Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 568: Ăn Gian. (2)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 568: Ăn gian. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Văn Xương Đế Quân một mực trầm mặc rốt cục mở miệng nói:
- Hứa Tiên, nương tử Bạch Tố Trinh của ngươi cầu xin ta rồi, ta đã biết rõ. Không có sao, hoàn toàn không cần để ở trong lòng, chỉ có thể nói ta và ngươi không có duyên phận, ta tự đi tìm chỗ lịch kiếp mà được.
Trên mặt mang theo nét ôn hòa, nhưng trong giọng nói nghe ra được ý không vui.
- Đa tạ Đế Quân thông cảm.
Khóe miệng Hứa Tiên nheo nheo, dáng vẻ này không có sao thật sao. Nếu như mình để hắn thuận lợi làm nhi tử của mình, đại khái sẽ được ăn gian. Những tiên quan này cũng nhắm một mắt, mở một mắt! Ta phi, thần tiên quả nhiên đều là lòng dạ hẹp hòi. Nhưng thủ đoạn lại rất quang minh chính đại, nhưng không cách nào làm cho hắn sinh ra oán niệm được.
Văn Xương Đế Quân mỉm cười nói:
- Hứa Tiên, thời gian còn mấy ngày (Dịch giả: chương trước thì nói là còn một ngày, nhưng chương này nói là vài ngày, mọi người không nên bắt bẻ, vì dịch theo ý tác giả), ngươi nên chuẩn bị cho tốt, ngàn vạn lần không nên thư giãn. Khoa cử chính là tuyển người tài cho thiên hạ, cần phải công bình công chính, đến lúc đó ngàn vạn lần chớ có ý niệm khác trong đầu, an tâm vào cuộc thi là được, chúc ngươi có thể tên đề bảng vàng.
Bộ dáng thật thà dạy bảo hắn Hứa Tiên, làm cho Hứa Tiên nhớ lại giáo viên cấp ba kiếp trước của mình, nhưng hiển nhiên, lão thần tiên trước mặt của mình còn lợi hại hơn giáo viên kiếp trước của mình, ít nhất mình không có nhìn ra sâu trong mắt của hắn bốn chữ: "Ngươi thi không đậu"!
Văn sĩ bên cạnh Văn Xương Đế Quân lay động cây quạt, cười nói:
- Hứa Tiên, trong thiên hạ có sĩ tử được chính miệng Đế Quân khích lệ, chỉ có mình ngươi, chuyện này vinh quang cỡ nào, ngươi ngàn vạn lần không nên làm Đế Quân thất vọng mới tốt.
- Đa tạ Đế Quân.
Hứa Tiên thầm nghĩ, nếu như làm như ngươi nói, ta đây cam đoan, các ngươi sẽ rất thất vọng. Vốn định nói, tâm của hắn lại không chuyên tâm học tập từ Vân Yên, mỗi ngày đều "Hướng lên". Cũng chưa chắc có thể đạt tới tiêu chuẩn của tiến sĩ, huống chi toàn bộ tâm tư của hắn đạt lên lão sư Vân Yên chứ.
Thấy Hứa Tiên đáp mây bay đi, tên văn sĩ kia hỏi Văn Xương Đế Quân:
- Đế Quân, Hứa Tiên có thể khảo thi trúng tuyển không?
Võ tướng chen miệng nói:
- Tuy hắn làm thơ rất tốt, nhưng văn vẻ của hắn lần trước ngươi cũng thấy rồi, làm sao có thể khảo thí trúng tuyển!
Văn Xương Đế Quân vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nói:
- Không thể nói theo lẽ thường được.
Hứa Tiên trở lại phòng, nghĩ đến sắp sửa bị Tiểu Thanh khinh bỉ hoặc là bị Ngao Ly cười nhạo, trong nội tâm vô cùng phiền muộn.
Trong phòng còn ngọn đèn chiếu sáng, cho nên nội tâm của hắn ôn hòa một hồi, chợt nghe có âm thanh giãy dụa cầu xin tha thứ. Vội vàng đẩy cửa đi vào, đã thấy Vân Yên bị người ta đề ngửa mặt lên giường, hai tay bị một cái đai lưng cột trên đầu giường, hai chân cũng giống như vậy, trong mồm bị nhét khăn tay, vừa nhìn thấy Hứa Tiên tiến đến, hai mắt lập tức tỏa sáng, phát ra tiếng cầu cứu "Ô ô".
Đây là tràng cảnh khiến nam nhân tràn ngập ý chí chiến đấu cỡ nào, nhưng Hứa Tiên chỉ dựa vào cánh cửa, bất đắc dĩ nói:
- Này, Minh Ngọc, các ngươi đang làm cái gì thế?
Cũng không xui xẻo tới mức, gặp người có cùng sở thích với mình chứ!
Phan Ngọc đứng dậy sửa nếp uốn trên quần áo, nói:
- Trừng phạt ah!
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Trừng phạt cái gì?
Phan Ngọc lấy một tờ giấy Tuyên Thành ra, Hứa Tiên nhận ra, đây chính là văn chương mình mới vừa làm hôm qua.
Phan Ngọc ảo não nói:
- Ta bảo nàng dạy ngươi đọc sách thật tốt, kết quả chỉ biết nằm ngửa cho ngươi làm tình, hiện tại viết ra thứ như vậy, làm sao có thể khảo trúng! Loại tiểu thiếp này có chi bằng không có!
Vân Yên giãy dụa, nhìn Hứa Tiên lắc đầu mãnh liệt.
Những ngày này Phan Ngọc chuyên tâm tu luyện, cho nên lưu thời gian cho Vân Yên cùng Hứa Tiên, rất ít khi đi quấy rầy.
Hôm nay tới xem xét, thấy văn chương Hứa Tiên viết không như mong muốn, liền hỏi Vân Yên đây là chuyện gì, Vân Yên chống chế, phàn nàn một phen. Kết quả Phan Ngọc giận tím mặt, hoặc là nói ghen tuông đại phát, lập tức sử dụng gia pháp với nàng, Vân Yên cũng không có tập qua võ công, cận thân không phải đối thủ của nàng, lập tức bị chế trụ.
Hứa Tiên cầm tờ giấy kia, dở khóc dở cười nói:
- Cái gì gọi là ‘ thứ như vậy ’? Ta cảm thấy rất tốt đấy, hơn nữa cũng không trách Yên nhi được! Mau thả nàng ra.
Vẻ mặt may mắn nói:
- Nói không chừng giám khảo đầu bị bất tỉnh, cho thông qua.
Vân Yên gật đầu một hồi, làm ra vẻ mặt vô tội, đồng thời phát ra âm thanh "Ô ô" vô nghĩa.
Phan Ngọc không khách khí nói:
- Cái này còn gọi là rất tốt? Hơn nữa giám khảo cũng không có đầu bất tỉnh, ngươi không nên chủ quan a, tính tình của lão sư ngươi, ngươi cũng hiểu được rõ ràng. Sẽ không thả lỏng cho ngươi, ngược lại càng thêm nghiêm khắc. Tính toán, dù sao ngươi có pháp thuật ăn gian, đến lúc đó ta sẽ làm quyển sách cho ngươi, ngươi chép theo là được.
Hứa Tiên có chút cảm động, thi Hội không giống với cuộc thi tầm thường, cho dù nàng là thiên tài, cũng không thể trống không ghi được một bài thật tốt a, chỉ có thể áp súc thời gian của mình, nàng làm như vậy cơ hồ chẳng khác gì buông tha cho việc làm Trạng Nguyên, thậm chí có khả năng không đậu tiến sĩ.
Hứa Tiên nói:
- Không cần, đại khái không có khả năng ăn gian.
Sau đó đem chuyện trước đó nói ra một lần, ăn gian trước mắt chính thần của thiên đình, hắn tạm thời không có được năng lực này.
Phan Ngọc nhíu mày suy tư, nói:
- Cái này có phiền toái.
Vân Yên trên giường cũng ngừng giãy dụa, nàng vốn cảm thấy Hứa Tiên sẽ đậu tiến sĩ, mới không có yêu cầu nghiêm khắc trong việc học, theo tâm ý của hắn mà chơi đùa, nhưng trong nội tâm hôm nay sinh ra hối hận, ngày thường vui đùa khá tốt, nếu phu quân không đậu, thì chẳng phải mình là "Kẻ gây tai hoạ" sao? Cho dù Hứa Tiên không có trách cứ nửa phần, nhưng lý niệm "Hồng nhân họa thủy" ghi lại trong sách quá thường xuyên, cùng với dẫn chứng sâu sắc! Nam nhân nói dối nhiều, nữ nhân cũng có chút tin tưởng.
Hứa Tiên lại đi tới giường, kéo khăn tay trong miệng của Vân Yên ra, vuốt ve đôi má trơn bóng của nàng, cười nói:
- Đừng nghĩ lung tung, đều là ta làm sai, nhưng mà, ta lại không hối hận chút nào.
Những ngày này cùng Vân Yên kiều diễm với nhau, bất luận làm nam nhân nào cũng không có khả năng trải qua hương diễm như hắn vậy.
- Cùng lắm không trúng tuyển thôi chứ gì.
Bỗng nhiên Phan Ngọc nói:
- Cũng không phải không có biện pháp khác.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Biện pháp gì?
Phan Ngọc pháp lực không sánh kịp mình. Chẳng lẻ muốn vận dụng lực lượng thế tục sao? Như vậy thì không cần lo lắng Văn Xương Đế Quân nhúng tay vào rồi, Văn Xương Đế Quân chỉ biết quản người sử dụng pháp thuật ăn gian, người bình thường ăn gian thì hắn không quản tới làm gì. Nhưng mặc dù là nàng, muốn ăn gian trong quá trình thi Hội là chuyện khó khăn. Hơn nữa muốn ăn gian dưới con mắt của người khác, chắc chắn là chuyện ít có khả năng.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần