Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Huy Cẩm Y
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 355 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 683 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 152: Đại Thọ
Mọi thứ chuẩn bị cho mừng thọ của thái hậu đều được bày ở trên bàn, là hai bản sổ sách thật dày, thật ra Thải Thải không thể hiểu được y phục mừng thọ dành cho thái hậu ẩn chứa điều bí ẩn gì, vì vậy mới kêu mọi người đến để đóng góp ý kiến có khi lại tìm ra điều gì đó cũng không chừng, nàng cầm một quyển sổ màu tím mạ viền vàng lên: “Ở đây có một quyển sổ, ghi lại rằng sinh nhật mười năm nay của thái hậu đều sử dụng chủ đề sắc hoa.” Nàng lật qua một trang, “Năm ngoái sử dụng phú quý mẫu đơn. Năm trước nữa là bách điệp, năm kia là tùng bách.”
“Nhưng năm nay là đại thọ sáu mươi của thái hậu, có phải cũng nên tạo sự chút khác biệt đi không?” Tuy nhiên nàng cũng không biết làm vậy có tốt hay không nữa, dù sao loài hoa để tượng trưng cho phú quý, cát tường, trường thọ cũng không phải rất nhiều, mọi người vì chuyện này mà trở nên ngưng trọng, lại không dám tùy tiện chọn một thứ mới lạ nào đó để dùng. Thải Thải thở dài: “Vừa cát tường vừa mới lạ mới tốt.”
Như phi cười nói: “Sinh nhật thái hậu vào mùa thu, nô tỳ nghĩ, vạn niên thanh có lẽ cũng được.”
Vạn niên thanh:
Thục phi liền cười một tiếng: “Vạn niên thanh trơ trụi, không có lấy được một đóa hoa, Như phi muội muội, chẳng lẽ ngươi muốn nương nương mặc một thân chỉ toàn lá cây đi gặp người sao?” Như nhi không nói gì, hơi nín thở.
Đức phi lại bảo: “Có lẽ nên dùng lan tử la. Lan tử la rất đẹp.”
Tử la lan:
Thục phi lại cười một tiếng: “Lan tử la, có ngụ ý gì?”
“Mây tía mọc ở phương đông, chẳng lẽ ý nghĩa này không tốt sao?”
Thần phi cười khẽ nói, “Mây tía mọc ở phương đông, tất nhiên tốt, đáng tiếc, chỉ thích hợp cho bậc mày râu nam tử, không thích hợp cho nữ nhân.”
Bốn người họ nói xong, Thải Thải lại phát giác Mai phi, Lan phi thủy chung chỉ ngồi mỉm cười mà nghe.
Đợi các nàng kia cho một đống ý kiến, cũng loại bỏ một đống ý kiến. Thải Thải mới hỏi hai người bọn họ: “Mai phi, Lan phi, các ngươi có cao kiến gì không?”
Mai phi dịu dàng nói: “Nô tỳ nghĩ, hoa cỏ cá côn trùng năm trước đã dùng không ít, thật ra năm nay có thể dùng bạch hạc.”
Bạch hạc:
Bạch hạc, Thải Thải thầm nghĩ, cũng được, bạch hạc có ý nghĩa trường thọ, hình tượng lại vô cùng thanh nhã, nếu như dùng hoa văn bạch hạc cũng rất hợp với sắc hoa phú quý, cũng có thể đè hơi thở thô tục của hoa cỏ xuống, vì vậy Thải Thải nói với Liêu thượng cung: “Vậy ghi nhớ đi, bản cung thấy bạch hạc cũng là một đề nghị rất tốt.”
Ý kiến của Mai phi chiếm được sự tán đồng của hoàng hậu, tứ phi kia có chút không phục, nhưng Thải Thải lại thấy Lan phi lại thủy chung không nói một lời nào.
“Lan phi, ngươi có ý kiến gì hay không?”
Lan phi cười yếu ớt nói: “Theo ý kiến của nô tỳ, thật ra năm nay chính là đại thọ sáu mươi của thái hậu, vô luận là hình tượng hoa cỏ cá côn trùng hay là chim chóc đều không thể so được với sự tôn quý của thái hậu cùng tầm quan trọng của đại thọ, cho nên theo nô tỳ, những thứ này có khi đều không được, nên thêu một bộ bách điểu triều phượng, mới có thể sánh với sự tôn quý của nương nương.”
Bách điểu triều phượng:
Thải Thải cảm giác được bách điểu triều phương cũng rất tốt, nếu như chọn chủ đề bách điểu triều phượng, thì có thể toát lên sự phú quý cùng trang trọng.
Thải Thải cũng gọi người nhớ kỹ, lúc này mới hỏi: “Như vậy mọi người cho rằng y phục mừng thọ năm nay của thái hậu nên làm như thế nào đây?”
Thật ra nếu như chọn bách điểu triều phượng, y phục mừng thọ tự nhiên cũng sẽ lấy bách điểu triều phượng làm chủ đề. Nhưng Thải Thải mới hỏi xong, tứ phi đã thầm thảo luận, còn Mai phi, Lan phi lại đồng thời ngậm miệng, ngồi ngay thẳng không nói tiếng nào.
“Liêu thượng cung, năm nay thái hậu nương nương có kiêng kỵ gì không?” Nàng hỏi.
Sắc mặt Mai phi, Lan phi đều thay đổi,Thải Thải thầm nghĩ, vậy nghĩa là có kiêng kỵ rồi.
Liêu thượng cung nói: “Nô tỳ cũng không biết được, không bằng nương nương đi hỏi thái hậu nương nương một chút xem như thế nào?”
Aiz, xem ra đành phải đi hỏi Thái hậu rồi. Nhưng mà nếu Mai phi, Lan phi biết thái hậu kiêng kỵ gì thì chính nàng cũng nên biết mới đúng, vì vậy nàng lại thầm nghĩ, nhất định là mình đã bỏ sót cái gì rồi. Sau đó nàng đi tìm sổ sách ghi chép về thái hậu lật ra xem một lần, nhất là những sinh nhật trước, càng không thể bỏ sót, rốt cục nàng đã tìm thấy. Hơn mười năm trước, trong lễ sinh nhật, thái hậu đã từng đến điện thờ dâng hương trường thọ, lại xảy ra một chuyện.
Ngày đó thái hậu cùng mấy lão thượng cung đi lên núi.
Nghe nói nhân lúc mặt trời còn ở trên cao phải đến được ngôi miếu thứ nhất dâng hương thì phúc thọ có thể kéo dài.
Ai ngờ, ngày đó dâng hương, mới vừa đốt lên, hương lập tức đứt thành hai khúc, rơi trên mặt đất.
Chuyện này dọa mấy người ở đó sợ hãi. Vì vậy thái hậu mới tìm đạo trưởng trong điện thờ hỏi thăm.
Đạo trưởng coi xong nói, mười ba năm sau nương nương sẽ gặp phải đại kiếp.
Nếu như muốn tránh được, nhất định vào đại thọ mười ba năm sau ở trong chăn không được nhìn thấy ánh mặt trời. Đợi đến khi mặt trời lặn thì mới có thể đi ra gặp người. Hơn nữa ngày đó nhất định phải ăn chay, y phục trên người chỉ có thể dùng hoa văn là hoa sen. Còn phi tần ở hậu cung phải ở Tử Quang điện tụng kinh cầu phúc một ngày, cho đến lúc thái dương xuống núi.
Thì ra là như vậy.
Bởi vì các thượng cung năm đó đã được thay mới, cho nên chuyện này đã sớm phủ đầy bụi, huống chi thái hậu cũng sẽ tuyệt đối không đem mấy chuyện xấu như vậy nói ra. Nhưng tại sao thái hậu lại không chỉ điểm, chẳng lẽ bà không nhớ đến nay là mười ba năm rồi sao? Thải Thải nhân lúc đêm đến, dẫn theo Như Nguyệt, đi gặp thái hậu.
Thải Thải hỏi: “Mẫu hậu, chuyện mừng thọ của người quan trọng như vậy, chúng con nhất định sẽ an bài thỏa đáng. Nhưng vì sao mẫu hậu lại một chữ cũng không nói, chuyện xảy ra từ mười ba năm trước……”
Thái hậu bất ngờ nhìn Thải Thải, không nghĩ đến nàng lại biết được chuyện này.
Thái hậu cau mày thở dài: “Bây giờ hoàng nhi đã thống trị đất nước vô cùng vững vàng thịnh vượng, nhưng ai gia biết vẫn còn rất nhiều bọn tiểu nhân miệng lưỡi độc địa. Nếu có kẻ mượn cơ hội chuyện này bị lộ ra ngoài mà nói rằng nó có liên quan đến số mệnh của Đại Sở, cho nên hậu phi mới cùng nhau cầu nguyện trong Tử Quang điện, lỡ người lắm miệng nghe được, Đại Sở sẽ gặp chuyện khó xử.” Bà đều là vì con trai mà tính toán, cho nên ngay cả an nguy của mình cũng không để ý.
“Hoàng hậu, cảm ơn con, đã cẩn thận mà tra ra được chuyện này.”
Thật ra, người cẩn thận đâu chỉ có một mình nàng, chuyện này cũng đều nhờ Mai phi, Lan phi, giấu đầu lòi đuôi, khiến nàng tra ra được nguyên nhân, Thải Thải nhíu mày nghĩ, hai người này biết chuyện lại miệng kín như bưng, xem ra, bí mật cũng còn không ít, sau này nhất định phải đề phòng mới được, hai ngườ bọn họ, rất biết tìm ra chỗ sơ hở của người khác.
So đi sánh lại, tứ phi ngược lại đơn thuần đáng yêu hơn nhiều.
Thải Thải nói với thái hậu: “Mẫu hậu yên tâm, chuyện này người cứ giao cho con làm.”
Thật ra muốn đạt được hiệu quả mà vẫn che được tai mắt mọi người, cũng không phải là không có cách, nàng cố nghĩ ra là được rồi, dù sao đại thọ sáu mươi của thái hậu, cả đời cũng chỉ có một lần mà thôi.
Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Xuân Huy Cẩm Y