Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84
ắn cứ ôm tôi như là kẻ xa nhà nhiều năm vậy. Mãi một lúc sau, hắn mới chịu buông ra. Tôi từ nãy tới giờ đứng làm pho tượng người cho hắn cũng mỏi chân lắm chứ, sau khi được giải thoát liền không khách khí đánh đu lên lưng hắn, bắt hắn cõng tôi, dù gì cũng là hắn làm cho tôi mỏi chân mà. Đùa nghịch nãy giờ, tôi bỗng dưng nhớ đến một người còn đang chờ tôi trở về, liền nhanh chóng kéo hắn đến phòng Ánh. Vào trong, thấy cô ấy vẫn cái dáng ngồi như vậy, đang ngơ ngác nhìn về phía tôi. Nhìn thấy Kỳ, trên mắt bỗng có vài tia vui mừng, Ánh liền chạy đến ôm lấy Kỳ khiến tôi có chút phiền muộn. Haizz... kệ đi, dù sao thì giúp người phải giúp cho chót, mặc kệ cô ấy có thân phận gì. Tôi thấy hai bọn họ ôm nhau một lúc lâu, trong lòng không hiểu sao khó chịu hơn, không chịu được liền lên giọng phá đám. Lúc này Ánh mới chịu buông Kỳ ra, nói với giọng tha thiết:
- Anh Kỳ, cứu em với, em sợ quá! Em không muốn ở lại đây với mấy con quỷ ác độc đó, đưa em theo với.
- Ngoan, cố lên, anh nhất định sẽ đưa em ra khỏi đây nhưng không phải bây giờ.
- Tại sao? _ Ánh mắt ngây thơ tràn đầy lo lắng, rồi bỗng nhiên bật khóc nhỏ nức nở - Đừng bỏ rơi em, đừng để em ở lại!
- Anh sẽ không bỏ rơi em, nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Cố chịu thêm khoảng thời gian nữa thôi, rồi anh nhất định sẽ đưa em đi! _ Kỳ hứa rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ. [ Bây giờ anh không thể làm gì hơn là hứa với nhỏ, bởi vì bây giờ đang trong thời gian rất nguy hiểm, vừa anh về nhà, bọn họ lại tiếp tục nhắm tới anh với mục đích là số tài sản còn lại. Lão Quốc vừa nhắc với anh về việc chia đôi số tài sản đó và còn uy hiếp nếu anh không giao ra thì cô sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy anh không thể đưa nhỏ đi một phần là giữ an toàn cho nhỏ, một phần là tránh ' đánh rắn động cỏ ', đả động tới bọn chúng. Một người là cô đôi khi anh còn không quản nổi, nếu thêm một người sẽ càng nguy hiểm hơn. Bây giờ trong lòng anh đang rất rối, không biết phải làm sao để vẹn cả đôi đường. Nếu muốn bảo vệ cô thì phải giao ra tài sản - một nửa tâm huyết của ông nội và ba anh cùng với một nửa là sự cố gắng phấn đấu mấy năm nay của anh. Còn nếu muốn giữ lại tài sản sẽ làm liên lụy đến cô, anh thật là phiền não chết mất. Thế nên anh chỉ đành hứa sẽ cố gắng đưa nhỏ ra khỏi đây chứ chắc gì bọn họ đã cho anh đưa ra, nếu muốn đưa ra thì chắc chắn không thể thiếu yêu cầu. ]
- Bây giờ em cứ yên tâm ngủ đi. Giữ gìn sức khỏe cho tốt, chờ anh đến cứu em. _ Kỳ dỗ dành. Nhận được câu trả lời mà mình mong đợi, Ánh ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại, lim dim ngủ thiếp đi. Kỳ đắp chăn lại cho cô ấy rồi nhìn cô ấy mà thở dài.
- Cô ấy là ai? _ Tôi tra hỏi
- Em gái họ của anh. Ba mẹ nó cũng là bị bọn họ hại chết. Nó cũng là một đứa đáng thương, khi ba mẹ mất, nó cũng mất tích luôn, thì ra là bị bọn họ nhốt ở đây chịu cực khổ. Haizz... _ Kỳ tiếp tục thở dài
- Anh đừng lo, em sẽ nghĩ cách cứu cô ấy. À, trong nhà anh, ngoại trừ Thiên Ánh không còn ai là người tốt nữa sao?
- Không, còn một người.
- Là ai vậy? _ Tôi kích động hỏi
- Vũ Thiên Tuyết - em gái ruột của anh.
- Vậy bây giờ cô ấy ở đâu? Em đi chào hỏi một chút.
- Không cần, nó bị gửi sang Pháp từ lúc 5 tuổi rồi, đến bây giờ vẫn chưa về. _ Kỳ trả lời xong kéo tôi rời đi.. Ra phía đại sảnh, thấy bọn họ vẫn bình thản ngồi ăn, tôi cũng định cùng Kỳ ở lại. Thế nhưng cũng chỉ do bọn họ làm mất bầu không khí. Mụ Lam từ sau khi nhìn thấy tôi thì có vẻ chán ghét nên thường xuyên cứ nhắm vào tôi mà khiêu khích, lần này cũng thế. Cái gì cũng phải có giới hạn của nó, vì thế tôi không khách khí đốp chát lại bà ta, sau đó kéo Kỳ ra về. Kỳ cũng không nói gì, lạnh lùng quét ánh mắt cảnh cáo qua những kẻ ngồi ăn ở đây một cái rồi cùng tôi trở về. Nói thực nếu mà ngồi ăn với bọn họ tôi quả thực nuốt không trôi. Sau khi ngồi vào xe, Kỳ khởi động rồi xe chuyển bánh. Ngòi trong xe, tôi bất giác cười sặc sụa. Thấy vậy, Kỳ hỏi:
- Sao tự nhiên lại cười lớn như vậy? _ Tôi vừa cười vừa đem toàn bộ sự việc kể lại cho Kỳ nghe. Đến chỗ câu nói của Khải, tôi còn cố tình nhại lại
- Em rất thích vẻ mặt của mấy người lúc đó, nhất là tên Khải " Sao không theo anh, anh đảm bảo ở cạnh anh em sung sướng hơn ở với hắn nhiều ". Hừ, buồn nôn, ai mà thèm đi theo hắn chứ, nhìn mặt là đã biết là kẻ đểu giả rồi. Ông xã, anh vẫn là tuyệt nhất. _ Tôi nịnh bợ
- Em dạo này còn dẻo miệng hơn hắn rồi.
- Anh không thích sao?
- Thích, đường nhiên là thích rồi. Tuy nhiên em cũng không nên dây dưa quá nhiều với họ kẻo chuốc họa vào thân đấy.
- Em biết mà. Ông xã này, nếu như mà tìm được tội của chúng, anh định xử lí chúng như thế nào?
- Bắt về bang! _ Một câu ngắn gọn mà chứa thập phần lạnh lùng
- Em nghĩ nên tống bọn chúng vào tù ngồi bóc lịch dài dài, như vậy mới là hình phạt sống không bằng chết. _ Tôi đề nghị, quả thực nghe đâu giọng nói mình cũng có chút gì đó độc ác. Nhưng như thế cũng là một hình phạt thích đáng với những kẻ tham lam bọn chúng, ngồi bóc lịch, đếm từng ngày dài trôi qua trong đau khổ, không có tự do, còn loại hình phạt nào thống khổ hơn thế.
- Em thật độc ác! _ Kỳ cảm thán
- Đây không phải độc ác mà là trừ hại cho dân. Để mấy kẻ tham tham lam này ung dung ngoài vòng pháp luật thật là có lỗi với nhân dân quá, phải đưa tội ác của chúng ra ngoài ánh sáng mới được. Em là đang làm việc chính nghĩa đó, cũng giúp anh thôi. Tuy vậy cũng không thể nói ngồi tù là bất lợi cho chúng được, như thế là quá nhân từ rồi đó.
- Tại sao lần nào em chơi xong cũng không chịu giết, để cho chúng con đường lui chính là tự cắt đứt đường đi của mình đó. Người ta nói " nhân từ là tự sát " đó.
- Em làm sao mà nỡ ra tay với họ chứ, dù sao cũng là một sinh mệnh. Bọn họ lớn như thế cũng là tốn rất nhiều tài sản quốc gia, giết đi chẳng phải uổng phí hay sao? Ngước lại nếu để cho họ một con đường sống, biết đâu chừng sau này họ hoàn lương làm người tốt, đất nước chắc chắn sẽ có thêm một công dân tốt, như vậy vẹn cả đôi đường con gì.
- Em còn nhỏ mà suy nghĩ cứ như bà cụ non ấy.
- Em cũng không suy nghĩ đến đâu, chỉ là tự tìm ình lí do để không giết họ thôi. _ Tôi biện minh
( Xong chap 84 )
Hôm nay tác giả có việc bận nên chap này hơi ngắn, mong các bạn thông cảm nhé, mình sẽ post bù chap sau dài hơn.
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong