To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebuns.cry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
iều Phương: Người mẫu nổi tiếng, là người yêu của anh.
- Vũ Duy: Tổng giám đốc công ty thời thang style, là bạn thân của Thanh Lâm.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - -
7:00 am - nhà hàng Now (bịa à nha! Đôi nào định tổ chức đám cưới ở đây thì hỏi tác giả nhớ)
Hôm nay là ngày cưới của nhỏ và anh, từ khi bước chân vào nhà hàng, mọi ánh mắt đều tập trung về phía nhỏ, các quý ông của chúng ta phải nói là nước mũi nước miếng thi nhau chảy ào ào như thác lũ còn các quý bà thì: "chẹp chẹp, ước gì mình được như cô ấy" (miêu tả hơi quá vì biện pháp nhân hoá. Hehe) Cũng đúng thôi, bình thường nhỏ đã có vẻ đẹp "em đẹp không cần son phấn" huống chi hôm nay từ sáng sớm nhỏ đã được nhân viên hàng đầu thành phố đến để make up, nhìn nhỏ chẳng khác nào nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, bộ váy cưới màu trắng để lộ đôi vai trắng mịn như da em bé cùng với khuôn mặt trái xoan, hai gò má đang ửng hồng lên vì thẹn thùng ( cái nì không dùng phấn hồng nè), vóc dáng thon thả với đường cong "tuyệt mĩ", đôi môi chúm chím khẽ nở nụ cười càng làm cho nhỏ đẹp hơn trong vẻ đẹp "kiêu xa" nhưng cũng không kém phần dễ thương. Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, nhỏ thầm nghĩ: " không biết mặt mình có dính gì không nữa, hic hic, xấu hổ chết đi được" đôi chân run rẩy bẩy vì sợ hãi và hồi hộp, cảm giác lấy chồng là thế sao? Chợt bàn tay bị ai nắm lấy và có giọng nói trầm ấm thì thào bên tai:
- Trông cô cũng không đến nỗi nào nhỉ? Anh quan sát từ nãy tới giờ, vốn dĩ nghe mẹ nói là con bé xinh, nhưng anh không ngờ là nó xinh đến thế, còn hơn cả cô người yêu người mẫu nổi tiếng của anh.
- Vâng, cám ơn anh, tui cũng đâu nghĩ anh đẹp " chai" như thế, "chai" trong từ chai mặt ý. Tự dưng có người cầm tay mình nhỏ cũng hơi ngường ngượng. Nhìn sang thấy khuôn mặt " tài tử điện ảnh" trong bộ đồ chú rể ( ple màu trắng) của anh, nhỏ biết chắc đây là ông chồng sắp cưới của mình, "người cũng không đến nỗi nào mà sao kiêu quá vậy?" nhỏ nghĩ. Nghe "lời khen" đầy mỉa mai, châm biếm của anh làm nhỏ cảm thấy tức, không phải hạng vừa nhỏ cũng đáp trả lại.
- hừrr...Cô...cô được lắm. Lần đầu tiên có người dám nói với anh như thế, chưa gặp đã ghét giờ gặp rồi càng ghét hơn, anh siết chặt tay làm nhỏ nhăn mặt vì đau.
- Á! Anh làm gì vậy? Đau, bỏ ra...! Nhỏ dãy dụa khỏi tay anh nhưng vô ích.
- Cô có thôi ngay không? Tức giận anh quát (đương nhiên là tần số chỉ đủ cho nhỏ nghe thôi). Thấy anh như vậy nhỏ cũng không dám ho he gì thêm. Lặng lẽ bước theo anh trên thảm đỏ dẫn tới lễ đường, tim đập thình thịch, có vẻ nhanh hơn và loạn nhịp so với lúc thường, nhỏ có cảm tưởng tim mình từ lồng ngực bên trái chạy qua bên phải như chú chuột jerry khi bị mèo Tom bắt vậy. liếc sang phía anh, nhìn sâu vào đôi mắt, cảm thấy một nỗi buồn khó tả đang ngự trị trên khuôn mặt thanh tú của anh, "chẳng lẽ cưới mình anh ta đau khổ thế sao?" nhỏ thầm nghĩ. Không hiểu sao nhỏ lại cảm thấy ngột ngạt, khó chịu đang sâm chiếm con người mình mà xua tan đi cảm giác hồi hộp, lo lắng và run sợ lúc nãy.
" Xin chúc mừng cô dâu, chú rể, từ giờ 2 bạn đã chính thức là vợ chồng" sau khi kết thúc màn trao nhẫn cưới, tiếng MC vang lên trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn thể mọi người (trừ 1 người, đố ai biết đấy, Hehe), họ thầm chúc cho đôi vợ chồng trẻ kia sẽ hạnh phúc mà đâu hay từ đằng xa, 1 con người nhỏ bé đang nhấm nháp ly rượu hay nói cách khác là gặm nhấm nỗi buồn, cô đau vì anh đã là của người khác, cái "mỏ vàng" mà cô mất bao công sức để có mà giờ đây mất dễ dàng vậy sao? không! Cô nhất quyết sẽ đòi lại anh bằng mọi giá, nhìn ánh mắt tức giận sang phía nhỏ, Kiều Phương khẽ nở 1 nụ cười nham hiểm.
"Và sau đây, để thể hiện tình cảm của 2 người, cô dâu và chú rể sẽ hát 1 bài, quý vị có đồng ý không ạ?" Tiếng MC đám cưới lại vang lên làm cả khán phòng ồ lên thích thú " có..có...có" còn 2 nhân vật chính của chúng ta đang thầm nguyền rủa anh chàng MC đáng ghét này.
- Anh nghĩ cách gì đi? Nhỏ thì thầm bên tai anh.
- còn cách nào khác nữa, phải hát thôi, chẳng lẽ Tổng giám đốc H&P lại không làm được chuyện này? tôi không muốn bị mất mặt đâu. Hay cô không biết hát? "được thôi tôi sẽ cho cô quê 1 cục cho chừa cái tật dám chọc ta" nhìn cô như vậy anh chợt nghĩ rồi cơ miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười nửa miệng.
- Anh...anh, hứ, nhỏ cứng họng, nhìn anh tỏ ra thích thú nhỏ lại càng tức hơn. Như đọc được suy nghĩ của anh nhỏ nói tiếp: để rồi xem, ai hơn ai. Hứ! Rồi quay xuống phía khán đài:
Hôn Nhân Sắp Đặt Hôn Nhân Sắp Đặt - Rebuns.cry