Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1076 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 917 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:49:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 159: Đánh Nhau
o uống quá nhiều rượu nên Diệp Trạch Đào không muốn rời khỏi phòng đó, mà luyện Ngũ Cầm Hí ở đó luôn.
Nếu như bình thường thì Diệp Trạch Đào chắc chắn sẽ nhanh chóng rời khỏi chốn này. Nhưng hôm nay sau khi uống nhiều rượu vào, hắn ta lại không hề muốn đi chút nào cả. Đây thật sự là một chuyện rất lạ.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng làm chuyện quan hệ nam nữ bao giờ, nên sau khi xảy ra chuyện đó, Diệp Trạch Đào cảm thấy như đang nằm mơ vậy, một cảm giác giống như ảo giác tấn công vào dây thần kinh của hắn.
Thời gian chầm chậm trôi, Diệp Trạch Đào cũng không nhớ nổi hắn đang ở đâu nữa.
Một điều vô cùng kỳ lạ, đó là dưới sự kích thích, chiêu điều khí đả thông kinh mạch trong Ngũ Cầm Hí mà bấy lâu Diệp Trạch Đào luyện mãi mà không sao đả thông được thì bỗng ngày hôm nay lạ đả thông.
Khắp người bỗng chốc chợt cảm thấy sảng khoái, thư thái vô cùng.
Lẽ nào đây chính là điểm mấu chốt của cấp bậc Ngũ Cầm Hí mà ông Điền từng nói đến?
Đó chính là sự đả thông Đại Chu Thiên đó!
Trong khoảnh khắc đả thông Đại Chu Thiên đó, tất cả mọi thứ hiển hiện rõ trước mắt Diệp Trạch Đào, cuối cùng hắn đã nhớ lại được những chuyện hắn đã làm.
Diệp Trạch Đào phát hiện hắn không còn cảm thấy cảm giác mệt mỏi nữa. Cơ thể hắn lại tràn trề sinh lực. Mọi mệt mỏi sau khi làm chuyện đó với cô gái kia bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Điều đặc biệt hơn cả là men rượu đã được giải tỏa đi rất nhiều.
Sao mình lại không muốn đi khỏi đây nhỉ?
Nơi này sao không thấy có ai vào?
Sau khi ngó nghiêng xung quanh Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên.
Nhưng cảm giác Đại Chu Thiên được đả thông khiến hắn thấy vô cùng sáng khoái, vui sướng. Cảm giác này trước nay chưa hề có. Giống như bản thân được tắm rửa sạch sẽ vậy. Mọi mệt mỏi, lao lực mấy ngày hôm nay đã hoàn toàn tan biến.
Đang tận hưởng cảm giác sung sướng mà cơ thể đem lại, bỗng nghe thấy tiếng động mạnh ở phía cửa. Bỗng thấy hai tên thanh niên lúc nãy bị hắn đánh dẫn theo hơn chục người đang rầm rầm đi vào.
Đưa mắt quét một lượt trên người Diệp Trạch Đào, lại ngó nghiêng xung quanh. Trên mặt hai người đó lộ rõ vẻ khó hiểu.
Một trong hai người mở cửa phòng vệ sinh, nhưng cũng không thấy người phụ nữ nào ở trong đó, liền nói to:
- Không thấy!
- Chính là thằng này!
Một tên thanh niên mặt mày dữ tợn chỉ vào Diệp Trạch Đào nói với đồng bọn như vậy.
- Thằng ranh, nó đâu?
Cầm đầu là một tên thanh niên trẻ tuổi tai có đeo hoa tai bằng vàng, lớn tiếng hất hàm hỏi Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào lúc này cả kinh, cũng may mà người con gái kia đã đi rồi, nếu như để bọn họ bắt được chuyện lúc nãy của mình thì cái ghế của mình khó mà giữ được!
Diệp Trạch Đào hoàn toàn nhớ lại mọi chuyện với người con gái kia, nghĩ lại thấy cô ta không nói câu nào đã đi rồi, cảm thấy có gì đó không hiểu.
- Đi rồi, sao vậy?
Diệp Trạch Đào đưa mắt nhìn về phía hai tên thanh niên mà mình đã từng đánh.
Hai tên đó không hiểu cứ đứng đó ngó các thứ trên bàn. Trông thấy mấy chai rượu bị đổ ngả nghiêng dưới đất, lại thấy mấy chai bia do lúc Diệp Trạch Đào và cô gái kia làm chuyện mây mưa không để ý đã đạp đổ, lăn dưới sàn nhà, bia chảy ra lênh láng, bọn họ lắc đầu tiếc nuối.
Bọn họ nghĩ chai bia bị bỏ thuốc kích thích vào đã bị đổ.
Ánh mắt dò xét khắp người Diệp Trạch Đào, hai tên đó càng chú ý kỹ hơn đến quần áo của hắn.
May mắn thay là Diệp Trạch Đào đã chỉnh đốn lại y phục đàng hoàng, nên đối phương không thể tìm ra cái gì cả.
Nhìn nhau, cả hai tên đều không hiểu. Bộ dạng của Diệp Trạch Đào lúc này trông rất anh nhàn tự tại, không giống như người vừa mới làm xong chuyện đó, không thấy có vẻ gì là mệt mỏi, đuối sức cả.
- Lẽ nào không làm chuyện đó?
Tên có vẻ mặt dữ tợn lẩm bẩm một mình.
Đã thả ra một cô gái xinh đẹp mỹ miều như vậy, hai tên nọ cứ nghĩ đến thân hình mềm mại, nóng bỏng của cô gái kia mà lại sôi máu với Diệp Trạch Đào. Nếu như thằng ranh này không gây khó dễ thì cô gái đó đã ngã xuống trong vòng tay hắn từ lâu rồi.
- Tứ ca, thằng ranh này lúc nãy rất kiêu ngạo, phách lối, đánh cho hắn một trận!
Một tên thanh niên khác hô to với tên cầm đầu:
- Đánh!
Tên cầm đầu kia vốn muốn đến đây để giúp đàn em rửa hận, nên khoát tay ra hiệu. Lập tức ba tên thanh niên cùng lúc xông lên.
Ngay lập tức, một trận ẩu đả kịch liệt xảy ra ngay trong phòng đó.
Đang đánh nhau, thì bên ngoài Phương Di Mai và Tần Quế Đông cũng đã nghe thấy động tĩnh trong phòng.
Tần Quế Đông cẩn thận đẩy cửa thì trông thấy Diệp Trạch Đào đang đá ngã một tên lăn xuống đất.
- Chủ tịch xã Diệp!
Tần Quế Đông hốt hoảng suýt chút nữa thì kêu lên. Cũng may phản ứng nhanh, vẫn chưa nói, mà đứng như trời trồng nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt.
Phương Di Mai vừa ló đầu vào thì một chai bia bay vèo qua đầu cô, rơi xuống đất vỡ tan.
- Không xong rồi!
Thấy bên trong nhiều người như vậy, Phương Di Mai liền xông vào. Điều cô ta nghĩ đến lúc này chỉ là làm sao để Diệp Trạch Đào không thể bị thương.
Tần Quế Đông ghê gớm hơn, cô ta biết lực lượng của mình ít, nên vội quay người chạy lại chỗ phòng hát karaoke.
Vừa đẩy cửa vào, vừa hét toáng lên:
- Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!
Triệu Vệ Giang đang ôm một cô gái ở ban thu hút đầu tư nhảy, nghe thấy thế liền trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Tần Quế Đông nói:
- Chủ tịch xã Diệp đi vệ sinh, không ngờ lại đang đánh nhau với một bọn thanh niên ở một phòng khác.
Sao!
Hứa Phu Kiệt cũng đang ôm một nữ cán bộ trên thành phố nhảy, nghe thấy thế liền buông ngay cô ta ra, kêu lên hoảng hốt:
- Chuyện gì thế?
Tần Quế Đông lại nói lại sự tình một lượt.
Hứa Phu Kiệt sực nhớ đến thân phận của mình, nên nói với người đi cùng:
- Cậu đi xem thế nào.
Vị cục trưởng kia vội vàng dẫn theo người đi đến chỗ Diệp Trạch Đào và bọn họ đang đánh nhau.
Mọi người nhìn vào, đều không thể nào hiểu nổi, tại sao Diệp Trạch Đào lại chạy sang phòng khác để xảy ra chuyện đánh nhau thế!
Một vài người nghĩ lại thì phát hiện thấy hình như Diệp Trạch Đào có một khoảng thời gian không có mặt ở đó.
Một số cán bộ ở huyện dưới sự ra hiệu của Thôi Vĩnh Chí cũng vội vàng sang xem sự việc xảy ra như thế nào.
Lúc này Diệp Trạch Đào đang đánh nhau với bọn thanh niên, thấy Phương Di Mai không sợ nguy hiểm đang xông vào trong phòng liền quát lớn:
- Cẩn thận!
Một chai rượu bay về phía Phương Di Mai.
Diệp Trạch Đào thấy Phương Di Mai không thể tránh nổi cái chai đó, liền vội vàng xoay lưng lại để chắn đỡ.
Sức mạnh của chai rượu bị ném tới đã làm cho lưng của Diệp Trạch Đào bị thương.
Trông thấy Phương Di Mai tránh được chai rượu bọn họ ném, tên thanh niên kia vô cùng mừng rỡ, hắn phát hiện thấy một cô gái đẹp xuất hiện.
Tiếng hò hét đánh nhau ầm ĩ, loạn xạ. Bọn họ vây quanh Diệp Trạch Đào đánh càng hăng hơn.
Diệp Trạch Đào lúc này đã xông ra đến bên cạnh Phương Di Mai, liền kéo Phương Di Mai chạy ra khỏi phòng.
Nếu như không có Phương Di Mai xuất hiện thì Diệp Trạch Đào đã muốn đánh một trận thỏa thuê với bọn thanh niên này rồi. Nhưng trông thấy Phương Di Mai không sợ nguy hiểm đến tính mạng của mình mà xông vào trong phòng, liền sợ Phương Di Mai sẽ bị thương.
Hai người vừa xông ra khỏi phòng thì trông thấy vị Cục trưởng kia cũng đã dẫn người đến.
Lúc này bảo vệ cũng đã chạy đến.
Bọn họ lập tức quan sát tình hình.
Vị cục trưởng quát lớn:
- Chuyện gì vậy?
Tên thanh niên kia kiêu ngạo nói:
- Thằng ranh kia đánh người của bọn tôi!
Đội trưởng đội bảo vệ của khách sạn rõ ràng rất biết tên thanh niên đó, liền đưa ánh mắt chĩa thẳng vào Diệp Trạch Đào:
- Cậu dám đến đây gây náo loạn sao!
Lời nói này rõ ràng đang bênh tên thanh niên đó.
Cục trưởng Ngụy Vĩ trông thấy tình hình như vậy, đành phải tiết lộ thân phận của mình:
- Tôi là Cục trưởng Ngụy Vĩ của thành phố Hắc Lan, đồng chí của chúng tôi có chuyện gì vậy, mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện được không, cứ đánh đánh đấm đấm còn ra thể thống gì nữa!
Vừa nghe đến thân phận của Cục trưởng Ngụy Vĩ, khí thế của bọn họ liền lập tức xìu xuống. Tên thanh niên kia lại cậy đây là tỉnh thành, lại cậy sau lưng mình có nhân vật tầm cỡ nâng đỡ, nên lại lớn giọng nói:
- Đừng trách tôi không nể tình, thằng ranh kia dám đánh người của chúng tôi thì chúng tôi không thể tha cho nó dễ dàng như vậy được!
Diệp Trạch Đào hừ một tiếng:
- Thế thì đánh tiếp!
Sự việc xảy ra ngày hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đến hắn, nên hắn thật sự rất muốn đánh nhau để cho hả cơn giận.
Lúc này giám đốc khách sạn cũng đã có mặt.
Ông ta nhìn Ngụy Vĩ rồi lại nhìn về đám thanh niên kia rồi nói:
- Được rồi, chuyện này coi như xong, đừng gây ồn ào chỗ chúng tôi nữa!
Ông ta biết hôm nay có mấy vị lãnh đạo địa phương đến đây liên hoan, muốn mọi người có đường để lui, không muốn mọi chuyện trở nên ồn ào thêm nữa.
Ngụy Vĩ cũng cảm thấy chuyện này quả thật cũng không nên làm lớn chuyện, khi nhìn sang Diệp Trạch Đào cũng không thấy hắn bị thiệt thòi quá đáng, nên nói:
- Các vị thấy thế nào?
Vừa hỏi vừa nhìn về đám thanh niên kia.
Diệp Trạch Đào cũng vẫn muốn nói vài câu nữa, nhưng chợt kìm lại được ý nghĩ đó. Người con gái lúc nãy là ai hắn còn không biết. Chuyện này đúng là không thể làm lớn lên được, nếu làm loạn lên thì cũng khó mà nói cho rõ tình hình. Chẳng lẽ lại nói mình ở đây là chuyện đó với một cô gái, rồi cô ấy đã đi rồi sao?
Nghe chừng cũng có chút sợ tay giám đốc của khách sạn đó, tên thanh niên kia hằn học nhìn Diệp Trạch Đào rồi bước đi.
Diệp Trạch Đào đi cùng mọi người về căn phòng ban đầu huyện đã bố trí, sắp xếp. Hứa Phu Kiệt chau mày nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Diệp Trạch Đào nói:
- Uống nhiều nên muốn đi vệ sinh, nào ngờ đi nhầm phòng, nên đã xung đột với hai người, sau đó xảy ra đánh nhau, kết quả là bọn họ lại gọi người đến để đánh nhau tiếp!
Hứa Phu Kiệt lắc lắc đầu:
- Hôm nay mọi người đều quá sức mình rồi!
Hiện đầu ông ta cũng đang choáng váng.
Thu Mãnh nói với Cục trưởng Ngụy Vĩ:
- Cục trưởng nhớ xử lý êm thấm vụ này nhé, đừng để sinh thêm phiền phức nữa!
Vị Cục trưởng liền đồng ý.
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Triệu Vệ Giang hỏi:
- Không bị thương chứ?
- Không!
Diệp Trạch Đào trả lời.
Thấy mọi người lại tiếp tục khiêu vũ, Diệp Trạch Đào ngồi đó, trước mặt lại hiện lên bóng dáng của cô gái lúc nãy. Hắn cảm thấy thực sự hiếu kỳ với cô ta. Từ khí chất, thế thái, cách ăn mặc, trang phục thì có thể thấy cô ta không phải là người phụ nữ bình thường.
Tại sao cô ta lại chạy đến phòng đó nhỉ?
Diệp Trạch Đào cảm thấy mờ mịt, không bao giờ có thể ngờ hắn lại gặp phải chuyện như thế.
Ôn Phương đến ngồi bên cạnh Diệp Trạch Đào, dùng tăm cắm một miếng dưa hấu đưa cho hắn:
- Đừng uống nhiều nữa, uống nhiều hại sức khỏe lắm!
Xảy ra chuyện đó với cô gái kia, Diệp Trạch Đào phát hiện thấy Ôn Phương lại càng thêm quyến rũ. Hắn đưa mắt quét một lượt lên người Ôn Phương.
Lý Binh lúc này vẫn đang chú ý đến Diệp Trạch Đào, trong lòng đang nghĩ đến chuyện Diệp Trạch Đào đánh nhau với người ta, hắn nghĩ hay là nhân cơ hội này mà làm một bản báo cáo nhỉ!
Lý Binh có cảm giác, chuyện Diệp Trạch Đào đánh nhau với bọn thanh niên kia chắc chắn có điều gì uẩn khúc, chứ không phải chỉ là đánh nhau đơn thuần. Nếu như có thể làm sáng tỏ vụ này, biết đâu nó lại trở thành một vũ khí sát thương lợi hại.
Hồng Sắc Sĩ Đồ Hồng Sắc Sĩ Đồ - Hồng Mông Thụ