Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Luật Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 162 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 803 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:17:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 143: Chương 73.1
ditor: Táo đỏ phố núi
Hôm nay vừa đúng là thứ bảy, Tiếu Bảo Bối dự định ôm chăn ngủ nướng cho đã. Nhưng mà vào lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tiếu Bảo Bối kéo chăn lên đắp vút đầu, thử xem có ngăn chặn được tiếng chuông cửa ồn ào ngoài kia được một chút nào hay không.
Nhưng mà người đang bấm chuông cửa ngoài kia, hình như có thù oán gì với Tiếu Bảo Bối thì phải.
Mặc kệ cho Tiếu Bảo Bối bịt tai như thế nào đi nữa, thì tiếng chuông của vẫn liên tục vang lên ở bên tai của cô. Hơn nữa, mỗi lần Tiếu Bảo Bối cho rằng tiếng chuông cửa đã dừng lại, từ đó bắt đầu thả lỏng một chút, thì tiếng động ồn ào này lại vang lên một lần nữa.
Đến cuối cùng, tinh thần của Tiếu Bảo Bối đều muốn sụp đổ luôn.
Rốt cục, cô chỉ có thể lưu luyến rời khỏi ổ chăn của mình, túm tóc thành cái đuôi gà vừa đi ra cửa vừa lầm bầm chửi rủa.
Đến lúc này, Tiếu Bảo Bối vẫn cho rằng người ngoài cửa hẳn là Kiều Trác Phàm vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về.
Người đàn ông này có thói quen tập thể dục mỗi buổi sáng.
Mặc kệ là trời mưa gió hay không, anh cũng vẫn sẽ mặc quần áo thể thao đi chạy một vòng quanh đây.
Nhất là cuối tuần, anh lại có sở thích chạy khoảng hai ba tiếng đồng hồ liền.
Vừa rồi, lúc Kiều Trác Phàm đi ra cửa còn muốn kéo cô đi ra ngoài tập thể dục, nói cho oai là tăng cường sức khỏe thân thể cho Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối trốn ở trong chăn, sống chết cũng không chịu rời giường. Cuối cùng, Kiều Trác Phàm chỉ có thể đi một mình.
“Kiều Trác Phàm, anh có thấy phiền không! Ra cửa mà không mang theo chìa khóa, anh muốn ăn đòn hay sao!” Lúc Tiếu Bảo Bối nói những lời này, vừa mở cửa vừa giơ nắm đấm nhỏ lên.
Được rồi, kể từ sau khi kết hôn bọn họ dọn vào ở trong căn biệt thự này thì trừ người bạn của Kiều Trác Phàm là Đàm Tiểu Duật đưa Kiều Trác Phàm về hôm anh uống rượu say và có một nữ thư ký tới đưa quần áo ra thì chưa có người nào tới đây.
Đặc biệt lại là vào lúc sáng sớm như thế này.
Cho nên, lúc này Tiếu Bảo Bối trực tiếp xem người liên tục ấn chuông cửa không ngừng ở ngoài kia trở thành Kiều Trác Phàm - người mà đi tập thể dục không mang theo chìa khóa.
Vừa nói, cô còn vừa giơ nắm đấm nhỏ lên, giống như là muốn dùng cái này để biểu hiện sự tức giận của mình lúc này.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vừa đẩy cánh cửa kia ra, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa kia, thì cô sợ ngây người.
Thậm chí, trong lúc nhất thời cô còn quên thu hồi nắm đấm nhỏ của mình.
“Ngài là...”
Người phụ nữ đứng ngoài cửa, khoảng ba bốn chục tuổi. Trên mặt trang điểm cũng không nhạt. Trên tay của bà, còn kéo theo một va ly hành lý.
Mà nổi bật nhất, sợ là mái tóc đủ màu sắc trên đầu của bà!
Người phụ nữ như vậy, lại xuất hiện vào thời gian như vậy, khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút không biết phải làm như thế nào.
“Nơi này là nhà của
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm - Luật Nhi