Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 485: Bạch Hồ. (1)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 485: Bạch hồ. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Vốn là sẽ không thử thay đổi, nghĩ đến năng lực người nọ, có lẽ thật sự có thể thay đổi tương lai? Khiến cho lời tiên đoán của mình thất bại, cứu vãn tai họa này sao? Duẩn Nhi tò mò nhìn Ngư Huyền Cơ:
- Sư phụ, người sao vậy?
Ngư Huyền Cơ vươn tay xoa xoa đầu nàng, nói:
- Duẩn Nhi, có thích Kinh thành không?
Nàng mơ mơ hồ hồ đáp:
- Kinh thành ở đâu? Không phải chúng ta ra biển sao?
Lúc này, trên mặt nước xuất hiện một thân ảnh màu trắng, cười cười phất tay với Duẩn Nhi, những người khác vẫn làm việc của mình, tựa như không nhìn thấy thân ảnh kia. Duẩn Nhi cũng mừng rỡ reo lên:
- Ngao Ly!
Và cố gắng vẫy vẫy tay, mếu máo khóc lên:
- Sư phụ, chúng ta còn có thể gặp lại không?
Ngư Huyền Cơ ôm nàng vào ngực, nói:
- Đừng khóc, đừng khóc, còn có thể gặp lại được, còn có thể.
Mấy ngày sau, khi Hứa Tiên ra ngoài, thấy Vân Yên chuẩn bị một đống đồ lớn, cười khổ nói:
- Chúng ta đâu có dọn nhà? Mà là lên Kinh đi thi, không cần phải như thế! truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Cầm kỳ thi họa, đồ ăn trên đường, gối ngủ chuyên dụng của Vân Yên, đủ thứ đồ không tên bày đầy một cái bàn bát tiên, đắp thành đống cao.
Vân Yên lè lưỡi nói:
- Dù sao phu quân cũng có mây để ngồi, cũng không phiền gì, mang nhiều một chút cũng không sao.
Hứa Tiên xuất hành đương nhiên không cần xe ngựa mệt nhọc, đằng vân giá vũ là được ngao du khắp tam sơn ngũ nhạc. Trước đó vài ngày hắn không cách nào tu luyện thuật đáp mây, bèn mở rộng Hoàng vân lớn lên không ít, cỡ bằng một cái giường nhỏ, nhưng nếu chất cả đống đồ này lên thì cũng phải chen chút. Mặc dù có pháp thuật và pháp khí giới tử mà Tu Di cho nhưng cũng là vật trân quý hiếm hoi, không phải ai cũng có.
Bạch Tố Trinh cầm Truy Tinh Kiếm đi tới, kinh ngạc hỏi:
- Các người đang làm gì thế?
Nghe Hứa Tiên giải thích, nàng bật cười nói:
- Sao lại cần nhiều đồ thế?
Bèn chọn chọn lựa lựa trong đống đồ trên bàn, tất cả những thứ có thể mua được trên đường không mang theo. Mà bộ sách Hứa Tiên cũng có thể viết ra được đương nhiên cũng không mang theo. Bỏ lại hai thứ này cũng không còn nhiều lắm. Chỉ còn lại đàn tiêu của Vân Yên, còn có hai bộ quần áo thay, một chút ngân phiếu và chút bạc vụn.
Cuối cùng, Truy Tinh Kiếm trắng tinh được giao cho Hứa Tiên, nàng nói:
- Quan nhân, kiếm này chàng mang theo nhé!
Hứa Tiên đáp:
- Ta là đi thi, không phải đi đánh nhau, nàng ở đây dùng kiếm thì hơn.
Bạch Tố Trinh cũng không từ chối, gật đầu nói:
- Cũng tốt. Quan Nhân, nếu thật sự gặp phải cường địch gì, ngàn vạn lần không nên liều mạng với y, đợi vi thê báo thù giúp chàng.
Hai tay Hứa Tiên kéo eo nàng lại, nhìn nàng thật sâu, dường như muồn khắc sâu dung nhan này vào thần hồn, dặn dò:
- Nàng cũng vậy, qua chút thời gian nữa, nếu có phiền toái gì thì cứ chờ ta quay về. Mấy phụ nhân hôm nay đến cũng có thể đến giúp nàng, đợi vi phu độ qua Thiên kiếp, sẽ che chở nương tử nàng trong vòng tay.
Nói xong nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mặc dù nàng xấu hổ nhưng vẫn nhìn hắn, ánh mắt lưu luyến không đành.
Hứa Tiên hỏi:
- Thanh Nhi đâu?
Hắn đã gặp tỷ tỷ, tỷ phu, cho tới Tiểu Thiến, Ngao Ly cũng đã từ biệt, nhưng chỉ không thấy thân ảnh Tiểu Thanh đâu.
Bạch Tố Trinh đáp:
- Ta thấy nó ở trên Thủy tạ, chàng đi đi!
Hứa Tiên đi tới thủy tạ, quả nhiên thấy một bóng hình màu xanh ngồi trên ghế dài quay lưng về phía mình. Hắn tiến lại gần nói:
- Thanh Nhi, ta phải đi rồi.
_-A!
Tiểu Thanh mệt mỏi đáp, tâm tình không thể khá hơn.
Hứa Tiên biết, nàng là vì mình, trong lòng dâng lên niềm thương tiếc, ghé mông ngồi bên cạnh, thuận tay ôm lấy bờ eo của nàng, nói:
- Đừng lo lắng, không mất bao nhiêu thời gian đâu. Nếu nàng nhớ ta, mà ở đây không có chuyện gì thì có thể đi tìm ta!
Nhẹ nhàng vỗ về bờ eo của nàng.
Tiểu THanh giãy ra nói:
- Buông tay, đừng có động vào ta, ta không có lo cho chàng!
Ngày thường, khi nàng lộ ra ý cự tuyệt như thế hắn cũng sẽ buông tay, nhưng hôm nay cánh tay ấy lại cứng như sắt, ôm chặt lấy nàng không chịu buông ra. Cho nên, nàng đầu hàng trước, nhu nhược yếu đuối dựa vào đầu vai hắn, nói:
- Ta sẽ không đi tìm chàng đâu! Nếu chàng không về thì tùy chàng!
Hứa Tiên xoa bóp cái môi đang vểnh lên của nàng, cười nói:
- Ngươi là đang lo lắng à?
Tiểu Thanh lắc đầu, muốn bỏ tay của hắn, nói:
- Ta mới không! xem tại
Ngẩng đầu, đã thấy Hứa Tiên đang nhìn mình, sau đó nói cũng nói không nên lời.
Hứa Tiên cúi xuống, cắn cắn bờ môi của nàng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm thấy trên môi có cảm giác truyền tới. So với Ngao Ly chỉ đơn thuần muốn nhẫm nháp nọc độc của nàng, làm cho cảm thấy khó chịu, hắn hôn vĩnh viễn là ôn nhu như vậy. Mang theo một ít cảm thụ kỳ diệu, trong bất tri bất giác, mê đắm vào trong đó.
Hứa Tiên ngẩng đầu, thấy trên mặt của nàng mang theo vài phần quật cường, đỏ ửng tràn đầy say lòng người, chậm rãi mở hai mắt ra, trong đôi mắt có hào quang bích sắc, giống như xuân thủy, tình ý trong đó khó mà che dấu được, cảm giác ngọt ngào trong miệng tràn ngập nội tâm. Ôm lấy nàng thật lâu, nói:
- Phải đi!
Tiểu Thanh có chút gật gật đầu, nhẹ "Ân" một tiếng. Hứa Tiên buông nàng ra, đứng lên đi ra khỏi chánh đường.
Tiểu Thanh "Hung dữ" nói:
- Nếu ngươi dám không trở lại, ta sẽ đi kinh thành giết ngươi.
Hứa Tiên tiêu sái vung tay lên. Đã biến mất trong hành lang gấp khúc. Đám mây màu vàng biến mất ở chân trời, Hứa Tiên ôm lấy Vân Yên bay thẳng lên trời cao. Nhìn qua thành Hàng Châu từ từ nhỏ bé đi, những núi sông cũng biến nhỏ lại.
Vân Yên hưng phấn kêu lên một tiếng đầy sung sướng, Hứa Tiên đảo đụn mây bay về hướng bắc.
Một đạo bạch quang từ phía tây xẹt qua chân trời. Chui vào trong biển mây cuồn cuộn. Bạch quang ngưng lại trên cao, hiện ra thân hình của một người con gái, khuôn mặt khi thì tinh tường, khi thì mông lung, làm cho người ta cảm thấy chân thiết, cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn mang theo vui vẻ.
Nữ tử vung tay lên, liền thấy giữa không trung xuất hiện một cung điện màu vàng lộng lẫy, khí tượng rộng lớn, tản ra hào quang vạn trượng.
Trước cổng chính nguy nga có hai người cao lớn mặt mày dữ tợn, quát:
- Người đến là người phương nào?
Vừa thấy diện mục của nàng liền ngây ngốc một chút.
Nữ tử mỉm cười, không coi ai ra gì trực tiếp đi vào. Sắc mặt hai môn thần hoảng hốt, chỉ mong được thấy má lún đồng tiền của nàng, quên cả hành động.
Thấy thân ảnh của nàng biến mất trong cửa, đột nhiên mới có phản ứng, trong lòng kinh hãi muốn đuổi theo vào bên trong, một âm thanh từ trong cung điện truyền ra.
- Nàng là ta mời đến, không trách các ngươi.
Những môn thần kia nửa quỳ, nói:
- Vâng, Vương.
Sau đó đứng lại chỗ cũ, cung điện lại biến mất giữa thiên địa.
Trong cung điện khắp nơi sênh ca múa thoát y, diệu âm hưởng triệt. Vô số nam nữ tuấn mỹ đang đi lại, uống rượu mua vui. Mỹ thực khó gặp trên đời, tùacute; ném rơi vãi. Cực xem, cực nghe, vị, ngũ vị cực kỳ, hưởng lạc trên đời không gì qua nơi đây. Một nam tử tuấn mỹ đang ngồi bên ngai ngọc đặt gần suối phun, bên cạnh có hơn mười mỹ nhân đang trần truồng vây quanh, oanh thanh yến ngữ, cam nguyện làm nô tỳ, mời hắn hoan hỉ, đã sớm nhíu mày không chịu nổi.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần