A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Luật Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 162 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 803 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:17:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145: Chương 73.3
ditor: Táo đỏ phố núi
Theo ý của cô ta, Tiếu Bảo Bối đều ở Đế Phàm, lại cùng giường chung gối với Kiều Trác Phàm. Làm sao cô có thể không biết chuyện này?
Cho nên cô ta cảm thấy lúc này Tiếu Bảo Bối kinh ngạc với sự xuất hiện của cô ta, chỉ là làm dáng để cho cô ta xem chứ không hơn.
“Hả? Chị đi đưa tài liệu? Em nhớ là không phải công ty của chúng ta có người chuyên...” Tiếu Bảo Bối còn rối rắm vì sao Tiếu Huyên lại tới đây đưa tài liệu, chẳng lẽ những người khác của Tiếu Thị có vấn đề?
Mà Tiếu Huyên thì giống như bị người khác chọc trúng chỗ đau, mặt nhăn nhó lại.
"Chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa!" Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Nhân lúc Tiếu Bảo Bối còn chưa nói hết câu, Tiếu Huyên đã nhanh chóng mở miệng cắt ngang lời nói của Tiếu Bảo Bối.
Cô ta cũng biết việc này rất mất thể diện, chẳng lẽ còn muốn Tiếu Bảo Bối nhắc đi nhắc lại chuyện này hay sao?
“Khó dịp mới gặp mặt nhau, muốn ra ngoài uống ly cà phê không?”
Dường như sợ Tiếu Bảo Bối tiếp tục đề tài này nữa, Tiếu Huyên lại hỏi như vậy.
“Uống cà phê? Được!” Tiếu Bảo Bối không chút suy nghĩ, một câu liền đồng ý ngay.
Dù sao thì từ bây giờ tới lúc tan làm, cũng không có việc gì làm nữa.
Vốn cô còn buồn bực không biết đi đâu để giết thời gian.
Bây giờ Tiếu Huyên vừa đến, người ta cũng chủ động mời rồi.
“Vậy đi thôi.”
“Chị họ, không cần phải đi ra ngoài. Bên trong này cũng có quán cà phê!”
Lúc Tiếu Bảo Bối nói những lời này, Tiếu Huyên nhíu mày theo bản năng.
Trong tập đoàn Đế Phàm có một quán cà phê xa hoa tới tận cùng, ai cũng biết chuyện này.
Nhưng vấn đề là, quán cà phê này chỉ tiếp đãi Kiều Trác Phàm, ngay cả công nhân viên của bọn họ cũng không được vào đó uống!
Điểm này, ngay cả người ngoài cũng biết.
Cách làm lớn lối như vậy, trên đời này dường như chỉ có một người là Kiều Trác Phàm mới có thể làm được.
Mà bây giờ, Tiếu Bảo Bối lại đề nghị không ra ngoài mà tới quán cà phê này uống?
Chẳng lẽ cô không biết chút nào về quy củ này sao? Die^n dan & le^ê quy/y do^nn.
"Bảo Bối, quán cà phê này..." Tiếu Huyên còn ở đang nói cái gì đó.
"Đi nhanh lên nào!" Tiếu Bảo Bối dẫn đầu đi trước.
Tiếu Huyên đi theo phía sau cô, cau mày lại.
Cuối cùng, cô ta cũng đi theo.
Vừa đến quán cà phê ‘chuyên dụng của Tổng giám đốc’, mấy chữ này liền đập vào tầm mắt của Tiếu Huyên.
Nhưng mà dường như Tiếu Bảo Bối lại hồn nhiên không biết, cứ đi thẳng một mạch vào.
"Cappuccino!" Tiếu Bảo Bối vừa vào cửa, liền ngựa quen đường cũ gọi cà phê.
Tiếu Huyên nhìn vòng quanh một vòng, dường như cũng không thấy có người nào đuổi bọn họ ra ngoài, lần này mới gọi: "Lam sơn!"
"Bảo Bối, em thường uống cà phê ở chỗ này sao?" Sau khi Tiếu Huyên gọi xong, lại không thấy nhân viên phục vụ đáp lại, cô ta có chút lúng túng hỏi Tiếu Bảo Bối.
“Vâng, gần đây nếu không có việc gì thì sẽ đến đây uống cà phê. Nhưng mà chỗ này rất kỳ lạ, uống đồ uống mà không cần trả tiền...”
Người phụ nữ đần độn nào đó cười.
Lần này Tiếu Huyên không nhịn được, ném cho cô một ánh mắt xem thường.
Thì ra người phụ nữ này không nhìn thấy dòng chữ ở ngoài cửa kia?
Không hổ là chỗ chuyên phục vụ cho
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm - Luật Nhi