Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: JuneHoang98
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 663 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:33:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9.2
hương 9.2
Hôm sau anh với cô phải ra ngoại ô chụp hình cưới ngoại cảnh. Từ sáng sớm đã phải xuất phát, Hà My lại kiên quyết đòi bám theo với mục đích tiếp cận Minh Kiệt-anh chàng chụp hình điển trai bữa trước. Trong lòng Linh Đan thật sự rất khinh bỉ, nhưng không thể nào làm cho cô bạn này từ bỏ ý định, cuối cùng chẳng thèm nói gì nữa.
Nơi chụp hình ở một cánh đồng cỏ rất đẹp, không khí buổi sáng vô cùng trong lành, làm cho con người cảm thấy khá dễ chịu. Linh Đan cùng với Mạnh Quân đi dạo một vòng xung quanh. Ở đây cây cối nhiều, rất thoáng mát. Cỏ non còn đọng sương đêm đem lại chút cảm giác lành lạnh man mát nơi gót chân làm Linh Đan thích thú cởi giầy chạy tung tăng.
Đến khi quay lại mọi người cơ bản đã chuẩn bị xong, Hà My vẫn như cũ vo ve vo ve bên cạnh Minh Kiệt, vẫn như cũ bị "bơ" không thương tiếc. Linh Đan vào trong xe cắm trại thay quần áo, sau đó ra nơi tập trung.
Anh và cô ngồi tựa lưng vào nhau, mắt nhìn về hai hướng, phía sau là một vùng hoa dại đầy màu sắc. Ngoài ra hai người được chụp hình chung với một cây cổ thụ rất lớn rất cao ở đây. Linh Đan, Mạnh Quân qua nhiều ngày tiếp xúc đã thân thiết hơn rất nhiều, chẳng còn chút ngại ngùng nào. Cô vô cùng thoải mái đem anh làm ghế dựa, híp mắt ngắm nhìn bầu trời xa xa, anh thì lại nhớ đến cái mẩu chuyện vừa mới đọc hôm qua. Mỗi người chìm vào trong thế giới của riêng mình, nhưng động tác lại ăn ý đến khó tin.
Chỉ có lúc hôn môi thì vẫn cứ thấy căng thẳng, sau đó cả buổi trời ngượng ngùng không dám nhìn lại mặt nhau.
Được một lúc, có người hô một tiếng "Nghỉ giải lao", lập tức tất cả tản ra kiếm chỗ nghỉ mệt. Mạnh Quân nói chuyện với Minh Kiệt. Linh Đan tò mò lại tảng đá phía xa xem thử. Tảng đá rất to, nhìn khá sạch sẽ, mấy cái ba lô để bên cạnh chắc của tổ chụp. Cô đang định leo lên trên ngồi thử thì chợt nhìn thấy trong bụi cỏ hình như có vật gì đó. Nó dài dài, nằm lẫn trong cỏ khó phát hiện ra được. Đến khi Linh Đan hiểu ra đó là gì, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Chân khó khăn cố gắng lùi về phía sau liền mất đà ngã phịch xuống đất, trong lúc hoảng loạn vội la lớn.
Mạnh Quân nghe tiếng của cô nhanh như cắt phóng đến bên đó. Anh vội vàng đỡ cô đứng dậy. Linh Đan sợ hãi bám chặt lấy cổ anh không buông, miệng liên tục bảo "có rắn, có rắn". Có vài người bị kinh sợ, lo lắng nhìn xung quanh.
-Ngoan nào. Không sao đâu, có anh ở đây. Nói anh biết, em có bị cắn chưa?
Linh Đan lắc lắc đầu, ôm chặt hơn. Anh thở phào, may mắn không có chuyện gì, nói vài câu an ủi sau đó mới hỏi rắn ở chỗ nào. Lúc này đã có người nhìn thấy "vật thể" nằm trong bụi cỏ, bật cười. Minh Kiệt một tay xách con rắn lên, an ủi họ:
-Không có việc gì. Rắn giả thôi mà.-xong thì quay sang anh chàng đứng sau-Cậu đó, hết chuyện lại vứt con rắn ở đây làm gì.
-Em đem ba lô ra đây, sau đó anh gọi vội quá nên vứt bừa đó.-anh ta ngại ngùng nói.
-Rắn này là đạo cụ chụp hình đó, làm bằng cao su. Lát nữa hai người có muốn thử chụp với nó không?-Minh Kiệt rât "hảo tâm" đề nghị.
Linh Đan trừng mắt nhìn hắn ta, không nói gì lại vùi đầu vào cổ anh. Minh Kiệt nhìn nhìn hai người vẫn đang ôm chặt lấy nhau, thấy không có việc gì nữa thì tiếp tục xử lý công việc, Hà My lẽo đẽo bám theo. Mạnh Quân thấy tất cả đã đi hết, thở dài vỗ vai cô:
-Ổn hết rồi. Bây giờ em nghỉ ngơi một lát.
Linh Đan hơi nghiêng đầu nhìn anh:
-Con rắn kia họ đem đi chưa?
-Đem đi rồi.
Mạnh Quân đỡ cô lên tảng đá to, chính mình cũng leo lên. Linh Đan trải qua một phen hoảng hồn, đang vuốt ngực cố bình ổn tinh thần. Anh nhìn bộ dáng này của cô, buồn cười hỏi:
-Sợ lắm sao?
-Em mới không sợ rắn.
Anh nhướng mày, ánh mắt trêu chọc, cô hừ hừ nói:
-Em thật sự không sợ rắn, chỉ sợ chết thôi. Bị nó cắn một cái thì có mất mạng chứ chẳng chơi.
-Ờ ờ ờ.
-Anh ờ cái gì? Muốn chọc tức em phải không? Em phải "diệt" anh.
Hai người ngồi đó vô tư đùa giỡn với nhau, ầm ĩ một khoảng. Hà My bĩu môi khinh thường, nhưng trong lòng cảm thấy yên tâm: Linh Đan thật sự rất may mắn, gặp được người như Mạnh Quân.
Lại liếc đến anh chàng chụp hình điển trai đang đứng đó, thở dài... Chẳng lẽ không có duyên?
Hợp Đồng Hôn Nhân ? Anh Xé Rồi ! Hợp Đồng Hôn Nhân ? Anh Xé Rồi ! - JuneHoang98