We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 509: Suy Nghĩ. (2)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 509: Suy nghĩ. (2)
Thân phận cử nhân của Hứa Tiên dưới chân thiên tử này, thật sự không tính là cái gì. Am hiểu thi từ là chỗ tốt. Nói có cũng là có, nói không cũng là không. Tuy có thể mang tới danh dự to lớn cho hắn, nhưng trong mắt của người đương quyền, cũng không quá đáng là thi từ mà thôi.
Hứa Tiên biết rõ nàng đang suy nghĩ ình, ôn nhu đặt nàng lên đùi, nói:
- Ánh mắt của người ngoài ta không quan tâm, ta cùng Minh Ngọc là hảo hữu tri kỷ, đương nhiên sẽ không phiền chán ta.
Vân Yên tựa đầu vào vai của hắn, nói khẽ:
- Nếu phu quân đã nói như vậy, chúng ta ở lại chỗ này một thời gian cũng tốt.
Hứa Tiên cười nói:
- Hôm nay ta gặp được Doãn Hồng Tụ, nàng cũng giống như lúc ban đầu! Nhưng hiện giờ hình như có hứng thú với thời sự, đợi đến lúc ta đưa tin cho nàng, chúng ta cùng đi gặp, năm đó nàng nói như thế nào, cũng có ân với ngươi.
- Ta nghe phu quân.
Hứa Tiên nói chuyện lý thú vào hôm nay, bỗng nhiên nói:
- Doãn Hồng Tụ còn tìm vật thay thế ngươi đấy!
- Vật thay thế?
- Gọi là Thường Hi cô nương, đại khái cũng là hoa khôi a.
Vân Yên vô cùng kiêng kỵ nhắc tới chuyện năm đó, tuy nàng giữ thân trong sạch, rời nước bùn mà bất nhiễm, nhưng thanh lâu thuyền hoa chung quy là nơi không tốt. Có nữ tử sau khi hoàn lương, có được muôn vàn chỗ tốt, nhưng bởi vì xuất thân, cả đời cũng không ngẩng đầu lên được, bị người ta mắng hơn mấy câu cũng đem thanh lâu đặt lên cửa miệng. Nhưng hắn thì khác, không có ý tới, cũng không tận lực lãng tránh, lại ôn nhu khoan dung như vậy, có khi trong lúc lơ đãng nhắc tới chuyện này, trong mắt của hắn cũng không có chán ghét, mà là đặc biệt thương yêu. Cũng hiểu được chuyện đau khổ của mình. Xem nó như chuyện nhỏ không đáng kể, làm cho nàng triệt để sa vào trong ôn nhu của hắn.
Vì vậy, vào lúc này cười nói:
- Có đẹp hơn so với ta hay không?
Hứa Tiên biết rõ tâm tư của nàng, có lẽ chỉ có thể cảm thán, cũng không phải là mình chú ý quá nhiều, mà là nàng yêu cầu quá thấp. Nhưng yêu cầu thấp, chỉ có nam tử đời này mà thôi, không có hắn, đây chính là khác biệt về quan niệm. Nhưng Hứa Tiên vẫn không làm được bước này, cho dù nàng yêu hắn, cũng không khỏi không xuất ra cái mặt nạ, thời khắc chú ý bảo trì rụt rè, sợ bị vạch trần vết thương cũ. Mà bây giờ lại có thể buông rụt rè lấy lòng của hắn, chỉ vì nam nhân này đáng giá cho nàng làm như vậy, cũng không vì hành vi của mình mà khinh bỉ nàng.
Hứa Tiên chân thành nói:
- Không có, kém xa đấy!
Chuyện này cũng không dùng dung mạo để ước lượng, chỉ vì ánh mắt thâm tình của nàng, đã vượt qua tất cả mọi thứ.
Vân Yên vui mừng, hôn lên gương mặt của Hứa Tiên một cái, bỗng nhiên đỏ mặt nói:
- Phu quân, đêm nay muốn...
Nói đến liền thôi.
Hứa Tiên tự nhiên biết rõ nàng nói là cái gì, cách quần áo vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, trêu đùa:
- Làm sao vậy? Chờ không được?
Thân hình thướt tha trong ngực, cảm xúc co giãn trên tay. Làm cho nội tâm của hắn cũng rung động.
Vân Yên lại ôn nhu nhìn qua hắn, đôi má như chạng vạng gặp ánh bình minh, trong mắt có xuân thủy tháng ba, ôn nhu "Ân "Một tiếng. Cũng không che dấu, nàng quả thật có chút chờ mong mình sẽ biến thành nữ nhân của hắn.
Hứa Tiên nhìn qua biểu lộ của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng có lửa nóng, hận không thể lập tức ôm nàng lên giường, tận hứng cuồng hoang.
Hai tiếng thanh khục, Phan Ngọc ở ngoài cửa nói:
- Hán Văn, ta vào đây.
Hứa Tiên tỉnh táo lại, cao giọng nói:
- Ngươi ở bên ngoài chờ ta. Ta sẽ đi ra!
Sau đó lại nói vào bên tai của Vân Yên:
- Yên nhi, đêm nay ta muốn rút đầu gối trường đàm luận với Minh Ngọc, không thể ở cùng ngươi. Dọc theo con đường này, ngươi cũng vất vả, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt một chút đi!
Nếu không có Phan Ngọc, hắn cũng không lựa chọn đêm này muốn nàng, tuy trên đường đi là đằng vân giá vũ, nhưng dù sao đường xá không gần, ăn uống cũng không tốt. Nàng cũng không có thân thể mạnh mẽ như mình, trên lông mày của nàng ẩn chứa mệt mỏi, hơn nữa vừa mới tới phương bắc, hoặc nhiều hoặc ít có chút ảnh hưởng của khí hậu, đúng là cần nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Vân Yên nhu thuận lên tiếng, sau đó tiễn Hứa Tiên ra ngoài, nhìn thấy Phan Ngọc đang đứng, chắp tay thi lễ nói:
- Đa tạ Phan công tử lưu chúng ta dừng chân.
Tư thái phong độ của nam tử này vẫn giống như trước kia, nhưng hôm nay có thể cảm nhận được, ôn nhu như ngọc thạch ở sau lưng, là cứng rắn như thế nào. Chỉ có thời điểm nhìn phu quân, mới có thể hiện ra một tia nhu ý. Nàng cũng là nữ tử thông minh, trong nội tâm cũng có chút lo lắng, nhưng cũng chỉ là lo lắng mà thôi. Cũng không thể không thừa nhận, Phan Ngọc có vốn liếng khiến nam tử phải động lòng.
Phan Ngọc mỉm cười gật đầu, lại không nhiều nói, sau đó mang Hứa Tiên rời đi.
Trong hành lang gấp khúc tĩnh mịch, có đèn sáng trưng, Phan Ngọc cười nói vài câu với Hứa Tiên.
Đột nhiên Hứa Tiên hỏi:
- Như thế nào, Minh Ngọc?
Tuy không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy Phan Ngọc có chút vẻ u sầu.
Phan Ngọc khẽ giật mình, cũng đã cẩn thận che lấp, nhưng vẫn bị hắn phát giác ra sao? Cười hỏi:
- Cái gì như thế nào?
Hứa Tiên cau mày, nói:
- Chờ một lát vào phòng rồi nói sau!
Ngữ khí khẳng định, hiển nhiên không có ý định buông tha cho nàng. Nhưng trong vương phủ tuy là ban đêm, nhân khẩu vãng lai lại không ít, cứ như vậy trong chốc lát công phu, đã có ba lượt hộ vệ đi qua, không thích hợp nói chuyện.
Trong nội tâm Phan Ngọc thở dài. Buông tha ý định che dấu nam nhân trước mặt, thời điểm nam nhân này chăm chú thì không cách nào che dấu được. Đã bị hắn phát giác tâm sự, nhưng nàng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Phòng của Phan Ngọc rất vắng vẻ, chỉ là một lầu nhỏ đơn độc, chung quanh không có người ở, trong lầu cũng không có nha hoàn hầu hạ, đương nhiên như thế cũng thuận tiện bảo thủ bí mật.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc đi vào lầu hai, vừa vào cửa, thời điểm Phan Ngọc đóng cửa lại, đã bị Hứa Tiên ôm vào trong ngực. Duy trì tư thái như thế, cảm thụ được nhịp tim của hai người đều đập nhanh, sau đó từ từ bình tĩnh trở lại.
Phan Ngọc hưởng thụ một lát, mới đóng cửa lại, nói:
- Hán Văn, chúng ta đi lên lầu nói chuyện
Hứa Tiên cũng không có buông tay, mà là một tay nâng lưng của nàng, một tay ôm lấy đầu gối của nàng, ôm ngang nàng lên, chỉ cảm thấy nàng rất nhẹ. Phan Ngọc ôm cổ của hắn, tựa đầu vào vai của Hứa Tiên
Hứa Tiên ôm nàng đi lên lầu hai, gian phòng của nàng rất sạch sẽ, trên tường treo cung cùng kiếm, không có bộ dáng của khuê phòng. Hứa Tiên đặt nàng lên giường, quay người đẩy cửa sổ ra, ánh trăng màu bạc chiếu vào trong phòng, chiếu vào trên người nàng, ánh trăng như nước, biểu lộ của nàng lúc này vô cùng bình yên, duỗi một bàn tay như ngọc của mình ra, bảo hắn tới gần.
Hứa Tiên đi tới bên giường, ôm nàng vào trong ngực, cũng không nói thêm cái gì.
Phan Ngọc sửa sang lại suy nghĩ một chút, nói ra tình hình Phan vương vừa nói với nàng.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần