Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 549 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:48:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 14
ùng 5 năm mới, Trang sức màu đỏ phường long trọng mở cửa buôn bán trở lại, toàn thể nhân viên lại lần tề tựu đông đủ, mỗi người đều được ta lì xì cho một cái phong bao đỏ thẫm. Vân Dung bởi vì đã đạt được hưu thư, rốt cuộc cũng dám quang minh chính đại đến trang sức màu đỏ phường hỗ trợ. Ta tự nhiên là để nàng trở thành thợ cả lầu ba, mỗi ngày ở đó mà theo đám nữ nhân đấu địa chủ. Năm cái phu nhân kia cũng đã tới đây mấy lần, đều là bị nàng chặn lại thoá mạ, nhớ lại tư thế nàng lúc đó thật là hiên ngang. Mấy vị phu nhân kia cũng không phải thiên thần, không phải là mấy nàng không muốn chửi bới lại, mà là mấ nàng còn chưa kịp xông vào đánh nhau, đã bị "đuổi" ra ngoài một cách hoa lệ.
Cũng tại những lời Lam Lệ nói, mà ta là sợ tới N ngày, đi ra đường lớn đều là dè dặt. Ta thật sự cảm thấy rằng, bản thân cần phải tìm hai cái bảo tiêu. Vừa nghĩ tới trang sức màu đỏ phường đã có nhiều người như vậy, ta liền...bỏ đi cái này ý nghĩ. Ban đầu huấn luyện nhân viên, ta chính là có cái kế hoạch lớn, cái kế hoạch này cần phải được áp dụng.
Rốt cục cũng qua Tết Nguyên Tiêu, Vân Dung cùng Giáng Giáng bận muốn điên lên được, trong lúc đó ta thng dong đi tới phủ đệ của của cha nuôi, đưa lên một cái danh thiếp. Vị thủ vệ đại thúc kia đương nhiên biết ta chính là tiểu thư nhà bọn họ, tiểu thư vì thế nào về nhà còn muốn trương danh thiếp, không thể hiểu nổi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Lần này là tới đàm phán về lợi nhuận, không phải đến để thăm người thân, nên cái gì phải ra cái nấy.
Ta bị đưa tới thư phòng, cha nuôi ở đó nghiên cứu lại ván cờ cũ. Ta cười nói: "Cha nuôi!"
Cha nuôi để con cờ trong tay xuống, ta ngồi xuống trước bàn, cha cười cười nói: "Ta đã xem thường người..."
"Đâu có đâu có, cha nuôi quá khen." Ta khiêm nhường cười.
"Hôm nay đến gặp ta là có chuyện gì? Mai lão bản." Mai lão bản, nghe thật xa lạ?
"Cha nuôi, người là kẻ hiểu thời thế, ta nói thẳng ra, là ta nghĩ muốn người cùng hợp tác." Ta nhếch khoé môi lên mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt sáng lên.
"Hợp tác như thế nào?" Cha nuôi cười híp mắt, tỏ vẻ hứng thú. Đại danh của ta chính là không nhỏ, nói như thế nào cũng là một nữ thương gia thành công. Gần đây sinh ý của hắn cũng hơi..., ta chủ động tìm hắn hợp tác, hắn đương nhiên rất hưng thú.
"Có tiền là có tất cả, đây là nguyên tắc của ta, ta cảm nhận được......." Ta thao thao bất tuyệt mang kế hoạch của mình nói xong, trong đôi mắt lập tức tặc quang tặc quang. Không phải ta nói hắn, người lớn như vậy rồi, rụt rè một chút có được hay không.
Cha nuôi nghe xong, thiếu chút nữa kích động quá mà nhảy dựng lên, nhìn qua cũng thấy kế hoạch của ta cũng là hơi bị trình độ. (nói thừa, nếu là không có trình độ thì hiện tại đã mọc đầy siêu thị)
Hắn rất có hứng thú nói: "Không thành vấn đề, trước tiên ngươi đi thăm nương của ngươi đi, ta hiện tại phải gặp vài người bạn." Cha nuôi rất là cao hứng, thập phần cao hứng.
Cha nuôi tự nhiên là lập tức chạy ra ngoài, ta đi tới trong viện, bắt gặp Kỳ Nhi. Kỳ Nhi nhìn thấy ta đến, liền chủ động thi lễ cười nói: "Tiểu thư, người ở đây làm gì vậy?"
Ta cười cười: "Không có gì, ta muốn đi thăm phu nhân một chút?"
Kỳ Nhi nói: "Thưa tiểu thư. Phu nhân cùng biểu tiểu thư đang dạo ở trong vườn." Lại đâu ra một cái cô bé, không biết là ai nha.
"Biểu tiểu thư? Ai a?" Ta tò mò nha.
« Bẩm tiểu thư, là chắt nữ của phu nhân ạ. » Chắt nữ của phu nhâ? Chắt nữ phu nhân nhà ngươi nhiều như vậy, nói vậy có quỷ mới biết.
« Ở đâu vậy? Dẫn ta qua. »
Thật sự là ta không có nghĩ tới, nằm mơ cũng không nghĩ ra, chắt nữ của nàng cư nhiên lại chính là...Ôn Nhu. Khi mà Kỳ Nhi dẫn ta tới trước mặt mẹ nuôi, mẹ nuôi thật cao hứng khi ta đến, liền tươi cười nói: « Ảnh Nhi. Đây là... » Ta tiếp lời - « Ôn Nhu.» Cái vị Ôn Nhu này ta vốn biết rõ, cũng không cần phải giới thiệu.
« Tiểu Thư. » Ôn Nhu nhìn thấy ta cũng có chút kích động. Nha đầu chết tiệt kia, vẫn còn thiếu Lão Tử một cái mệnh a.
Mẹ nuôi không hiểu nói: « Các ngươi biết nhau ư?»
« Di nương, vị cô nương kia chính là người cứu ta. » Ôn Nhu hiển nhiên rất hưng phấn, thật đúng là trái đất tròn.
Mẹ nuôi cũng ngạc nhiên 'sao' một tiếng, rồi vui vẻ nói: « Ta còn chưa cám ơn Ảnh Nhi đã cứu Ôn Nhu một mạng. »
« Có gì mà phải cảm ơn? Đây chỉ là việc nhỏ, huống hồ chúng ta đều là người nhà cả. » Đương nhiên chỉ là việc nhỏ, nếu là không phải nhờ nàng, hẳn ta đã không được Dật Phong công tử cho nhiều trang sức quý giá như vậy a, mà như vậy thì cũng sẽ không có tiền để ta mở ra trang sức màu đỏ phường, mà như vậy thì làm sao sẽ có cái mỗ mỗ thương trường này....
Mẹ nuôi cười vui sướng, « Ảnh Nhi, cHúng ta đều là người một nhà cả, sau này a Nhu chính là biểu muội của ngươi. »
Ôn Nhu đột nhiên khuỵ gối 'ba' một tiếng quỳ trên mặt đất, « Ôn Nhu không dám, ta vĩnh viễn chính là nha hoàn của tiểu tư. » Nhiễm tư tưởng phong kiến quá nặng.
Ta đỡ nàng lên, ôn hoà địa đạo: «Không cần phải thế, ta đã đem khế ước bán mình của mi xé đi, ngươi vốn đã không còn là nha hoàn của ta nữa. Hiện tại ngươi là chắt nữ của mẹ nuôi, nên ngươi chính là biểu muội cuar ta. » Ta chậm rãi nói: « Huống hồ mẹ nuôi đã đem Tỳ Bà cùng Thư Nhi cho ta làm nha hoàn, ta không có khả năng nuôi nhiều nha đầu như vậy đâu. »
Mẹ nuôi xì một tiếng, « Đúng vậy, Ảnh Nhi nói thật đúng. »
Ôn Nhu tươi cười, giọng điệu tinh quái nói: « Tiểu thư, làm sao có chuyện người không nuôi nổi ta, Dật Phong công tử gia tài bạc triệu, cho dù là một trăm cái Ôn Nhu cũng sẽ không thành vấn đề. » Người ta có tiền là chuyện của người ta, không cần nói liên quan đến ta có được hay không.
« Ngươi...cái nha đầu này, hắn có tiền thì cũng là tiền của hắn, chuyện đó có liên quan gì đến ta? » Ta có điểm khó chịu, lại thêm một kẻ nữa đem ta cùng Dật Phong công tử so thành một đôi.
Ôn Nhu hé miệng cười một tiếng: « Tiểu thư à, người cùng công tử giận dỗi gì nhau sao? Hắn vì tìm người, đã xới tung ra rồi. Hắn còn treo giải thưởng một vạn lượng bạc cho kẻ nào tìm được người nữa, hôm nay Ôn Nhu ta đúng là phát tài rồi. » Hắn đúng là thừa tiền không đến nỗi khong biết tiêu mà, ta với hắn chỉ giống như nước chảy bèo trôi, hắn gióng trống khua chiêng tìm ta làm cái gì, báo hại ta bị người khác hiểu lầm.
Ta không nể mặt đáp, « Ngươi có giỏi thì đem ta bán cho hắn xem. »
Ôn Nhu thấy ta sinh khí, liền le lưỡi ngậm miệng. Mẹ nuôi nhìn Ôn Nhu tươi cười nói: « Ảnh Nhi, ngươi còn trẻ giận dỗi nhau là chuyện bình thường, Dật Phong công tử đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng như vậy, ngươi nên bỏ qua cho hắn mới phải. » Ta hoàn toàn là bị choáng, mẹ nuôi cũng nói ta như vậy. Ta với hắn bất quá cũng chỉ là tương đối hữu duyên mà hôi, quan hệ của chúng ta lúc đó thuần tuý chỉ là tình bằng hữu, hai chúng ta tuyệt đối không phải là một đôi.
Lúc cơm chiều, cha nuôi vô cùng cao hứng nói, hắn đã liên lạc đến rất nhiều thương gia, ngày mai giữa trưa sẽ gặp mặt, cụ thể sẽ nói chuyện về kế hoạch của chúng ta. Khi hắn biết chuyện của ta cùng Ôn Nhu lúc đó, lòng liên tục cảm thán cho duyên phận diệu kf.
Giữa trưa ngày hôm sau, Vân Dung cùng Ôn Nhu trở thành hai cái tiểu nha hoàn của ta, đi theo cái tiểu thư ta đây tham dự cái thương vụ hội này. Đây cũng không phải là cái thương vụ hội bình thường, hôm nay ta cố ý diện một cái hảo hảo trang phục, chỉ sợ cái đám người kia sẽ xem thường ta. Cái lúc cần khiêm tốn ta tuyệt đối sẽ không khoe khoang, cái lúc cần phải khoe khoang ta tuyệt đối sẽ không khiêm tốn, trước mắt đây chính là lúc phải khoe khoang. Ta mang theo các nàng dạo qua một vòng trên đường, cố ý trì hoãn thời gian. Ta không có có thói quen bình đẳng, để cho bọn họ chờ ta đi. Không để cho bọn họ một điểm nể mặt, vì mỗi người đều sẽ ỷ vào việc mình là tiền bối và khi dễ ta.
Vốn dĩ ta cũng cật lực phản đối việc Ôn Nhu đi theo ta, mẫu thân nàng đã chết, mẹ nuôi đã đưa nàng về chăm sóc. Giờ nàng đã không còn là nha đầu của ta, nàng là tiểu thư Nguỵ gia. Bất quá nàng phi thường muốn đi theo ta, ta cũng tuỳ nàng. DÙ sao ta cũng có nhiều nha đầu, phô trương một chút cũng tốt.
Đi vào trang sức màu đỏ phường, Phục Linh đi tới nói: « Các vị lão bản đang ngồi đợi ngươi. » Ta gật đầu, thập phần oai phong tiêu sái bước lên lầu. Ta cố ý tại lầu ba giữ một phòng riêng, chính là để chuẩn bị cho mật đàm.
Ta vừa đẩy cửa tiến vào phòng, 10 cái ánh mắt đồng loạt chăm chú nhìn ta. Ta khẽ cười: « Tiểu nữ tử có việc nên đến trễ, mong các vị lão bản rộng lượng bỏ qua. » Ta vừa nói vừa hơi khẽ gật đầu, lão Mã đứng lên, cười nói: « Các vị lão bản, vị ô nương này chính là lão bản của 'trang sức màu đỏ phường' – Mai Ảnh.»
« Thì ra là Mai lão bản. » Một vị đại thúc khách khí nói.
« Nguyên lai ngươi chính là lão bản 'trang sức màu đỏ phường', thất lễ thất lễ. » Một cái nữ nhân nói.
« Mai lão bản đúng là nữ trung hào kiệt. » Nhìn ta có điểm gì giống như hào kiệt, đúng là đồ vuốt mông ngựa.
«.... »
«..... »
«..... »
Một người một câu chêm vào.
Ta mỉm cười tìm một vị trí còn trống ngồi xuống, Vân Dung cùng Ôn Nhu đứng ở phía sau ta. Ta nhìn Vân Dung nháy mắt một cái, nàng liền xuất ra một ít danh thiếp, chia cho mọi người.
Trừ..cha nuôi và lão Mã ra, tất cả những người khác đối với danh thiêp của ta đều cảm thấy tò mò. CÚi đầu ở đó mà nghiên cứu, ta phỏng đoán hẳn là có rất nhiều người sẽ có suy nghĩ sau khi trở về cũng sẽ bắt chước ta mà thiết kế danh thiếp.
Mỗi người đều đưa qua những lời khách sáo, ta khẽ cười, nói ra trọng điểm.
« Các vị lão bản, gần đây 'trang sức màu đỏ phường' của tiểu nữ tử đã tranh đoạt của các vị đại gia không ít sinh ý. Tiểu nữ tử thật sự xấu hổ, ở đây liền xin được cùng các vị nói lời xin lỗi. » Hứ, kiếm được nhiều sinh ý nào có cái gì mà phải xấu hổ với chả hổ thẹn,
« Mai lão bản khách khí rồi. »
« Tiểu nữ tử mới đến, không dám một mình lớn mật, xin các vị đại gia nương tay cho. Hiện tại tiểu nữ tử là có một cái kế hoạch, thỉnh các vị đại có thể dành một chút thời gian. » Ngược lại là ta không muốn nhún nhường mà cứ uy phòng, nhưng là lại sợ bọn họ ở sau lưng nói xấu ta.
« Mai lão bản xin cứ nói. »
« Tiểu nữ tử muốn cùng các vị lão bản góp vốn tạo dưng một cái siêu thị, quy mô so với trang sức màu đỏ phường đại khái là giống nhau. Chỉ là siêu thị bán được nhiều đồ hơn, ăn, mặc, ở, đi lại,.. mọi thứ có thể được đều đem ra bán hết. »
« Ngươi nói kỹ càng tỷ mỉ hơn đi. » Một vị lão bản rất có hứng thú.
« Hảo, kỳ thật rất đơn giản. Ở đây chúng ta có tổng cộng 18 thương gia, mỗi vị sẽ đóng góp một ít tiền, xây dựng một hệ thống siêu thị trường. Siêu thị trường chính là...Giống như một cái cửa hàng có thể chia ra làm rất nhiều ngành nhỏ, bán đủ loại đồ cùng kiểu dáng. Ta đã xem xét kỹ, hiện tại các cửa hàng đều bán một cách riêng lẻ..... » Ta lại bắt đầu phát biểu vô cùng trơn tru thuyết phục, đem cơ cấu siêu thị ở hiện đại ước chừng nói ra một lượt.
«CHính là làm như vậy, Mai lão bản ngươi được lợi gì? » Một lão bản đã nhìn thấu ý ta, không hổ là thương nhân, quả thật lợi hại.
Ta tươi cười nói: «Thông minh, ngươi hỏi rất hay. » Ta đứng lên nói, « Cái ta bán chính là quyền độc quyền!» Cạc cạc, đúng vậy, chính là quyền độc quyền.
Ta đã tỉ mỉ tính toán, tiền trong tay ta hiện không có nhiều lắm, cho nên cũng không dự định đầu tư. Vì vậy liền tạo dựng một cái kế hoạch buôn bán, để lão Giáng giáng hối lộ cái tên tham quan kia 3000 lượng bạc, nhân được từ hắn cái đại ấn 'Độc quyền thư'. Ta vẫn còn ấp ủ một cái dự định, nếu như sau này có gặp lại Tề Hạo, ta sẽ kêu hắn ban cho ta cái độc quyền độc nhất vô nhị. CŨng biết cái 'siêu thị' thực chất không phải đồ do ta phát minh, nếu như để cái lão nhân gia đã phát minh ra cái hình thức 'siêu thị' bắt quả tang ta ăn cắp ý tưởng, có khi nào sẽ hằm hằm bóp chết ta không? Mà chắc hắn sẽ chẳng biết đâu, bởi vì ta đang ở cái thời đại chênh lệch hắn đến mấy ngàn năm. Vì thế nên cái hình thức 'siêu thị' này chính là do ta phát minh, sau đó vị đồng chí kia...chính là trở thành cái kẻ đạo văn. Cái tình huống này...có thể là nhỏ đến số âm thôi, bởi vì ta biết bản thân mình không có cái năng lực ấy.
« Quyền độc quyền? Là cái gì vậy? »
« Có thể ăn không? » Ăn cái đầu mi á, đồ quỷ đói! chỉ biết có ăn thôi.
« Có bán được hay không vậy? »
Xí, một đám ngu ngốc, ngay cả độc quyền cũng không biết.
« Ta đã hướng quan phủ xin qua, 'siêu thị' là do ta phát minh, cho nên các ngươi muốn xin một chân thì có thể, nhưng phải hướng ta nộp một khoản phí dụng. » Ta nở một nụ cười tươi như hoa đứng lên: «Đương nhiên, nếu như có một vị lão bản có suy nghĩ bản thân mình có thể dựng lên một cái siêu thị, sau đó cho thuê mặt tiền cửa hiệu ta cũng sẽ rất thích. » Ta chỉ cần tiền, tài liền sẽ không cần đến.
« Cái này...Có thể kiếm tiền sao? »
« Đúng vậy, chúng ta cũng không biết siêu thị nó hình dáng là thế nào, nếu như tuỳ tiện quyết định...Chỉ sợ... » Thương nhân đúng là phiền phức.
« Các vị thấy trang sức màu đỏ phường của ta chứ? Siêu thị – kết cấu cũng tựa như trang sức màu đỏ phường, khác là trang sức màu đỏ phường quá nhỏ, chỉ bán đồ dùng nữ nhân. Mà thương trường chính là đồ gì thị trường cần ta đều có thể bán, nhìn sinh ý của trang sức màu đỏ phường cũng biết. Hơn nữa chỉ cần trở thành 1 thương gia trong hệ thống siêu thị của ta, ta có thể giúp các ngươi bày ra một ít hoạt động, nâng cao uy tín trong thị trường. » Ta iếp tục dùng lợi câu dụ bọn họ, nhìn sinh ý trang sức màu đỏ phường của ta như vậy, lẽ nào lại không động tâm.
Các vị lão bản bắt đầu nghiên cứu....
« Ta đồng ý, không biết còn vị nào nguyện ý cùng NGuỵ mỗ hợp tác? » Cha nuôi đúng là cha nuôi, là người đầu tiên giúp nữ nhi của hắn duy trì kế hoạch.
« Ta cũng nguyện ý. »
« Ta cũng nguyện ý. »
.............
Rốt cục, 18 vị lão bản ở đây đều đồng ý hợp tác mở ra 'siêu thị trường', lão cũng đã sớm chuẩn bị xong xuôi hoà ước độc quyền lấy ra bán nữa, các vị lão bản nhìn xong trong lòng lại bắt đầu thầm than. Nguyên nhân là bởi vì, nếu ai muốn là một thành viên của 'siêu thị', hàng năm phải hướng ta giao nộp 5 vạn lượng bạc.
Ta đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ, «Các vị lão bản, các ngươi có phải đang cho là giá tiền quá mắc không? Bất quá các ngươi cũng nên hiểu rõ, những người mong muốn được cái độc quyền này hẳn không ít. Siêu thị trường chẳng nhưng có thể bán đồ dùng, thực phẩm, mà ngay cả thanh lâu, tửu lâu, hàng giải trí... cũng có thể mở tại siêu thị trường, cái này gọi là hàng rồng rắn. Các vị thử ngẫm lại xem, nếu như là 25 chi nhanh buôn bán liên hợp, mỗi chi nhánh tính ra chỉ mất 2000 lưỡng, cái này đã thật là giá tiền phải chăng rồi. Bất quá ta thấy rằng, nếu như là một cái nhà Đại thương, hẳn mỗi nhà đều có tới 30 chi nhánh buôn bán. (Người cổ đại không thích buôn bán quy mô nhỏ, một nhà cửa hàng nhất định có hơn 10 -20 cái chi nhánh, quy mô nhỏ liền sẽ không muốn làm). « Nói vậy chứ, ta thiết kế siêu thị không phải đơn giản. Ta đã xếp đặt kế hoạch tỉ mỉ xong xuôi, tại thương trường mở ra mấy cái khách điểm, những vị khách khi đi ăn cơm có thể trực tiếp đi mua đồ. Mua đồ đã đói bụng liền có chỗ để ăn cơm, bởi vì siêu thị trường là rất lớn, nên khi người ta mệt muốn nghỉ ngơi cũng thật tiện lợi. Còn như những chỗ thanh lâu ăn chơi, chủ yếu là để tiện cho các nam nhân. Còn siêu thị trường thì cho dù là các nam nhân sợ lão bà, lại là mấy nam nhân ưa thích hoa đẹp, có thể mượn danh mua đồ mà quang minh chính đại đi chơi, chủ ý này thật tốt. (t/g: đủ cẩu huyết, Mai tiểu thư à, ngươi đểu thật nha, chủ ý như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.)
« Hảo, Mai cô nương nói thật có đoạ lý. » Cha nuôi rất bao che cho ta.
Vì vậy cha nuôi cầm đầu hướng ta nhận hoà ước, còn hứa hẹn hàng năm sẽ giao nộp cho ta 5 vạn lượng độc quyền phí. Tóm lại ta chỉ biết lấy tiền, bọn họ muốn làm thế nào thì làm, ta có thể không tham dự. Oa, độc quyền phí, sau này ta muốn phát minh thêm, như vậy ta không cần phải tự mình làm mà vẫn được hưởng sinh ý. Kỳ thật 5 vạn lượng cũng là quá đắt, ta đưa cho bọn họ sơ đồ phác thảo siêu thị, vẫn còn hứa hẹn sẽ giúp họ làm tuyên truyền, tóm lại ta gần như là giống một bà bảo mẫu nha.
Hoàng Hậu Bỏ Trốn Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở