Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 564: Bằng Hữu. (1)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 564: Bằng hữu. (1)
Nếu dùng ánh mắt của người hiện đại mà nhìn nhận, một người con gái muốn tìm được nam nhân tuân thủ tình cảm với mình như một, sẽ nhận được ủng hộ tuyệt đối.
Cho nên nữ tử đời sau cũng phân tích được những hợp lý của chế độ một vợ một chồng. Cuối cùng làm tổng kết làm một câu: "Thà rằng cô độc sống quãng đời còn lại, cũng không thể tiện nghi cho những nam nhân chần chờ."
Đơn giản mà nói, hắn không có sắc tâm với Doãn Hồng Tụ, nam nhân không phá được hàng rào tâm lý của nữ tử, sống hay chết với hắn không sao cả, hắn cũng có tính toàn gia cố hàng rào tâm lý của Doãn Hồng Tụ rắn chắc hơn nữa. Bởi vì cũng có liên quan đôi chút tới tâm lý của nam nhân, nghĩ tới chuyện mỹ nhân như hoa như ngọc nằm trong ngực của nam nhân khác, vẫn còn có chút khó chịu a!
Doãn Hồng Tụ cũng tự an ủi tâm lý của mình một phên. Cũng không thể giống như nữ tử thế kỷ hai mươi mốt, trở thành nữ tính độc lập trong miệng của Hứa Tiên.
Hơn hai mươi năm nay, chỉ có một người nhận đồng tiêu chuẩn của nàng, chính là nam nhân trước mắt này! Đây chính là tri kỷ trong truyền thuyết.
Nam nhân này không có giống với những nam nhân khác, bên người có không ít nữ tử chờ đợi. Căn cứ thiên tính đa nghi của nữ nhân, nàng giơ tay lên, nói:
- Hứa công tử, chúng ta tới vỗ tay minh ước đi!
Hứa Tiên khó hiểu nói:
- Cái gì?
Doãn Hồng Tụ nói:
- Chúng ta đời này kiếp này, chỉ là bằng hữu.
Suy nghĩ đôi chút, cho dù có một ngày ta dao động, muốn tùy tiện tìm nam nhân gả cho, cũng tuyệt đối không lựa chọn ngươi, vỗ tay qua đi, ngươi cũng không cần tưởng niệm gì tới ta cả.
Hứa Tiên rất sung sướng nói:
- Tốt! Chỉ làm bằng hữu cũng được.
Sau đó giơ tay phải lên.
Doãn Hồng Tụ thấy hắn không có chút do dự nào, trong nội tâm chẳng còn chút tư vị gì, chẳng lẽ ngươi thực sự chưa từng động tâm tư nửa phần với ta hay sao? Chẳng lẽ mị lực của ta không đủ sao? Không thể không nói, tâm tình của nữ nhân, quả nhiên khó dò hơn mò kim đáy biển.
Hai chưởng vỗ nhau, phát ra âm thanh thanh thúy, bọn họ nhìn qua đối phương. Sau đó cười rộ lên. Cười cười với nhau, bọn họ cảm thấy ít đi một tầng ngăn cách, cho nên lời lẽ bắt đầu tùy ý với nhau. Từ đó cũng càng thưởng thức đối phương hơn, làm bằng hữu bình thường cũng rất đơn giản.
Lời nói một phen, Hứa Tiên nói:
- Doãn quận chúa, thời điểm không sai biệt lắm, ta đi gặp công chúa được chưa?
Doãn Hồng Tụ khẽ giật mình, vừa rồi mình quá nhập tâm nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà quên, đáng thương cho tiểu Nhu Gia đang gấp a.
- Công chúa tại hoa viên, ngươi mau đi đi.
Do dự một chút, nói:
- Về sau nếu chỉ có hai người chúng ta, ngươi nên gọi ta là Hồng Tụ a.
Hứa Tiên nói:
- Cũng tốt.
Nói chuyện đứng dậy, đã thấy Doãn Hồng Tụ không có động tác gì.
- Ngươi không đi sao?
Doãn Hồng Tụ khẽ lắc đầu, nói:
- Ta còn có chút chuyện.
Hứa Tiên đme chuyện phải rời khỏi kinh thành, Nhu Gia cũng sắp sửa gả cho người khác, thời gian bọn họ ở chung không còn quá nhiều.
- Vậy thì lần sau gặp lại... Hồng tụ!"
Doãn Hồng Tụ nghe được cách gọi nỳ, sóng mắt ngưng tụ, sau đó mỉm cười, đợi cho Hứa Tiên đi rồi, nàng nằm vật xuống bàn, gối lên cánh tay, bộ dáng cao nhã lúc nãy biến mất vô ảnh vô tung, ngược lại có biểu lộ phức tạp, có chút vui sướng, lại có chút sầu lo, khóe mội hồng nhuận phơn phớt khẽ nhúc nhích. Sau đó nói thầm:
- Bằng hữu... Hữu... Sao?
Nhu Gia công chúa đang ngoan ngoãn ngồi lên đu dây, bờ môi có chút trắng bệch, thân thể đã hơi co rúm lại, ánh mắt lại nhìn thẳng đường mòn đi vào hoa viên. Tuy bây giờ là đầu xuân, nhưng thời tiết còn lạnh, nàng vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, đương nhiên cảm thấy lạnh rồi.
Thấy thân ảnh của Hứa Tiên xuất hiện trên đường mòn, đôi mắt của nàng sáng lên, há miệng lên, mặc dù trong nội tâm có nhiều lời muốn nói, nhưng trong thời gian ngắn, không biết nên nói cái gì.
Hứa Tiên vừa thấy bộ dáng của nàng, nhanh chóng bước tới trước, cầm lấy cổ tay của nàng, truyền một cổ linh lực vào thân thể nàng, sắc mặt của nàng từ từ hồng nhuận phơn phớt hơn trước, nhưng không biết có phải lúc truyền linh lực, hắn nắm cổ tay của nàng, nên nàng mắc cỡ hay khôn.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Ta phải ngươi đi hoạt động, cũng không phải bảo ngươi đi ra ngoài ngồi dưới trời lạnh như thế này.
Hắn trách cứ làm cho Nhu Gia công chúa cảm thấy rất ủy khuất, lại không biết nên nói như thế nào, cúi đầu cắn môi nói:
- Biết... Biết rõ.
Lại sợ hắn giận, cho nên ngẩng đầu lên, nói:
- Lần sau ta không như vậy nữa.
Bộ dáng của nàng đáng thương làm cho Hứa tiên sững sờ, sờ sờ cái mũi, giống như hắn đang lam cái chuyện cầm thú gì đó với nàng vậy. An ủi sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nàng ngoan ngoãn cúi đầu, trong nội tâm lại cảm thấy ôn hoa, chút ủy khuất vừa rồi đã tan biến như tuyết tan giữa trời xuân, rồi sau đó lòng tràn đầy vui mừng nhìn qua Hứa Tiên.
Giống như một đóa hoa nho uể oải dưới trời đông, được ánh nắng mặt trời làm thoải mái, cho nên có sức sống bừng bừng.
Hứa Tiên cảm giác thân thể nàng đã tốt hơn rất nhiều, thấy trị liệu của mình có hiệu quả, ít nhất cũng không dễ dàng sinh bệnh giống như quá khứ, trước khi rời khỏi kinh thành nhất định phải điều dưỡng giúp nàng vài lần, mới có thể khiến nàng có được sinh hoạt như người bình thường!
Hứa Tiên vỗ vỗ tay nói:
- Tốt, như vậy đã không có vấn đề, ta đi đây.
Thời điểm này, Phan Ngọc cùng Vân Yên có lẽ đang đợi hắn về ăn cơm.
Lần đầu tiên vui đùa, đó là khi hắn không có chuyện gì làm, thứ hai là hứng thú, hắn là một đại nam nhân đương nhiên sẽ không ưa thích trò chơi của tiểu hài tử, tính trẻ con cũng chỉ bộc phát ngẫu nhiên mà thôi.
Nhu Gia công chúa hoàn toàn sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, những mong chờ của nàng đã biến thành thất bại, không có nhảy dây, không có đánh trận tuyết, không có cái gì cả, qua trong chốc lát chỉ còn lại có chính mình, từ hy vọng bừng bừng đã rớt xuống đáy cốc, làm cho nội tâm của nàng đau đớn một hồi.
Nàng cúi đầu hàm hồ ứng một tiếng, nhưng không thấy biểu hiện sắc mặt của nàng.
Mặc dù Hứa Tiên không phải là người trì độn. Nhưng cuối cùng cũng khó quan sát biểu tình của nữ tử, huống chi cả hai tiếp xúc thân mật với nhau quá ít. Quay người đang muốn rời đi, lại nghe sau lưng có tiếng nức nở bị đè nén xuống cực thấp, đột nhiên quay đầu lại, đã thấy Nhu Gia chăm chú bụm lấy miệng của mình, nước mắt không ngừng từ trong hốc mắt tuôn ra, bả vai gầy yếu không ngừng rung lên.
- Ngươi làm sao vậy?
Nhu Gia công chúa nghẹn ngào nói:
- Không có quan... Quan hệ, ta... Ta không sao.
Vội vàng lau mặt nước mắt trên mặt, nhưng càng lau càng nhiều.
Hứa Tiên trong nội tâm khẽ động, tận lực ôn nhu sờ sờ nàng đầu, nói:
- Có cái gì không vui sao?
Nhu Gia công chúa không còn chút lục nhẫn nại, cho nên tâm tình tan rã, lôi kéo ống tay áo của Hứa Tiên khóc lớn lên. Hứa Tiên sững sờ, thuận thế ôm nàng vào ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, thẳng đến khi nàng từ từ bình tĩnh trở lại.
- Có phải ta rất đáng ghét không?
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần