It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tử Linh Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 618 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:58:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 Sinh ThàN CủA NàNg
ới sáng tinh mơ là nhìn thấy gương mặt của y phóng đại cực điểm. Y đang ôm nàng dể vào lòng ngực rắn rỏi đó thật là làm tốn bao nhiêu là sức mà vẫn không vùng ra khỏi.
-Thiên Sở, mau dậy, thả ta ra!
Y lười nhác không thèm mở mắt:
-Đừng ồn, ngủ thêm chút nữa.
-Chàng không thượng triều à?
-Không!
-Không cần xem tấu chương à?
-Không
-Không cần bàn đại sự với bá quan à?
-Không
Nàng muốn bóp cổ hắn chết đi, tên này thật giỏi làm sôi máu người ta mà:
-Vậy bây giờ chàng muốn làm gì?
-Thật tâm thật dạ ngủ!
Tiếu Ân Ly nhịn hết nổi giật phắt tấm chăn lên để mặc hắn quay lông lốc dưới đất, y cuối cùng cũng tỉnh ngủ:
-Ân nhi, nàng thật vô tình.
-Chàng có phải tiểu oa nhi không, suốt ngày toán làm mất trò trẻ con!
Uy, nàng sao mà biết hắn sau lưng nàng "trẻ con" thế nào. Hắn cũng không bận tranh cãi đứng lên nhìn nàng:
-Đột nhiên ta lại nhớ đến, lần đầu nàng đến đây không phải là sinh thần của ta sao? Vậy sinh thần của nàng là khi nào?
Ân Ly cũng hơi sững người, nếu là ngày sinh của nàng chẳng phải là 3 ngày nữa sao còn ngày sinh của " nàng" thì thật không biết:
-Là ngày mốt!
Hắn cười ôn nhu nhìn nàng, sau đó thay xiêm y đi ra khỏi phòng đúng lúc bị hai cung nữ nhìn thấy. Báo lá cải tên "hoàng cung " được dịp ra số mới. Lần đây xem ra bán rất chạy a~, đập vào với tựa đề đầy hấp dẫn " Hoàng thượng qua đêm cùng với Tiếu cô nương nhưng vẫn chưa phong phi". Nàng bỏ ngoài tai mấy lời đó chỉ như bình thường đi ra đi vào hoàng cung, đi đến khi trời tối thì ngủ, đói lại ăn. Thật là y như đang vỗ béo heo vậy. Nhưng thật quái lạ đã tận 2 hôm rồi nàng không gặp Yến Thiên Sở,tên đó một ngày ít nhất sẽ mò đến tìm nàng 5 lần vậy mà hai hôm nay biệt tích chết đâu không rõ. Hôm nay là ngày thứ ba nàng thật thấy hơi lo lắng ủ rũ ngồi trong phòng đang mãi suy nghĩ thì tên đáng ghét đó bất thình lình mò đến:
-Này!!
-A!!!_nàng hơi giật mình hốt hoảng kêu lên một tiếng_Hừ, chàng còn dám đến đây, không sợ ta đánh chết chàng à? Nói mấy hôm nay đi đâu?
-Nga~, nàng nhớ ta?
không...không có! Sao ta lại nhớ chàng, ta chỉ hỏi để lần sau biết đường trốn đi chơi thôi.
Hắn làm mắt biễu môi:
-Nàng muốn đi chơi một mình?Ta có hảo ysmuoons mời nàng cùng xuất cung còn nàng chỉ biết lo ình.
Sau đó y làm bộ mặt bị ai đó "bơ" lủi thủi đi ra. Nàng thật hết cacgs vói y không gặp mới có 2 ngày mà càng lúc càng trẻ con:
-Được rồi được rồi, ta đi với chàng.
Tiếu Ân Ly không nhịn được liền chạy theo y, bên ngoài đã được chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa khá đơn giản. Y nhìn nàng cười tiêu soái tiêu tan ngay bộ dạng lúc nãy:
-Đi với ta.
Nàng nắm lấy tay y dìu lên xe, cả hai cùng ngồi trong cỗ xe ấy thật có chút hồi hộp, nàng khẽ vén tấm mành trên cửa sổ lên:
-Chúng ta đí đâu vậy?
Y cười đầy bí ẩn, thập phần là ám muội:
-Lát nữa nàng sẽ biết.
Đi đến đâu thật không rõ chứ bây giờ là từ lúc ban trưa mà đã sụp tối, cuối cùng chiếc xe dừng ngoài bìa rừng hắn cũng đưa nàng xuống. Tiếu Ân Ly đảo mắt nhìn xung quanh:
-Đây là đâu?
-Các ngươi lui hết đi!_y xoay người ra lệnh cho hạ nhân sau đó nắm tay nàng_Đi theo ta.
Nàng bán tính bán nghi đi vào trong cùng hắn, oa, thật là đẹp. trên những cành cây được treo lòng đèn mà bên trong nó không phải nến sáp mà là đom đóm, lồng đèn treo trên những cành hoa anh đào thành 2 bên đường, dẫn ra một lối đi, cứ đi như vậy cho đến cây anh đào lớn tuổi nhất thân nó có thể để 10 người ôm vẫn không hết, bên trong treo đầy những chiếc đèn lồng như thế này. Bât ngờ hất không phải ở đèn lồng đom đóm mà là những cánh hoa anh đào được xếp dưới mặt cỏ xanh rỡn một chữ " ái " to cỡ người ấy chứ. Sau đó y không biết lấy đâu ra mọt cành hoa thủy tiên màu vàng nhạt:
-Chúc mừng sinh thần, Ân nhi.
Nàng thật cảm động đến phát khóc, lấy tay dụi đi những giọt nước mắt kia nhìn y:
-Hai hôm nay chàng lf làm những thứ này?
-Ừm, bắt đom đóm rất khó nàng biết không? Ta phải đi lùng sục tất cả mọi nơi đó, chưa kể cái chữ " ái" này rất nhanh bị gió thổi bay, ta là đã chặn gió từ xa nêu không sẽ không kịp để muội nhìn, còn nữa....
Yến Thiên Sở còn chưa kịp nói tiếp thì nàng đã ôm hắn vào lòng khóc òa lên, lần đàu tiên có người vì nàng mà làm những chuyện như vậy.
-Ân nhi, nàng sao vậy, ta làm sai à?
-Không có chỉ là ta cảm động quá thôi.
Nàng lấy tay chùi đi những giọ nước mắt đó nhìn y:
-Thiên Sở, ta...
Bỗng nhiên trên đầu nàng bị một tá thứ gì đó đổ lên, là hạc giấy! Y cười cười mãn nguyện:
-Lần đầu tiên nàng đến đây, đã xếp tặng ta một con hạc giấy, nàng ói xếp được một nghìn con sẽ được một điều ước, nàng xem.._y mở từng con hạc ra bên trong viết đầy câu " mong được đầu bạc răng long cùng với Tiếu Ân Ly", y cố ý để hộp giấy trên cây để khi cần lập tức cho nó đổ xuống định làm nàng bất ngờ. Trái tim nàng như thắt lại, trên đời này vẫn còn chân tình! Nàng vui đến nỗi không tự chủ được mà nhấc chân lên hôn vào môi y. Yến Thiên Sở không lường trước được việc này nhưng vẫn ôm eo nàng, đặt nàng đặt lên cành cây gần đó, lúc này là nàng tuy cao hơn hắn một cái đầu nhưng thế thượng phong vẫn là y chiếm hữu. Dưới gốc cây đào, hàng lá rũ che mờ mọi thứ ánh trăng dịu dàng soi sáng tất cả, một con gió mạnh khẽ thổi qua làm tung bây mọi thứ duy chỉ có đôi nhân tình kia vẫn mãi môi kề môi, triền miên không ngừng. Nàng dịch người ra khỏi y:
-Thiên Sở.....
Y nhìn nàng đầy hi vọng
-Ta....ta.....ta yêu huynh!
Y cười, cả đêm nay nụ cười đó vẫn cứ ở trên môi chưa từng biến mất:
-Ta mãi mãi sẽ yêu thương nàng, không để nàng rời ta đi lần nào cả!
Tiếu Ân Ly nhảy xuống cành cây ôm cả thân người của y, dường như mang theo tất cả mọi thứ đều dựa vào y mà tiếp tục sống. Cứ như vậy nàng đã thiếp đi từ khi nào không hay, đến lúc tỉnh dậy là đã ở trong phòng của y mất rồi. Nàng sờ soạn khắp người, cũng may y phục vẫn còn. Yến Thiên Sở mở mắt ra thấy nàng đang làm gì đó bèn vươn tay kéo vật xuống giường:
-Uy, nàng......sợ ta làm gì sao?
-Ta...ta....
Đột nhiên y trở người vương tay ra ôm lấy cái eo thon nhỏ của nàng,trườn xuống lớp áo lụa mỏng kia, nở nụ cười gian tà:
-Sợ không?
Hai má của nàng đỏ bừng lên kéo tấm chăn che khuôn mặt kia lại:
-Đáng ghét, chàng ức hiếp ta!
Y thật không dừng lại dần dần kéo sợi dây buộc lớp áo kia ra:
-Dừng tay!
Y vẫn như vậy bỗng chốc giật tung cả tấm chăn lên chui vào bên trong:
-Không dừng! Nàng làm gì được ta?
Yến Thiên Sở thè lưỡi trêu nàng, hừ, bần cùng sinh đạo tặc:
-Được, vậy đừng trách ta!!!
Nàng nhanh tay cởi cả tấm áo của y:
-Đừng tưởng ta không dám!
Bỗng nhìn cơ ngực rắn khỏe của y, lớp da hơi vàng nhạt đầy mạnh mẽ, " thịch" bỗng trái tim nàng lại đập nhanh một nhịp. Yến Thiên Sở thật không ngờ nàng lại cả gan như vậy:
-Là nàng ép ta!
Tiếu Ân Ly nàng đương nhiên thiên hạ thủ vi cường trước, lật người chạy khỏi giường:
-Người đâu cứu mạng a~!!!
-Đừng chạy, đứng lại cho ta!
Vậy là buổi sáng của Xích Diệm quốc đã an lành bừng tỉnh với những âm thanh như "cứu mạng"," không được chạy",...v...v
Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao - Tử Linh Lan