I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1076 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 917 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:49:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1002 - Lưu Gia
ồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1002 - Lưu gia
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
- Lưu Chính, sao cậu lại tới đây?
Ra khỏi sân bay, Diệp Trạch Đào thấy Lưu Chính đón mình, có phần ngạc nhiên.
Từ sau lần Lưu Đống Hùng và Lưu Đống Lưu có vài mâu thuẫn, sau đó gia đình lại chia rẽ, đám tiểu bối này cũng chịu ảnh hưởng, mọi người đã không còn thân thiết với Diệp Trạch Đào nữa. Hôm nay là Lưu Chính đến, điều này chứng tỏ Lưu gia lại có vài biến đổi rồi.
Lưu Chính cười ha ha nói:
- Mộng Y vẫn ở nước ngoài, chưa về. Bố vợ anh bảo em tới đón anh!
Có thể thấy, dường như đám người của lưu gia đã có vài thay đổi, trở nên nhiệt tình với mình hơn.
Nghĩ đến tâm tính biến đổi không chừng của Lưu gia, Diệp Trạch Đào cũng chẳng để ý.
Nhưng, những tiểu bối như Lưu Chính, Lưu Phàm lại cũng có mối quan hệ không tồi với mình.
Thực ra Diệp Hằng Thành đã có thể cử động từ lâu rồi, đi lại dưới sự giúp đỡ của Diệp Oánh, thấy Lưu Chính tới đón thì vội nói:
- Chúng tôi gọi xe tới là được rồi, sao lại phiền đến mọi người. Mọi người đều bận việc mà.
Lưu Chính vội nói:
- Không sao, cháu rảnh rỗi, có thể đến đón mọi người, cháu rất vui.
Lúc nói chuyện còn chủ động xách hành lý.
Diệp Trạch Đào cũng không còn khách khí nữa, cả đoàn người đã ngồi vào chiếc xe thương vụ mà Lưu Đống Lưu đặc biệt phái đến.
- Anh Diệp lợi hại nha. Sao anh đi tới đâu cũng có thể tạo ra một vài động tĩnh lớn vậy?
Ngồi chung xe với người của Diệp gia, Lưu Chính có phần xúc động.
Lưu Chính cũng là người đã một thời lăn lộn chốn quan trường, kết quả là tay trắng quay về, thiếu chút nữa là hủy hoại luôn cả bản thân. Thấy Diệp Trạch Đào trong chốn quan trường, càng lăn lộn càng lợi hại. Họ cũng biết, lăn lộn chốn quan trường, họ quả thật không phải là đối thủ của Diệp Trạch Đào.
Trước đây, một vài người của Lưu gia còn có chút cao ngạo. Từ sau khi thất bại trở về, lòng hiếu thắng của mọi người cũng ít đi, đặc biệt là nhìn thấy sự lớn mạnh từng ngày của Diệp Trạch Đào, ngay cả lòng đố kỵ của mọi người cũng nhạt đi rất nhiều.
Thực ra, Lưu gia cũng có nhận thức chung về tình hình này. Mọi người cũng coi như đã hiểu, người của Lưu gia căn bản không thể lên mặt được. Muốn bảo vệ quyền thế của Lưu gia, dìu đỡ Diệp Trạch Đào lên mới đúng lý.
Những bậc tiền bối lại càng hiểu rõ. Tuy Lưu Đống lưu hiện có chút quyền thế, nếu Lưu Đống Lưu lui xuống, căn bản là Lưu gia không có người thay thế, người duy nhất có thể đưa lên quả thật chỉ có một mình Diệp Trạch Đào mà thôi.
Khoảng thời gian này, đám người Lưu Đống Vũ lại dần dần hòa hợp với Lưu Đống Lưu. Vì cùng một chí hướng nên quan hệ của đám tiểu bối với Diệp Trạch Đào cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào thấy Lưu Chính tới, lại thấy bộ dạng này của cậu ta, trong lòng hiểu rất rõ. Nếu những người của Lưu gia kia mất đi sự dìu dắt của Lưu Đống Lưu, căn bản không có bất kỳ sức ảnh hưởng gì. Bây giờ sau khi tách ra khỏi Lưu Đống Lưu, hẳn cũng phát hiện ra vấn đề. Một bên là sự thăng tiến nhanh chóng của Lưu Đống Lưu, một bên là không thể có được lợi ích. Họ không thay đổi không được.
Trong lòng Diệp Trạch Đào đã có định luận về người của Lưu gia từ lâu. Vẫn phải duy trì khoảng cách với họ mới được.
- Anh Diệp, lần này trong giới quan trường anh đã uy danh đại chấn rồi!
- Tôi có làm gì đâu, cái gì mà uy danh đại chấn!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Lưu Chính cười lớn, nói:
- Chỉ một chút chuyện như vậy ở thủ đô, đâu phải ai cũng là đầu đất. Rất nhiều chuyện liên kết lại với nhau là hiểu được. Vài gia đình có năm sáu người, có được chút quyền thế từ những tiền bối trong nhà đã cho rằng mình ghê gớm lắm! Hừ, lần này rơi vào tay anh, không chết cũng phải lột da chúng nó!
Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Lưu Chính, cảm thấy dường như đám Lưu Chính có chút ân oán gì đó. Sau khi suy nghĩ kỹ đã hiểu được tâm tính của cậu ta. Bây giờ Lưu gia bình ổn rồi, lúc trước, Lưu gia còn chia năm xẻ bảy, bè phái lung tung. Những người như họ có phần không nhận được sự chào đón của đám con ông cháu cha kia. Bây giờ cuối cùng cũng đã nhìn thấy bọn chúng chịu nhục, đương nhiên là vui mừng rồi.
Lúc này Diệp Hằng Thành nhìn về phía Diệp Trạch Đào, nói:
- Con lại làm chuyện gì sao?
Ông vẫn luôn nằm trong bệnh viện, căn bản là không biết con trai mình làm gì, nghi ngờ hỏi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Không phải là con đi cùng mọi người sao, con có thể làm gì?
Diệp Oánh nói:
- Chị thấy phong cảnh ở thành phố Gia Đảo không tệ, không ngờ lại nhìn thấy những chuyện lộn xộn như vậy trên tivi.
Bà Tôn Trí Phương cũng thở dài nói:
- Con xem Ngụy Ty Ty kia, ở trong phim là một cô gái thanh thuần như thế, không ngờ lại tham gia vào chuyện đó!
Diệp Trạch Đào nhìn mẹ mình, biết bà đang nói đến minh tinh gì gì đó lần này cũng lên du thuyền thác loạn. Chuyện này cũng đả kích bà rất lớn. Trong mắt mẹ, hình tượng thanh thuần ấy đã sụp đổ.
Lưu Chính bĩu môi, nói:
- Bác chưa thấy nhiều chuyện đấy chứ? Những cô gái đó chỉ là những người bên ở ngoài mà thôi, còn có những người ở bên trong nữa. Có nhiều nhân vật mà bác có nghĩ cũng không nghĩ tới đâu!
Đám con ông cháu cha như Lưu Chính chơi gái cũng lợi hại. Diệp Trạch Đào biết Lưu Chính cũng biết rất nhiều nội tình, liền nói:
- Rất nhiều chuyện không phải là vấn đề phạm vi, tôi thấy là vấn đề của xã hội!
Diệp Hằng Thành nói: (.
- Toàn là chuyện nhăng nhít, đám trẻ bây gờ sao đều như vậy!
Diệp Oánh thích dùng điện thoại lên mạng, cũng thường nói những chuyện mà mình thấy cho hai ông bà nghe, khiến cho tâm trạng của họ cũng không thoải mái.
Lưu Chính cười nói:
- Chúng có ăn chơi lợi hại hơn nữa thì đã làm sao. Anh Diệp mà ra tay thì chúng đều tan thành bọt bong bóng!
- Cái gì?
Lần này, cả nhà họ Diệp đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trợn mắt nhìn Lưu Chính, cười nói:
- Mọi người đừng nghe Lưu Chính nói bậy, con nào có bản lĩnh lớn như vậy!
Diệp Hằng Thành gật gật đầu nói:
- Làm người phải thật thà. Việc ở Gia Đảo lần này con đã xử lý rất tốt, bố lại không có chuyện gì. Họ cũng không nhất thiết phải đến xin lỗi, chúng ta đi là được rồi. Sau này cứ như vậy mà làm, kết nhiều thiện duyên, đừng có đi đến đâu cũng đắc tội với người ta! Lần này, Bí thư Hoàng và Bí thư Tôn người ta đã đến thăm hỏi bố rồi, con nên gọi điện thoại cảm ơn người ta, đừng đi mà không nói một tiếng.
Sắc mặt của Lưu Chính trở nên kỳ quặc. Ông bố này của Diệp Trạch Đào còn cho rằng con trai của ông ta chưa đắc tội người ta? Lần này thì đắc tội với một đống người rồi!
Thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Đào không thay đổi gì nhiều, Lưu Chính thầm khâm phục. Diệp Trạch Đào này đã có phong độ của cao thủ rồi!
Khi nói chuyện, xe đã vào trong khuôn viện của Lưu gia.
Xe vừa tới, mọi người liền nhìn thấy đám người Lưu Đống Lưu, Hoàng Hân, Lưu Đống Vũ ra đón.
- Ông bà thông gia đến rồi!
Ông Lưu Đống Lưu bước lên trước đỡ lấy ông Diệp Hằng Thành vừa mới xuống xe.
- Bà thông gia, bà không sao chứ?
Bà Hoàng Hân cũng tỏ ra vô cùng nhiệt tình, bước lên trước đỡ bà Tôn Tri Phương.
Tuy trước kia hai người khách khí nhưng cũng không hề khách khí như hôm nay, khiến cho Diệp Hằng Thành cũng cảm thấy không tự nhiên cho lắm.
Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Không tồi, xem ra cũng không có chuyện gì lớn lắm. Như vậy thì chúng tôi cũng yên tâm.
Vừa nói chuyện, mọi người dìu hai vợ chồng Diệp Hằng Thành vào trong.
Thấy tình hình này, khuôn mặt Diệp Trạch Đào lộ vẻ tươi cười. Xem ra, bây giờ thái độ của Lưu gia đối với nhà mình có sự thay đổi cực lớn.
Lần này đúng là có chút thay đổi. Người Lưu gia hăng hái ngồi nói chuyện với hai ông bà Diệp Hằng Thành. Ngược lại, không nói gì nhiều với Diệp Trạch Đào.
Từ trước tới giờ, thái độ của Lưu gia đối với Diệp gia luôn luôn có vẻ cao cao tại thượng. Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Trạch Đào thấy không thoải mái. Thấy tình hình hôm nay, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy vui.
Đặc biệt là nhìn thấy điệu bộ đối đãi nhiệt tình kia của hai ông bà Lưu Đống Vũ với bố mẹ mình. Lúc hai ông bà Lưu Đống Vũ cũng đang bày tỏ sự nhiệt tình, những oán niệm trong lòng Diệp Trạch Đào cũng dần dần biến mất. Có được sự thay đổi như thế này quả là chuyện tốt!
Vừa nói chuyện, đám tiểu bối của Lưu gia cũng vây lấy Diệp Trạch Đào.
Lưu Phàm cười nói:
- Lăn lộn chốn quan trường, toàn bộ bọn em cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh Diệp.
Diệp Trạch Đào phát hiện ra một điều, đám tiểu bối Lưu gia dù lớn hơn hay nhỏ hơn mình đều chuyển sang gọi mình là anh Diệp. Chuyện này thật khiến mình có chút không tự nhiên.
Lúc mọi người đang nói chuyện rôm rả, Lưu Vũ Lộ và Lưu Đống Hùng cũng đi vào.
Có thể thấy, Lưu Đống Hùng không tự nhiên được như Lưu Đống Vũ, khuôn mặt có chút lúng túng. Nhưng dưới sự điều chỉnh của Lưu Đống Vũ, bầu không khí cũng dung hòa trở lại một cách nhanh chóng.
Nhìn về phía bố mẹ mình, Diệp Trạch Đào thấy bố có vẻ rất vui.
Lại nói chuyện thêm một lúc, Lưu Vũ Lộ nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này, con đã giúp được bố vợ con một việc lớn rồi.
Người phụ nữ Lưu Vũ Lộ này làm việc vì gia đình của bà, thường ngày cũng ít khi hỏi thăm Diệp Trạch Đào. Hôm nay lại tỏ ra nhiệt tình như vậy, Diệp Trạch Đào biết chắc chắn là vì lý do bà ta sẽ rút lui.
Thực ra từ trước tới nay, thế lực của Lưu Vũ Lộ rất lớn. Điều này cũng khiến cho bà không coi kẻ dân đen như Diệp Trạch Đào ra gì. Nhưng, cùng với sự phát triển của Diệp Trạch Đào, bà ta cũng biết cậu Diệp Trạch Đào này rất có hi vọng.
- Dạo này Hoành Tinh sao rồi?
Thấy đối phương nhiệt tình, Diệp Trạch Đào cũng quan tâm hỏi han tình hình con trai bà một chút. Hiện nay, con trai Phương Hoành Tinh của bà cũng đã thăng tiến lên Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố rồi.
Nghe hỏi, Lưu Vũ Lộ nói:
- Dạo này có chút khó khăn!
Nhìn Lưu Vũ Lộ, Diệp Trạch Đào cũng không hỏi thêm về chuyện này. Tên Phương Hoành Tinh kia dưới sự dìu dắt hết mình của Lưu Vũ Lộ cũng đã thăng tiến rất nhanh. Mới chỉ là Bí thư huyện ủy mà bây giờ đã là Phó chủ tịch thành phố. Nhưng, Diệp Trạch Đào cũng biết, dù sao năng lực của tên Phương Hoành Tinh kia cũng không ổn. Đối với anh ta, miễn cưỡng thăng tiến không phải là chuyện hay. Từ trong lời nói của Lưu Vũ Lộ có thể thấy, thực ra tâm trạng của bà không được tốt lắm.
Chẳng lẽ muốn cầu cạnh bố vợ?
Diệp Trạch Đào cảm thấy người phụ nữ họ Lưu không thân thiện lắm này chắc là muốn Lưu Đống Lưu giúp con trai bà chạy chọt gì đó.
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào liền gạt chuyện này sang một bên. Sự phát triển của nhà họ Lưu không có quan hệ quá lớn với mình.
Thấy tình hình ngày hôm nay, Diệp Trạch Đào biết đây cũng là những việc mà người của Lưu gia làm ình xem, cố ý bày tỏ thái độ nhiệt tình.
Hồng Sắc Sĩ Đồ Hồng Sắc Sĩ Đồ - Hồng Mông Thụ