Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Alex Ferguson
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: sach123
Số chương: 14 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1456 / 108
Cập nhật: 2019-05-14 10:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 Mourinho – Đối Thủ “Đặc Biệt"
hi Jose Mourinho bước vào phòng họp báo, lần đầu tiên trên cương vị huấn luyện viên trưởng Chelsea mùa hè năm 2004, tôi đã nhận ra một mối nguy hiểm tiềm tàng. “Tôi là người đặc biệt," Jose tuyên bố. “Đúng là một gã ngông cuồng," tôi đã nghĩ vậy khi chứng kiến ông ta làm báo giới phấn khích bởi những phát ngôn đắt giá.
Đánh giá đầu tiên từ sâu trong tôi: “Lính mới!". Trẻ tuổi. Không có gì đáng để bàn cãi về ông ta. Không có gì đáng để phản đối. Nhưng Jose có sự thông minh và tự tin, để đương đầu với những thử thách tại Chelsea.
Tôi đã nói chuyện rất nhiều với Carlos về Jose và ông ấy nhấn mạnh: “Cậu ta là một người cực kỳ thông minh." Những hiểu biết của Carlos về Mourinho có từ ngày họ cùng làm việc trong học viện. Jose là một trong những học trò của Carlos khi còn ở Bồ Đào Nha. “Người học trò xuất sắc nhất mà tôi từng dìu dắt. Xuất sắc nhất," Carlos khen ngợi. Tôi biết rằng những đòn tâm lý chiến chưa bao giờ là thách thức với Mourinho. Tôi phải tìm ra một cách khác để hạ ông ấy.
Trong suốt quãng thời gian từ tháng Tám năm 2004 đến tháng Năm năm 2006, chúng tôi chỉ có duy nhất một danh hiệu: Cúp Liên đoàn 2006. Chelsea và Jose thì giành cú đúp Premier League trong hai năm liên tiếp. Sự tụt lùi của Arsenal khiến sức mạnh tài chính của Abramovich và khả năng cầm quân của Jose trở thành vật cản lớn nhất trên con đường tìm lại vinh quang của chúng tôi.
Đã thành truyền thống, quá trình chuẩn bị cho mùa của giải mới của chúng tôi thường chọn điểm rơi phong độ vào nửa sau của cuộc đua đường trường 38 vòng. Chúng tôi luôn kết thúc mùa giải một cách xuất sắc. Khả năng giành chiến thắng trong những giai đoạn quan trọng của United là kết tinh của tính toán khoa học và tinh thần chiến đấu.
Jose là một “tân binh" ở Premier League, làm việc cho một ông chủ với túi tiền không đáy. Mùa thu năm 2004, ông ấy cần một khởi đầu bùng nổ ngay trong những tuần đầu tiên tại Stamford Bridge. Và Chelsea tạo ra khoảng cách 6 điểm đối với nhóm bám đuổi mà chúng tôi không thể nào san lấp. Một khi đã vào vị trí dẫn đầu đoàn đua, Jose bắt đầu áp dụng những chiến thắng với cách biệt tối thiểu, thường chỉ là 1-0 hoặc 2-0. Họ sẽ vươn lên dẫn trước rồi lui về cố thủ. Chelsea trở thành một đội bóng vô cùng khó bị đánh bại. Họ được tổ chức tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Tôi không thắng nổi bất cứ trận nào khi hành quân đến Stamford Bridge kể từ khi Mourinho tiếp quản nơi này.
Jose đã sử dụng những trận đấu trước mùa giải để xây dựng đội hình mang thiên hướng phòng ngự. Đầu tiên, ông ấy sử dụng ba hậu vệ, hai cầu thủ chạy cánh và một hàng tiền vệ kim cương. Một đội hình rất khó đánh bại.
Lần chạm trán đầu tiên của chúng tôi là ở Champions League 2003/04, khi Porto của Jose đã hạ nốc ao United. Cuối trận lượt đi, tôi và Jose đã có những tranh cãi nhỏ. Nhưng đó là điều thường xuyên xảy ra với các đồng nghiệp khi tôi gặp mặt họ lần đầu. Ngay cả George Graham cũng không tránh khỏi xung đột với tôi ngày còn ở Arsenal. Sau này, tôi và George trở thành những người bạn tốt. Mọi chuyện cũng xảy ra y như vậy với Mourinho. Tôi luôn thấy ông ấy rất hữu ích và vô vùng cởi mở. Tôi nghĩ Jose cũng nhận ra rằng mình đang đối đầu với một người đã trải qua tất cả những cung bậc cảm xúc của trận đấu và rất thích thú mỗi khi trò chuyện cùng tôi.
Sự phẫn nộ đầu tiên của tôi bắt nguồn từ việc các cầu thủ Porto liên tục ăn vạ. Tôi nghĩ Jose đã khá bất ngờ với cảm xúc của tôi. Tôi đã đi quá xa. Tôi không nên trút hết sự tức giận lên Jose. Thực ra thứ làm tôi giận dữ hơn là việc Roy Keane bị đuổi khỏi sân. Lúc ấy, tôi cứ nhớ đến lời phàn nàn của Martin O’Neill về hành vi của các học trò của Jose trong trận Chung kết Cúp UEFA giữa Porto và Celtic mà Porto giành chiến thắng. Tôi đã xem trận đấu nhưng không nghĩ Porto thừa hưởng phong cách đặc trưng của các đội bóng Bồ Đào Nha. Tuy nhiên, Martin O’Neill cứ nói và nói về chuyện đó. Trong tôi bắt đầu nảy sinh tâm lý đánh giá.
Ấn tượng đầu tiên của tôi trong lần chạm trán đó là việc Roy trở thành nạn nhân của quyết định sai lầm từ trọng tài. Theo băng quay chậm, rõ ràng cậu ấy đã cố tránh va chạm với thủ thành đối phương. Điều đó khiến chúng tôi chỉ còn thi đấu với 10 người và Keane đương nhiên sẽ vắng mặt trong trận đấu lượt về.
Hai tuần sau tại Old Trafford, trọng tài chính tiếp tục điều khiển trận đấu một cách kỳ quái. Chúng tôi tấn công dồn dập trong khoảng ba, bốn phút cuối trận. Ronaldo vượt qua hậu vệ biên đối phương nhưng bị đốn ngã. Trọng tài biên đã căng cờ báo lỗi, nhưng vị trọng tài chính người Nga vẫn cho trận đấu tiếp tục. Porto phản công và ghi bàn thắng quyết định.
Tôi đã chúc mừng Jose khi trận đấu kết thúc. Chúng tôi làm một ly rượu và tôi nói với ông ấy rằng: “Ông đã gặp may đấy, nhưng dù sao thì cũng chúc những gì tốt nhất trong vòng đấu tiếp theo."
Lần tiếp theo tới Old Trafford, Jose mang theo rượu của ông ấy, một chai Barca-Velha, và nó bắt đầu trở thành truyền thống giữa hai chúng tôi. Tôi không thể hiểu nổi tại sao rượu ở Chelsea rất tệ. Một lần tôi phải tâm sự với Abramovich: “Cứ như đây là nước tẩy sơn ấy!". Tuần sau, ông ấy liền gửi tặng tôi một thùng Tignanello. Một món quà tuyệt vời.
Những bước chạy dọc biên ăn mừng chiến thắng trên sân Old Trafford của Jose, tôi cũng từng thực hiện chúng. Khoảnh khắc United ghi bàn vào lưới Sheffield Wednesday và Brian Kidd đang quỳ gối trên sân ăn mừng, tôi cũng nhảy cẫng lên ngoài đường biên. Tôi ngưỡng mộ những người dám bộc lộ cho bạn thấy cảm xúc thực. Nó chứng tỏ họ thật lòng quan tâm đến công việc.
Chiến thắng trước United tại Champions League đã công cáo cái tên Jose Mourinho với cả thế giới. Đánh đại Celtic ở trận Chung kết Cúp UEFA là một thành tích đáng ghi nhận, nhưng vượt qua Manchester United bằng một chiến thắng tại Old Traford và giành chức vô địch Champions League sau đó là minh chứng hoàn hảo nhất cho khả năng cầm quân của Jose. Năm 2008, tôi nhớ đã nói với ông ấy rằng: “Tôi không biết khi nào sẽ giải nghệ. Thực sự rất khó khăn khi già đi vì ông bắt đầu sợ phải chia tay nghiệp cầm quân." Jose trả lời: “Xin đừng giải nghệ, ông là động lực để tôi tiếp tục phấn đấu." Jose cũng nói rằng ông ấy có nhiều thử thách khác, nhưng chắc chắn sẽ quay lại Anh một ngày nào đó. Ông ấy đã giành thêm một chức vô địch Champions League với Inter Milan và danh hiệu La Liga cùng Real Madrid trước khi trở về Chelsea tháng Sáu năm 2013.
Tất cả những người tôi từng nói chuyện đều nhất trí Jose là một huấn luyện viên rất tận tâm với cầu thủ của mình. Ông ấy tỉ mỉ trong việc lên kế hoạch chi tiết. Khi hiểu Jose, bạn sẽ thấy ông ấy cũng rất dễ mến. Và ông ấy có thể cười chính mình, vận đúng một câu chuyện cười vào hoàn cảnh của mình. Tôi không rõ Wenger hay Benitez có khả năng đấy không nữa.
Theo dõi cái cách Jose giải quyết các công việc tại Real Madrid từ năm 2010 thực sự rất hấp dẫn. Đó là sự bổ nhiệm thú vị nhất mà tôi được biết. Tất cả các huấn luyện viên từng làm việc ở đây đều phải tuân theo một triết lý. Triết lý Dải ngân hà. Khi bổ nhiệm Mourinho, tôi chắc chắn Real đã phải chấp nhận bẻ cong triết lý của mình nếu như họ muốn giành chức vô địch C1.
Như bất cứ một công việc nào khác, bạn mang về một người mới và đột nhiên mọi thứ thay đổi, và tác giả của sự chỉ định này bắt đầu nghi ngờ: “Khoan đã, chúng ta không biết mọi thứ sẽ xảy ra như thế này." Sẽ có một vài cổ động viên ngồi trên khán đài Bernabeu và nghĩ rằng: “Tôi không vui với điều này. Tôi không trả tiền để xem những thứ tẻ nhạt này. Dù thua thì tôi muốn một trận thua 4-5 hơn là 0-1."
Sự thể hiện của Mourinho trong suốt quãng thời gian tại Real Madrid đã rất lôi cuốn tôi. Đó là thử thách lớn nhất trong sự nghiệp cầm quân của ông ấy. Ông ấy đã chứng minh được giá trị của mình ở Porto, Chelsea và Inter Milan, giành hai chức vô địch châu Âu cùng hai đội bóng khác nhau. Nhưng liệu Jose Mourinho có thể định hình được Real Madrid theo cách nghĩ và mong muốn của riêng mình? Ngay từ đầu, Jose cho mọi người thấy ông khó có thể đi theo lối chơi tấn công tổng lực và đẹp mắt. Ông ấy biết rằng đó không phải đường dẫn đến thành công trong kỷ nguyên bóng đá hiện đại. Barcelona tấn công mãn nhãn, nhưng họ cũng rất tích cực tranh bóng khi mất quyền kiểm soát. Và cũng nên nhớ rằng, khi Real lọt vào ba trận Chung kết Champions League trong vòng năm năm, họ sở hữu những cầu thủ xuất sắc nhất: Zidane, Figo, Roberto Carlos. Nhưng bên cạnh đó là Fernando Hierro, Iker Casillas trong khung gỗ, và Claude Makelele làm chốt chặn giữa sân, phá nát lối chơi của đối thủ.
Họ bảo thủ với tước danh “Dải ngân hà" suốt những năm sau đó, tiếp nhận ồ ạt những cầu thủ đến từ Hà Lan và David Beckham, van Nistelrooy, Robinho. Nhưng chiếc cúp Champions League danh giá vẫn cứ lảng tránh họ từ sau trận Chung kết tại Glasgow năm 2002. Mourinho đã chứng minh ông ấy có đủ khả năng dẫn dắt các đội bóng lớn đến với chiến thắng, nhưng điều mà tôi thắc mắc là liệu Jose có được phép làm điều mình muốn tại Madrid hay không.
Jose, không phải bàn cãi, là một người thực dụng. Điểm tiên quyết trong triết lý của ông ấy là phải chắc chắn không thua. Khi còn dẫn dắt Inter, trong trận chiến với Barcelona tại Bán kết Champions League, ông ấy biết rằng Inter sẽ mất khoảng 65% quyền kiểm soát bóng. Tất cả các đội bóng khác đều biết vậy. Tôn chỉ của Barcelona luôn là kiểm soát khu vực giữa sân. Nếu bạn chơi bốn tiền vệ, họ sẽ có năm, nếu bạn xếp sáu người tại đây, họ sẵn sàng tăng quân số lên bảy. Như vậy, họ có thể chuyền bóng cực kỳ mạch lạc cho nhau và cho bộ tứ phòng ngự. Bạn sẽ lạc lối trong cách vận hành của họ, chỉ biết chạy vòng vòng và điên lên vì chóng mặt. Đôi khi, bạn chỉ biết đứng nhìn trái bóng lăn. Hãy nhìn một chiếc đu quay và bạn sẽ hiểu ý của tôi, vòng quanh đến hoa mắt.
Jose biết rằng Inter sẽ không có nhiều bóng trong trận đấu với Barcelona, nhưng ông ấy có thứ vũ khí của riêng mình, chủ yếu đánh vào sự tập trung và cách lựa chọn vị trí. Esteban Cambiasso, tiền vệ trung tâm, là một con bài “tẩy" trong đội hình Inter khi đó. Messi xuất hiện ở đâu, Cambiasso sẽ theo đó. Nếu Messi nhảy sang khu vực khác, Cambiasso sẽ di chuyển theo không rời nửa bước. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng đó chỉ là một phần trong cả kế hoạch chung của toàn đội, khi mà các vị trí phòng ngự hoàn toàn gắn kết với nhau. Và nó thật sự mang lại hiệu quả tuyệt vời. Sau này, có lần tôi xem một trận đấu của Real Madrid, Jose sử dụng ba sự thay đổi người trong 15 phút cuối. Họ đều là những cầu thủ phòng ngự thuần túy được đưa vào để bảo toàn chiến thắng.
Nhưng tất cả điều này diễn ra rất lâu sau những trận chiến của chúng tôi vào giữa thập kỷ 2000, khi Chelsea giành chức vô địch quốc gia đầu tiên sau 50 năm và bảo vệ thành công 12 tháng sau đó vào mùa hè 2006. Nếu mùa giải 2004/05 trắng tay với United thật tồi tệ thì đến năm tiếp theo chúng tôi cũng chỉ mang về phòng truyền thống duy nhất danh hiệu Cúp Liên đoàn. Một đội hình mới đang trong quá trình xây dựng, nhưng tôi không hề biết nó sẽ mang về ba chức vô địch Premier League liên tiếp sau đó.
Kế hoạch của chúng tôi là xây dựng đội hình mới sau sự ra đi của Keane, Giggs, Scholes và Neville. Ba trong số họ đã ở lại lâu hơn kỳ vọng, chỉ có Keane là phải ra đi. Điều tôi hướng đến là kết hợp một nhóm các cầu thủ trẻ triển vọng có khả năng phát triển trong nhiều năm tới, với những kinh nghiệm quý báu từ Giggs, Scholes và Neville để hỗ trợ quá trình. Giờ đây, tôi có thể nhìn lại và nói đó là kế hoạch thành công hoàn hảo.
Đúng vậy, chúng tôi có một mùa giải 2004/05 tệ hại, thất bại trong trận Chung kết Cúp FA với Arsenal sau loạt đá penalty, nhưng tôi đã có thể nhìn ra những dấu hiệu tích cực, từ Rooney và Ronaldo. Họ đã “hành hạ" Arsenal trong trận đấu đó. Chúng tôi có tổng cộng 21 cú sút trúng đích. Tại vòng 16 đội Champions League, United thua cùng với tỷ số 0-1 trên sân nhà và sân khách trước Milan, Hernan Crespo là người ghi cả hai bàn thắng đó. Gây dựng lại đội hình không khiến tôi phải khiếp sợ. Một câu lạc bộ bóng đá cũng gần gũi như một gia đình. Đôi khi, người ta phải chia tay. Trong bóng đá, đôi khi là họ lựa chọn ra đi, đôi khi bạn muốn họ ra đi và đôi khi lại không hề có lựa chọn nào cho cả hai bên, lúc tuổi tác và chấn thương ập đến.
Tôi đã từng rất buồn khi những cầu thủ giỏi rời đội bóng. Tôi dõi theo một cầu thủ đang đi đến những ngày cuối cùng của sự nghiệp và cùng thời điểm, một câu hỏi luôn văng vẳng trong đầu: “Khi nào thì cậu ấy sẽ ra đi, hoặc cậu ấy sẽ ở lại với chúng ta trong bao lâu?" Kinh nghiệm đã dạy tôi luôn để những cầu thủ trẻ dự phòng ở các vị trí quan trọng.
Bởi vậy, ngày 10 tháng Năm năm 2005, khi United phải xếp hàng chào mừng Chelsea, nhà tân vô địch, ngay trên sân nhà Old Trafford, thì tôi không hề có khái niệm đầu hàng trước sức mạnh tiền bạc của Abramovich.
Về tâm lý, đây là một khoảnh khắc vĩ đại đối với Chelsea. Họ giành được chức vô đich lần đầu tiên sau nửa thế kỷ và tìm lại ánh hào quang. Bài học rút ra ở đây là một khởi đầu chậm chạp sẽ không bao giờ được tha thứ nếu chúng tôi phải đối mặt với Chelsea, thử thách mới nhất lúc bấy giờ. Mùa giải tiếp theo, United có một khởi đầu như mơ, mặc dù cuối cùng vẫn đuối sức và chịu thất bại. Điểm đen của mùa giải là cuộc đối đầu với Lille tại Paris, nơi một số cổ động viên của chúng tôi liên tục la ó các cầu thủ trẻ đang khởi động sau khi Roy Keane có buổi phỏng vấn đầy giận dữ với MUTV, chê trách vài đồng đội không gắng hết sức tập luyện.
Bài phỏng vấn đó như một lưỡi dao chết người. Roy đã làm trầm trọng thêm phong độ nghèo nàn của đội bóng bằng cách tấn công chính các đồng đội. Trên sân, United có màn trình diễn tệ hại, và thất bại với tỷ số 0-1 đêm đó là điểm đen đáng chú ý nhất của tôi sau nhiều năm.
Tháng Mười một năm 2005, cùng với việc Roy Keane rời đội bóng, chúng tôi cũng mất đi George Best. Một chàng trai rất tốt bụng, một quý ông lịch lãm, nhưng, thường trực một nỗi bối rối. Bối rối khi nói chuyện với người khác. Ông ấy thiếu tự tin vào bản thân khiến bạn thậm chí phải lo lắng. Tôi nhớ tới lần ngồi trong quán bar tại Nhật Bản với George và bạn gái của ông ấy, George đã rất khó khăn trong việc diễn đạt ngôn ngữ. Sự nhút nhát bao trùm. George có thể đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn sau khi giải nghệ. Ông ấy có thể huấn luyện các cầu thủ trẻ, nhưng có lẽ George thiếu cá tính để trở thành một người thầy. Một sự thật về George mà không nhiều người nhận ra là ông ấy cực kỳ thông minh. Đám tang của ông ấy rất lớn, vô cùng tang thương và được tổ chức chu đáo bởi chính quyền thành phố Belfast. Nó trang trọng như nghi lễ quốc tang. Tôi nhớ cái cảm giác khi nhìn vào cha của George, một con người với vóc dáng bé nhỏ, đầy khiêm tốn và chợt nghĩ: “Ông ấy đã sản sinh ra một trong những cầu thủ xuất sắc nhất lịch sử." Một người đàn ông nhỏ bé đến từ Belfast, một con người trầm lặng. Bạn có thể nhận ra sự nhút nhát của George thừa hưởng từ đâu.
Bóng đá nơi quê hương George chủ yếu dành cho tầng lớp lao động và họ thích những cầu thủ có một chút thói xấu. Best, Gascoigne, Jimmy Johnstone. Họ nhìn thấy sự phản chiếu của mình nơi những người anh hùng không hoàn hảo. Jimmy là một chàng trai dễ mến, bạn không thể không bật cười thích thú trước những trò nghịch ngợm của anh ấy. Jock Stein luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại của ông ấy mỗi tối thứ sáu và Jean, vợ của ông ấy, sẽ lại hỏi: “Ông chờ đợi ai gọi đến vậy"
“Chiếc điện thoại sẽ đổ chuông thôi," Jock trả lời.
Và một cuộc điện thoại thông thường sẽ bắt đầu như sau: “Đây là cảnh sát hạt Lanarkshine, thưa ông Stein. Chúng tôi đang giữ Jimmy ở đây."
George Best đã đoạt Cúp châu Âu cùng United. Nhưng ở mùa giải này, chúng tôi còn xa mới có thể giành lại vinh quang đó. Wayne Rooney nhận thẻ đỏ trong trận hòa 0-0 với Villarreal tháng Chín năm 2005 vì vỗ tay mỉa mai trọng tài Kim Milton Nielsen, cũng chính là người đã đuổi Beckham khỏi sân ở World Cup 1998. Ông ta không phải trọng tài ưa thích của tôi. Nielsen là một trong những trọng tài bị căm phẫn nhất. Bạn sẽ hóa đá ngay lập tức khi nhìn thấy tên vị trọng tài này trong trận đấu của bạn. Có dịp khác, Rooney chửi thề trước mặt Graham Poll đến cả chục lần. Poll có lẽ là người thích xuất hiện trên truyền hình. Nhưng ít nhất ông ấy thông cảm và đối xử với Rooney như một con người, không hề chịu ảnh hưởng bởi những phản ứng bản năng kia. Ngược lại, Rooney cũng dành sự tôn trọng nhất định cho Poll hơn Nielsen. Đó còn là trận đấu Heinze dính chấn thương dây chằng đầu gối ngay sau khi người đại diện của cậu ấy đề đạt yêu cầu chuyển nhượng với chúng tôi.
Trong khi đó, sau khi United bị loại khỏi Champions League với thất bại 1-2 trên sân của Benfica vào tháng Mười hai, báo chí bắt đầu tung ra hàng loạt những bình luận về chúng tôi. Họ có lý nếu chỉ trích tôi về những sơ suất liên tục trong công việc, nhưng với nhận định rằng tôi thất bại vì tuổi tác thì quả là lố bịch và kinh tởm. Khi người ta lớn tuổi hơn cũng đồng nghĩa với kinh nghiệm dạn dày thêm. Đã có thời điểm, những cầu thủ xuất sắc được thuê thẳng về làm huấn luyện viên cho các câu lạc bộ Premier League mà chẳng cần học nghề. Những nhà quản lý đầy kinh nghiệm thì bị gạt sang bên. Hãy nhìn vào Bobby Robson, người bị đẩy khỏi Newcastle. Sam Allardyce, tài năng đã được chứng minh, bị sa thải chỉ sau sáu tháng cầm quân. Thật nực cười. Đối mặt với báo chí mỗi thứ Sáu trở nên cay đắng. Không một tay phóng viên nào hỏi thẳng tôi rằng “Ông đã hết ‘hạn sử dụng’ chưa?" Nhưng họ sẽ viết những dòng như vậy. Họ sẽ sử dụng sức mạnh của ngòi bút để giết chết một huấn luyện viên.
Điều gì xảy ra cũng có logic của nó. Cổ động viên nói: “Những điều phóng viên viết là chính xác, tôi đã phàn nàn chuyện này mấy năm nay rồi." Nhưng tôi biết United đang đi đến đâu. Tôi biết chúng tôi cần thêm một chút thời gian, không quá nhiều, bởi vì tại thời điểm này trong sự nghiệp, tôi không được phép chậm trễ. Nếu không cảm thấy có thể xây dựng một đội hình chất lượng, tôi sẽ ra đi ngay lập tức. Tôi đã rất tự tin vào Rooney và Ronaldo. Tôi tin chắc rằng hệ thống tuyển trạch vẫn hoạt động mạnh mẽ. Rồi chúng tôi sẽ tìm thấy những cầu thủ đủ sức đưa United về đẳng cấp vốn có. Dù chỉ giành Cúp Liên đoàn, United vẫn có khá nhiều màn trình diễn tốt trong năm 2006.
United đã đứng dậy rất nhanh sau thất bại trước Benfica, với những chiến thắng liên tiếp trước Wigan, Aston Villa, West Brom và Bolton, giúp chúng tôi đứng sau Chelsea với khoảng cách 9 điểm. Và rồi Evra và Vidic gia nhập đội bóng. Ở hàng thủ, chúng tôi thực hiện các bài tập phòng thủ đều đặn mỗi tuần, đặc biệt là với những pha tạt bóng: chọn vị trí, vào bóng, tìm hiểu cách di chuyển của tiền đạo đối phương, phối hợp cùng hậu vệ biên. Bài tập bắt đầu từ vòng tròn trung tâm, với hai tiền đạo và một số cầu thủ chạy cánh. Đầu tiên, một tiền đạo sẽ được cấp bóng và sút. Ngay lập tức, trái bóng thứ hai sẽ được tạt vào từ bên cánh. Ngay sau khi họ vượt qua, trái bóng thứ ba xuất phát trong vòng cấm. Các hậu vệ cần phản ứng nhanh nhạy trước các tình huống. Ba bài tập trong một.
Phong cách thi đấu của chúng tôi đã thay đổi. Bạn có thể kể tên bao nhiêu trung vệ thực sự chỉ thích phòng ngự? Vidic là người như vậy. Có thể nói rằng những pha tranh bóng năm ăn năm thua làm cậu ấy phấn khích. Smalling cũng có một chút tính cách ấy. Vidic là một gã cứng rắn và không hề khoan nhượng. Cậu ấy có niềm tự hào dân tộc lớn lao. Năm 2009, cậu ấy đã đến gặp tôi và tâm sự rằng có thể nhận được lệnh triệu tập.
“Triệu tập? Ý cậu là sao?" tôi hỏi, có một chút lo lắng.
“Kosovo. Có thể tôi sẽ đến đó," Vidic trả lời. “Đó là trách nhiệm của tôi."
Cậu ấy rất nghiêm túc với những gì vừa nói.
Công cuộc tìm kiếm những tài năng mới của chúng tôi diễn ra xuyên suốt các lục địa. Gerard Pique được “chấm" trong một giải đấu trẻ. Cánh cửa đối với những cầu thủ trẻ chất lượng nhưng chưa có cơ hội ra sân của Barcelona đã được Fabregas mở ra bằng việc gia nhập Arsenal, vì thế chúng tôi rất tự tin trong việc thương thảo với gia đình Pique. Rắc rối duy nhất đến từ việc ông của Pique đang là một thành viên nắm quyền tại Nou Camp. Gia đình Gerard đã gắn chặt vào lịch sử của Barcelona.
Pique là một cầu thủ tuyệt vời và tôi đã rất thất vọng khi cậu ấy muốn quay trở về Tây Ban Nha. Cậu ấy có khả năng chuyền bóng đặc biệt, một cá tính tuyệt vời với tinh thần chiến thắng luôn chảy mạnh trong huyết quản. Cả gia đình của cậu ấy đều rất thành công. Cậu ấy là một bản sao hoàn hảo của bố và mẹ. Đáng tiếc, cậu ấy không thể chờ đợi thế chỗ Ferdinand và Vidic. Pique và Evans đáng lẽ có thể trở thành cặp bài trùng trong 10 năm tới.
Khi United thủ hòa 0-0 với Barcelona tại Bán kết Champions League, cha của Gerard đã đến gặp tôi tại khách sạn của đội – họ thực sự là những người dễ mến – và giải thích rằng Barcelona muốn đưa con trai họ trở lại. Cha mẹ của Pique cũng mong muốn cậu ấy trở về nhà. Họ rất nhớ cậu ấy. Gerard thì nhớ cảm giác được ra sân và tin rằng mình sẽ có được một chỗ đứng trong đội hình xuất phát của Barcelona. Mọi thứ cứ thẳng thắn như vậy thôi. Cuối cùng, phí chuyển nhượng được thống nhất là tám triệu euro. Vì thương vụ Pique, United phải nộp 180 nghìn bảng cho FIFA theo luật vào thời điểm đó.
Các câu lạc bộ lớn ở châu Âu ngay lập tức tự bảo vệ mình để ngăn chặn các cuộc tấn công từ Anh quốc. Họ không bao giờ cho phép những cầu thủ như Pique hay Fabregas rời đất nước năm nay qua năm khác. Cuối cùng chúng tôi quay trở lại với những tài năng bản xứ, và thường phải bỏ ra năm triệu bảng cho một cầu thủ Đội Một. Nhưng tại sao chúng ta lại phải trả đến 500,000 bảng cho ai đó thậm chí không đủ khả năng thể hiện bản thân? Richard Eckersley là một trường hợp thú vị. Burnley đề nghị mức giá 500,000 bảng. Chúng tôi muốn một triệu bảng. Chúng tôi phải dành khoảng 12 năm để phát triển cậu ấy. Nhưng khoản bồi thường có lẽ chỉ nên được kích hoạt khi cầu thủ đã thi đấu cho Đội Một. Tôi không nghĩ những câu lạc bộ đang bán cầu thủ sẽ phàn nàn vì điều này, nhất là khi họ vẫn nhận được tiền khi cầu thủ của họ tiếp tục chuyển nhượng trong các năm tới.
Ai cũng từng đánh giá sai lầm và trong vài năm này, tôi đã có những bản hợp đồng thất bại. Kleberson, Djemba – Djemba… Tôi phải trả giá trả giá đắt nhất cho thương vụ Ralph Milne, cậu ấy tiêu tốn của tôi 170 nghìn bảng. Các thành viên trong ban huấn luyện thường chế giễu tôi: “Chúng ta cần mua thêm một Ralphy Milne khác, huấn luyện viên ạ." Tất cả nhân viên đều đã làm việc với tôi trên 20 năm. Họ sẽ không bao giờ quên được chuyện đó. William Prunier là một bản hợp đồng nữa khiến tôi bị trêu chọc. Thậm chí Evra, với giọng nói cố tính đẩy lên cao, đã có lần hỏi: “Thầy ơi, có phải thầy đã từng mua William Prunier?"
Ryan Giggs thích thú chờ tôi trả lời.
“Ầy, chúng ta đã thử việc cậu ta một lần," tôi ngắt lời
“Thử việc?" Evra kêu lên. Cậu ấy dường như không có ý định tha cho tôi. “Bao lâu vậy thầy?"
“Hai trận."
“Thử việc trong hai trận ư?"
“Đúng thế và đó là một thảm họa."
Patrice đã dụ được tôi nói ra điều cậu ấy mong muốn.
Điều đầu tiên mà bạn phải làm với một cầu thủ mới là giúp cậu ta giải quyết những vấn đề cấp thiết: ngân hàng, nhà ở, ngôn ngữ, giao thông… Cần đến cả một quá trình. Ngôn ngữ luôn luôn là rào cản lớn nhất. Ví dụ, khả năng nắm bắt tiếng Anh của Valencia là khá tốt, vấn đề ở đây chỉ là sự tự tin của cậu ấy. Tôi có thể viết và đọc bằng tiếng Pháp, nhưng tôi rất kém tự tin khi phải nói tiếng Pháp. Antonio biết điều đó. “Tiếng Pháp của thầy thì sao ạ?" cậu ấy hỏi. Ừ có lý đấy. Nhưng tôi đã chỉ ra rằng nếu tôi làm việc ở Pháp, tôi cũng sẽ nỗ lực để nói bằng được ngôn ngữ ở đây. Valencia đang làm việc ở Anh và cậu ấy phải nói tiếng Anh.
Trên vai trò một cầu thủ, Valencia là người rất dũng cảm. Bạn không thể đe dọa được cậu ấy. Valencia xuất thân từ khu ổ chuột. Rõ ràng cuộc đời cậu ấy trải qua nhiều cuộc ẩu đả. Trong những cuộc chiến một mất một còn, cậu ấy luôn góp mặt.
Một chữ ký chất lượng khác vào mùa hè năm 2006 là Michael Carrick. Chúng tôi đã để ý Carrick từ lâu, và David Gill nhận được phản hồi từ Spurs rằng họ đã sẵn sàng bán cậu ấy. “Ông muốn ra giá bao nhiêu cho cậu ấy?" David hỏi.
“Nếu như mua được cậu ấy với giá 8 triệu thì tuyệt quá," tôi trả lời.
Sau khi thương thảo, David thông báo: “Daniel Levy nói rằng ông phải tăng tiền lên nếu muốn họ đồng ý."
Chúng tôi mặc cả thêm vài tuần. Theo dõi Michael thi đấu với Arsenal vào cuối mùa giải đó, Martin đã thuyết phục tôi: “Cậu ấy chắc chắn là một cầu thủ của Manchester United.". Cậu ấy là một ngôi sao. Tôi đồng ý mức giá khởi điểm khoảng 14 triệu bảng, với những điều khoản có thể tăng lên 18 triệu.
Micheal là một cầu thủ sinh ra để chuyển bóng, khi Scholes đã bước gần đến tuổi 35. Điều gây cho tôi ấn tượng về Carrick là cậu ấy luôn tạo ra những đường bóng tấn công. Tầm nhìn rộng và có khả năng thay đổi lối chơi. Những đường chuyền dài vượt tuyến là vũ khí mà tôi nghĩ sẽ phù hợp với đội hình hiện tại. Sau vài tháng, tôi có than phiền với cậu ấy rằng không hiểu tại sao đến giờ này mà cậu ấy vẫn chưa thể ghi bàn. Khi luyện tập, Carrick sút bóng rất cừ, nhưng đến khi thi đấu chính thức thì lại chẳng làm được điều đó. Chúng tôi đã giúp cậu ấy cải thiện tình hình, để cậu ấy đá tự do hơn và cố gắng khai thác những sức mạnh tiềm ẩn. Có lẽ cậu ấy đã hình thành các thói quen từ khi còn ở Spurs, nơi cậu ấy chơi thấp và hiếm khi tìm đường đến khung thành đối phương. Với United, Carrick đã tìm ra sức mạnh thực sự của chính mình.
Michael là một cầu thủ giỏi. Nhưng đôi khi vì tính nhút nhát, cậu ấy cần được động viên. Cậu ấy thường khởi đầu mùa giải với phong độ không được tốt, lý do chúng tôi cũng không thể hiểu nổi. Mọi sự lại trở về với đúng chân giá trị của nó vào cuối tháng Mười. Có một sự thất thường khiến nhiều người đã hiểu nhầm giá trị và tầm quan trọng của cậu ấy.
Tôi về hưu, cũng là lúc Mourinho trở về Chelsea, nơi mà trước đó có một cầu thủ nước ngoài mà tôi vô cùng mến mộ ở Premier League – hẳn nhiên không thuộc biên chế United. Tài năng đó mang tên Gianfranco Zola. Tôi sẽ luôn nhớ về bàn thắng mà cậu ấy đã ghi vào lưới United tại Stamford Bridge khi cậu ấy rút chân lại lấy đà sút và sau đó dừng lại một chút trước khi thực hiện. Trong khi Zola có pha dứt điểm nghệ sĩ, Big Pally đã bị mất đà và trượt đi trước pha hãm bóng của cậu ấy. Ôi, ngượng mặt chưa Pally! Bryan Robson đã đùa: « Cậu có thể đứng vững trên chân mình không đấy?’. Nhưng dù sao tôi vẫn rất mến Zola, bởi vì cậu ấy luôn thi đấu với nụ cười trên môi.
Hồi Ký Ferguson : Leading Hồi Ký Ferguson : Leading - Alex Ferguson Hồi Ký Ferguson : Leading