Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Alex Ferguson
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: sach123
Số chương: 14 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1456 / 108
Cập nhật: 2019-05-14 10:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 : Beckham
ể từ thời khắc đầu tiên chạm vào trái bóng, David Beckham đã luôn nỗ lực không ngừng để trở thành cầu thủ xuất sắc nhất có thể với tài năng của cậu ấy. Tôi và cậu ấy cùng chia tay sân cỏ trong mùa hè vừa qua dù David vẫn còn nhiều cơ hội chơi bóng trong tương lai. Cái cách cậu ấy rời Paris St' Germain cũng như tôi rời United: nghe theo trái tim mình.
Đôi khi, bạn chỉ nhận ra bạn trân trọng một điều gì đó khi nó đã ra đi. Ngày Beckham chuyển đến Mỹ để gia nhập LA Galaxy, cậu ấy có lẽ nhận ra mình đã bỏ đi một phần sự nghiệp. David cố gắng hết mình để trở lại phong độ của những ngày tháng huy hoàng, cậu ấy thậm chí thể hiện niềm nhiệt huyết mạnh mẽ hơn cả khoảng thời gian cuối ở United.
David không có nhiều lựa chọn khi chuyển từ Real Madrid sang MLS năm 2007. Tôi tưởng tượng cậu ấy đã để mắt đến Hollywood và sức ảnh hưởng của nó trong giai đoạn cuối sự nghiệp này. Chẳng có lí do gì liên quan đến bóng đá để cậu ấy chuyển đến Mỹ cả. David từ bỏ những câu lạc bộ đỉnh cao, những trận đấu sôi động cùng đội tuyển quốc gia, mặc dù nỗ lực tìm đường trở lại Tam Sư của cậu ấy là xứng đáng ghi nhận.
David đã bên tôi từ ngày thơ bé, cùng với Giggs và Scholes, bởi vậy, tôi coi cậu ấy hơn cả một người con. Cậu nhóc London đó gia nhập United vào tháng Bảy năm 1991. Một năm sau đó, cậu ấy trở thành thành viên của Thế hệ 92 giành Cúp FA trẻ với những cái tên khác như Nicky Butt, Gary Neville và Ryan Giggs. David có 394 lần ra sân cho Quỷ Đỏ và ghi được 85 bàn thắng, trong đó có sút thành bàn ngoạn mục từ vạch giữa sân trong trận đấu với Wimbledon, bàn thắng đã công cáo cái tên David Beckham với toàn thế giới.
Khi tôi chia tay United vào tháng Năm năm 2013, Giggs và Scholes vẫn còn khoác áo Đỏ nhưng David đã rời nơi đây được mười năm rồi. Thứ Tư, ngày 18 tháng Sáu năm 2003, chúng tôi thông báo trên thị trường chứng khoán rằng David sẽ gia nhập Real với mức phí chuyển nhượng 24.5 triệu bảng. Cậu ấy mới 28 tuổi. Tin này nhanh chóng lan truyền khắp thế giới, trở thành một trong những khoảnh khắc mang tính toàn cầu của câu lạc bộ.
Tôi không thù hằn gì David cả. Tôi quý cậu ấy. Cậu ấy là một chàng trai tuyệt vời. Nhưng đáng lẽ bạn không bao giờ nên từ bỏ điều gì mà bạn vẫn đang làm xuất sắc.
David là học trò duy nhất của tôi lựa chọn sự nổi tiếng và biến nó trở thành mục tiêu. Wayne Rooney cũng từng lọt vào tầm ngắm của ngành công nghiệp nhăm nhe thay đổi con người cậu ấy. Cậu ấy thành danh từ khi còn tuổi teen. Cậu ấy nhận được những lời đề nghị có thể làm bạn giật mình. Bên ngoài, cậu ấy kiếm được số tiền gấp đôi mức lương chúng tôi trả cho cậu ấy. Cả thế giới muốn theo bước và trở thành một Giggsy, nhưng đó chưa bao giờ là ước mong của cậu ấy.
Ở mùa giải cuối cùng của David tại Old Trafford, tôi nhận thấy phong độ của cậu ấy sụt giảm trầm trọng và còn cả những tin đồn Real Madrid đang ve vãn cậu ấy. Nhưng điều đáng nói hơn cả là David không còn mang đến những màn trình diễn chắc chắn và tròn vai như trước nữa.
Cuộc "đối đầu" đã trở thành giai thoại giữa tôi và David diễn ra trong trận đấu với Arsenal tại vòng Năm Cúp FA năm 2003, trận đấu mà United đã để thua 0-2 ngay tại Old Trafford.
Lỗi của David trong trận đấu đó là cậu ấy đã không tham gia phòng ngự trong tình huống ghi bàn thứ hai của Arsenal nhờ công Sylvain Wiltord. Cậu ấy chỉ thủng thỉnh đi bộ và đối phương cứ thế bỏ xa. Cuối trận, tôi phàn nàn về điều này và như thường lệ, đối với David của ngày đó, cậu ấy bỏ ngoài tai những lời phê bình của tôi. Có thể cậu ấy đang bắt đầu nghĩ rằng mình chẳng cần phải đuổi theo và áp sát làm gì, dù đó chính là những phẩm chất đưa cậu ấy đến thành công.
Khi đó, David đứng cách tôi khoảng bốn mét. Giữa chúng tôi, trên sàn nhà có vài đôi giày. David chửi thề. Tôi xông đến và đá một chiếc giày. Nó đập trúng vào phần phía trên mắt cậu ấy. Tất nhiên, David cũng định lao vào tôi nhưng các cầu thủ khác đã ngăn lại. "Ngồi xuống," tôi nói. "Cậu đã làm cả đội thất vọng. Cậu có thể tranh luận bao nhiêu tùy thích."
Ngày hôm sau, tôi gọi cậu ấy lên để cùng xem lại băng quay chậm của trận đấu. Nhưng David vẫn không chịu nhận sai. Cậu ấy ngồi cạnh tôi và không nói một lời. Không một lời nào cả.
"Cậu có hiểu chuyện gì ở đây không? Có hiểu tại sao tôi phải nói chuyện với cậu không?" tôi hỏi.
David còn chẳng buồn trả lời.
Ngày hôm sau, câu chuyện này đã tràn ngập trên các mặt báo. Chiếc xược tóc David đeo càng làm nổi bật vết thương gây ra bởi chiếc giày. Đây chính là thời điểm tôi nói với ban lãnh đạo rằng David phải ra đi. Những người hiểu tôi sẽ không ngạc nhiên với quyết định này. Ngay từ giây phút một cầu thủ Manchester United cho rằng bản thân mình lớn hơn huấn luyện viên, cậu ta sẽ phải cuốn gói. Tôi đã từng phát biểu: "Huấn luyện viên sẽ không thể nắm câu lạc bộ khi đánh mất uy quyền. Các cầu thủ sẽ trở thành người điều hành nó và bạn sẽ đối mặt với rắc rối."
David Beckham đã nghĩ rằng mình lớn hơn Alex Ferguson. Tôi không chút mảy may nghi ngờ điều đó. Vấn đề ở đây không phải là cái tên, dù đó là Alex Ferguson hay Ông thợ sửa ống nước Pete đi chăng nữa. Quyền lực của huấn luyện viên mới là thứ quan trọng. Bạn không được để một cầu thủ chiếm lĩnh phòng thay đồ. Rất nhiều người đã thử nhưng bao năm qua, nơi tập trung quyền lực ở Manchester United vẫn là văn phòng huấn luyện viên. David đã nhận hồi chuông báo tử.
Sau đó, chúng tôi giành ngôi nhất bảng tại Champions League và bốc thăm gặp Real Madrid ở vòng 1/16. Lượt đi ở Tây Ban Nha, United thua 1-3, David dường như vô cùng thích thú khi bắt tay hậu vệ trái của đội chủ nhà Roberto Carlos. Thứ Bảy tiếp theo, cậu ấy từ chối ra sân trước Newcastle và nói rằng mình không đủ thể lực. Tôi đã xếp Solskjaer thay thế và cậu ấy đã chơi một trận cực kỳ xuất sắc, giúp đem về thắng lợi 6-2 cho đội bóng. Solskjaer chính thức có một suất đá chính.
Phong độ của David, đơn giản, không đủ hay để khiến tôi loại Solskjaer ra khỏi đội hình trong trận đấu lượt về với Real. Khi khởi động chuẩn bị trước tiếng còi khai cuộc, tôi gọi David ra và thông báo: "Nghe này, tôi sẽ để Solskjaer ra sân." David giận dữ bỏ đi.
90 phút hôm đó là một trận đấu tuyệt đỉnh. David vào sân thay Veron phút 63 và lập cú dúp ấn định chiến thắng 4-3, trong đó có một pha đá phạt thương hiệu. Dường như đây là lời chia tay của cậu ấy với các cổ động viên tại Old Trafford. United giành thắng lợi nhưng hat-trick của Ronaldo và thất bại tại Tây Ban Nha đã loại chúng tôi khỏi cuộc chơi.
David đã tìm kiếm sự thông cảm từ người hâm mộ. Tuy nhiên, không thể phủ nhận là cậu ấy cũng "phản đòn" lại tôi. Thương vụ đến Real Madrid như gặp thêm chất xúc tác. Theo những gì chúng tôi thu thập được, người đại diện của cậu ấy và Real đã có các cuộc trò chuyện. Họ lần đầu liên hệ trực tiếp với United vào giữa tháng Năm, khi mùa giải đã kết thúc. Giám đốc điều hành khi đó là Peter Kenyon gọi cho tôi và thông báo: "Real Madrid đang chờ máy."
"Chúng ta đã lường trước điều đó," tôi nói. United chờ đợi mức giá 25 triệu bảng. Rồi tôi đi nghỉ hè tại Pháp và Peter gọi cho tôi, khi tôi ăn tối với đạo diễn phim Jim Sheridan, người sở hữu một căn hộ ngay trên nhà hàng chúng tôi đang ngồi. Tôi cần một chiếc điện thoại riêng tư để thương thảo.
"Lên căn hộ của tôi mà dùng điện thoại," Jim gợi ý.
Tôi nhấn mạnh với Peter: "David sẽ không đi đâu cả nếu chúng ta chưa nhận được 25 triệu bảng." Sau đó, mức giá được giữ nguyên 25 triệu nhưng sẽ trả 18 triệu trực tiếp, số còn lại trả dần về sau.
Nhưng David không biến mất hoàn toàn khỏi đội bóng. United chính thức giành ngôi vô địch sau chiến thắng 4-1 trước Charlton tại Old Trafford ngày 3 tháng Năm. Cậu ấy đã ghi bàn trong trận đấu này và một lần nữa trước Everton một tuần sau đó, giúp chúng tôi kết thúc mùa giải với thắng lợi 2-1. Một cú sút phạt thành bàn từ khoảng cách gần 20 mét là lời chia tay không tệ trong ngày mà hàng thủ United bị làm tình làm tội bởi cậu nhóc có tên Wayne Rooney. David đã góp công trong hành trình giành chức vô địch vinh quang này nên chẳng có lý do nào khiến cậu ấy phải ngồi ngoài ở chuyến làm khách đến Goodison Park.
Có lẽ khi đó, David chưa đủ trưởng thành để xử lý tất cả mọi chuyện trên đời. Hiện tại, cậu ấy đang quản lý mọi thứ tốt hơn. Cậu ấy chủ động hơn, chắc chắn hơn về vị trí của mình. Nhớ lại hồi ấy, tôi rất khó chịu với cuộc sống người nổi tiếng của David.
Ví dụ: đang trên đường tới sân tập lúc 3 giờ chiều để chuẩn bị cho chuyến làm khách đến Leicester City, tôi thấy khoảng 20 tay thợ săn ảnh chầu chực trước cửa Carrington.
"Có chuyện gì ở đây vậy," tôi hỏi, và nhận được câu trả lời: "Beckham chuẩn bị tiết lộ kiểu tóc mới vào ngày mai."
Rồi David cũng đến với chiếc mũ len trên đầu. Cậu ấy vẫn đội nó trong bữa tối hôm đó. "David, bỏ mũ ra, chúng ta đang ngồi trong nhà hàng," tôi gọi. Cậu ấy không nghe lời tôi. "Đừng làm trò ngốc nghếch nữa, cởi nó ra đi!" tôi vẫn kiên trì nhưng David vẫn từ chối.
Tôi nổi giận thực sự. Không có quy định nào phạt cầu thủ đội mũ cả. Nhiều cầu thủ khác cũng đội mũ bóng chày trên đường tới sân thi đấu nhưng không một ai tỏ ra ương ngạnh đến mức tiếp tục đội nó trong bữa ăn của toàn đội.
Ngày hôm sau, các cầu thủ ra sân khởi động trước trận đấu. Cái mũ len vẫn ở trên đầu David. Tôi đe dọa: "David, cậu sẽ không ra đó với chiếc mũ này. Tôi sẽ loại cậu ngay lập tức."
David như muốn phát điên. Rồi cậu ấy cũng cởi ra. Trọc lốc. Tôi chán nản: "Chỉ có thế này thôi sao? Một cái đầu trọc thậm chí chẳng ai muốn nhìn?" Hóa ra kế hoạch của David là sẽ chỉ bỏ mũ ra khi bắt đầu trận đấu. Tôi bắt đầu tuyệt vọng với cậu ấy. Cậu ấy đang bị truyền thông nuốt chửng.
David chơi cho một câu lạc bộ vĩ đại. Cậu ấy có một sự nghiệp đáng nể. Cậu ấy ghi 12 đến 15 bàn thắng mỗi mùa, luôn luyện tập chăm chỉ. Nhưng những phẩm chất đó đang dần mất đi. Và một khi đã mất chúng, David mất luôn cơ hội trở thành một cầu thủ đẳng cấp hàng đầu. Sau khi thay đổi, cậu ấy không bao giờ đạt đến tầm mà bạn có thể nói: đây đích thị là một cầu thủ xuất sắc hàng đầu.
Con đường làm người nổi tiếng của cậu ấy bắt đầu lúc 22 hay 23 tuổi. Đó là một quyết định gây thất vọng lớn lao cho tôi. Thực sự, không có thù hằn gì giữa chúng tôi cả, chỉ có thất vọng, dành cho tôi. Chán ngán. Tôi nhìn vào David và chỉ muốn nói: "Con trai, con đang làm gì vậy?"
Khi mới gia nhập United, David là cậu nhóc nhỏ bé với đôi mắt sáng ngời, yêu bóng đá phát điên. 16 tuổi, cậu ấy không bao giờ rời phòng thể hình hay ngừng luyện tập. Chỉ có thể nói, cậu ấy đang hiện thực hóa giấc mơ. Rồi đột nhiên, David từ bỏ tất cả vì một sự nghiệp mới, một phong cách sống mới.
Từ một góc nhìn khác, sẽ thật ngớ ngẩn khi tôi nói David đã chọn sai con đường. Cậu ấy vô cùng giàu có. Cậu ấy trở thành biểu tượng. Mọi người sao chép phong cách của cậu ấy. Nhưng tôi là con người của bóng đá và tôi không tưởng tượng được bạn từ bỏ bóng đá vì bất cứ điều gì. Dĩ nhiên bạn vẫn có những sở thích. Tôi thích đua ngựa. Michael Owen thích đua ngựa. Paul Scholes thích đua ngựa. Một hoặc hai cầu thủ khác thích các môn nghệ thuật. Trong văn phòng tôi đang treo một bức tranh rất đẹp mà Kieran Richardson vẽ. Điều duy nhất bạn không nên làm là từ bỏ bóng đá.
Một năm trước khi rời Old Trafford, David đã tham dự World Cup 2002 tổ chức tại Nhật Bản và Hàn Quốc, chỉ vài tuần sau khi gãy xương bàn chân trong một trận đấu Champions League mùa xuân năm 2002. Một sự trở lại ngoạn mục.
Mặc dù chấn thương này của David, về y học, hoàn toàn giống với chấn thương mà Wayne Rooney dính phải bốn năm sau đó nhưng vẫn có sự khác biệt ở đây. David là mẫu cầu thủ có thể lực sung mãn, hồi phục rất nhanh chóng. Wayne thì cần phải tập luyện nhiều hơn hẳn mới có thể trở lại phong độ. Bởi vậy, tôi đã tính toán David đủ khả năng dự World Cup và phát biểu rộng rãi trong khoảng thời gian đó.
Khi đội tuyển Anh đến Nhật Bản, David dường như vẫn còn sót lại chút tàn dư của chấn thương. Điều này rất khó nói ra, nhất là với những cầu thủ đang tuyệt vọng ngồi nhà xem World Cup. Và từ màn trình diễn của cậu ấy trong suốt giải đấu, ta có thể thấy David không hoàn toàn khỏe mạnh. Hình ảnh rõ nét nhất chứng minh việc nỗi lo sợ chấn thương vẫn đang dày vò tâm trí David là khi cậu ấy nhảy lên tránh pha truy cản ngay sát đường biên của một cầu thủ Brazil, dẫn đến việc đội bóng Nam Mỹ có bàn thắng gỡ hòa trong trận Tứ kết tại Shizuoka.
Tôi rất ngạc nhiên trước điều này, vì đơn giản David là một người có nền tảng thể lực tốt. Hoặc thể chất, hoặc tinh thần của cậu ấy đang gặp vấn đề. Mọi người đổ tội cho tôi, nói rằng tôi là người Scotland và không muốn đội tuyển Anh thành công. Nếu hôm đó Anh gặp Scotland thì chuẩn rồi, tôi sẽ không muốn Anh giành chiến thắng chút nào. Nhưng United có nhiều cầu thủ Anh hơn bất cứ quốc gia nào khác và tôi luôn mong muốn họ tỏa sáng.
Khi bạn có một cầu thủ quan trọng như David (và sau này là Rooney), sẽ có cả đống đội ngũ y tế muốn can thiệp. Đội ngũ y tế của đội tuyển Anh thường xuyên muốn vào sân tập của United. Tôi cảm thấy đó như một sự xúc phạm. Chẳng lẽ nguồn gốc Scotland của tôi là yếu tố, là lý do để không tin tưởng?
Trước World Cup 2006, khi Rooney phải hội quân muộn với toàn đội ở Đức, Tam Sư đã nhắn tin cho tôi gần như hàng ngày để hỏi tình hình của cậu ấy, như thể United không thể tự mình chăm sóc nổi cậu ấy. Sự hoảng loạn lên đến tột cùng. Họ bỗng dưng hóa đá. Tôi đã đúng 100%. Wayne Rooney chưa sẵn sàng, cậu ấy không nên tham dự giải đấu năm đó.
Rooney cũng không nên đến nơi hội quân ở Đức của đội tuyển Anh là Baden-Baden. Điều đó là không công bằng với cậu ấy, với những cầu thủ và còn lại và với người hâm mộ. Rooney là niềm hy vọng lớn của đội nhà và điều này cũng gây áp lực trong việc nhìn thẳng vào thực tế. Với David, tôi tự tin cậu ấy sẽ trở lại khỏe mạnh vì tôi đã chứng kiến những lần hồi phục của cậu ấy trước đây. Rõ ràng, thể lực của David là tốt nhất ở Old Trafford. Mỗi khi tập luyện, cậu ấy luôn hoàn thành trước tất cả mọi người. Tôi đã nói với đội tuyển Anh rằng David sẽ kịp bình phục.
Nhưng họ vẫn ám ảnh bởi quá trình hồi phục của David. Một cái buồng oxy được gửi đến Carrington. Roy Keane từng có những kết quả khả quan khi dùng thiết bị này điều trị chấn thương gân kheo. Nhưng các vấn đề về xương lại khác. Cách điều trị duy nhất là nghỉ ngơi. Chấn thương kiểu này sẽ mất từ sáu đến bảy tuần để bình phục.
Tại World Cup 2002, Anh không gây được ấn tượng nào đáng kể. Họ thua thiệt hoàn toàn trước 10 cầu thủ Brazil. Trong trận đấu vòng bảng đầu tiên, Anh chơi bóng dài trước Thụy Điển, đội bóng đã thuộc nằm lòng lối chơi này ở Anh.
Một phần lỗi đến từ các đội tuyển trẻ của Anh khi vẫn áp dụng chiến thuật lỗi thời này. Quá nhiều đội chơi bóng dài. Như một dịp nào đó, tôi muốn quan sát màn trình diễn của Tom Cleverley ở U-21 Anh trong trận đấu với Hy Lạp. Và "người do thám" của tôi đã thông báo rằng Anh chơi một tiền đạo và hai tiền vệ biên, Cleverley là một trong hai cầu thủ đó. Cậu ấy gần như không thể chạm bóng. Chris Smalling thì cứ cố gắng đưa bóng về phía trước càng nhiều càng tốt. Người Anh không đủ khả năng kỹ thuật và huấn luyện, bởi vậy họ đang vứt đi cả lứa cầu thủ 9 đến 16 tuổi.
Và người Anh đã làm gì để bù đắp? Các cầu thủ chiến đấu hết mình với nền tảng thể lực. Tinh thần của họ cũng rất tuyệt vời. Nhưng Anh không thể sản xuất ra một cầu thủ xuất chúng. Họ sẽ không bao giờ vô địch World Cup với hệ thống đó, tinh thần đó. Brazil đã và đang đào tạo nên những cầu thủ trẻ có thể nhận bóng ở mọi vị trí, mọi góc độ và di chuyển rất cơ động. Tâm trí họ chỉ có bóng đá vì đã được làm quen với nó từ khi 5, 6 tuổi.
Một điều khác tôi muốn nói là David rất quan tâm đến hệ thống truyền thông của riêng mình. Khi bị loại khỏi đội tuyển Olympic của Vương quốc Anh hè 2012, chính cậu ấy là người thông báo tin tức này chứ không phải FA. Dù lời lẽ hết sức nhã nhặn nhưng tôi hiểu lúc ấy, David buồn như trấu cắn!
Tôi nhớ Mel Machin đã từng nói với tôi: "Giggs và Beckham, họ là những cầu thủ đẳng cấp thế giới. Ông còn sắp xếp họ thi đấu lên công về thủ? Tại sao ông có thể làm được điều đó?" Tôi chỉ có thể trả lời rằng, họ không chỉ có tài năng thiên phú mà thể lực cũng giúp họ di chuyển khắp mặt sân. United sở hữu những điều thật đặc biệt nơi hai chàng trai này.
Mọi thứ thay đổi với David vì cậu ấy muốn thay đổi. Đôi mắt cậu ấy không còn thiết tha với trái bóng. Thật đáng buồn, David có thể ở lại Manchester United đến ngày tôi ra đi. Cậu ấy có thể trở thành một trong những huyền thoại vĩ đại nhất ở Old Trafford. Thứ duy nhất biến David thành huyền thoại ở LA Galaxy chỉ là vị thế biểu tượng của cậu ấy. Một vài thời điểm trong cuộc đời, có lẽ David phải thầm nhủ: mình đã mắc sai lầm.
Nhưng dẫu sao, hãy để tôi tri ân cậu ấy. Sức mạnh của sự kiên trì nơi David thật đáng kinh ngạc. Nó được thể hiện khi cậu ấy gia nhập Paris St' Germain tháng Một năm 2013. Ở United, David luôn là cầu thủ có thể lực sung mãn nhất, điều này giúp cậu ấy tiếp tục chơi bóng ở tuổi 37.
MLS dĩ nhiên không phải là Mickey Mouse League (Giải đấu Chuột Mickey - người dịch). Đây thực ra là một giải đấu đầy tính thể lực. Tôi đã xem Beckham thi đấu trong trận Chung kết MLS cúp và nhận ra cậu ấy chơi tốt như thế nào. Cậu ấy cũng hoàn toàn có thể tự hào với quãng thời gian được cho mượn tại Milan. Tại PSG, David chơi 60 phút trong một trận tứ kết Cúp châu Âu. Không hẳn được ra sân nhiều, nhưng cậu ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình với vài đường chuyền đẹp mắt và tinh thần tuyệt vời.
Tôi tự hỏi bản thân: "Tại sao David có thể làm như vậy?"
Câu trả lời đầu tiên là nền tảng thể lực. David còn có một niềm khát khao cháy bỏng có thể làm mọi người ngạc nhiên. Những cú tạt bóng chuẩn xác là phẩm chất cậu ấy không bao giờ đánh mất. Chúng đã ăn sâu vào cơ thể của cậu ấy. 38 tuổi, sau 5 năm tại Mỹ mà vẫn có thể ra sân ở đấu trường Champions League quả thật là kỳ tích. Chúng ta đều phải ca ngợi David vì điều đó.
Một hai người đã từng hỏi tôi liệu có nên đưa David về Old Trafford sau khi cậu ấy rời LA Galaxy. 37 tuổi, làm như vậy chẳng mang lại ý nghĩa gì cả. PSG có tính toán đến yếu tố hình ảnh khi ký hợp đồng sáu tháng với David nhưng cậu ấy không quá quan tâm. Giggs, Scholes và tôi từng trò chuyện về Beckham. Tôi cho rằng, cậu ấy có khả năng đặc biệt là chẳng thèm lo lắng với những trận đấu tệ hại. Nếu tôi có chỉ trích David, cậu ấy sẽ giận dữ đi ra và trong đầu thầm nghĩ: "Huấn luyện viên chập cheng rồi, hôm nay mình đá tốt thế mà!"
Tại LA, có lẽ David tưởng tượng Hollywood sẽ là điểm đến tiếp theo của cuộc đời. Tôi nghĩ, cậu ấy hoàn toàn có mục đích và có thể là cả một kế hoạch khi chọn sang Los Angeles. Bỏ điều đó sang một bên, bạn phải ngưỡng mộ sự dẻo dai của David. Cậu ấy làm tôi ngạc nhiên, làm tất cả mọi người tại Manchester United ngạc nhiên. Dù lựa chọn cái gì để theo đuổi, cậu ấy sẽ kiên trì tới cùng.
Hồi Ký Ferguson : Leading Hồi Ký Ferguson : Leading - Alex Ferguson Hồi Ký Ferguson : Leading