Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 706: Nổi Điên. (3)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 706: Nổi Điên. (3)
Tiếng nghị luận từ từ lớn hơn, sau đó là những lời trách cứ giống như thủy triều dâng, đối với Hứa Tiên đối với Vân Yên. Tin tức này truyền ra bên ngoài sân đấu, cả chim én lũy đều bị ầm ỹ mà hỗn loạn, ngay cả tiếng núi lở biển gầm cũng không át chế được âm thanh chỉ trích của những người nơi đây.
Nghìn người cùng chỉ trích, âm thanh lớn thế nào?
Ngồi trên ghế, những lão tiên sinh khác liên tục hỏi thăm lão tiên sinh của Cận Thiên Thư Viện.
- Mã viện thủ, đây là ý gì?"
Mấy lão đầu tử này vừa rồi cũng bị dọa không nhẹ, lúc này thì bị tức không nhẹ.
Nhưng Mã viện thủ chỉ ung dung cúi đầu phẩm trà!
- Xuống dưới, lăn xuống đi!
Ngay sau đó thân phận của Vân Yên nhanh chóng bị truyền ra, cho nên tức giận cũng dâng trào hơn nữa...
- Chỉ là thiếp thất! Lại còn là gái thanh lâu đi ra! Cũng dám lên đài sao?
Xen lẫn trong âm thanh tức giận của mọi người, những ác ngôn liên tục truyền vào tai của Vân Yên, biến thành vô cùng rõ ràng.
Những tự tin lúc ban đầu đã biến mất vô ảnh vô tung, thân thể có một chút run rẩy, giống như chiếc lá non đang lung lung trong gió bão, đảo mắt một cái, vận mệnh của nàng sẽ phiêu linh!
Phiêu linh thì cũng phiêu linh a! Bỗng nhiên lúc này, rất muốn về nhà, rất muốn nhanh chóng tiến vào thư phòng lấy sách ra đọc quên đi nỗi buồn, rất muốn được Hứa Tiên ôm ấp an ủi, không muốn đối mặt với căm thù của nhiều người xa lạ như thế nay, không muốn bị vạch trần vết sẹo cũ!
Quả nhiên vẫn chưa được sao?
- Đám hỗn đãn các ngươi im ngay cho ta!
Một âm thanh như tiếng sấm sét nổ vang bộc phát, đinh tai nhức óc, trong nội tâm kinh hãi.
Tất cả tiếng náo động lớn nhanh chóng dừng lại, tiếng quát vừa rồi vẫn còn âm vang.
Hứa Tiên một cước dẫm nát bàn dài, mặt mũi tràn đầy tức giận.
- Vân Yên là ta thê tử của Hứa Tiên ta, nếu như các ngươi dám ăn nói lỗ mãng, đừng trách ta trở mặt vô tình.
Sau đó chỉ một ngón tay lên trên khán đài, nói:
- Hôm nay, lúc này, sẽ do thê tử Vân Yên của ta đứng ra đón khiêu chiến của các ngươi, cho dù là cầm kỳ thư họa hay thi từ ca phú, phàm là có thể thắng được nàng, mới có tư cách khiêu chiến ta. Cho dù là hư danh đệ nhất thiên hạ, hay là phúc lợi vạn lượng bạc trắng, toàn bộ quy tất cả cho các ngươi, bởi vì Hứa Tiên ta tự nhận tài học xa xa không kịp nàng.
Âm thanh cuồn cuộn quanh quẩn, càng áp chế tất cả âm thanh chỉ trích náo động vừa rồi. Không có người nào đi suy nghĩ tại sao Hứa Tiên có âm thanh to như thế, nhưng lại bị lời của hắn nói làm chấn kinh tại chỗ.
Bỗng nhiên Hứa Tiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Vấn đề là, các ngươi làm được sao? Chỉ bằng một chút học vấn trong bụng của các ngươi, muốn thắng nàng, quả thực là người điên nói chuyện viễn vông! Nếu như không rõ, vậy thì tới thử xem, nếu như làm không được, thì thành thành thật thật im lặng, xem phu nhân ta quét ngon tài tử chó má, danh sĩ vô tri như thế nào!
Lý Tư Minh Kim Thánh Kiệt thậm chí là những người quen biết Hứa Tiên cũng phải dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, hình tượng ôn hòa khiêm tốn trong lòng của bọn họ ầm ầm sụp đổ, không biết dùng cái gì để cải tạo lại đây.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn qua Hứa Tiên bên cạnh, thì ra vốn cho rằng hắn sẽ nhượng bộ lui binh, tránh ra phía sau, dù sao cũng có nhiều âm thanh phản đối như vậy. Vốn tưởng rằng hắn sẽ tiếp tục làm người hiền lành khiêm tốn như trước, sau đó hảo hảo an ủi Vân Yên. Nhưng vào lúc này, nàng càng lúc càng không hiểu nam nhân trước mặt mình. Nhưng ít ra vào thời điểm này, nữ nhân kia sẽ cảm thấy hạnh phúc a!
Vân Yên nháy mắt mấy cái, muốn xuyên thấu qua lệ quang nhìn rõ thân ảnh của hắn bây giờ, chỉ cảm thấy hắn đang nhìn mình mỉm cười.
Tại sao phải trốn vào trong phòng, tại sao phải ngủ trong giấc mộng, chẳng lẽ thực sự ta là người ưa thích như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ cần sinh hoạt hưởng thụ an bình sao?
Có lẽ là thế a, nhưng có lẽ cũng bởi vì không muốn đối mặt với bóng mờ ngày xưa, có lẽ cũng vì sợ hãi gặp được những lời xa lạ, những người từng nhìn thấy mình trên thuyền hoa.
Vì cái gì dễ dàng thế đủ như thế, có lẽ cũng không chỉ vì nàng thông minh, mà nàng hiểu rõ mình là ai, mình cần những gì.
Cho dù nàng nhận được bao nhiêu súng hạnh cũng không tiêu trừ được hèn nhát và sợ hãi quá khứ trước kia.
Đột nhiên Hứa Tiên vào lúc này, cảm nhận được tâm tình của nàng, những ám muội giấu sâu trong nội tâm, không muốn người nào biết rõ.
Mặc dù là phượng hoàng, cho dù thông minh như nàng. Cũng không cách nào dứt bỏ được những chuyện đã qua?
Nếu như có thể nói, thì vào lúc này, đã tẩy đi hối tiếc trong nội tâm của nàng, trở thành một con phượng hoàng chân chính đúng nghĩa, dục hỏa trọng sinh.
Hứa Tiên đưa mắt nhìn lên bình đài, nói:
- Đường công tử, nếu như muốn tiếp tục nữa thì bắt đầu đi! Nếu như muốn nhận thua, thì đi xuống đài đi thôi!
- Bất quá, cũng không có gì khác nhau!
Vân Yên lau nước mắt, lộ ra nụ cười duyên dáng tươi đẹp, nhìn Đường Minh Hiên nói.
Đường Minh Hiên phục hồi tinh thần lại, trong nội tâm sinh ra một ý nghĩ.
- Đúng là không còn thuốc chữa cho đôi phu thê này, điên rồi!
Vân Yên thấy Đường Minh Hiên không có phản ứng. Mỉm cười nói:
- Như thế nào, muốn nhận thua sao?
Đường Minh Hiên nhìn qua gương mặt tươi cười kinh diễm như một đóa hoa tươi nở rộ, tuy trong mắt vẫn còn mang theo nước mắt, đã gột rửa, xoá đi tất cả bụi bậm, trở nên huyền diệu. Hắn còn nhớ rõ, vài ngày trước đó, hắn còn nhìn thấy nàng ở trước cửa Hứa phủ.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn đối với nữ tử này cũng không hoàn toàn lạ lẫm, ấn tượng lúc ban đầu chỉ là: "Một nữ tử thanh lâu thiếu chút nữa thắng được Phan Ngọc, người đoạt được các giải Nguyên trong thi Hương, thi Hội, thi Đình, người giành được Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, thành đệ nhất nhân trong Sơ Tuyết Thí. Mà Phan Ngọc cũng tốn một số tiền lớn mua nàng, sau đó không tham luyến sắc đẹp, mang nàng tặng cho ‘ thi tiên ’ Hứa Tiên."
Giai thoại này từng truyền lưu rất lâu tại Giang Nam.
Nhưng cái gọi là nữ tử, cái gọi là sắc đẹp, cũng chỉ là một ký hiệu trong câu chuyện xưa mà thôi, còn nhân vật chính trong câu chuyện là Phan Ngọc cùng Hứa Tiên nghĩa khí. Nhưng sau khi tới Hàng Châu, lại nghe không biết bao nhiêu kỳ văn dị sự về Hứa Tiên, trong đó có "Hứa Tiên vì một thị thiếp mà trở mặt với học chính", một tin đồn thú vị mà thôi.
Không nói tới người ngoài cảm nhận như thế nào. Cái gọi là mỹ thiếp, cũng chỉ là làm đẹp. Không có người nào quan tâm tới mỹ thiếp là ai, tối đa chỉ biết nàng cực đẹp, mới có thể khiến Hứa Tiên làm ra hành vi không khôn ngoan như vậy, do đó dẫn phát thảo luận, Hứa Tiên là người như thế nào.
Nhưng cho tới hôm nay, những tin tức linh tinh đó tập hợp lại cùng một chỗ. Biến thành mỹ nhân đang ở trước mặt, không, đã không chỉ là mỹ nhân. Câu vừa rồi Hứa Tiên nói ra, nàng đã biến thành đối thủ đáng sợ, nếu như không đánh bại nàng ta, thì không chỉ là mình, mà người đọc sách trong thiên hạ đều bị nhục nhã.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần