You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79
m nấu mì, nhanh ăn đi còn đưa em đi học. _ Tôi nói
- Ừ! _ Kỳ nói rồi ngồi vào bàn anh. Hắn ngồi ăn còn tôi thì ngồi nhìn hắn ăn, trông hắn ăn có vẻ khá ngon miệng. Sau vài phút nhìn đến phát thèm, tôi mới bắt đầu động đũa vào bát mì của mình. Tôi ăn thì cũng cảm thấy bình thường nhưng sao trông hắn ăn lại ngon đến như vậy, tò mò, tôi hỏi:
- Ngon không?
- Ngon lắm! Em muốn ăn không? _ Hắn gắp lên một gắp mì, hỏi tôi, miệng vẫn nhai nhóp nhép
- Em cũng có mà. Nhưng thôi, anh bảo mì trong bát anh ăn ngon thì đổi cho em đi. _ Tôi không từ chối ngoạm luôn vào gắp mì mà Kỳ đưa. Quả nhiên là rất ngon nha, sao tôi thấy kì lạ như vậy nhỉ? Rõ ràng hai bát đều được gắp ra từ một nồi mà bát của hắn lại ngon hơn cơ chứ? Thế là tôi đẩy luôn bát của mình sang cho hắn, còn mình ăn bát của hắn. Cả hai ăn sáng vui vẻ, tôi thường hay tranh ăn phần của hắn. Lúc tôi gắp một gắp mì đưa lên miệng hắn, chờ hắn mở miệng thì tôi đã nhét luôn gắp mì đó vào miệng mình, lừa hắn một cú. Hắn lại trả đũa tôi bằng cách vớt sạch mì trong bát tôi. Cả bữa ăn hai người cứ cười suốt, ăn thì chẳng là bao, lúc xong mặt mũi lấm lem y như vừa đánh trận về vì nô nghịch quá trớn. Tôi phải rửa lại mặt xong mới dám đi học.
Cuối giờ, Kỳ lại dùng con Audi mui trần sang trọng rước tôi về. Lần này không giống lần trước nữa, dù gì tôi cũng nhận ra tình cảm của mình đối với Kỳ là hoàn toàn thật lòng, hoàn toàn yêu chứ không phải thích nữa, cũng đã chuẩn bị tâm lí thật tốt để trở thành người vợ chân chính rồi. Hôm qua vừa mới trải qua giai đoạn hạnh phúc nhất cuộc đời, tôi vẫn không dám tin tôi đã thực sự yêu hắn, cũng không dám tin mình đã thực sự trở thành người của hắn ( theo nghĩa trong sáng nhá! Ở đây có nghĩa là trái tim thuộc về ai thì cơ thể cũng thuộc về người đó á! ). Tôi chạy ra, không thèm mở cửa xe, trực tiếp trèo vào trong. Thấy tôi đã yên vị trong xe, Kỳ cưng chiều nhéo mũi tôi, nói:
- Đúng là con mèo nhỏ nghịch ngợm!
- Kệ người ta! _ Tôi vênh mặt lên tự đắc rồi ôm lấy cánh tay của Kỳ, làm nũng - Sắp đến tết rồi, hay hôm nay anh đưa em về nhà ba mẹ chơi một chuyến?!
- Cũng được, nhưng không phải hôm nay. _ Kỳ cười đáp
- Tại sao? _ Tôi không hiểu câu nói của Kỳ, chu chu cái mỏ lên, tò mò hỏi
- Ba mẹ anh đến thăm chúng ta, giờ họ đang đợi ở nhà. _ Kỳ nói làm tôi sửng sốt. Chả là mấy tháng nay họ không tới, lần này lại đột ngột như vậy khiến tôi hơi ngạc nhiên. Mặc dù tôi biết họ không phải là người nghiêm khắc, hơn nữa lại rất quý mến tôi vì tôi dù gì cũng là con dâu do chính họ lựa chọn, nhưng mẹ chồng nàng dâu xưa nay rất nhiều chuyện, không phải ai cũng không biết, chỉ sợ lần này đến lại có chuyện quan trọng gì đó. Tôi gật đầu không nói, ngồi nghiêm chỉnh suy tư. Dù sao lấy chồng được hơn ba tháng rồi mà quan hệ với nhà chồng vẫn căng thẳng như vậy, lần này họ tới cũng tốt, giúp tôi có thể làm quen dần rồi.
Về đến nhà, vừa mở cửa, đã thấy hai lão phụ huynh ngồi lù lù ở đó, không khí có vài phần căng thẳng. Tôi hít sâu một hơi để chấn chỉnh tinh thần, nắm chặt lấy tay Kỳ, cùng tiến về phía họ. Bước tới gần, lịch sự chào hỏi nhưng lời nói ra có phần cứng ngắt, tôi mỉm cười:
- Ba... mẹ, hai người tới chơi ạ?
- Ừ, lại đây nào hai đứa. _ Mẹ Ngọc mừng rỡ vẫy tay, còn ba Thành vẫn lặng im ngồi đấy, chỉ gật đầu một cái hài lòng. Tôi với Kỳ ngồi xuống đối diện với họ. Bỗng nhiên mẹ Ngọc chạy đến, kéo kéo tay Kỳ, nói:
- Tiểu Bảo Bối, con dạo này lớn quá! _ Lời nói của bà khiến tôi sửng sốt, hắn bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi là Bảo Bối chứ? Nhìn sang Kỳ, thấy mặt hắn chau lại đến phát buồn cười, tôi che miệng cười thầm, hắn quay qua lườm tôi một cái với thâm ý đầy cảnh cáo, tôi không khách khí trả lại cho hắn cái lườm lại đầy uy quyền ( của người làm vợ )
- Mẹ à, con cũng lớn rồi mà, sao mẹ cứ gọi con như vậy hoài, không sợ vợ con ghen bỏ đi mất hay sao?
- Ủa, có việc đó sao? _ Mẹ Ngọc quay qua hỏi tôi
- Không có đâu mẹ, mẹ cứ thoải mái đi ạ. _ Tôi chơi Kỳ một vố, trả lời mẹ một cách tự nhiên
- Thấy chưa, vợ con đã nói thế rồi, con còn ngại cái gì?
- Mẹ à, mẹ cũng lớn đầu rồi, không biết xấu hổ một chút hay sao? Ba cũng ở đây, sao mẹ cứ kêu con hoài vậy làm gì? _ Kỳ nói với giọng đầy khổ não
- Con nói thế làm mẹ đau lòng quá, ta đã nuôi nấng con hơn mười năm, không có công lao thì cũng phải có khổ lao, giờ con lại ăn nói với ta thế à? Huống hồ gì chúng ta đều là người nhà cả, phải không Tiểu Nguyệt? _ Mẹ Ngọc vừa giả vờ chấm chấm mi mắt vừa lên cái giọng uất ức rồi bỗng quay ra hỏi tôi khiến tôi giật mình, đang cười cũng suýt sặc nước bọt.
- Dạ, đúng... đúng ạ! _ Tôi nghiêm túc trả lời
Sau khi ngồi nói chuyện được vài câu, tôi cùng bà vào trong bếp phụ dì Lan và chị Huệ làm cơm. Trông mẹ chồng tôi có vẻ nghiêm khắc là thế nhưng tính tình thì lại đặc biệt lạc quan, có đôi chút trẻ con tinh nghịch, hóm hỉnh, trông bề ngoài yếu đuối mà bên trong mạnh mẽ. Nói chung ấn tượng của tôi về người mẹ chồng này là rất tốt, cũng rất hợp với tôi. Tôi cùng bà trong bếp vừa phụ bếp vừa huyên thuyên không ngừng, tám chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại chuyển sang chuyện giữa tôi và Kỳ: nào là lúc đầu tôi ghét Kỳ như thế nào? ( ghét cay ghét đắng luôn đó chứ ) Rồi còn việc bỏ đi cực khổ ra làm sao? Hay những kế hoạch mà tôi đã từng lập ra để chọc tức Kỳ vui như thế nào?... v.v... Mẹ Ngọc rất chăm chú lắng nghe và đôi lúc còn giúp tôi nghĩ ra các trò vui khác nữa chứ. Tôi tự nhủ thầm " ông xã, lần này anh chết dưới tay mẹ anh rồi. ". Rồi sau đó cả nhà quây quần bên mâm cơm, ba Thành bỗng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ:
- Kỳ, Tết này đưa vợ con sang họ hàng chào hỏi chút đi, tiện thể qua thăm bà nội con luôn.
- Con không thích, cũng không quan tâm, bọn họ ra sao thì kệ. _ Kỳ tỏ vẻ bất cần đời, chán chường nói. Thái độ của Kỳ làm tôi ngạc nhiên vô cùng, ai đời có ông chồng nào lại không muốn khoe khoang vợ mình cơ chứ, nhất là trước mặt họ hàng, không phải càng vui hay sao? Trừ phi... hắn không thích tôi hay tôi là nỗi nhục nhã lớn khiến hắn không muốn dẫn về gặp họ hàng. Nhưng tôi tin hắn nhất định sẽ không vì cái lí do đó, vì nếu hắn không thích tôi, tại sao lại cứ hết lần này đến lần khác đối tốt với tôi như vậy. Tôi cũng tin là hắn thật lòng với tôi, chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình. Tôi đang cố đoán già đoán non về thái độ của Kỳ, " tò mò " là hai từ để miêu tả chính xác nhất tâm trạng của tôi lúc này, tôi thề nhất định phải làm rõ chuyện này mới được.
- Ông xã, tại sao lại không đi chứ, cơ hội này hiếm có lắm nha, em quả thực muốn sang đó thăm họ hàng nhà anh đó.
- Nhưng bọn họ...
- Không nhưng nhị gì hết, rốt cuộc anh có muốn đưa em về bên ấy hay không? Không là em tự mình đi đấy! _ Kỳ chưa nói hết câu tôi đã ngắt lời, trong đó còn kèm theo một câu dọa dẫm.
- Kỳ à, Tiểu Nguyệt cũng nói rồi kìa, nó muốn đi thì đưa nó về, có mất mát gì đâu? Dù gì cũng là họ hàng với nhau, con bỏ qua cho họ. Bên ấy bà nội cũng mong con về lắm đấy. _ Mẹ Ngọc thêm vào.
( Xong chap 79 )
Liệu chuyện gì đã khiến cho Kỳ ghét phải trở về thăm họ hàng đến vậy? Liệu có ẩn khúc gì trong chuyện này? Nguyệt có thể tìm ra được đáp án hay không? Tất cả câu trả lời sẽ có trong các chap sau, hãy cùng tác giả bước tiếp đoạn đường tiếp theo của câu truyện nhé! Còn bây giờ, kết thúc chap thôi! Hihi!
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong