Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1076 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 917 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:49:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 534: Hợp Tác
in hỏi, anh là Diệp Trạch Đào?
Vừa mở cửa, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một người trung niên đang nhìn mình.
Đặc chất giọng Tây Giang.
Nhìn thấy người mình không quen, Diệp Trạch Đào vẫn mỉm cười nói:
- Đúng vậy, tôi chính là Diệp Trạch Đào.
Người này trên mặt lập tức hiện ra một bộ dạng nhiệt tình, nói:
- Bí thư Diệp, xin chào, xin chào. Tôi đến từ đội xe của huyện Lục Thương. Bí thư Liễu nói anh mới đến Lục Thương, nhân sinh địa không quen, có thể cần dùng xe, liền phái tôi tới đón anh.
Lần điều chỉnh cán bộ tỉnh này là chuyện lớn, Tỉnh ủy thống nhất gửi xuống văn kiện. Diệp Trạch Đào chưa tới văn kiện đã được phát xuống, người huyện Lục Thương biết mình là Bí thư huyện ủy là chuyện không đáng ngờ. Điều khiến Diệp Trạch Đào cảm thấy bất ngờ chính là Phó bí thư huyện ủy Liễu Khâm Trí, người này hẳn là rất hy vọng được chọn tiếp nhận chức bí thư. Kết quả bị mình nửa đường xông ra, chẳng lẽ trong lòng ông ta không nghĩ gì?
- Cảm tạ bí thư Liễu!
Mặc dù có suy nghĩ, Diệp Trạch Đào vẫn khẽ cười nói.
Người trung niên cung kính nói:
- Bí thư Diệp, tôi là Lư Dũng, hiện tại tôi là lái xe cho anh.
Diệp Trạch Đào bắt tay Lư Dũng, đón Lư Dũng vào.
Bảo Lư Dũng ngồi xuống đó, Diệp Trạch Đào nhìn khuôn mặt Lư Dũng.
Người trung niên này quả nhiên rất bình tĩnh!
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Trạch Đào.
- Tình hình thiên tai ở huyện Lục Thương còn nghiêm trọng không?
Diệp Trạch Đào cũng muốn biết thêm thông tin từ chỗ Lư Dũng.
- Đúng rồi, bí thư Liễu nói anh ấy muốn đích thân tới đón anh, hiện tại lãnh đạo cấp trên đều ở huyện Lục Thương. Anh ấy không đi được, bảo tôi tới xin lỗi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bí thư Liễu quá khách khí rồi, sau này là người một nhà cả.
- Bí thư Liễu bảo tôi tới tỉnh rồi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của bí thư Diệp.
Một tiếng cũng là bí thư Liễu, Diệp Trạch Đào đối với Liễu Khâm Trí trong lòng cũng có chút cảnh giác. Xem ra phái một lái xe tới cho mình, mục đích hơn nữa chính là coi chừng ý nghĩ của mình.
Để Lư Dũng ở lại, Diệp Trạch Đào trầm tư đứng lên, vốn dĩ muốn âm thầm đến huyện Lục Thương, bây giờ có mặt Lư Dũng, cũng không làm được việc âm thầm điều tra. Còn chưa tới huyện Lục Thương, chính mình trên người đã có một cái đinh!
Đại hội buổi sáng hôm nay thật sự thành công, hơn bốn mươi cán bộ được phái đến từ các nơi trong đất nước đều cùng nghe Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói chuyện. Họp xong, Diệp Trạch Đào liền đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lấy thư giới thiệu.
Cán bộ lần này đến quá đông, bình thường đều có Ban tổ chức của từng huyện tới đón về. Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nói, tình hình đặc biệt, mọi người phải cùng lúc nhập công tác của mình, cũng không cần chuyên môn phái người đưa đi nhậm chức, cầm thư giới thiệu mình đến là được.
Biết được sắp xếp của Tỉnh ủy, Diệp Trạch Đào liền nhìn biểu hiện riêng của từng cán bộ, trong lòng hiểu rằng, lần này trung ương điều phái nhiều cán bộ như vậy đến tỉnh Tây Giang, đối với các lãnh đạo tỉnh Tây Giang mà nói chính là một cái bạt tai, bọn họ có thể thoải mái mới lạ. Đây một nguyên nhân khác Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không đưa mọi người đi nhậm chức. Mặt khác đương nhiên cũng vì số lượng quá nhiều, không thể chiếu cố tình hình được.
Xem ra không chỉ có là tình hình bài ngoại nghiêm trọng ở huyện, bài ngoại ở tỉnh Tây Giang cũng nghiêm trọng.
Tan họp ra ngoài, các cán bộ đều có vẻ tâm trạng nghiêm trọng.
Từ các nơi đến, toàn bộ đều không quen thuộc tình hình, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại làm như vậy, đối với các cán bộ mà nói là một trận đại chiến, có thể không lập tức dung nhập đến cương vị của mình, cái này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Ngồi trong phòng suy nghĩ sự tình, điện thoại của Điền Lâm Hỷ gọi tới.
Điền Lâm Hỷ vô cùng quan tâm tới sự phát triển của Diệp Trạch Đào, dò hỏi:
- Thế nào, hôm nay họp rồi chứ?
- Họp rồi, Tỉnh ủy lệnh chúng tôi tự đến nơi mình đã báo danh, chỉ đưa ra thư giới thiệu, cấp trên không hề phái người đưa đi.
Điền Lâm Hỷ nghiêm túc hỏi chuyện này.
- Trạch Đào, xem ra tỉnh Tây Giang so với tưởng tượng khó làm hơn đấy!
- Tôi cũng đang nghĩ việc này, hôm nay phó bí thư huyện Lục Thương Liễu Khâm Trí cũng phái một lái xe tới cho tôi.
Điền Lâm Hỷ giọng điệu nghiêm trọng nói:
- Trạch Đào, tất cả tình hình đã thể hiện tỉnh Tây Giang rất phức tạp. Lần này Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy làm như vậy, bên ngoài là lấy cớ nhân viên nhiều, không có lực lượng đưa cán bộ đi nhậm chức. Thực ra bên trong đã truyền tín hiệu xuống dưới, tức là Tỉnh ủy không đối đãi nhóm người này.
- Tôi cũng đang nghĩ như vậy.
- Cậu có thể hiểu được như vậy là tốt, cán bộ cấp dưới đều thông minh, ai chẳng quan tâm tới thái độ của cấp trên. Có thái độ của Ban tổ chức cán bộ này của Tỉnh ủy, thì những người phía dưới có khả năng càng thêm tính bài ngoại. Nếu nhóm người các cậu trong bước tiếp theo của công tác nếu như vì hàng loạt những nguyên nhân nào đó mà làm việc không toàn tâm toàn lực thì phía Tỉnh ủy liền có cớ để đối phó với cấp trên, và như vậy cũng sẽ đủ chứng minh rằng cán bộ bên ngoài điều đến đều không được!
Điền Lâm Hỷ rất nhanh trí, lập tức liền nhìn ra phương diện này.
Diệp Trạch Đào thật ra cũng đã nhìn ta, hắn tin rằng hôm nay rất nhiều cán bộ cũng nhìn ta tình hình. Khả năng ngoại trừ một vài người có cửa sau hoặc có hậu thuẫn là không sao cả, còn lại mọi người đều rất để tâm chuyện này.
Các nơi nhúng tay vào khẳng định nhiều, những cán bộ bên ngoài đến Tây Giang tạo nên thành tích rất khó khăn bởi vì thái độ của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thay đổi càng lớn.
Vừa gọi điện thoại xong với Điền Lâm Hỷ, không ngờ Trần Đại Tường lại gọi tới.
Vừa mở miệng, Trần Đại Tường đã nói:
- Cậu ở phòng nào?
Diệp Trạch Đào nói dãy số phòng.
Không lâu sau, Trần Đại Tường liền gõ cửa đi vào.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, xem ra Trần Đại Tường cũng cảm nhận được một chút tình hình.
- Chủ tịch Trần, tôi pha trà cho anh.
Diệp Trạch Đào vội vàng rót một ly trà cho Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường cũng không ngăn cản, nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngâm trà xong mới nói:
- Hôm nay cậu thấy thế nào?
- Rất hoành tráng, điều phái nhiều cán bộ bên ngoài như vậy vào, cho thấy trung ương rất coi trọng sự phát triển của Tây Giang.
Diệp Trạch Đào cố ý nói như vậy.
Nhìn trên mặt Diệp Trạch Đào một lúc, Trần Đại Tường cười ha hả nói:
- Trạch Đào, tôi cậu còn không biết ai ư, ở đây không có người ngoài, đừng nói chuyện phức tạp như vậy. Tôi đến đây chính là muốn nói chuyện hẳn hoi với cậu. Giữa chúng ta trước kia có chút không thoải mái, hiện tại tới địa phương mới. Tôi nghĩ không vui vẻ nên bỏ đi thì tốt. Hôm nay không có ai ở đây, tôi nghĩ cùng nói những lời trong lòng với Trạch Đào.
Cái này cũng quá thẳng thắn!
Diệp Trạch Đào nhìn Trần Đại Tường, cái nhìn đối với Trần Đại Tường lại cao thêm. Trần Đại Tường nhìn bề ngoài thì có vẻ thô kệch, nhưng thật ra là một người rất khôn khéo!
Cười ha hả, Trần Đại Tường đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc nói:
- Mẹ của Tiểu Tú trước kia ở trường học là hoa khôi, rất xinh đẹp. Tôi sinh ra đã thế này, ai đều biết tôi không đùa. Kết quả thế nào ôm được người đẹp về mình là tôi, là tôi!
Diệp Trạch Đào trong lòng chợt vui, Trần Đại Tường không ngờ cũng có lúc chạy tới đây tâm sự chuyện quá khứ với mình!
Trần Đại Tường châm điếu thuốc nói:
- Thật ra, tôi với cậu căn bản giống nhau. Gia đình bình thường, điều kiện cũng không tốt. Nhưng tôi không chịu thua, tôi muốn nổi bật. Trong những năm qua, tôi đã dùng không ít thủ đoạn, kết quả chỉ có một, hiệu quả rất tốt. Người đẹp tôi cũng ôm được rồi, chức vị của tôi cũng thăng lên không ngừng, người người đều hâm mộ sự trưởng thành của tôi. Ai cũng biết phía sau tôi phải trả giá gian khổ!
- Chủ tịch Trần cũng không dễ dàng gì!
Nghe có thể thấy, Trần Đại Tường nói rất tình cảm, Diệp Trạch Đào nghĩ tới phía trước mình phong quang, gian khổ sau lưng cũng ít nhiều hiểu được Trần Đại Tường.
Hít một ngậm khói, Trần Đại Tường nói:
- Tôi biết trong lòng cậu thấy tôi không biết xấu hổ, cho rằng tôi vô sỉ. Thật ra, tôi có thể từng bước một đi tới vị trí ngày hôm nay, nếu thật sự tôi ngu như vậy tôi đã không đi được đến ngày hôm nay.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, nhìn về phía Trần Đại Tường, dường như thấy một cái gì đó rất lạ. Trần Đại Tường hôm nay làm sao vậy?
Trần Đại Tường tiếp tục nói:
- Tôi thừa hiểu, hậu thuẫn sau lưng cậu so với tôi lớn hơn nhiều, tôi chắc không nên đi chọc giận cậu. Kết quả không những không chọc giận được cậu, mà lại còn phải đương đầu đi tiên phong. Tôi rất bất đắc dĩ, cậu cũng biết Tiểu Tú hiện đang hẹn hò với con trai nhà họ Vi. Đây là một tay vịn lên phía trước của tôi. Chuyện này bất luận thế nào cũng phải thành công mới được, không được thất bại. Ở Ninh Hải, sở dĩ tôi làm như vậy, chủ yếu cũng chính là từ bảo vệ mình một tay, nhất định, không như thế với cậu thì không lấy được lòng tin của nhà họ Vi. Đương nhiên, tôi có ý tạo ra mâu thuẫn, để mọi người đều thấy tôi với cậu như nước với lửa, lần này vốn định tách rời khỏi cậu đến địa phương mới, tạo hóa trêu người, chúng ta lại cùng làm với nhau. Không có cách nào khác, chỉ có thể đồng tâm hiệp lực trong vũng bùn này.
Diệp Trạch Đào thật sự không ngờ tâm sự của Trần Đại Tường lại nặng nề như vậy, tất cả đều tiến hành tính kế, thậm chí con gái cũng coi như ở bên trong kế hoạch. Xem ra ông ta có thể bò cao như vậy, quả nhiên là có quy luật sinh tồn của mình.
Cười cười, Trần Đại Tường nói:
- Nói điều cậu có thể tán thành, tôi là kẻ tiểu nhân, là kẻ tiểu nhân đã không còn bản lĩnh của chính mình!
Trần Đại Tường khi nói chuyện còn có một chút bộ dạng điên cuồng.
Nhìn thấy Trần Đại Tường thái độ như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy Trần Đại Tường dường như dưới áp lực nặng nề này làm ông ta sắp sụp đổ. Chốn quan trường thật sự có áp lực lớn như vậy sao?
- Nhà họ Vi ở Tây Giang chỉ có một Phó chủ tịch tỉnh ủy viên thường vụ. Tay đó theo tôi thấy cũng không hoàn toàn đứng vững gót chân, chính vì vậy sự trợ giúp cho tôi cũng không quá lớn. Nhà họ Vi đưa tôi tới đây mục đích là gì tôi hiểu rất rõ. Cậu cho rằng nhà họ Vi thật sự mong muốn nhận cưới con gái tôi ư? Hừ, đặt tôi ở đây, tôi thấy cái khả năng muốn chỉnh tôi còn nhiều hơn là khả năng giúp đỡ tôi đó!
Diệp Trạch Đào nhìn Trần Đại Tường có chút đáng thương, Trần Đại Tường nói những lời này hắn đều tán thành. Nếu như có thể bới móc gây ra chuyện cho Trần Đại Tường một cách thành công, thì nhà họ Vi hoàn toàn lấy cớ này để hủy bỏ việc con gái Trần Đại Tường gả vào nhà họ. Sự phát triển của Trần Đại Tường là dựa vào nhà họ Vi mà lên, vì thế mà cũng sẽ bởi vì sự đả kích của nhà họ Vi mà bị chìm xuống.
Ánh mắt nóng như lửa nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường nói:
- Cậu hiểu ý của tôi không? Lợi ích của chúng ta thật ra là một. Ở tỉnh Tây Giang này, chúng ta đều không dễ thở, cần thiết nhất chính là phải đồng tâm hiệp lực, đây cũng là nguyên nhân hôm nay tôi không biết xấu hổ tìm cậu nói lên những lời này!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, mình đã nắm bắt được nhược điểm của Trần Đại Tường, muốn xử lý ông ta là đều rất dễ dàng. Trước mắt mình ông ta cũng không còn cảm giác kênh kiệu, kiêu ngạo như trước, ông ta chắc hẳn đã nhìn thấu đáo tình hình ở đây, nên trước tiên là có ý kết minh với mình.
Việc này Diệp Trạch Đào cũng không hề bác bỏ, cũng đã sớm nghĩ xong, bèn nói:
- Có sự ủng hộ của Chủ tịch Trần, tôi tin chắc rằng công tác của chúng ta sẽ triển khai rất tốt, tôi cũng sẽ làm tốt công tác của mình dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Trần.
Trên mặt Trần Đại Tường liền lộ ra một nét tươi cười.
Hồng Sắc Sĩ Đồ Hồng Sắc Sĩ Đồ - Hồng Mông Thụ