Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Dao Ky
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 499 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
hương 63 Tiêu Cầm hợp tấu
Dương Khôn lấy cổ cầm ra tấu một lúc năm bản, trong đó bản đầu tiên đúng là khúc nhạc chàng đã nghe ở Thanh-Hà cung, bày tỏ nỗi nhớ của mình mong được tương phùng ý nhạc hơi giống bản “Bao giờ biết tương tư” của Phạm Duy - Ngọc Chánh nhưng không đầy đủ bằng chính là thiếu phần biết mong chờ, và kết thúc tình yêu như cánh Thiên Đường mở ra làm giấc mơ não nùng tan vơi thành hạnh phúc. Nên biết tu chân giới chủ yếu nhân Bốn bản nhạc kia không dính líu đến nhớ thương mà chỉ diễn thú tiêu dao hoan lạc cùng đất trời.
Hàn Tinh khi thưởng thức tiếng đàn cầm cũng đem cả kỹ thuật gẩy đàn và cung điệu tiết tấu của năm bản cầm ghi nhớ kỹ.
- Có phải đại ca mỗi lần đến tìm nàng lại đem bản đầu tiên ra tấu? Và chỉ tấu một bản này?
- Đúng vậy! Chẳng lẽ Hàn đệ nhận ra vấn đề?
- Không kể là vấn đề, tiểu đệ cũng có một nhạc khúc tương tựa chỉ khác ý nhạc nhiều hơn khúc cầm của đại ca một chút. Mời đại ca nghe thử xem.
Hàn Tinh lấy Thanh Vân Tiêu ra, Dương Khôn chăm chăm nhìn vào cử động của chàng chỉ thấy trên tay chàng đang cầm một thanh Tề Mi côn màu xanh dương có mấy cụm mây trắng, bỗng thấy chàng đặt ngang lên môi thổi một tiêu âm rung động lòng người, âm tiêu tuy nhỏ và ngắn nhưng âm sóng rung lên trong không khí thành từng đợt sóng nhẹ đưa vào tai người nghe.
Dương Khôn cảm được tiêu ý, lòng thương nhớ người yêu ray rứt từng giây từng phút, không màng bất cứ sự gì trên đời kể cả ăn uống ngủ nghĩ, tâm trí chỉ còn hình bóng người yêu, ý tiêu lại chuyển sang cảnh tình yêu được đáp trả khiến bao nhiêu ưu tư thương nhớ sầu não biến thành hạnh phúc bất tận, có thể sánh với cảnh thiên đường khi tình yêu tinh hoa thuần khiết lên ngôi, nên làm chủ cuộc sống lứa đôi.....
Thì ra Hàn Tinh dùng tiêu tấu bản Thanh Vân Tiêu, so với tháng trước khác một trời một vực, lúc trước khi mới tạm biệt xa cách Lê Xuân chàng bị tương tư dầy vò tâm trí và thể xác đã tấu lên bản này không biết mấy trăm ngàn lần, khiến chàng sử dụng lớp tiêu thứ hai điêu luyện tự nhiên hơn, tuy tiêu âm lớp thứ hai chủ yếu là đệm, phụ họa, thiếu cũng không sao, song một khi thổi thì mất rất nhiều tinh thần lực, chân khí cũng hao tổn, tháng trước thổi mười khúc một lúc là cực hạn, hôm nay chàng chỉ thấy chân khí lực hao tổn đôi chút song tinh thần phấn chấn như vừa nhấp chén rượu ngon.
- Tuyệt diệu! Bản này tên gì dậy cho ngu huynh đi!
- Bản này người sáng tác đặt tên là “Bao giờ biết tương tư.”. Nếu đại ca muốn học thì chúng ta bắt đầu, đệ trước tiên đem lời nhạc cho đại ca dể diễn tả.
Hàn Tinh đem hết lời nhạc ra ca solo một lần sau đó chỉ dẫn luyện cầm kỹ từng câu. Chàng thấy hứng thú khi Dương Khôn học đàn, liền cất Thanh Vân Tiêu đi đem cỗ huyền cầm năm trước mua được ra tập. Sau nhi nhìn Dương đại ca tấu cổ cầm chàng thấy dây nốt đàn giống với cổ huyền cầm của mình liền thông suốt cách gảy đàn, cách phát ra nốt nhạc cho đúng cung điệu, lúc đầu còn sai hay chưa trôi chảy, sau mấy tiếng đồng hồ thì miễn cưỡng thông suốt trôi chảy nhưng so với tiếng tiêu thì vẫn còn kém xa. Hai người bắt đầu hợp tấu đàn cầm người đánh giòng chính người kia đệm sau đó đổi lại, cuối cùng vừa đánh vừa đệm. Thấy Dương đại ca đã tấu được bản Bao giờ biết tương tư chàng lại đem ra bản “Yêu người, yêu đời” của Lê Hựu Hà ra chỉ Dương đại ca, lại mất hết nửa ngày mới học tấu xong. Minh đem Thanh Phong Tiêu ra hợp tấu với cổ cầm Dượng đại ca khúc “Yêu Người, yêu đời”, tấu năm bảy lần thì ý nhạc hình thành như ý, tiêu cầm quyện nhau, như tay như chân, tâm tình thông hiểu nhau càng lúc càng thâm sâu, một người cả ngàn tuổi gặp người mười bảy tuổi lại có thể tâm giao thông qua tiếng đàn cầm tiêu địch. Dương Khôn hợp tấu vớì Hàn Tinh bản này theo ý nhạc cảm thấy đời thật vui, cuộc sống đầy hy vọng, không hề còn cô đơn, sầu khổ như mấy trăm năm cô độc trước đây. Một khi cố bỏ thù hận, bỏ tự cao tự đại, khiêm nhường mở lòng đón nhận người khác, tự nhiên niềm vui sinh sôi nẩy nở nhanh chóng....
Lý lẽ này trước nay không thông, bao nhiêu năm chỉ tranh đấu tranh sống trong hiểm cảnh, rồi cố tu luyện đến cảnh giới cao hơn để diệt địch thù hết năm này qua năm khác cuối cùng diệt biết bao kẻ thù, bạn bè không thể tin tưởng được, cuối cùng chỉ cô đơn mà thôi....
Tấu mười mấy lần thấy tâm hồn mình như biến dần thành trẻ thơ trở lại, bất giác trẻ được mấy chục tuổi.
Hàn Tinh tâm tình cũng trở lên vui vẻ, bao nhiêu nhung nhớ người yêu trước đây, lo lắng cho tương lai quên hết, chỉ biết đến hiện tại đang tấu nhạc vui vẻ yêu đời bất tận, nhìn cây cỏ, núi rừng, mây xanh bầu trời tất cả đều tươi đẹp, tràn đầy sức sống.
Không mấy chốc Dương Khôi và Hàn Tinh đều nhận ra có nhiều người đi đến hướng họ, cả hai không màng cứ tiếp tục hợp tấu.
- Hai vị là ai từ đâu tới, sao ở lại đây tấu nhạc quấy rối.
Dương Hàn hai người cứ như không nghe thấy tấu hết bản nhạc của họ rồi mới cất đi nhạc khí cụ nhìn bọn mới đến. Trong lúc hợp tấu, khí tức của bọn họ được thu liễm, vừa thu xong khí cụ khí tức phát tán làm đám người kia bị khí uy áp khó thở, chân tay bủn rủn thì giật mình kinh hãi. Minh nhìn ra thì thấy bảy Nguyên Anh kỳ, năm nam hai nữ.
- Các ngươi là ai, chúng ta ở đây tấu nhạc thì quấy rối gì các ngươi. Nếu ngươi giải thích hợp lý thì bọn ta xin ta tội, còn nếu các ngươi không giải thích được “Hừ”, các ngươi chắc đoán ra hậu quả rồi chứ!
- Hai vị tiền bối, đây chỉ là một sự hiểu lầm.
- Hiểu làm cái gì, trước tiên các ngươi nói đi, các ngươi là ai, rồi giải thích rõ ràng.
- Chúng ta là Thiên Kiếm tông cùng Thông Thiên môn có chút xích mích nên các đệ tử hẹn nhau đến ngọn núi bên kia tranh đấu giải quyết, đang khi chiến đấu thì bị tiếng tiêu và tiếng đàn cầm của hai vị làm cho không thể tiếp tục được nữa, ý chí phấn đấu hận thù bị biến mất nên chẳng biết làm sao, đành phải kiếm người tấu nhạc.
Hai người nghe vậy nhìn nhau cười. Dương Khôn nói:
- Có chúng ta hợp tấu ở đây, các ngươi không được phép đánh nhau nữa mau giải tán. Các ngươi đi mau.
- Cám ơn hai vị tiền bối dung tình.
- Hôm nay các ngươi may mắn, tinh thần đang thật là sảng khoái, nên không chấp nhặt chuyện làm phiền chúng ta tấu nhạc.
Bọn ngườì vừa đến sợ hãi, trong lòng thầm nhủ may may, hợp thể kỳ a, chúng ta đứng trước cao thủ này như đứng trước vị thần, tay chân bủn rủn, hoạt động còn khó.
- Hợp thể kỳ quả nhiên đáng sợ, uy khí lợi hại.
- Các vị có thấy vị đứng bên cạnh không, ta nhận thấy hắn tu vi phỏng chừng cao lắm là Kim Đan kỳ sao không bị ảnh hưởng chút nào.
- Uy khí hướng về chúng ta, đương nhiên hắn không sao.
- Không phải vậy đâu, theo ta thấy hắn tuy nhìn bề ngoài tu vi chỉ có vậy, song thật ra không chỉ có vậy. Đây mới là chỗ nguy hiểm, nếu chúng ta thấy hắn tu vi kém mình mà khinh khi đắc tội thì chết chắc.
- Đúng thế, người đó có thể song hành lại hợp tấu với hợp thể kỳ cao thủ tiền bối thì không phải kẻ tầm thường được, mai sau nếu chúng ta gặp lại thì phải chú ý kính trọng một chút.
Bọn kia đi rồi Dương Khôn tâm tư lại để trong khúc nhạc vừa rồi, không ngờ khúc nhạc này có thể cho bọn kia nghe được mất hết chiến ý, lạ thật, khúc “Bao giờ biết tương tư” kia thần kỳ chắc không kém, một khi đem hết tâm tình thương nhớ diễn vào nhạc khúc thì ngườì nghe rung động, đối tượng khó có thể bình tĩnh làm ngơ được, yêu càng đậm, thương nhớ càng sâu tấu nhạc càng rung động... Nhưng phải yêu thực tình, nếu giả dối thì nhạc khúc trở nên trơ trẽn, vô duyên.
- Tuyệt diệu, nhạc khúc tuyệt vời...
- Tiếng đàn tiếng ca, âm thanh có thể làm ảnh hưởng tâm tình người nghe, có khi đến trình độ cao còn có thể đoạt hồn phách.
- Ngu ca đã từng chứng kiến có người biến âm thanh âm khí trong chiến đấu thật là lợi hại vô cùng.
- Vậy âm khí của họ biến thành dạng gì?
- Âm kiếm khí, âm phong khí.
Hàn Tinh nghe vậy gật đầu, chính mình cũng đã dùng tiêu âm khí thành âm lôi khí, âm hỏa khí vậy cũng không có gì lạ.
Bỗng Dương Lôi trên tay cầm một kiện bảo giáp, một viên bảo châu nói:
- Hàn Tinh đệ chúng ta kết nghĩa huynh đệ, ngu huynh chưa tặng cho Hàn đệ lễ vật gì, ngược lại Hàn đệ lại chỉ đường và đem hai bản nhạc dạy ngu huynh thật làm ta cảm kích, hai vật này mong Hàn đệ nhận lấy.
- Tiểu đệ xin tuân mệnh, không biết hai vật này có tác dụng gì?
- Một là bộ bảo y bằng tơ bách niên thiên tằm, không sợ nước, lửa lại bền bỉ chống được đao kiếm, bảo y lại có thể biến kiểu, màu như ý muốn. Còn viên bảo châu này là viên tị thủy châu, khi xuống nước vận dụng thì biến thành một không gian hình cầu, mình có thể ở trong đó di chuyển dưới sông, dưới biển không thành vấn đề. Hai kiện bảo này với tu vi của ngu huynh không cần dùng đến nữa, nhưng đối với Hàn đệ chắc có trợ giúp.
- Cám ơn đại ca.
- Đại ca tính khi nào lại đến Thanh-Hà Cung?
- Nửa năm nữa.
- Tiểu đệ đề nghị một điều này không biết nên không?
- Đệ nghĩ, nếu đại ca cứ tới thăm nửa năm một lần thì nàng có thể sẽ thấy nhàm chán, nên đề nghị ba tháng sau đại ca đến tấu bản mới, nếu chưa thành công thì đại ca chờ một năm khiến kích thích tính tò mò, nhớ tiếng đàn cầm, rồi đến, rồi cứ cách hai ba tháng mỗi khoảng cách thời gia lâu lâu lại bất ngờ đổi. Điều thứ hai đai ca trước khi đến phải làm cho tâm tình của mình yêu đời, vui lên trẻ ra...thì có thêm phần thắng.
- Đệ lên đường đây, chúc đại ca mọi sự như ý, lần sau gặp lại có thể chúc mừng thành công.
Hàn Tinh chia tay xong thong thả hướng Luyện Bảo tông đi tới, qua thành nào cũng vào xem, nhất là những khu chợ bán thú, chim và các cây cỏ lạ, đến bữa thì ăn quán, khi qua đám rừng năm xưa cùng Vân Mộng tiểu thư chàng dùng thần thức thử kiếm Hoàng Thử coi xem còn đó không thì thấy mười mấy con, lần trước chỉ là hai vợ chồng bốn con nhỏ hôm nay hai vợ chồng lại ra thêm sáu con nhỏ, bốn con khá lớn, bốn con choai choai, Minh xem thì sáu con nhỏ đã mở mắt, liên đem cả hai bố mẹ lẫn sáu con nhỏ vào Hồng Mông Linh Châu giới.
Về đến Luyện Bảo tông cảnh vật vẫn như cũ song sinh hoạt nhộn nhịp khác trrưóc, các đệ tử đông hơn lúc trước nhiều. Hàn Tinh gửi tin báo cho Triệu đại ca mình đã về, chàng vào động phủ một chút lại ra ngoài đi dạo xem đệ tử luyện bảo. Xem mấy phòng thì thấy phần nhiều họ luyện Bảo khí như phi kiếm, bảo đao, thương, chùy, côn vv... Bỗng Hàn Tinh hai mắt sáng lên, chàng phát hiện một kim đan đệ tử đang bắt đầu luyện một cái hồ lô, bên cạnh hắn đã luyện xong hai kiện, bây giờ đang lúc chuẩn bị luyện đến kiện thứ ba. Chàng xem xét thì thấy tài liệu bằng sừng và xương thú vật, trước hết hắn dùng chân hỏa loại bỏ tạp chất, rồi dùng chân hỏa là chảy tài liệu, trước là tài liệu cứng chắc là sừng yêu thú, khi sừng yêu thú vừa biến thể dạng hắn bắt đầu luyện xương.
Trong chốc lát xương yêu thú biến thể thành chất lỏng thì sừng yêu thú cũng đã thành thể lỏng, hai thể dung hợp lại thì hắn dùng khuôn đổ tài liệu vào, đánh cho khuôn xoay tít mù rồi chậm chậm hạ hỏa, trong khi hắn khuôn xoay tròn ở giữa tạo thành khoảng không gian, đến khi tài liệu quánh lại hắn khống chế hỏa, thao tác tay chỉnh sử chân hồ lô thành bảo phôi như ý rồi thối hỏa, khải linh tụ linh trận pháp.
Hàn Tinh bước vào luyện phòng, đệ tử kim đan vừa thấy chàng liền chào hỏi:
- Xin ra mắt Hàn tiền bối.
- Ngươi bắt đầu luyện bảo từ bao giờ..
- Chính thức từ khi đệ tử tu vi Kim đan kỳ, ba năm nay.
- Còn không chính thức ngươi làm gì?
- Đệ tử trước đó làm thợ rèn, quản lý phân phối tài liệu luyện bảo.
- Làm thợ rèn phải trải qua huấn luyện như thế nào?
- Trước tiên phải tu luyện làm quen với nguồn hỏa và học hỏi các tài liệu, sau đó học tiếp xúc, khống chế, thao tác nguồn hỏa.
- Ngươi nói nguồn hỏa ở đây có phải là từ hỏa từ hỏa mạch từ dưới đất không?
- Vâng, tông môn chúng ta có hỏa linh mạch, dùng để luyện bảo. Linh hỏa này dành cho các đệ tử chưa có thể phát ra Tam muội chân hỏa, dùng để luyện bảo. Đệ tử khi khống chế thao tác được nó thì có thể phụ trách lò rèn, luôn giữ lò một nhiệt độ cần thiết.
- Ngươi luyện hồ lô bảo, nó dùng được việc gì?
- Hồ lô dùng chứa linh thuỷ, linh tửu, hay linh dược, linh đan.. nó có thể không những giữ được phẩm chất sẵn có còn có thể tăng lên phẩm chất theo thời gian.
Thấy Hàn Tinh hứng thú với hồ lô mình luyện, kim đa đệ tử vội xuất ra một kiện hồ lô bằng ngọc màu lục nói:
- Đệ tử xin kính biếu tiền bối kiện bảo hồ lô này mong tiền bối thu dụng.
Hàn Tinh nhận lấy bảo lô, xem xét một kiện trung phẩm linh bảo khí.
- Ngươi thật có lòng, rất tốt ta cũng đang tò mò tác dụng của hồ lô bảo khí của ngươi.
Hàn Tinh cũng xuất ra một cặp Hỏa Ngư và một bình Bổ Nguyên đan.
- Ngươi cũng nhận một tặng phẩm của ta!
Đệ tử kim đan mừng rỡ thấy Hỏa Ngư phát ra hoả khí bức người, lại còn thêm lọ trung phẩm Bổ nguyên đan giá trị của nó không phải tầm thường. Hắn chuyên luyện bảo nên những gì cần để tăng lên tu vi chính là đan dược.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Hồng Mông Linh Bảo Hồng Mông Linh Bảo - Dao Ky