Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Linh Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 618 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:58:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 TuyếT Rơi Trong ThàNh!
ến Thiên Sở ôm nàng vào lòng giọng ôn nhu:
-Tối nay ta sẽ mở yên tiệc mời mọi người đến, ta muốn cả thiên hạ này đều biết Tiếu Ân Ly nàng là hoàng hậu của ta!
-Được._nàng vui vẻ cười với y, lúc này trong lòng nàng ngoại trừ niềm hạnh phúc kia ra chẳng còn gì nữa cả.
*
* *
Tối yến tiệc linh đình, các quan văn quan võ đều được mời đến dự tiệc, tất cả ngọc ngà châu báu đều được đem ra trưng bày, các cống phẩm, kỳ trân dị bảo đều được lấy ra. Y muốn mọi người biết là y yêu thương hoàng hậu tương lai này bao nhiêu, trân trọng này bao nhiêu. Cái vũ đài lộng lẫy đầy các mĩ nhân đến ca múa, duy một tiểu cô nương ngồi uống rượu gần Hữu thừa tướng lại có lực lôi cuốn mạnh mẽ nhất. Cô ta là Lâm Phi Nhạn, con gái của hữu thừa tướng, dung mạo xinh đẹp có thể nói đứng nhất Xích Diệm quốc, dưới thông thiên văn trên tường địa lý, cái gì cũng biết, được mệnh danh là Đệ nhất mỹ nhân. Cô ta tuy là mơ ước của hàng ngàn nam nhân, nhưng đáng tiếc trong lòng y lại vương ván bóng hình ai đó cưỡi ngựa uy phong trên xa trường, ai đó anh tuân phiêu lãng, chưa từng động phàm tâm. Lâm Phi Nhạn nâng cằm uống một ngụm rượu, ánh mắt hơi hướng vè Yến Thiên Sở, hơi hơi lay động, con ngươi đen láy thoáng chút thẹn thùng:
-Hoàng thượng, hôm nay mở yên tiệc hào hoa như vậy là muốn thiết đãi vị cao nhân nào vậy?
Cô ta trước mặt y lúc nào cũng cố làm vẻ thật thông minh, thật tài trí, nhưng vẫn giữ lại sự dịu dàng dáng có ở một nữ tử. Y đối với Lâm Phi Nhạn cốt chỉ xem là tiểu muội của mình liền vui vẻ nói:
-Là ta muốn phong hậu!
Lập tức sác mặt cô ta hồng hào nhìn y, trong lòng không khỏi mơ tưởng đến ngôi vị đó sẽ là của mình. Tiếng nhạc réo rắc bỗng dừng lại, các vũ công cũng dần lui ra. Chỉ một nữ nhân y phục màu hồng cánh sen, tà áo sẻ dài thoáng phấp phới bay trong gió đầy phiêu dật, mái tóc đen tuyền xõa dài chỉ đính lại bằng trâm hồ điệp màu vàng tinh tế, tay áo phất phơ lụa mong bắt đầu xoay xoay. Tiếng nhạc êm dịu khẽ vang lên, cứ luân chuyển theo nàng. Êm ả đôi khi lại nhanh lên. Nàng là hồ điệp, là cánh hoa ngát hương trong gió một mình tỏa sác trên vũ đài kia, đôi mắt tựa áng mây trời xa xăm nhìn về phía chàng khẽ cong môi cười. Cơ thể nàng mềm mại tựa gió xuân xoay một cái làm đóa mẫu đơn trên bàn cũng nở theo, phất nhẹ tay áo làm gió cùng hòa vào tiếng nhạc, một nụ cười cũng làm ây đen che khuất trăng rằm phải tản đi...Mọi người dường như bị mê mẩn bởi điệu Đôn hoàng này, ngất ngây mà quên uống rượu. Nàng kết thúc bằng một điệu xoay người, mảnh lụa trong tay dài đến nỗi bị chàng ngồi từ trên à nắm trúng đôi mắt đầy sủng nịch:
-Đẹp!!! Rất đẹp!!!
Phía trên nàng, y cho người lấy mái ngói đi, cốt là muốn để ánh trăng trức tiếp soi thẳng xuống nơi đây, bây giờ nhìn nàng như thế này quả thật là đẹp động kinh tâm. Lâm Phi Nhạn nhìn thấy ánh mắt hai người nhìn nhau quả là có chỗ quá thâm tình đang rất phẫn uất định đứng dậy mắng nàng thì Yến Thiên Sở vui vẻ đi xuống chỗ Tiếu Ân Ly:
-Hôm nay, trẫm muốn cho các khanh biết, đây sẽ là Hoàng hậu của Xích Diệm quốc chúng ta_Tiếu Ân Ly!!!
Nàng thẹn thùng dựa vào lòng y làm mọi người đều sửng sốt. Đây là đã ngàn năm y mới nhắc đến chuyện lập hậu. Bỗng cơn gió nơi đâu thổi đến làm bay tà ao của nàng lộ ra Thanh Loan nhẫn, Tiếu Ân Ly vội vàng lấy áo che lại nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt đã nhìn nàng chằm chằm cả buổi tối nay kia. Lâm Phi Nhạn ngão nghễ nói:
-Không được thưa hoàng thượng.
Y chau mày khó chịu, hàng mày kiếm sắt đương nhìn cô ta:
-Tại sao?
Còn chưa kịp mở miệng lập tức ben ngoài lại có tuyết rơi, đây tuy đã vào thu nhưng vẫn không thể tuyết rơi sớm như vậy được, nó rơi từ trần nhà xuống mọi người còn đang bàn tán thì một giọng nói đầy cương quyết vang lên:
-Tuyết rơi trong triều **̀*, hồng nhan họa thủy!!
Bá quan văn võ lập tức ồn ào lên ngay, uy cũng là có tiếng khong chấp thuận lên tiếng. Tự cổ chí kim cứ nghe câu hồng nhan họa thủy ai cũng kiêng nể máy phần. Ân Ly sắc mắt trắng bệch nhìn cô ta:
-Cô nương, xin đừng tùy tiện vu khống!
-Ta không vu khống, quả thật tuyết đã rơi trong triều!
-Hoàng thượng, con gái của thần nói đúng, xin hoàng thượng suy sét!
-Xin hoàng thượng suy xét!!!
Hữu thừa tướng đương nhiên biết tâm ý của con gái mình, đương phải lên tiếng can ngăn, các văn võ còn lại cũng chỉ là lũ hùa theo chứ không biết có riêng một ý kiến. Y hắc tuyến đen tuyền, có vẻ rất giận dữ nhìn Lâm Phi Nhạn:
-Lâm Phi Nhạn, đừng tùy tiện nói vu oan người tốt, có thể là thời tiết thay đổi đột ngột!!!
Cô ta tức đến mắt trợn to không biết nói gì hơn, lần đầu tiên Yến Thiên Sở to tiếng với cô ta như vậy, còn đang tìm cách thì bên goài lính canh chạy xộc vào:
-Khởi bẩm hoàng thượng, quân lính của Chu Ngưng quốc đã tiến đến biên cương của nước ta!!!
Lúc này mọi thứ thật sự đã đảo loạn, Lâm Phi Nhạn có dịp vênh ṃặt tự đắt:
-Thần thiếp thật không điêu ngoa chứ hoàng thượng? Cô nương này lai lịch không rõ lại chưa từng nhập cung, không qua Đáp Ứng, Quý Nhân, Mỹ Nhân, Phi, Quý Phi sao có thể đột nhiên lên làm Hoàng Hậu và điều quan trọng nhất thần thiếp nghĩ có lẽ Cơ Viên Phàm đến đây là vì ả!!!
Tiếu Ân Ly khôi phục thần sắc quan sát tiểu cô nương trước mắt, nàng chắc cũng đã tầm 20, khuôn mặt hơi tròn, da trắng mịn, mắt cong cong, đôi môi anh đào. Có lẽ cũng là một mỹ nhân vì mỗi ngày cứ nhìn dung nhan của Tiếu Ân Ly trước đây, bây giờ trong mắt nàng không mấy ai là mỹ nữ được nữa. Giọng điệu cũng khôi phục lại, bước đến trước mặt cô nương ta đầy tự tin:
-Cô nói cho dài dòng, nguyên lai là muốn đuổi ta rời xa Thiên Sở?
-Ta..ta...!!!! Cô đừng đánh lạc hướng, cô là hoàng hậu của Chu Ngưng quốc, đúng không!
-Không sai, nhưng ta đã không nhận chiếu chỉ sắc phong. Suy cho cùng cũng không hẳn là hoàng hậu của Chu Ngưng quốc.
Cô ta không ngờ nàng sẽ thẳng thắng trả lời mình như vậy nên cũng hơi bất ngờ. Lúc này Yến Thiên Sở mới lên tiếng khuyên can:
-Được rồi, dù gì cũng không phải chuyện lớn, nàng về phòng trước đợi ta!
Y dùng chất giọng mềm nhẹ nhất nói chuyện với nàng sau đó lại xoay qua nhìn Lâm Phi Nhạn:
-Hôm nay nàng phá đủ chưa Phi Nhạn! Yến Tiệc của ta bị nàng làm hỏng hết rồi! Cơ Viên Phàm kéo quân đến đây đâu phải chuyện lạ hiếm thấy! cần gì làm náo loạn hết lên như vậy. Ta vẫn sẽ phong Tiếu Ân Ly làm Hoàng hậu!!!
(***Tuyết rơi trong triều: chỉ người con gái đẹp gần giống như câu Chim sa cá lặng, Lê Hoa đái vũ.... chỉ là nó ít khi được dùng trong các tác phẩm ngôn tình mà thôi)
Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao - Tử Linh Lan