"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Aries_Girl
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
au đó Fahrenheit đi ra khỏi phòng Vic vừa bước ra khỏi cửa thì Rainie từ đâu chạy lại chỗ các anh, con bé hớn hở cười tươi nắm lấy tay Calvin
Rainie: Calvin anh họp xong chưa chúng ta đi ăn nhé!!
Calvin gật đầu: Uhm nhưng đợi anh nói vài điều với Fah đã! - anh quay lưng về phía Fah và thì thầm cái gì đó ko muốn cho Rainie nghe
Rainie ngây ra nhìn Calvin với cặp mắt to, cô đang nhìn Calvin dò xét ko biết anh đang nói gì với Fah
Calvin " Các cậu đừng nói chuyện của tôi cho Rainie biết đấy!! ' xì xào
Chun " Tôi ko có miệng to thế đâu! " - tự tin
Arron " Người cậu nên nói ko phải chúng tôi mà là......" - liếc về phía Jiro
Jiro mắt chớp liên hồi " Hả.....chuyện gì??? " - bổng hắn cười toe toét - Hahahahaha!!! Chuyện của Calvin hả tôi ko nói ai biết đâu!!! - la toáng lên
Calvin liền chụp mồm Jiro: Cậu hét toáng lên làm gì thế!!
Jiro: Hưm...hưm...... - kéo tay Calvin ra - Sorry, tui ko nói nữa!!! - giơ hai dấu X ngay miệng
Rainie nhíu mắt nhìn Calvin và Fah: Chuyện Calvin....anh Calvin anh có chuyện gì àh? - nhìn Calvin
Calvin lắc đầu: Đâu...đâu có Jiro nói tào lao đó mà em đừng để ý!!! - cười
Jiro gật đầu tưm tướm: Phải...phải, Calvin nói đúng tôi đang nói tào lao chuyện cậu ấy làm tấm lá chắn cho bệ hạ đó mà.....hahahhaha!!! - cái miệng ông này giấu đầu lòi đuôi
Chun, Arron và Calvin giật mình nhìn Jiro, Chun lập tức bụp miệng Jiro lắc đầu anh lia lịa
Chun: Jiro!!Cái ko nên tuôn cậu cũng tuôn ra lun!!!
Arron: Bởi vậy có bí mật tốt nhất ko nên nói cậu ta nghe!!! - lắc đầu
Rainie tiến gần Calvin: Cái gì....tấm lá chắn....anh trở thành tấm lá chắn cho bệ hạ? - con bé nhìn Calvin lo lắng
Calvin: Jiro nói tào lao đó mà....ko có chuyện đó! - anh quay đi
Rainie: Calvin...anh nhìn thẳng em này, anh đang nói dối phải ko nếu ko tại sao ko dám nhìn em!
Arron thở dài: Calvin tôi nghĩ cậu nên nói thẳng với Rainie!! - rồi anh quay đi
Chun: Chúng tôi đi trước nhé!!! - Chun bỏ đi nhưng tay vẫn bịt mồm Jiro lôi đi
Jiro ngọ nguậy: Hưm....hưmm..... - múa tay múa chân
Tại Vườn Thượng Uyển
Rainie buồn bã: Chính vì gánh nặng đó mà anh từ chối tình cảm của em.....phải ko? - nắm bàn tay anh
Calvin khó xử: Anh.....xin lỗi, đó là vì anh ko muốn em dính sâu vào chuyện này......bởi vậy anh thà làm tổn thương em còn hơn là để em lo lắng cho anh!!!
Rainie chồm ôm lấy Calvin: Đồ ngốc.....anh ko nói mới làm em lo lắng đấy, sao anh lại có thể giấu em....nếu em ko biết chắc anh tính giấu em suốt đời phải ko? - rưng rưng nước mắt
Calvin: Anh xin lỗi!!!
Rainie: Calvin, hãy để em cùng anh chia sẽ gánh nặng này nhé....cho em được ở cạnh anh!!
Calvin buông Rainie ra và nhìn con bé: Em điên àh......chuyện này rất nguy hiểm!!!
Rainie lắc đầu: Ko.....chỉ cần ở cạnh em, em chẳng sợ gì hết! - nước mắt rơi trên má con bé
Calvin lấy tay chùi nước mắt cho nó: Bệ hạ nói đúng........nếu bản thân có chuyện gì thì người đau khổ nhất chính là người ở bên cạnh mình, Rainie em yên tâm....... Fahrenheit đều phải bảo vệ bệ hạ chứ ko phải mình anh.....chuyện làm tấm lá chắn anh đã bị bệ hạ **** ột trận, anh ấy ko bao giờ để anh làm chuyện đó nhưng dù sao bảo vệ bệ hạ là công việc từ trước tới nay của anh rồi!!! - mĩm cười
Rainie: Vậy để em ở cạnh anh bảo vệ anh nhé!!! - con bé bật cười
Calvin: Để xem ai bảo vệ ai đây!!!! - vuốt đầu con bé
Trời tối thật nhanh, Vic làm xong xuôi mọi công việc của mình anh mới về phòng, vừa bước vào phòng thì anh thấy đèn vẫn sáng còn Ariel thì đang ngủ ngon trên chiếc salon, Vic mĩm cười anh lại gần nó tính bồng con bé về giường nhưng con bé chợt thức giấc
Vic: Anh làm phiền em ngủ àh?
Ariel: Đâu có, em đang chờ anh về nhưng ngủ quên lúc nào ko hay!!! - nó dụi mắt miệng vẫn còn ngáp ngủ
Vic ngồi bên cạnh nó: Em sau này ko cần đợi anh về đâu, vì anh làm được chưa biết đến chừng nào - em cứ đi ngủ trước!!!
Ariel lắc đầu: Ko, ko..... em nhất định phải chờ anh về, anh làm việc cực nhọc thế mà em lại dửng dưng đi ngủ thì đâu có được!!
Vic sờ đầu con bé: Ngốc, chẳng trách tại sao anh lại cứ bị em mê hoặc!!!
Ariel ngơ ngác: Hả, anh bị em mê hoặc sao??
Vic: Anh xin lỗi.......chúng ta kết hôn mà ko thể đi hưởng tuần trăng mật được vì địa vị anh và em ko cho phép chúng ta rời khỏi nơi đây! - nắm tay nó
Ariel: Ko.....sao anh lại xin lỗi em, em biết rõ điều đó mà - em chẳng cần đi đâu hết chỉ cần ở bên cạnh anh là em vui rồi!!! - nó ôm chặt Vic
Vic: Cám ơn em!!!
Ariel: Vic sao em có cảm giác có chuyện gì ko hay sắp đến!!! - con bé nói với tâm trạng lo lắng của mình
Vic thắc mắc: Sao em lại nói vậy??
Ariel: Đâu có gì, chỉ là em nghĩ ông trời ko dễ dàng cho em hạnh phúc như thế này đâu!
Vic: Em suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, ko có chuyện đó đâu!!!
Ariel bật cười: Chắc vậy!!!
Vic cũng cười theo nó: Bà xã ko buồn ngủ sao nhưng chồng thì mắt sắp híp cả lại rồi nè!!!! - anh vươn người
Ariel: Vậy để bà xã thay áo cho ông xã rồi chúng ta ôm mộng đẹp nhé!! - nháy mắt với Vic
Mối đe dọa đến ngôi vị của Vic cuối cùng anh ta cũng đã trở về, Roy vừa xuống sân bay Đài Loan vào buổi tối đêm khuya - trên tay anh chẳng cầm thứ gì ngoài cặp mắt kính đeo trên đầu mình, đi bên cạnh Roy vẫn là Teena - trợ thủ đắc lực của anh có thể cho là vậy bởi trong mắt Roy ngoài sự thù hận thì chẳng hề để ý đến bất cứ ai hay bất cứ thứ gì nhưng Teena thì ngược lại Roy đối với cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì vì anh cô có thề làm tất cả, Vừa bước chân ra khỏi sân bây họ dừng chân ngay trước cổng
Teena: Chúng ta sẽ đến khách sạn chứ? - quay qua nhìn Roy
Roy: Sao lại đến khách sạn! - anh tháo cặp kính đeo trên đầu xuống - Về Đài Loan tất nhiên là phải ở nhà chứ sao lại ở khách sạn! - anh phủi phủi cặp kính rồi đeo lên miệng thì nở nụ cười đầy ẩn ý
__________________
Khi mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng chiếu qua từ cửa sổ khiến Vic giật mình thức giấc - anh vừa mở mắt ra thì đã thấy Ariel nở nụ cười nhìn anh, Vic trố mắt nhìn con bé và lấy làm lạ
_ Sao em dậy sớm vậy thường thường anh thấy em ngủ...... nướng lắm mà? - vừa nói vừa nheo con mắt
Ariel véo hai má Vic: Lấy chồng rồi thì em có thể ngủ nướng nữa sao? - rồi nó vuốt mái tóc bù xù của Vic - Em muốn thức sớm để được ngắm anh lúc đang ngủ đấy mà!!!
Vic bật cười: Em thật tinh tế nhỉ nhưng anh lại thích em ngủ nướng cơ!
Ariel nhíu mày: Hả? - mồm há to ra
Vic bắt chước theo nó: Hả.........miệng em há to thế? - chọc nó
Ariel thổi phồng phọc miệng mình: Ghét.....anh dám chọc em!
Vic cười và vỗ nhẹ cái má nó đang thổi phồng: Em ngủ nướng thì anh mới thấy được gương mặt em khi ngủ chứ!!!
Ariel: Oh hay,ko lẽ anh muốn đến thành bà lão 7 80 tuổi mà còn ngủ nướng sao?? - hai tay nó đan chéo vào nhau
Vic sờ đầu con bé: Được vậy thì anh cũng chịu đấy..........thôi anh đi đánh răng!! - anh bước ra khỏi giường
Ariel nhanh nhảu: Để em chuẩn bị áo cho anh!!! - nó nhảy phịch xuống đất
Vic sựt nhớ ra: Ariel, lát nữa em ra vườn thượng uyển....ở đó có cái thú vị lắm đấy nhất định em sẽ thích! - mĩm cười bí ẩn với con bé
Ariel: Ở đó có gì.....? - nó đang lục lọi quần áo
Vic đặt ngón tay trên miệng: Bí mật....lát em ra sẽ biết!!!
Rồi Vic dắt Ariel đi ra khỏi phòng - vừa đi được một quãng thì thấy Ruby đang đi về phía hai người
Ariel: Chào chị buổi sáng! - con bé lễ phép chào Ruby
Ruby mĩm cười: Chào em!
Vic: Chị đi về phía này tính tìm em àh? - nhìn Ruby
Ruby gật đầu: Uhm... - chẳng nói gì nữa
Vic quay qua nhìn Ariel: Em đi đến đó trước đi, anh sẽ đến sau!!!
Ariel: Uhm.... - nó hơi thất vọng
Sau đó Vic và Ruby đi trước - con bé vươn mắt nhìn theo Vic, gương mặt nó có phần buồn rồi con bé quay lưng đi về phía khu vườn. Trên đường đi, Vic và Ruby ko ngừng nói chuyện với nhau
Vic: Chị lại có chuyện gì sao?
Ruby: Đến phòng khách ở đại sãnh em sẽ biết!!!!
Phòng khách tại đại sãnh
Vic và Ruby vừa đi đến đó thì đã thấy một người đang đứng đó từ lâu
_ Lâu quá ko gặp! - anh ta cất giọng
Vic ngạc nhiên nhìn người đó còn Ruby thì vẫn lạnh lùng chẳng ngạc nhiên khi nhìn anh ta
_ Vic.......ko quên người anh này chứ? - mĩm cười nhìn Vic
Vic mừng rỡ: Roy...... anh về từ hồi nào vậy, sao ko nói chúng tôi biết để đón anh!!
Roy: Ko cần rườm rà vậy đâu, tôi làm sao vinh hạnh được bệ hạ cậu đích thân ra đón chứ!!! - anh dang hai tay ra
Vic chạy lại ôm lấy Roy: Mừng anh trở về!!
Roy nhìn về phía Ruby: Chị của tôi vẫn sống tốt chứ? - dùng ánh mắt vô tình nhìn cô
Ruby: Nhờ cậu tôi vẫn sống tốt! - cười gượng gạo
Vic: Bao nhiêu năm qua anh sống thế nào?
Roy: Thì với số tiền được hoàng gia cung cấp tôi sống rất thoải mái và sung túc!! - nhìn Ruby nói với giọng kênh kiệu
Vic cười ngây ra: Vậy thì tốt rồi!!! - rồi anh nhìn đồng hồ đeo trên tay - A.....tôi có cuộc họp bây giờ phải đi anh và Ruby nói chuyện với nhau đi nhé!!! - Vic bước đi và cầm đt gọi - Ariel!! Em đừng ra đó nhé vì anh chưa thể đến lúc này hay em đến chỗ Ella hay Hebe.......
Roy lạnh lùng nhìn theo Vic, Ruby tiến về phía Roy
Ruby: Lâu rồi ko gặp mà thái độ vô lễ phép của cậu vẫn ko tiến bộ chút nào nhỉ?
Roy bật cười: Hừ......còn chị vẫn ở giá mà ko chịu lấy chồng sao, tôi tưởng chị đã làm dâu xứ nào rồi chứ, ko nỡ xa Đài Loan hay là chờ tôi về để giải quyết ân óan ngày xưa........ - ghé sát người Ruby
Ruby: Đó là do cậu chứ ko phải chúng tôi!!! - lườm Roy
Roy quay đi: Hừm......ai cũng vậy thôi, thế nào Fahrenheit vẫn khỏe chứ - họ vẫn còn nhớ đến vị hoàng tử bị thất sủng này ko?
Ruby nhíu mày: Phải tạ ơn phụ vương đã để Fahrenheit ở cạnh Vic chứ ko phải cạnh người đã từng là thái tử một thời!
Roy: Chị đang mỉa mai tôi đó àh, hay ý chị là chê hoàng tử này bất tài - ngay cả chức thái tử vốn là của mình mà cũng bị người ta cướp mất!!! - ko nhìn Ruby lấy một lần
Ruby bật cười: Vốn dĩ đã là vậy mà, còn cậu sao ko dắt bạn gái mình đi theo mà lại đến một mình gặp chúng tôi thế?
Roy: Ruby..... giác quan thứ 6 của chị vẫn hoạt động tốt nhỉ, chị là người thông minh nhất và cũng là người tôi ghét nhất!
Ruby: Cám ơn lời khen...... cũng may tôi chỉ có một cậu em trai, nếu ko tôi có thể tức chết vì lời nói của cậu đấy!!! - mĩm cười
Roy quay lại nhìn Ruby: Chị chưa bao giờ chấp nhận tôi đúng ko?
Ruby ko hề trả lời mà chỉ nhìn anh
Roy cất bước đi: Thôi.....đã lâu ko về đây, tôi muốn đi dạo vài vòng xem hoàng cung có thay đổi gì ko, tạm biệt nhé! - anh phẩy tay
Ruby: Cậu mà làm hại gì đến Vic tôi sẽ ko tha cho cậu đâu!!!
Roy: Chị thử nói đi!!! - rồi anh bỏ đi
Trở về với Ariel, con bé lủi thủi đang đi một mình
_ Vic mãi bận với việc trong cung thời gian ở cạnh mình ko có bao nhiêu, tìm Ella thì cô ấy mãi cứ quấn lấy Chun, Hebe và Jiro cũng thế - mình làm sao có thể làm phiền họ chứ!! - nó thở dài
_ Hoàng phi cát tường! - cung nữ đi ngang chào con bé
Ariel mĩm cười nhìn cô cung nữ rồi cất bước đi tiếp, khi ra đến vườn thượng uyển thì gương mặt ủ rủ của nó bổng biến mất thay là nụ cười trên môi nó
_ Thì ra cái Vic nói là chiếc xích đu àh? - nó hớn hở
Chiếc xích đu được làm với thủ công tinh xảo cùng với những bông hoa hồng đính trên dây mà Vic cho người làm riêng dành tặng cho Ariel sự bất ngờ, bất cứ khi nào nó buồn nó có thể ra đây giải khuây, con bé leo lên ngồi và đây đu lắc lư
_ Tuy anh ấy bận trăm công ngàn việc nhưng lúc nào cũng nghĩ đến mình - sợ mình buồn nên làm cái này ình, Vic - người chồng yêu dấu của em, em yêu anh rất rất yêu anh!!! - con bé nói giọng hạnh phúc và nụ cười rạng rỡ trên môi
Vì quá vui sướng hạnh phúc khiến Ariel ko chịu đựng nỗi mà cất tiếng hát với bầu trời trong xanh để nhắn với ông trời rằng nó rất hạnh phúc vô cùng hạnh phúc, Ariel hát bài " Cô đơn Bắc Bán Cầu " mà trước đây tại cuộc thi tuyển hậu nó đã hát cho Vic nghe nhưng bây giờ nó ko còn cô đơn nữa vì Vic đã ở cạnh nó - chăm sóc nó và bảo vệ nó khiến con bé mất đi cảm giác cô đơn trống trãi mình là con bé mồ côi
Trong khi đó, Roy đang đi dạo vòng quanh hoàng cung thì bổng nghe tiếng hát vang vọng ko biết từ đâu đến
_ Chỉ mới mấy năm ko về mà hoàng cung trở thành nơi hát hò hồi nào vậy? - anh chau mày khó chịu
Nhưng Roy ko ngờ mình bị giọng hát cuốn hút bản tính vốn chẳng để ý đến ai của mình nay lại tò mò đi đến chỗ vang tiếng hát đó, tiếng hát càng lúc càng gần khi anh đặt chân đến vườn thượng uyển, Roy ngạc nhiên khi thấy một cô gái có nụ cười thiên thần đang ngồi trên chiếc xích đu và hát một cách hạnh phúc. Ko biết từ lúc nào anh đứng ngay đó và chăm chú nghe cô gái đó hát cho đến khi tiếng hát dừng lại Roy mới thực sự hoàn hồn, cô gái đó ko ai khác chính là Ariel - con bé đang hát ngon lành tự nhiên nhìn thấy người lạ mặt đứng ngây đó khiến nó vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng và đỏ cả mặt mày, Ariel bối rối - con bé rời khỏi chiếc xích đu và tính bỏ đi nhưng một bàn tay đã kéo nó lại, nó quay lại nhìn thì thấy chàng trai lạ mặt( trong mắt nó) nắm tay nó, phản xạ tự nhiên nó giật tay lại và lùi xa ra
_ Anh là ai, sao lại nắm tay tôi chứ? - nó nhìn anh chàng khó chịu
Roy ko hiểu tại sao mình lại kéo tay con bé nhưng khi anh nhìn thấy Ariel sắp bỏ đi thì ko biết sức mạnh nào thúc đẩy anh kéo nó lại, anh vẫn nhìn chằm chằm vào con bé
Roy: Tôi làm phiền cô hát phải ko?
Ariel " Hỏi thừa, rõ ràng anh phá đám trong khi tôi đang hát ngon lành " - nó thầm nghĩ - Ko!Chỉ tại tôi hứng nên hát vậy thôi dù sao hoàng cung cũng ko phải nơi hát hò!!
Roy gật đầu: Phải, tôi đã lâu ko về hoàng cung ko ngờ hoàng cung bây giờ lại khác nhiều thế - vườn thượng uyển đặt chiếc xích đu từ khi nào thế? - chỉ về phía cái xích đu
Ariel: Hứ...... chiếc xích đu này vật tôi quý nhất đấy vì do một người mà tôi kính trọng anh ấy đã làm cho tôi!! - nó nói một cách khẳng định
Roy bật cười: Đúng là con nít!!
Ariel tức điên: Cái gì....con nít thì sao.....con nít ko có quyền chơi xích đu àh??
Roy: Cô là ai thế....cung nữ mới vào cung àh? - anh hỏi nó
Ariel " Anh hỏi mình là ai.......nếu mình nói mình là hoàng phi.....ko được, mình đâu có quen anh ta vả lại chưa gặp trong cung bao giờ, nếu là người xấu thì sao? " nó nghĩ - Uhm....tôi là cung nữ mới vào được 1 năm nay!!! - gật đầu nhìn Roy - Vậy còn anh là ai? - nó hỏi anh
Roy lại lãng sang chuyện khác: Tôi có thể hỏi bài vừa rồi cô hát là bài gì ko?
Ariel trố mắt nhìn: Hả? - nó lại hả - Ờ......." Cô đơn bắc bán cầu "!
Roy tiến lại chỗ xích đu và ngồi lên: Cô cô đơn lắm sao mà hát bài đó thế??
Ariel đi xồng xọc lại chỗ Roy: Wey, xích đu là của tôi.....anh tránh ra, ko cho anh ngồi!!! - nó đẩy Roy ra ko thương tiếc
Roy khó hiểu: Xích đu ai ngồi cũng được làm gì đuổi tôi!
Ariel: Ai nói xích đu này ai muốn ngồi cũng được, nó là của riêng tôi chỉ có mình tôi mới được ngồi thôi......cả hoàng đế cũng ko dám ngồi lên nếu tôi chưa cho phép đấy!!!! - nó chỉ tay vào hểnh mũi với Roy
Roy cười với thái độ của nó: Cô chỉ là cung nữ nhỏ bé mà......tự cao thế?
Ariel xụ mặt: Đỡ hơn anh....cái mặt lạnh như băng......như con ma ốm đói! - nó shock Roy
Roy ngạc nhiên nhìn nó vì lần tiên có người mắng anh là con ma ốm đói
Ariel " Mắng anh ta là con ma ốm đói chẳng khác nào mắng Vic ( cũng ốm tong ốm teo) " - nó lại nghĩ - Ko...ko...anh là bộ xương khô di động!!!! - nó lắc đầu rồi gật đầu - Ko....ko phải.....anh như....con ma ròm..!!! - bổng nó hét toáng lên - AAAAAAAA......sao nói câu nào cũng liên quan tới chữ ốm hết vậy???- nó gãi bù xù cái đầu - A.......tôi nghĩ ra rồi.....anh là con ma máu lạnh.....hahhahahaa.... ma máu lạnh!!!- nó cười toe toét
Roy nhíu mày nhìn nó như vẻ nó ko được bình thường, lần đầu tiên trong đời gặp phải cô gái lạ lùng như thế
_ Ma...máu lạnh......!
Ariel gật đầu: Đúng, tên đó hợp với anh hơn!
Ella ko biết từ đâu chạy nhào tới nắm tay con bé khiến nó giật mình thót tim
Ella: Ariel!!!!! Ra bà ở đây tui đi kiếm nãy giờ đấy!!!
Ariel tóc tai dựng đứng: Chuyện.......gì......? - nó vuốt ngực
Ella: Bệ hạ gọi đt bảo tôi đi với cô cho đỡ buồn, nhưng tới phòng cô chẳng thấy cô đâu, ra là ở đây.......!! - nó nhìn thấy chiếc xích đu - Ê....ê....chiếc xích đu ở đâu ra vậy??? - nó chạy tới và leo lên ngồi
Ariel hớt hải chạy lại và đẩy Ella ra: Nè...nè....chỗ này chỉ có mình tôi được ngồi thôi!!!!
Ella chau mày shock: Wey, bạn bè mà bà keo kiệt vậy sao......? - bổng mắt nó tóe sáng lên - A.....chắc là của lão công làm nên ko cho tôi ngồi lên phải ko?? - ghé sát chăm chọc nó
Ariel lúng túng: Gì...gì chứ, tôi nói chỉ mình tôi ngồi thôi!! - nó ngượng ngùng nắm chặt chiếc xích đu
Ella giờ mới để ý tên kế bên ====> tức là Roy
_ Ủa......anh này ở đâu ra vậy?
Roy mở mắt to nhìn Ella mà ko biết cái gì hết chẳng nói được câu nào - người ta đứng đây từ nãy giờ
Ariel kéo Ella: Nè...... chúng ta đi thôi!!!
Ella: Gì....tôi chưa hỏi xong mà??? - bị lôi đi
Ariel: Hỏi gì chứ......lát nữa gặp Vic tôi cho bà hỏi đã!!!!
Ella: Á......từ từ đừng có lôi!!! - giẩy giụa
Roy đứng đó nhìn theo hai cô gái lạ ( trong mắt anh) bỏ đi nhưng anh đang đăm chiêu suy nghĩ về Ariel - " Hai cô gái này xuất hiện từ trong cung khi nào thế, cung nữ mới ư? Nhưng nhìn hai cô ta chẳng có vẻ là cung nữ bởi cách ăn mặc họ rất sang trọng, mình loáng thoáng nghe cô gái kia nhắc bệ hạ tức là Vic - bọn họ có quan hệ gì với Vic sao - nhất là cô bé tóc dài kia, còn cô gái nam ra nam chẳng ra nữ......" - chóng cằm nghĩ
Hoàng Hậu Lọ Lem Hoàng Hậu Lọ Lem - Aries_Girl