ngao Nghiễm đã sớm phái người tới báo thù điên cuồng, thân thể của Ngao Hạo là kim cương bất hoại, làm sao chết được đây?
Nàng có chút hỗn loạn, nhưng viên nội đan kia rõ ràng là Kháng Kim Long mới có.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần