Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Thụy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhân Hi
Số chương: 652 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1990 / 6
Cập nhật: 2017-12-04 17:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 203: Tiểu Tử, Ngươi Chết Chắc Rồi!
ô tỳ nguyện ý! Nô tỳ tất định vì chủ nhân, huấn luyện một nhóm nữ tu ma vệ! Xin chủ nhân ban tên cho nhóm ma vệ này!
- Ma vệ ư? Còn ban tên cho sao?
Ninh Phàm bật cười lớn, xoa xoa mái tóc Băng Linh. Hắn không có ý định đem nhóm nữ nhân này, huấn luyện thành chiến lực. Ban cho tên gì, hoàn toàn không cần, lôi tiên của hắn còn chưa có tên... Tên bộ cần phải có sao?
- Mau đi đi, những thứ tiên ngọc này ngươi cầm, đi xuống, mua xuống cho ta hết thảy những nữ nhân đó, bảo họ tới sau hiên, đợi sau khi kết thúc, lại đi nhận. Nếu chậm trễ, những ma tu kia bẩn tay, coi như đã làm dơ đỉnh lô của Ninh mỗ rồi!
- Dạ!
Băng Linh không kịp ngẫm nghĩ, cầm túi trữ vật, vội vã ra sương phòng. Cũng một câu thoại ngữ mềm mại, chọc cho toàn tràng yên lặng.
- Nơi này có 1079 đỉnh lô... Chủ nhân ta, muốn hết!
Toàn tràng tĩnh mịch!
Những ma tu đã giao qua tiền, chuẩn bị dẫn người, mặt lộ vẻ khó coi!
Người nào bá đạo như vậy, đói khát khó nhịn như vậy, một người muốn một ngàn nữ nhân phục vụ, hắn chơi tới sao!
Nhưng khi ánh mắt tụ vào, phát hiện người lên tiếng lại là tới từ tầng thứ ba, tất cả Dung linh, Kim đan ma đầu đua nhau im miệng.
Rốt cuộc là Nguyên anh lão quái coi trọng nhóm nữ nhân này sao?!
Nguyên anh lão quái muốn nhóm nữ tu cao nhất mới có tu vi Kim đan trung kỳ làm gì? Làm chi?
Chẳng qua là không người nào dám nghi ngờ uy tín của Nguyên anh lão quái... Cho dù lên tiếng, chỉ là một Kim đan trung kỳ nữ nhân, nhưng nữ nhân này tới từ tầng thứ ba, dĩ nhiên là một thị thiếp của Nguyên anh lão quái.
Trong tay của nàng, một cái trữ vật đại, trong đó chứa nhất định có mấy ngàn vạn tiên ngọc!
Nguyên anh lão quái cấp bậc gì, một người có thể cầm ra mấy ngàn vạn tiên ngọc, mua hết ngàn tên đỉnh lô... Chẳng lẽ là Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ sao?
Chớt nghĩ tới khả năng này, tất cả Dung linh, Kim đan ma tu, lập tức ngoan ngoãn im miệng.
Bất mãn, oán hận, nhưng không người nào dám đem biểu tình đọng trên mặt.
Một tên có thực lực đó, ngàn vạn lần chớ cùng Nguyên anh... cướp nữ nhân!
Oán thầm, tất cả mọi người đều mắng thầm trong bụng.
Người mua tất cả đỉnh lô, nhất định là một tên Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ khổ tu ngàn năm, đói khát đến một lần muốn trên ngàn nữ nhân... Hắn đã bị đói khát điên rồi, ai cùng hắn cướp nữ nhân, người đó chết!
- Ha ha, đạo hữu quả nhiên là người trong nghề, bội phục, bội phục...
Lên tiếng khen, rốt cuộc là ba vị đại tu sĩ trong phòng chữ Thiên.
Thậm chí trong giọng nói của những đại tu sĩ, đối với người mua đỉnh lô còn có một tia...lấy lòng dật vu ngôn biểu!
Người này, kết quả thân phận gì?
Chẳng lẽ là...
Tên Chu Minh đó làm hai ngàn dặm hoang mạc biến thành huyết sắc...!
Ha!
Chợt nghĩ tới tính khả năng này, tất cả ma tu cũng nội tâm nhảy cỡn lên dữ dội!
Mà cô gái quần áo trắng Băng Linh dửng dưng đi tới, cho dù dung mạo tuyệt thế, lại không một người dám liếc mắt nhìn nhiều trên thân thể mềm mại của nàng.
Chu Minh! Chu Minh! Chu Minh!!
Nữ nhân của người này, ai dám cướp, ai dám nhìn?!
Thậm chí mấy ma tu đói khát khó nhịn, vừa mới sờ tay nhỏ bé của đỉnh lô, sau khi một cái đoán ra thân phận của Ninh Phàm, lập tức tiên ngọc cũng không muốn, sắc mặt đại biến, lặp tức cung tay về phía phương hướng sương phòng chỗ Ninh Phàm, vội vã rời chỗ đi. Sau khi họ vừa rời khỏi Đan Đỉnh môn, ngay cả mệnh lệnh của Bồng Lai cấm không đều không chú ý, liều mạng phi độn, rời khỏi Bồng Lai!
Đó là một loại uy, một loại ma uy khiến cho tất cả mọi người tại chỗ sinh không dậy nổi lòng phản kháng! Thậm chí ma uy đó so với oai của Hóa thần trong truyền thuyết càng đáng sợ hơn!
Hóa thần bọn họ chưa gặp qua, nhưng cái tên Chu Minh... phàm là tu sĩ đi tới Đan Đỉnh môn, lúc đi ngang qua Tử Hoang khâu, thấy toàn bộ hoang mạc biển máu trùng điệp hai ngàn dặm... ngày đó tống táng ba ngàn Kim đan, mười hai Nguyên anh... lệ khí ngút trời!
Ngoại hải sắp đại loạn, sắp biến thiên rồi!
Bởi vì ngoại hải, xuất hiện một... Chu Minh!
Tình cảnh yên tĩnh không tiếng động, kim rơi có thể nghe.
Băng Linh trả tiền, dẫn đám nữ tử nghỉ ngơi ở phía sau hiên, rồi sau đó trở lại.
Lăng lão ho khan mấy tiếng, đấu giá tiếp tục...
Chẳng qua là trước sau so sánh, đám ma đầu tại chỗ hiếm người còn kích động háo hức nữa.
Dung linh tu sĩ cùng bộ phận Kim đan thở dài, chắp tay rời khỏi.
Tiếp theo bán đấu giá là nữ tu trên Kim đan hậu kỳ, nữ tu như vậy, đặt ở hạ cấp tu chân quốc, cũng coi như là bá chủ của một nước. Đấu giá dâng lên, chính là giá cả trên trời, không phải tu sĩ tầm thường có thể tham dự.
Mà từng tên Nguyên anh tu sĩ, rốt cuộc lăm le... Nhân vật chính dấu giá kế tiếp thuộc về bọn họ!
Chẳng qua là vừa nghĩ tới trong đối thủ cạnh tranh, còn có một tên “Chu Minh” sâu không lường được, ngày ngự ngàn nữ. Từng lão quái da đầu tê dại, đua nhau trong lòng cầu nguyện.
Chỉ mong Chu Minh đó không coi thường những thứ nữ tu này, không tranh đoạt cùng bọn họ nữa...
Mặc dù bọn họ cũng biết, loại khả năng này cực kỳ nhỏ... Một tên sắc trung ác quỷ ngay cả Dung linh, ngay cả tiểu nữ đồng bảy tám tuổi cũng không buông tha, há sẽ bỏ qua đỉnh lô trên Kim đan hậu kỳ.
Thậm chí, cũng không ít lão quái âm thầm suy đoán, Chu Minh sở dĩ đại sát tứ phương, hoặc chính là muốn gom tiền mua nữ nhân, hơn trăm triệu tiên ngọc, toàn bộ nện trên người nữ nhân... Chu Minh này tu vi có lẽ cũng không phải là cao nhất của ngoại hải, nhưng mà lòng háo sắc thì sao...? Sợ là Hóa thần tu sĩ cũng vỗ ngựa khó bì...
- Tên đỉnh lô này, cốt linh 200 năm, Kim đan hậu kỳ tu vi, ‘Xá Nữ mạng dương’ thể chất, giá khởi đầu, mười vạn tiên ngọc...
Lăng lão vừa dứt lời, lập tức thật giống như một giọt nước nhỏ vào trong dầu sôi, đưa đến toàn tràng dâng lên giành cướp!
- 11 vạn!
- Lão phu ra 12 vạn!
- 14 vạn!
- 17 vạn!
- 20 vạn!
- 30 vạn!
- 40 vạn!
Giá cả đến 40 vạn. Cũng tăng không nổi nữa rồi, nhìn như tro bụi lắng xuống. Một tên Nguyên anh trung kỳ lão quái, bay ra từ sương phòng chữ Địa, đã chuẩn bị đi đấu giá đài giao tiền.
Nhưng vào giờ khắc này, Băng Linh một bộ bạch y, lẳng lặng ra khỏi phòng, nhàn nhạt lên tiếng, khiến cho Nguyên anh trung kỳ lão quái nọ bước chân thẳng thừng dừng ở trên trời. Sắc mặt đỏ xanh không chừng!
- Chủ nhân ta ra 41 vạn tiên ngọc... Mua đỉnh lô này, hơn nữa chủ nhân nói, sau đó tất cả Kim đan hậu kỳ, đỉnh phong đỉnh lô, trực tiếp thu mua gấp đôi theo như giá khởi đầu. Xin chư vị đạo hữu chớ cùng ngài tranh nhau.
Một lời vừa nói ra, toàn tràng xôn xao!
- Cái…Cái gì! Người này mua một ngàn đỉnh lô, lại còn có dư tiền mua Kim đan hậu kỳ, đỉnh phong đỉnh lô ư? Phải biết, nhóm đỉnh lô này cũng có mấy chục người, toàn bộ mua gấp đôi. Có lẽ mấy ngàn vạn tiên ngọc a!
- Không sai được, người này chính là người nọ!
- Tuy nhiên, Thanh Hoa Tử lần này xem như mất thể diện... Đã sắp giao tiền, lại bị người đoạt đi đỉnh lô, hơn phân nửa có lòng bất mãn... Thanh Hoa Tử cũng là thập tông Phong Kiếm các bắc các các chủ, ngày thường cũng coi là hạng người tâm cao khí ngạo... Không biết lão sẽ tiếp tục tăng giá, cùng người nọ không chịu thua kém hay không...? - Thanh Hoa Tử sợ rằng không dám... Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng vạn nhất người nọ chính là ‘Chu Minh’, thì cùng tranh khí, thật giống như liều mạng...
Từng tên lão quái than vãn, trong lời nói của mọi người, Thanh Hoa Tử ánh mắt rơi mạnh vào trước phòng số 7 chữ Địa, khẽ cắn răng, hừ lạnh một tiếng, trở lại trong phòng, không cùng Ninh Phàm tranh đỉnh lô.
Mà tựa như ngầm cho phép vậy, cơ hồ tất cả Nguyên anh lão quái cũng giữ vững yên lặng.
Ninh Phàm cho dù đòi hỏi quá đáng, một người mua đứt tất cả Kim đan hậu kỳ, đỉnh phong đỉnh lô, cái này tức là nói, lần này buổi đấu giá của Đan Đỉnh môn, dưới Nguyên anh đỉnh lô, tất cả rơi vào trong túi của một người.
Bất mãn... Không ít lão quái đều bất mãn, nhưng xem ra hai chữ ‘Chu Minh’, cho dù chẳng qua là suy đoán, chẳng qua là có thể, cũng không ai nguyện ý đắc tội người nọ...
Ngược lại thì ba vị đại tu sĩ, lại lần nữa ra vẻ nịnh hót ngoài ý liệu của người.
- Ha ha, đạo hữu thật phong nhã, vì mỹ nhân ném một cái mười ngàn vạn tiên ngọc, mặt không đổi sắc, bội phục, bội phục...
Bội phục tên quỷ này...
Chẳng qua là nịnh hót mà thôi...
Nhưng mà người có thể làm đại tu sĩ nịnh hót hai lần, đây quả là không tầm thường...
Thanh Hoa Tử cũng chiếu cố đến người này, mới nén tức giận, nén xuống mọi người cười nhạo, trở lại trong phòng. Nếu không lấy bạo tính của lão, đặt ở thường ngày trực tiếp rút kiếm cùng Ninh Phàm liều mạng.
Lăng lão cười khan mấy tiếng, như vậy lúc này một người lũng đoạn đấu giá, thật là trước đó chưa từng có.
Lão ta không dám thiện quyết, mật ngữ truyền âm, hỏi ý ý kiến của lão tổ Tiêu Vạn La ở chỗ tối.
Chỉ chốc lát sau, tựa hồ nhận được mệnh lệnh, lão ta cười một tiến ha ha, tuyên bố:
- Trải qua Tiêu lão tổ đồng ý, Kim đan hậu kỳ, đỉnh phong đỉnh lô này tổng cộng 87 người, bán cho đạo hữu, thảo luận vạn tiên ngọc, đạo hữu trả tiền xong có thể dẫn người...
- Ừ, Băng nhi, đi trả tiền đi...
Trong sương phòng, truyền ra một đạo thanh âm trẻ tuổi dị thường, lãnh đạm, lạnh như băng!
Cái loại lạnh như băng đó tuyệt không phải ngụy trang, mà là sự lạnh lùng thấy thường xuyên trong biển máu!
Thanh âm này không điều động chút nào pháp lực, nhưng vừa vang lên, tất cả tu sĩ đồng loạt trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, quanh thân run lên.
Lệ khí thật là sâu!
Người này quả nhiên là... Chu Minh!
Băng Linh trả tiền, dẫn 87 tên nữ nhân nũng nịu về phía sau hiên.
Một đường nàng cũng cảm thán. 87 người nữ nhân này đặt ở Việt quốc, người nào cũng đều là nhân vật lão tổ, nhưng ở chỗ này, lại do chủ nhân nhà mình một lời mà quyết số mạng, tất cả thành đỉnh lô của chủ nhân... Chủ nhân, càng ngày càng lợi hại đây...
- Các ngươi phải nghe lời của chủ nhân...
Băng Linh nhàn nhạt nói, nàng tuy là Kim đan trung kỳ, nhưng mà nhóm nữ tu lại không người dám không coi thường lời nói của nàng.
- Dạ!
Từng người nữ nhân ngôn ngữ cung kính, bởi vì các nàng cũng nhìn ra, ma kiêu mua đám nữ nhân mình, nhất định là một sự tồn tại cực kỳ kinh khủng, có thể làm toàn tràng Nguyên anh cùng yên lặng! Có thể dẫn Đan Đỉnh môn vì một người thay đổi quy tắc đấu giá!
Rất lâu, Băng Linh trở lại, đấu giá tiếp tục.
Tình cảnh bầu không khí cực kỳ khẩn trương, lúng túng, bởi vì tiếp theo, sắp đấu Nguyên anh đỉnh lô rồi.
Nguyên anh đỉnh lô, chỉ có hai người, không biết ‘Chu Minh’ đó còn có thể cướp hay không...?!
Nếu hắn cướp, thì nhóm người mình có cần tranh hay không... Có phải lấy mạng đi tranh hay không?!
Chỉ mong, hắn thấy tốt hãy thu... Chỉ mong, chỉ mong...
Đây nhất định là buổi đấu giá đơn giản nhất mà Lăng lão cuộc đời này chủ trì rồi.
Trước khi đấu giá Nguyên anh đỉnh lô, cơ hồ đều là người thần bí kia một lời mà quyết...
Lão ta nuốt nước miếng một cái, cố gắng bình tĩnh lại, cười ha ha nói:
- Tiếp theo là Nguyên anh đỉnh lô mà chư vị đạo hữu mong đợi đã lâu. Hai nữ tử này là Đan Đỉnh môn ta 50 năm qua, lại là một nhóm nữ tu may mắn đột phá Nguyên anh, đều có đỉnh lô thể chất tuyệt cao, giá khởi đầu là 300 vạn!
Lăng lão vừa dứt lời, nhưng toàn tràng lại quỷ dị yên lặng, không một người đấu giá!
Đợi... bọn họ đợi! Chờ Ninh Phàm không muốn nhóm đỉnh lô này, bọn họ mới dám mở miệng, đấu giá!
- 301 vạn…
Nhưng thanh âm trẻ tuổi dị thường rốt cuộc vang lên.
Mà tất cả lão quái đua nhau lộ ra vẻ mặt hết sức thất vọng... Chu Minh sắc trung ác quỷ này vẫn đưa tay rồi!
Rõ ràng chỉ tăng giá 1 vạn tiên ngọc, nhưng mà 1 vạn lại không đảm nhiệm lão quái nào dám vượt qua!
Lần này, ngay cả ba tên đại sĩ, cũng không cười được, cũng vỗ không ra nịnh bợ, từng tên rên rỉ than thở. Bọn họ không dám cùng Ninh Phàm cướp đỉnh lô! Nhưng bọn họ thật muốn a, muốn a, đợi 50 năm, chờ buổi đấu giá lần này rồi a!
- Cái này...
Lăng lão cười khổ, coi như Nguyên anh đỉnh lô vật áp trục lại mới bán... 301 vạn tiên ngọc, cái chùy đập để quyết định người đấu thành này lão ta nên gõ hay là không nên gõ đây...?!
Lão ta không dám quyết định, thậm chí Tiêu Vạn La ở chỗ tối cũng sắc mặt sầu khổ.
Chu Minh đại ca ca! Ngươi cứng cỏi được a! Ngươi bá đạo thì bá đạo, giết người thì giết người, ca ca ngươi ít nhất lưu cho đệ đệ ta đầy đủ đường lộ phí trốn chạy a! Không bẫy người như vậy chứ! Đường đường Nguyên anh đỉnh lô, ngươi chỉ thêm 1 vạn tiên ngọc... 1 vạn a! Thêm cái rắm thối! Trừ đi tiền vốn bồi dưỡng, tương đương với nói Nguyên anh đỉnh lô này một tên đồng tử đều không lời a!
Yên tĩnh, nhưng trong yên tĩnh, thanh âm của thanh niên lại vang lên lần nữa.
- Nghe nói quý phái còn đấu giá một quả Nguyên anh đạo quả, đạo quả này 501 vạn tiên ngọc ta muốn!
Trên đài đấu giá, hai tên Nguyên anh nữ nhân mặc áo lụa mỏng, đồng loạt đôi mắt đẹp sáng lên. Người mua hai nữ tử mình rốt cuộc là một thanh niên ma đầu bá đạo như vậy, một người làm quần ma không dám lên tiếng! Thật là làm cho người... nát lòng!
Nhưng là nam, không có tâm tình của hai nữ.
‘Phốc!’ Chỗ tối Tiêu Vạn La phun ra một hớp tâm huyết, mặt đầy hôi bại.
Mà chính là Nguyên anh trong lầu các, không ít lão quái đều lộ ra vẻ xôn xao!
Nguyên anh đạo quả! Sắc trung ác quỷ Chu Minh này còn muốn mua một lần đạo quả đi!
Thanh Hoa Tử cũng không nhịn được nữa, hoắc mắt rút kiếm, cơ hồ muốn cùng Ninh Phàm liều mạng!
Mặt mũi đạo quả còn chưa lộ, liền bị Ninh Phàm một miệng nội định, nhưng đó cũng là vật mà tông nội hóa thần lão tổ của mình chính miệng muốn!
Chính mình tới mua đỉnh lô, đỉnh lô không cần, lão cũng chịu! Thế nhưng đạo quả là lão tổ muốn, lão tổ là Hóa thần, mặt mũi này Chu Minh phải cho!
Nhưng lão vừa mới rút kiếm, còn chưa lao ra sương phòng, Đan Đỉnh môn, lại có một nhóm khách không mời mà đến.
Dị biến đột ngột phát sinh!
Một đám người đông nghịt vây quanh Đan Đỉnh môn!
Mười bảy tên hắc y nhân, hoắc mắt một tiếng, xông vào phòng đấu giá!
Mười bảy người đều là Nguyên anh! 11 tên sơ kỳ, 4 tên trung kỳ, 1 tên hậu kỳ, 1 vị đại tu sĩ!
Có người ngay lập tức nhận ra, nhóm người này là người của ngoại hải Hạng gia! Mà ngay sau đó còn có người nhớ tới, tựa hồ đệ đệ của Hạng gia lão tổ, một tên Nguyên anh lão quái, đã chết trong tay của Chu Minh, là một trong 12 Nguyên anh xui xẻo đó...
Nhóm người này tới tìm Chu Minh trả thù hay sao?
Không, không giống... Nhóm người này ánh mắt đồng loạt nhìn trừng trừng vào Lăng lão!
Bọn họ không biết Chu Minh ở chỗ này, phỏng chừng cho rằng sau khi Chu Minh giết người cướp của, đã kiếm đường chạy rồi. Bọn họ đêm tối tới Bồng Lai tìm Đan Đỉnh môn hỏi tội.
Nhưng mà hỏi tội này, hơn phân nửa cũng chỉ là mượn cớ, Hạng gia lão tổ đại tu sĩ Hạng Liêu muốn mượn cớ, phá đám buổi đấu giá của Đan Đỉnh môn, cướp đi đỉnh lô, đạo quả cũng cướp đi!
- ‘Lăng quỷ khóc’! Kêu Tiêu Vạn La đi ra, ngươi, không đủ tư cách! Đệ đệ của lão phu chết chỗ khu vực giết người ở Đan Đỉnh môn của ngươi, thù là đáng hận... Đan Đỉnh môn ngươi cần phải phụ trách! Bồi thường cho ta!
- Hạng lão tổ bớt giận, lão tổ nhà ta...
Lăng lão cười xòa.
- Cút!
Hạng Liêu hừ lạnh một tiếng, tiếng hòa vào trời, một tiếng hừ lạnh, lại nhấc lên Lăng lão liền lùi lại hơn mười bước, bấy giờ mới ổn định thân hình, làm động tới thương thế, phun ra một ngụm máu tươi!
- Lão phu lặp lại lần nữa, ‘Lăng quỷ khóc’ ngươi, không đủ phân lượng! Chính là người của một phái nhỏ ở hạ cấp tu chân quốc, năm đó giết người của Hạng gia ta, món nợ này, nếu không phải nhìn trên mặt Tiêu Vạn La, lão phu đã sớm chặt sống ngươi ra rồi! Tiêu Vạn La, ra đây!
Hạng Liêu tuyệt không ngờ ‘Chu Minh’ ở chỗ này.
Mà Tiêu Vạn La giờ phút này chính khí giận công tâm, ho ra máu, đã hôn mê, làm gì còn tâm tư đối phó Hạng Liêu.
Tiêu Vạn La chưa xuất hiện, Đan Đỉnh môn chính phó môn chủ, đồng loạt cười xòa, thế nhưng Hạng Liêu ánh mắt trầm xuống, rốt cuộc không kiên nhẫn.
- Tiêu Vạn La! Lão phu khiến ngươi cút ra đây, ngươi, không nghe được sao? Tốt, rất tốt! Chư vị bằng hữu, xin lỗi quấy rầy các ngươi đấu giá... Hôm nay Hạng gia ta, muốn đạp bằng Đan Đỉnh môn! Ma âm thuật, “Ô giang nhất nộ”!
Hạng Liêu tóc bạc hoa râm, lưng hùm vai gấu, vỗ ngực một cái, hai mắt trợn tròn, thật giống như một đạo nhân gian đế vương, cùng đồ mạt lộ, xung quan giận dữ!
Sự giận dữ kia gia trì với thanh dung vu thiên thần thông. Mà ngay sau đó, tiếng gào thét liền hóa thành pháp thuật loại sóng âm, cuốn ùa về phía chính phó môn chủ!
Anh cấp thượng phẩm pháp thuật, ma âm pháp thuật, Ô giang nhất nộ!
Một tiếng rống giận dữ, dưới sự chấn động một cái, hóa thành quang vựng thực chất đen nhánh, đánh vào trên người chính phó môn chủ. Hai vị Nguyên anh sơ kỳ, vừa đối mặt, bị thẳng thừng đánh bay! Trọng thương!
Sóng âm kia cuốn ùa về phía Lăng lão, nhưng giờ khắc này, một đạo thân ảnh quần áo trắng áo bào đen lại nhẹ nhàng ra khỏi sương phòng. Hôi quang chợt lóe, đã thuấn di tới trước người Lăng lão, tới nhàn nhạt nói, “Bể”!
Một chữ nói ra, tình thiên sinh lôi! Dưới lôi minh vang vọng, vòng sáng đen nhánh của ma âm pháp thuật lập tức từng tầng một vỡ vụn. Mà lúc nó vỡ vụn tới trước người Hạng Liêu, hóa thành kinh lôi nổ tung, chấn động mạnh một cái trong lòng của Hạng Liêu. Lão ta rên lên một tiếng, lùi mấy bước, bấy giờ mới ổn định thân hình, sắc mặt đại biến!
Ma âm bí thuật của mình là khó phòng ngự nhất, lại bị thanh niên gầy yếu trước mắt hời hợt, một chữ bể tan tành!
Một chữ đó không có bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ là tiếng hòa vào trời, trời hòa vào lôi... nhưng một tiếng đó tuyệt không phải bí thuật của lão có thể so cùng!
- Tiểu tử! Ngươi là ai? Chuyện của lão tử cùng Đan Đỉnh môn, ngươi cũng dám nhúng tay! Ngươi có biết Hạng gia ta có địa vị bực nào ở ngoại hải không? Chỉ có sơ kỳ, dám đến quản chuyện của Hạng gia ta, học người trượng nghĩa, ngươi là thứ gì?! Ngươi, chết chắc rồi!
Hạng Liêu mắt lộ âm trầm, ý muốn giết người lập uy!
- Nói đi! Ngươi rốt cuộc tên họ là gì? Nếu ngươi có bối cảnh không khiến cho lão phu kiêng kỵ, như vậy... có thể chết rồi!
- Vậy sao...?
Ninh Phàm lộ ra vẻ châm chọc.
Hắn cứu người, cùng trượng nghĩa không liên quan, càng không phải là nễ mặt Đan Đỉnh môn.
Hạng Liêu trong mắt của hắn không coi là gì!
- Ta gọi là Chu Minh!
Chu Minh!
Chu Minh!!
Chu Minh!!!
Hai chữ này thật giống như đất bằng phẳng sinh lôi, ở thức hải của Hạng Liêu chấn động mạnh một cái, làm một mặt cuồng vọng của lão, lập tức biến thành tâm kinh đảm hàn!
Người này, rốt cuộc là Chu Minh!
Chẳng lẽ là cuồng ma Chu Minh đã sát hại đệ đệ của mình, giết hại đại tu sĩ đó sao?!
Không sai được! Người này một thân lệ khí mãnh liệt như vậy, máu tanh chưa khô! Thủ đoạn siêu quần, ánh mắt lạnh lùng, vừa khéo tu vi... sơ kỳ!
Sao lại như vậy?!
- Đa tạ!
Lăng lão cung tay với thanh niên, vạn vạn không ngờ thanh niên không quen biết này sẽ cứu mình.
- Khách khí rồi, Quỷ Tước tông biến mất đã lâu... Khóc tôn... Lăng quỷ khóc!
Nhìn thanh niên kia lặng lẽ xuất hiện uyển như quỷ mỵ, sắc mặt của Hạng Liêu âm trầm dị thường, trong âm trầm lại mang một tia kiêng kỵ ẩn giấu sâu đậm.
Chu Minh... Người đó chính là hung thủ giết hại đệ đệ của mình... Tên ma đầu đó ngay cả đại tu sĩ đều có thể đánh chết!
Người đó sao lại ở đây?
Lệ khí rất mạnh lệ khí... Nhưng người đó đúng là Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ... Hắn thật sự có thể đánh chết đại tu sĩ sao?
Lệ khí kia không chút che giấu, một khắc hiện thân, làm cho tất cả Hạng gia Nguyên anh đồng loạt tâm thần run rẩy dữ dội!
Chính là Hạng Liêu, cũng âm thầm chấn kinh... Lão ta cả đời giết hại, cũng bất quá ngang hàng với Chu Minh này!
Kiêng kỵ, ngưng trọng, nhưng sau khi tâm tư xoay chuyển trăm vòng, Hạng Liêu chợt cười lạnh.
Cho dù người đó thật có thể giết La Phi thì đã sao, giống như mình có... thực lực đánh chết La Phi thôi!
Không người nào biết, Hạng Liêu đã mò tới bình cảnh... Hóa thần!
Không người biết, lão ta lần này mượn cớ đánh tông, vốn dĩ vì đoạt đỉnh đỉnh lô, đạo quả, là đột phá Hóa thần làm chuẩn bị!
Một khi đột phá Hóa thần, ở đất của ngoại hải, trừ mười tên Hóa thần của mười tông, ba tên tán tu Hóa thần, lại nhiều thêm một Hạng Liêu nữa! Hạng gia sẽ trở thành cao cấp thế lực, xưng hùng ở ngoại hải cát cư!
Ít nhất trên điểm này, Chu Minh kém hơn Hạng Liêu lão rồi!
Hạng Liêu lão sắp đột phá Hóa thần đại tu sĩ!
- Chu Minh... Hừ! Ngươi nhất định phải vì Đan Đỉnh môn ra mặt sao? Ngươi giết đệ đệ của ta, chuyện này lão phu còn chưa tính sổ với ngươi, lại còn dám giúp Đan Đỉnh môn ra mặt, ha ha, buồn cười! Ngươi cho rằng Hạng gia ta mềm yếu có thể lấn sao! Phải biết quá mức không biết điều, ngoại hải là tự rước lấy con đường chết! Thức thời thì cút đi!
Hạng Liêu không đem Ninh Phàm đập vào trong mắt!
- Dựa vào ngươi, không đủ!
Ninh Phàm cười lạnh.
- Tìm cái chết đi!
Hạng Liêu giận dữ, một bước bước dài ra. Râu tóc như ngân, ánh mắt khí thế đột nhiên tăng vọt, nguyên lực quanh thân cuồng loạn, thật giống như thiên thần!
Khí thế của lão giương lên một thoáng, làm cho trong tràng đấu giá, bầu không khí lập tức kiềm chế, hít thở không thông, thật giống như bị thiên địa đại thế chèn ép, phàm là hạng người hơi có mắt đều sắc mặt đại biến!
Hợp Thể Song Tu Hợp Thể Song Tu - Mạc Thụy Hợp Thể Song Tu