Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: dm.xangtang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 102 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 526 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:20:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67
HAP 67:Cặp đôi hoàn cảnh.
Tôi ngồi dưới lớp, rung đùi ngồi chờ trống đánh vào học tiết đầu tiên. Môn Hóa học, cũng là môn tôi trội hơn hẳn so với phần còn lại, nếu không kể đến sự có kia. Một phần là sẽ có giáo viên bộ môn mới, nên tính gây thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bật dậy đứng chào cô đầu tiên trong lớp, kéo theo lũ bạn ngơ ngác bị kéo theo như kiểu quán tính, giáo viên mới nhìn tôi trong trang phục đúng chất học sinh nhất:
-Em là lớp trưởng à!
Cả lớp tôi bật ngửa ra mà cười, để mặc cô giáo viên mới cau mày khó chịu đứng trên bục giảng:
-Đáng cười lắm sao?
Cả lớp tôi im bặt, Nguyệt ngồi cạnh tôi thì vẫn cúi gằm xuống cuốn sách mở trang đầu tiên, vai rung rung. Chắc hẳn ngồi cạnh tôi nhịn cười lâu lắm rồi, giờ mới có dịp bộc phát.
-Tôi muốn kiểm tra kiến thức cũ, kiểm tra một tiết.
Hình như cô giáo mới này cũng không phải dịu dàng gì cho lắm, những tiếng nói nhát gừng như mệnh lệnh quân đội ban xuống. Năm tám quân nhân giật vở rào rào ra làm tờ giấy kiểm tra trong sự lo sợ và dè dặt.
Rõ ràng, âm mưu kiểm tra đã được giáo viên mới manh nha từ trước, chỉ cần vừa dứt lời, mật xấp giấy a4 in bài kiểm tra được đặt lên bàn. Chỉ cần mất thêm 5 phút nữa là đã đến tay từng người. Thời gian đếm ngược cho hết tiết bắt đầu.
Cắm cúi tôi đọc một lần hết cái đề, phải nói là hơi khó nhằn so với một đề thi bình thường, đặt bút và viết lấy viết để. Lâu lâu ngó lên nhìn lớp tôi ôm đầu vò tóc, cắn bút là lòng hơi khoan khoái. Phải nói là cái bàn cuối này có vị trí thiên thời cho việc ngắm toàn bộ lớp. Dung thì vẫn cắm cúi viết, thỉnh thoảng lại lôi nháp ra viết nhanh vào đó, chắc đến chỗ khó nhằn dễ tính sai.
Ngoại trừ cái bàn tôi ra thì kể cả nhân vật mới đầy tự tin như thằng Vũ đều cau mày, nhăn trắn. Tôi khẳng định toàn bộ đều đang gặp khó với cái đề này, trừ Nguyệt. Đơn giản, cô dâu hồi nhỏ của tôi vẫn cắm cúi viết đều tay, thỉnh thoảng chỉ dừng lại vén mấy lọn tóc tinh nghịch rớt xuống, che tầm mắt. Một bên tóc xõa xuống, bên kia vén ngang tai, và cũng chỉ có tôi mới có góc độ để nhìn được khuôn mặt đẹp đẽ ấy.
Hí hoáy viết hết tốc lực, ráng đôi co thêm vài ba chữ trước khi tiếng chỉ huy vang lên từ bàn giáo viên:
-Dừng bút! Hết giờ!
Tôi đưa bài cho Nguyệt chuyển qua cho thằng Linh lớp trưởng, nghe rõ tiếng thở dài tập thể của đám bạn trong lớp. Thằng Vũ cũng lắc đầu khi được mấy bạn nữ lớp tôi quay xuống hỏi han.
Ngồi cạnh Nguyệt, tôi mở lời:
-Làm được dữ quá nhỉ?
-Bình thường thôi mà, tại vì mấy bài này Nguyệt làm nhiều rồi.
-Nhiều lắm sao?
-Thì trong đó học cả ngày, tối còn đi học thêm nên đụng dạng này nhiều lắm, chứ chẳng có chỗ nào chơi ở nhà như bạn….à quên như T.
Hai đứa tôi thản nhiên trò chuyện, trong khi cô giáo tận dụng tiết thứ hai để chấm bài. Một số đứa vẫn chưa chịu khuất phục cầm tờ đề quyết giải cho ra, còn đám anh em chiến hữu của tôi thì đứa ôm đầu mặt rầu rĩ, đứa gục cả mặt xuống bàn, lắc đầu chờ điểm về.
Sau vụ vô cớ hôm qua, tôi muốn làm lành với Nguyệt chứ không muốn mình khoác vai trẻ con trong mắt cô bạn thân thiện này, hơn nữa Nguyệt cũng đang tập dần cách sửa đổi xưng hô, coi như trong lòng cô nàng, tôi vẫn còn một sức nặng nhất định, cho dù ngoài mặt cô dâu vẫn có vẻ hờn dỗi của một nữ sinh.
-T và Nguyệt, đứng dậy!
Tôi với nàng lật đật đứng dậy, mặt mũi cúi gằm, lại sắp bị đuổi ra khỏi lớp vì cái tội mất ồn ào trong lớp đây. Ánh mắt tôi nhìn len lén lên trên, không trực chỉ bàn giáo viên mà là bàn của Dung, điều chỉnh ánh mắt cho đến khi nhận diện được mái tóc ngang vai của nàng.
Dung đang nhìn tôi, nên khi hai ánh mắt chạm nhau, nàng tỏ vẻ bối rối rồi hờn dỗi quay mặt lên trên, để lại tôi cảm giác vừa có tội, vừa băn khoăn.
Cả lớp tôi quay mặt về nhìn hai đứa bàn giữa lớp, một cặp nam, sinh. Xì xào bàn tán, và dựa vào khẩu hình tôi có thể mường tượng đoán ra đó là:
-Nó tán học sinh mới kìa?
-Sao bảo nó với Dung mà..!
Hội anh em chiến hữu thì ngoài thằng Nhân cũng chẳng ai rõ mối quan hệ cô dâu-chú rể của hai đứa, một số thằng cũng vừa bắt đầu thể hiện ánh mắt coi thường tôi, điều mà nửa năm qua chưa từng hiện hữu.
Tôi và Nguyệt quay qua nhìn nhau, vẻ mặt hơi chút bối rối, cả hai cùng hiểu ngầm đối phương đang xin lỗi mình.
-Im lặng!
Cả lớp tôi im thin thít, tắt luôn những tiếng xì xào, thỉnh thoảng những ánh mắt nhìn xuống, xăm soi tôi như kiểu thằng ba hoa, còn nhìn Nguyệt như kiểu là người cướp giật.
-Hai em đạt điểm cao nhất trong bài thi này!
-T, 8,5 còn Nguyệt, 8.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hú hồn với cái trò tử thần gọi tên của giáo viên mới. Bên cạnh, nét căng thẳng cũng biến mất hoàn toàn trên khuôn mặt Nguyệt. Còn bọn bạn tôi từ tò mò, săm soi chuyển qua thán phục và bàn tán:
-Xinh gái mà học ghê quá!
-Điểm cao vút, mà bài thì khó..
Tôi gãi gãi đầu, giữ nụ cười ngạo nghễ có phần trâng tráo cho nó khỏi hiện hữu trên môi, nhìn vào Dung, hi vọng nàng có thể quay lại, cười chúc mừng tôi, và coi như xí xóa hiểu lầm ban nãy. Nhưng thực tế thì chỉ có hai cặp mắt cận đang chĩa vào bàn cuối. Một của thằng Vũ nhìn tôi, và một của Quỳnh đang lườm lườm nhìn Nguyệt. Ánh mắt của Quỳnh nhìn chằm chằm như muốn nuốt luôn khuôn mặt của cô vợ bé bỏng, mất cảnh giác với xung quanh đến nỗi tôi có thể thản nhiên chứng kiến.
-Ngoài hai bạn này ra, lớp ta chỉ đạt 5 và 6!
Nhận xét đơn giản xong, cô đưa tập kiểm tra ra đầu bàn, chờ thằng lớp trưởng mặt méo xệch lên nhận và phát lại cho lớp.
Hai đứa tôi nhìn nhau, cặp đôi bàn giữa vừa gây một tiếng vang lớn, đúng là bạn chí cốt từ nhỏ.
-Hai vợ chồng mày ghê quá!
Thằng Nhân đen nhận con 6, mặt tươi roi rói quay xuống khen ngợi một câu, nó đâu biết rằng vừa vô tình tiếp tay giết chết thằng bạn thân.
-Gì vợ chồng?
-Vợ chồng từ bé mà, sao tụi mày biết được.
Tôi ngồi bệt xuống ghế dù cho chưa được phép của giáo viên, mồ hôi lấm tấm trên trán, Nguyệt đứng im, mặt đỏ rực chẳng dám nhìn ai, vẻ tự nhiên thường ngày hoàn toàn biến mất.
Lần này thì tôi không dám nhìn về phía Nàng nữa, cũng chẳng dám to miệng nạt nộ lũ bạn đang quay lại trêu chọc. Bạn thân mình, anh
em cùng hội phát ngôn, lại gần nhà nữa, thì chuyện từ miệng nó tuôn ra cũng đáng tin hơn một nữa rồi. Huống gì với tính cách ruột để ngoài da của thằng Nhân nữa.
Những phút cuối của tiết Hóa, chỉ còn không khí ái ngại giữa tôi và Nguyệt, không ồn ào, không nói chuyện riêng, thỉnh thoảng nhìn nhau gật đầu, bởi vì hàng loạt điệp viên sẵn sàng vây xung quanh, bật công tắc loa miệng chờ loan tin khi có diễn biến mới. Cặp đôi vừa nổi trở thành cặp đôi hoàn cảnh.
-Cộp!..
Cục tẩy của Nguyệt chạm sàn rồi lăn tròn xuống giữa hai đứa, không hẹn mà cùng cúi xuống, tay tôi và tay Nguyệt cùng với cái của nợ vừa rồi. Bất giác chạm tay nhau.
-Ồ, nắm tay….
Nguyệt tế nhị rút tay lên, và vuốt tóc vẻ bối rối. Tôi đặt cục tẩy lên bàn và quay thằng lên, không một lời nói và một lời cảm ơn nào diễn ra.
-Ngại kìa…!
-E thẹn đấy…!
Tiếng ngại kìa, e thẹn kìa vẫn vang lên đều đều khi tôi im lặng ngồi ngậm cái ống hút lúc xuống căn-tin. Bọn bạn thánh vật này cứ luôn
miệng rêu rao, suy đoán mà đâu biết tôi bắt đầu khổ não vì Dung có vẻ giận thực sự. Chưa bao giờ tôi thấy mặt nàng lạnh hơn lúc đó nữa.
Cuối cùng nạn nhân e thẹn cũng được tha, chúng bạn bắt đầu trò chuyện sang đối tượng khác
-Nhân đen, Nguyệt với thằng T là thế nào?
-Thanh mai trúc mã từ bé!
-Ghê, ghê, gì nữa.
-Cô dâu, chú rể, thanh đồng ngọc nữ xóm tao.
Tôi mặc kệ tụi chết tiệt đang khai thác thông tin từ cái mỏ đen, vu vơ nhìn ra sân bóng rổ, kiếm tìm một lý do tảng lờ.
-T ơi!
Xoay đầu lại đã thấy Ngữ Yên yên vị cách tôi một bàn với cô bạn Nga dạo nọ, cô bạn có vẻ hợp với tính cách thằng Nhân đấy, nói năng chẳng kiêng nể ai cả.
-Nhân, theo tao.!
Thằng Nhân lật đật đứng dậy theo cái lời nói có sức nặng của tôi, đi theo tôi đến bàn hai cô bạn. Mở lời chào theo lẽ thông thường, tôi nói với Ngữ Yên:
-Yên, ra đây T nói riêng cái này một xíu!
Tôi dẫn Yên quay lại đám bạn tôi ngồi, bỏ mặc Nga và Nhân đen bối rối nhìn nhau.
“Chết mày chưa, ăn cả vốn lẫn lãi, sư tử nhai đầu mày”
Vừa ngồi xuống cười hớn hở, nhẹ lòng vì trả thù được thằng bạn, tôi với Ngữ Yên và đám chiến hữu còn lại trò chuyện rôm rả, mặc cho hai đứa kia vẫn bối rối ấp úng nói chuyện. Lâu lâu quay qua la hét, động viên tinh thần thằng anh em.
Ngữ Yên phải nói là lâu rồi tôi chưa gặp, vẻ đẹp thì vẫn như xưa, mái tóc xõa được cài nhẹ càng tôn lên nét hiền dịu trên khuôn mặt nàng. Sức cuốn hút ấy khiến đám bạn tôi cũng chết mê chết mệt, liên tục bắt chuyện khi thấy Ngữ Yên khá thoải mái.
-T, đứng dậy Vũ nhờ!
Khỏi cần quay lại tôi cũng biết ai đang đứng đằng sau tôi, giọng gắt gỏng vì liên tục bị phá đám, và đáng lẽ nó sẽ xưng mày-tao thì nay đổi sang bằng tên cho trang trọng, hiển nhiên do sự có mặt của Ngữ Yên.
-Gì, có gì nhờ không?
-Ờ….thì…..nói riêng được không…
-Giữa hai đứa chỉ có chuyện chung, không có riêng, nói gì nói đại đi.
Ngữ Yên khẽ đặt tay lên tay tôi, ra vẻ không vừa lòng, khẽ nhích lại gần tôi, đồng thời kéo tôi theo, chừa khoảng trống cho Vũ ngồi xuống.
-Uống nước đi Vũ!
-Có gì sao?
Đám an hem tôi thì chưa thằng nào nó đắc tội cả nên phân tư rõ ràng, coi nó như người bạn bình thường, hỏi han nhiệt tình, mặc cho tôi mặt mũi bí xị, nhìn xuống cái khoảng nền xi-măng tâm điểm, không có vẻ gì quan tâm tới đứa sắp mở lời.
-Ờ, Vũ tính……
-……..?
-Nhờ T…….
-Có gì sao?-Tôi cau mày quay lại….
Thằng Vũ khẽ lướt qua mặt Ngữ Yên, có gắng nói nhỏ nhất hết sức có thể, dường như chủ đích của nó là chỉ để mình tôi nghe thấy:
-Dạy Vũ thêm Hóa nhé.
-Xoảng!
Tôi hoảng hồn, thất thần vùng đứng dậy, kéo theo cái ghế nhỏ,hất tung chai nước ngọt còn ở đâu đó. Vẻ mặt nó với tôi đều như nhau:
“Tá hỏa với đối phương”.
Học Sinh Chuyển Lớp Học Sinh Chuyển Lớp - dm.xangtang