Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:06 +0700
Chương 29
T
ừ khi Selina bị cha của mình bắt đi thì Arron trở nên trầm ngâm ra hẳn, cậu chẳng đi đâu cũng chẳng làm gì và ko hề nói chuyện với ai, chỉ ngồi một chỗ suy nghĩ một mình, gương mặt cứ như đang mơ về một thế giới xa xăm. Fahrenheit đứng bên ngoài nhìn cũng thấy có cái gì đó bất bình thường trong người Arron, họ chỉ biết đứng nhìn Arron mà chẳng thể giúp được cậu
Calvin: Arron dạo này làm sao vậy? Hắn cứ người mất hồn!!!
Chun: Uhm, chắc ko phải hắn đang nghĩ tới chuyện đó chứ???
Calvin nhìn Chun: Ko đâu, chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi!!Nhưng mà cũng tội nghiệp cậu ấy, đó thực sự là cú shock quá lơn!
Chun gật đầu: Phải! Arron chịu đựng nổi cú shock đó thì thấy cậu ấy dũng cảm lắm rồi!
Jiro từ đâu chen ngang vô: Mấy người lo xa quá rồi, cậu ta bị bệnh tương tư Selina ấy mà, gặp Selina là cậu ta sẽ chí chóe như con chích chòe mà xem!!! Hahhahaha!!! - cười hớn hở tay thì ngặm kẹo chụt chụt
Chun bổng một phát giơ cái chân đá Jiro ra tút ngoài sân: Cậu về chỗ mà lo ngặm kẹo đi!!!! Chí chóe như con chích chèo là cậu đó!!
Jiro tức điên hét lên như con chích chèo: Chun chết dịch!!! Thấy tui hiền dễ ăn hiếp hả???? %&**^$##&(())(&^%#@@$%^^&*&% - tuông nguyên tràng cải lương tự chế của sói lông vàng
Calvin ko biết từ đâu lấy ra cái bánh bao ném thẳng về phía Jiro: Cậu ồn quá!!!! - cái bánh bao bay vèo vèo vô cái miệng Jiro
Jiro:..................- cứng họng ( vị bánh bao nhét cả vô miệng còn đâu) nhưng vẫn ko quên nhai nhồm nhoàn cái bánh
Sau đó Arron đi lúc nào mà Fah ko hề hay biết, anh đang đi tản mạn trong Vườn Thượng Uyển, trong lòng thì tràn đầy tâm sự. Từ đâu ko biết, một cô gái lạ hoắc xuất hiện chạy lại nắm tay Arron cứng ngắc
_ Arron àh, anh lâu quá sao đi kiếm vậy? Có bạn gái mơi rồi quên em phải ko??? - ỏng tới ẹo lui
Arron giật mình: Cô chui từ đâu ra vậy???
_ Người ta đợi anh nãy giờ ở đây rồi đấy!!!
Arron: Sao cô biết tui đến đây mà đứng đợi?
_ Thì trực giác phụ nữ!!!!
Arron: Ko phải đang làm việc cung nữ của cô àh, sao lại chay ra đây???
_ Cung nữ thì đôi lúc cũng phải trốn đi chơi chứ!!!!
Tình cờ chỗ đó, Selina cố gắng lắm mới xin cha mình vào cung, đã 2 ngày cô ko nhìn thấy Arron nên tâm trạnh bức đứng, đứng ngồi ko yên. Khi đi ngang qua Vườn Thượng Uyển, Selina nhìn Arron đang ngồi ở đó, cô rất vui mừng tính chạy lại chỗ anh nhưng bổng nhìn thấy một cô gái khác ngồi kế bên anh, Selina bổng dừng bước, cô núp ngay sau lưng để theo dõi hai người, miệng thì thầm
_ Ai vậy??? Tên Arron đáng ghét, trông mình ko có ở đây dám đi tán tỉnh cô gái khác! Được lắm, xem tôi nắm tẩy anh thế nào!!!
Nhìn thấy cô gái đó cứ ỏng ẹo với Arron khiến máu ghen của Selina sôi sùng sục, cô gái đó cứ mãi tuyên huyên với Arron trông khi anh mệt mỏi với cô ta
_ Arron àh, nghe nói anh đang quen với tiểu thư Selina thiệt ko vậy???
Arron: Cô năm bắt tin lẹ thiệt nhỉ??
_ Mọi người trong cung đồn ầm lên chuyện của anh, ko biết mới lạ, mà thực sự là anh thích cái cô tiểu thư đỏng đảnh đó sao?
Selina đứng từ xa nghe mà tức điên: Cái con nhỏ mắc dịch, dám nói ta là tiểu thư đỏng đảnh hả, để lát xem ta trị người như thế nào? Còn tên Arron kia nữa, người ta cứ xáp tới ngươi sao ngươi ko tránh xa một chút vậy???
Arron bật cười: Hahaha!!! Tôi làm sao có thể thích cái cô gái kiêu căn, tự ình là nhất như cô ta chứ? Chẳng qua tôi chỉ muốn đùa với cô ta một chút thôi!!!!
_ Thiệt sao?
Arron: Tôi nói dối người đẹp sao?
" BỐP!!!!!"
Đột nhiên, một người chạy tới và tát thẳng vào mặt Arron, Arron tự nhiên bị ăn tát anh nổi giận ra mặt
_ Đồ điên nào vậy, muốn chết............... - nhưng anh bất động khi thấy người đứng trước mặt mình là....... - Selina??? - Arron ko dám tin vào mắt mình
Giọt nước mắt chảy dài từ hai khéo mi của Selina, chảy ròng ròng cứ như ko bao giờ dứt, cô nhìn Arron với cặp mắt căm phẫn và thất vọng hơn bao giờ hết. Cô gái kia thấy thế cũng nhanh chóng mà đi mất, chỉ còn Arron đối diện với Selina
Selina: Anh thật quá đáng! Thì ra thứ tình cảm mà anh dành cho tôi là chỉ đùa vui qua đường àh? - Selina tức giận chưa từng thấy
Arron chẳng nói được câu nào, giọng nói anh như bị tắt đi: Anh...anh......
Selina: Tôi đúng là con ngốc lại tin những lời giả dối đó là thật, tôi đã làm gì mà anh đối xử với tôi như thế chứ??? - cô mở to mắt nhìn thẳng vào Arron
Arron quay đi: Anh....anh..xin lỗi! - tránh đôi mắt của Selina
Selina chạy ào tới Arron và đánh vào người anh tới tấp: Tại sao???Tại sao?? Sao anh độc ác quá vậy, anh thật độc ác..........tình cảm của một con người anh đùa giỡn như vậy sao? - cô vẫn cứ khóc nức nở
Arron khó chịu khi thấy Selina như thế: Selina! Em vốn chẳng phải ko thích anh sao?
Selina: Biết làm sao đây.......tôi...đã thích anh rồi......Arron.... anh có biết anh ở trong trái tim tôi quan trọng như thế nào ko? Em...đã yêu anh, anh vẫn ko biết ư? - cô đẩy Arron ra xa và chạy đi mất
Arron đứng ngay đó, anh ngồi phịch xuống đất, anh vô cùng bàng hoàng tay chân anh chẳng còn một chút sức lực nào nữa, Arron bổng co người lại mặt thì úp xuống đất, người anh bổng rung cầm cập vì sợ hãi, mặt đất bây giờ thấm ướt bởi những giọt nước mắt lúc nào ko hay, Arron cứ ngồi co ro ra đó, chẳng cử động cũng chẳng ngó ngàng đến khung cảnh chung quanh, anh chỉ biết bây giờ mình thực sự rất sợ rất rất sợ, cái nỗi ám ảnh cứ tưởng quên đi từ lâu nhưng nay lại trở về để mà hành hạ anh.
Đến tối đó, Ariel cứ trằn trọc mãi ko ngủ được, nó cứ lăn tới lăn lui trên giường và suy nghĩ về nó và Vic, nghĩ đến chỉ còn 4 ngày nữa thôi là nó sẽ trở thành người dưới một người mà trên vạn người, trong lòng con bé bây giờ trộn lẫn đầy thứ hồi hộp, lo lắng và sợ hãi nhưng đan xen với cái đó nó cũng rất vui vì có thể nên vợ nên chồng với Vic. Đang suy nghĩ đến đó thì bổng có tiếng gõ cửa, con bé chồm ra khỏi giường, miệng mồm thì lẫm nhẫm
_ Tối thế này rồi mà còn có ai đến tìm mình vậy? Đúng là điên mà? Hên là tôi còn chưa ngủ, ko là chết với tôi!
Con bé vừa mở cửa ra thì.......
_ Vic? - nó ngạc nhiên trố mắt nhìn anh
Vic nhìn nó mà mĩm cười rất hạnh phúc nhưng gương mặt anh trông thật là mệt mỏi, Vic gần như đứng ko vững anh ngã vào người Ariel, may là con bé kịp thời đỡ lấy anh
Ariel: Vic??Anh sao vậy? - nó hốt hoảng
Vic tựa vào người nó: Anh ko sao đâu chỉ là hơi mệt thôi!
Rồi con bé đỡ anh tới giường, Vic nằm dài ra giường vì mệt, Ariel nhìn Vic vẫn còn lo lắng
_ Anh sao lại ra nông nỗi này chứ??
Vic: Ơi........nguyên cả ngày ko đi chỗ này thì đi chỗ kia, cả ăn thời gian cũng ko có lại còn phải gặp cả đóng người!! - anh nói một cách chán chường
Ariel: Thật tội nghiệp cho anh quá!! - con bé đặt tay lên vai Vic và xoa bóp cho anh
Vic bổng ôm chằm lấy Ariel: Ko sao! Mệt đến cỡ nào khi nhìn thấy em đều tan biến hết!!! - nhìn Ariel cười
Ariel: Anh thật là....... - cũng nhìn Vic cười - Ước gì em có thể gánh vác một nữa công việc của anh, như thế anh sẽ ko phải mệt như vậy!! - nó ngước xuống thì Vic thì thấy anh đã ngủ ngon lành. Ariel mĩm cười sờ vào khuôn mặt Vic rồi đến từng lọn tóc của Vic, trông anh ngủ bây giờ cứ như là một đứa trẻ, Ariel rất thích nhìn anh ngủ như thế này vì khi Vic ngủ trông anh dễ thương đến mức ko tả được, con bé bổng thở dài
_ Em từng nghĩ nếu anh ko phải là một vị hoàng đế thì tốt rồi!!!
Đột nhiên một giọng nói cất lên làm con bé giật cả mình
_ Thật sao?
Ariel: Hơ.........!!!! Hết cả hồn! - nó ngước xuống nhìn Vic - Em tưởng anh ngủ rồi chứ? - nhìn Vic chằm chằm
Vic vươn người dậy: Nếu anh ko làm vua thì em có chịu cùng anh sống ngày tháng yên bình ở một nơi nào đó ko? - Vic nhìn nó với cặp mắt dò xét
Ariel: Anh làm sao vậy? - con bé thắc mắc
Vic: Em trả lời anh đi!
Ariel ôm choàng lấy Vic: Chỉ cần ở bên cạnh anh, ở đâu cũng được hết! Nếu anh là vua thì em sẽ là hoàng hậu ở cạnh chăm sóc anh, nếu anh là ông bán hàng ngoài chợ thì em sẽ là bà chủ tiệm thu tiền dùm anh!! - con bé cười một cách ngây ngô
Vic: Hèn chi em lúc nào cũng khiến anh càng yêu...yêu em nhiều hơn!
Ariel bổng nghiêm mặt, con bé đẩy Vic ra và nhìn anh chăm chú
_ Anh.....anh.....là...
Vic bật cười: Nhìn ra rồi phải ko? Anh cứ tưởng em chẳng còn nghĩ đến anh nữa!
Ariel: Còn em thì nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh nữa! - nó rưng rưng nước mắt
Vic sờ vào hai cái má bầu bĩnh của nó: Một khi trăng vẫn tròn khi ko có gì có thể ngăn cản anh ra gặp em được!
Ariel: Em hy vọng hai người có thể thành một nhỉ!! - nó chu mỏ nói
Vic: Anh có thể hôn em được ko? - nhìn con bé ngây thơ như đứa trẻ
Ariel đỏ mặt qua đi: Sao anh lúc nào cũng làm em bối rối vậy?
Vic: Em mà cũng bối rối sao?
Ariel gật đầu: Chứ sao?
Vic tiến sát vào gương mặt nó: Anh có thể hôn em được ko? - mặt Vic ngây thơ đến phát sốt
Ariel bắt đầu dựng tóc gáy " Vic đáng ghét, hôn thì cứ hôn đi, cần chi mà phải hỏi chứ?? Anh cứ làm người ta phát ngượng!! " - nó thầm nghĩ, mắt thì tóe cả lửa
Vic: Anh có thể hôn em ko? - gãi gãi cái cầm, môi thì chề lên (hỏi hoài vậy cha, hôn thì cứ hôn đi )
Ariel điên tiết lên, con bé kéo cái mền và nằm phịch xuống: Em ko biết!!!!!! - giọng nó hờn dỗi
Vic thì cũng nằm xuống theo nó và ôm nó cứng ngắc, miệng vẫn ko ngừng nói
_ Em giận anh hả? Ko cho anh hôn được sao?
Ariel chùm mền lại: Ái da, em ko biết, ko biết!!!!! - nó hét to
Vic cũng chui vô mền và bắt đầu chiến đấu với nó, Ariel đột nhiên la làng lên
_ AAAAAAAA!!!!! Nhột quá!!!!!Nhột.......đừng!!! - nó cười to
Hai người có một buổi tối bên nhau thật đẹp thật ấm cúng, Ariel và Vic sẽ là một cặp hạnh phúc hơn so với những người bạn của họ nếu như ko có sự xuất hiện của hai người kia, đó là một thử thách mà có lẽ ông trời dành cho Vic và Ariel