Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Luật Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 162 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 803 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:17:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81: Chương 60.2
ditor: Táo đỏ phố núi
Nhìn thấy một cô gái định phí hoài cuộc sống của mình, muốn khuyên cô hãy quý trọng mạng sống, không thể làm người tốt coi như xong đi, bây giờ lại còn bị đánh một trận nữa.
“Mày còn trách móc cái gì nữa hả?” Kiều Trác Phàm lại khoa tay múa chân giơ nắm đấm lên, chuẩn bị tiếp tục đánh xuống.
Lần này, người phụ nữ khóc giàn giụa nước mắt cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.
“Kiều Trác Phàm, anh lại nổi điên cái gì!”
Quả nhiên, dù vũ khí có tốt như thế nào đi nữa, cũng không bằng với tiếng hét của người phụ nữ này.
Kiều Trác Phàm vốn đang tiếp tục giơ nắm đấm lên, lúc nghe thấy giọng nói của cô, cuối cùng cũng dừng lại.
“Anh nổi điên cái gì? Không phải anh đang thay em dạy dỗ cho anh ta một trận hay sao?”
“Dạy dỗ anh ta làm cái gì? Vừa rồi anh ta không làm gì em cả!”
“Nếu như nói là không làm gì em, vậy tại sao em lại khóc đau lòng như vậy?”
“Chuyện này không mắc mớ gì tới anh, cũng không liên quan gì tới anh ta!” Câu nói này của Tiếu Bảo Bối, cuối cùng cũng khiến cho Kiều Trác Phàm thu hồi lại nắm đấm.
Người đàn ông vốn đang nằm dưới đất, nhớ lại nắm đấm kia của Kiều Trác Phàm, vội vàng đứng dậy chạy đi mất.
Mà lúc này Kiều Trác Phàm cũng nhanh chóng đi lại, nửa ngồi nửa quỳ kiểm tra tỉ mỉ trên người phụ nữ của mình một lần. Nhìn thấy trên người cô rõ ràng không có vết thương gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ thì Kiều Trác Phàm bắt đầu tin là người đàn ông vừa rồi thật sự không làm tổn thương Tiếu Bảo Bối.
Như vậy mấy quả đấm vừa rồi của anh, người đàn ông kia thật là đáng thương.
Nhưng mà người này mang theo hình xăm, có thể làm được chuyện gì tốt? Hơn nữa hơn nửa đêm, lại ngồi xổm bên cạnh vợ của Kiều Trác Phàm anh?
Cho dù muốn an ủi, muốn làm anh hùng gì đó, cũng không tới lượt anh ta!
Nghĩ tới vào lúc mấu chốt lưu lại ấn tượng tốt với vợ của anh lại không phải là Kiều Trác Phàm anh, thì anh lại cảm thấy vừa rồi đúng là quá lợi cho tên nhóc thúi kia mà.
Sớm biết như vậy vừa rồi phải đánh thêm một trận nữa mới đúng!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bây giờ cô vẫn ngồi khóc, hình như có chút dấu hiệu giận anh thì phải. Nếu không tại sao cô nhóc này một lúc lâu như vậy rồi mà vẫn không thèm liếc mắt nhìn anh một cái?
“Cục cưng em giận à?” Kiều Trác Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Nhưng lúc Tiếu Bảo Bối nhìn thấy móng vuốt của anh đưa tới, thì né sang một bên như muốn bày tỏ: Cô mới không cho Kiều Trác Phàm nắm lấy tay của cô đâu!
Muốn cô liền sáp lại ôm lấy cô, lúc không cần thì bỏ cô lại một mình!
Tiểu Bảo Bối cảm thấy, bản thân mình cần phải thể hiện mình có lòng tự tôn!
“Cục cưng, tức giận cái mặt giống như bánh bao sẽ không đẹp đâu!” Không nắm được bàn tay nhỏ bé của cô, Kiều đại gia có chút buồn bực.
“Mặt anh mới là bánh bao!” Cả nhà anh đều mặt bánh bao!
“Đừng tức giận, vốn đã không dễ nhìn rồi, nếu tức giận sẽ không ai muốn nữa!” Bầu không khí có chút nghiêm túc, cô vợ nhỏ của anh không cho anh nắm tay, lại không chịu về nhà cùng anh, chẳng lẽ hai người cứ ngồi xổm ở đây nói mát nhau?
“Có gì mà phải sợ, dù gì thì em cũng đã gả đi rồi! Hàng đã xuất đi, không cho đổi trả!” Tiếu Bảo Bối vừa bị anh nói như vậy, thuận miệng cãi lại, thật không ngờ lời nói này lại khiến cho Kiều Trác Phàm bật cười.
Cũng đúng!
Người này đã là người của Kiều Trác Phàm anh, nên cơ hội trả lại hàng sẽ không có.
Vậy anh còn so cao thấp với cô cái rắm à?
“Được, được, được, cho dù em lớn lên có xấu đi nữa, anh cũng sẽ không trả hàng! Cục cưng, về nhà cùng anh được không?”
Lời nói của Kiều Trác Phàm không êm tai nhưng cũng không biết câu nói này có ma lực gì, mà khiến cho Tiếu Bảo Bối đang khóc đến mức không thở nổi đột nhiên nín lại.
Có lẽ là lúc anh nói tới hai chữ ‘Về nhà’, trong đôi mắt đen hiện lên sự ấm áp!
Đây là thứ mà Tiếu Bảo Bối lang thang cả đêm ở bên ngoài đang cần có nhất.
“Được...”
Tiếu Bảo Bối hít cái mũi nhỏ, gật gật đầu.
Cuối cùng cũng dụ dỗ được cô vợ nhỏ của mình rồi, Kiều Trác Phàm cảm thấy còn mệt mỏi còn hơn cả đánh một trận như lúc vừa rồi.
“Vậy bây giờ chúng ta đi về nhà thôi.” Kiều
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm - Luật Nhi