Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
[ Kỳ ở đằng xa, nhìn hai người bọn họ tay trong tay hạnh phúc trò chuyện, cười nói, kìm lòng không được sự tức giận nhen nhóm trong lòng. Sao cô có thể dễ dàng đồng ý với Tuấn như vậy mà với anh hết lần này đến lần khác chối từ không chịu tiếp nhận. Anh thấy thật hận cái tên kia đã nắm giữ trái tim của cô, anh phải nghĩ cách gì để tách cô ra khỏi hắn bây giờ? * đừng nghĩ và cũng đừng làm j` cả, nếu làm anh chỉ khiến chị ấy hận anh hơn thui * Thực ra không phải anh cố ý muốn thấy, cố ý muốn nghe lén bọn họ tỏ rình đâu, chỉ là hôm nay lúc cô từ chối anh, anh tức giận đến quán bar nhưng vẫn không giải tỏa được nên lái xe đi hóng mát, tình cờ thấy hai người bọn họ nên anh dừng xe, lại nghe thấy cái sự thật phũ phàng ấy. Anh ước gì mình là một người mù, một người điếc còn hơn là phải nghe những lời tình tứ đường mật của bọn họ, thấy những hành động thân mật mà dịu dàng cô dành cho hắn mà chẳng bao giờ dành cho anh * ai bảo thế, chưa đến lúc thôi, sau này rồi anh sẽ đc hơn tên Tuấn kia rất nhìu * Tại sao anh yêu lần đầu lại thất bại như vậy? Có phải trước kia anh đã hại đời bao nhiêu người con gái nên bây giờ ông trời phái cô đến trừng phạt anh? ]
Tôi với Tuấn đi về đến nhà ba mẹ tôi, tôi chào Tuấn rồi vào nhà, định xin ba mẹ bữa cơm. Đã lâu không về nhà, đúng là nhớ ba mẹ quá! Lúc tôi vào nhà, biểu tình của ba mẹ vẫn nhạt nhẽo, cứ như là cho tôi là người ngoài, không ai chào đón tôi vậy. Bỗng có riếng xe quen thuộc, là Kỳ đến. Thấy Kỳ, ba mẹ tôi vui ra mặt, thật là bất công mà! Họ mời chúng tôi ở lại ăn cơm nên tôi vẫn được một bữa cơm gia đình. Cơm nước xong xuôi, Kỳ vội vã kéo tôi về khiến tôi bực bội vô cùng. Lâu lâu mới coa bữa được về nhà, thế mà lại bị con đỉa này đeo bám * đc ảnh đeo bám là phúc của chị đấy, còn ko bít đường...* Mà dạo này nhiều chuyện xảy ra khiến tôi quên mất mình phải quậy tưng bừng một phen teong nhà hắn. Thế nên hôm nay, nhân lúc người làm đi mua đồ, Kỳ lại đi làm, tôi ở nhà bày biện hết ra, nào là quần áo, sách vở, giấy tờ, v.v... mỗi thứ tôi vất một chỗ rất bừa bãi. Sở dĩ tôi không đập đồ là vì đồ ở trong nhà rất đắt tiền, tôi không muốn lãng phí nên chỉ bày ra chút thôi. Cho dù có trẻ con thế nào đi chăng nữa tôi vẫn biết phân biệt đúng sai, phải trái. Sau khi biến căn nhà trở thành một bãi rác, tôi ung dung vào phòng, bắt chân chữ ngũ mà đọc sách, chơi game
Quả nhiên một lúc sau Kỳ về, hắn cuống cuồng chạy ling tung gọi tên tôi nhưng tôi cố ý không trả lời, mặc kệ hắn. Sau một hồi xem xét hắn mới tìm được tôi ở trong phòng, lo lắng chạy đến hỏi:
- Em không sao chứ? _ Tôi bình thản trả lời - Sao là sao? Tôi bình thường, không sao cả. Có chuyện gì mà anh hốt hoảng như vậy?
- Tại sao nhà lại thành ra như vậy? _ Kỳ không trả lời câu hỏi của tôi, tiếp tục tra khảo. Tôi trả lời không chút dối trá - Là tôi làm đó!
- Tại sao? _ Một câu ngắn gọn nhưng súc tích
- Tôi thích. Tôi muốn bày ra cho anh dọn! _ Vẫn tiếp tục không chút giấu diếm * Ôi! Chị thật là bất trị *. Hắn nghe vậy hỏi tiếp:
- Em trả lời thẳng thắn như vậy không sợ anh sẽ...? _ Rôi dần dần tiến lại gần tôi.Tôi vẫn bình thản chơi game, trả lời - Nếu tôi sợ tôi đã không làm như vậy. Việc này do tôi làm, tôi nhận, không cần phải giấu * em thích cái tính cách của chị *. Tôi làm việc quang minh chính đại chứ đâu có phải việc xấu xa sợ bị người ta bắt gặp đâu!
Quả nhiên sau khi nghe câu trả lời của tôi, hắn khựng lại trong giây lát, ngây ngốc nhìn tôi. [ Và đúng quả thật anh không thể ngờ cô có thể nói ra những lời như vậy. Quen với cô không lâu nhưng cô đã đưa anh đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, thật không thể xem thường. Càng ngày anh lại càng cảm thấy bất an, sợ cô sẽ rời xa anh. Cái cảm giác không thể nắm chắc cô trong lòng bàn tay khiến anh rất khó chịu, chỉ sợ một ngày cô sẽ theo cái tên đó ( Tuấn ) mà bỏ rơi anh, lúc ấy anh sẽ rất thê thảm ]
- Người giúp việc đâu? _ Kỳ hỏi tiếp, tôi trả lời - Tôi bảo họ đi mua đồ rồi!
Và rồi một nụ cười nở trên môi tôi, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình Tuấn nhắn tin cho tôi. Tôi vui vẻ nhắn lại, khuôn mặt vẫn không thể nào thu lại được nụ cười và rồi tôi thấy có mốt cái đấu ngó vào, tôi mặc kệ...
( Xong chap 16 )
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong