Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Tây Tử Tình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 451 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 26: Ván Cờ Động Phòng
ình như là nghe được tiếng la của thiếu niên kia, màn che xe ngựa bị đẩy ra từ bên trong, Dung Cảnh ló ra nhìn về hướng bên trong phủ.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đập bang bang rạo rực, nghĩ tới cái bình dấm chua này bảo vệ không được lại sắp đổ rồi! Nàng trợn mắt nhìn thiếu niên một cái, vội vàng giải thích với Dung Cảnh: “Đừng nghe hắn nói nhảm, ở đâu có mặt mày đưa tình rồi hả? Là hắn......”
“Dung Cảnh, đây là chứng cớ! Không tin ngươi mau tới đây nhìn xem! Trong này là một phong thư, viết ‘ Vân Thiển Nguyệt thân mến! ’, Ta lừa ngươi là con chó nhỏ!” Thiếu niên chặn lại lời Vân Thiển Nguyệt, một phong thư theo túi thơm ở bên trong rơi ra, đung đưa phong thư với Dung Cảnh, hô to lần nữa: “ Là vừa rồi có một nam tử cưỡi ngựa đuổi theo xe nàng đưa cho nàng, ta tận mắt nhìn thấy.”
Ánh mắt Dung Cảnh từ trên người Vân Thiển Nguyệt dời đi, nhìn về phong thư trong tay thiếu niên kia, nhíu mày.
Chỗ các nàng đứng cách cửa ra vào cũng không phải là quá xa, Vân Thiển Nguyệt tinh tường thấy được động tác Dung Cảnh nhướng mày, thân thể nhỏ run lên, muốn tiếp tục phản bác nhất thời không nói được.
“Này, tại sao ngươi không nói?” Thiếu niên quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
“Toàn bị ngươi nói hết rồi, ta còn có thể nói được gì!” Vân Thiển Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn thiếu niên.
” Bây giờ ngươi nói cho ta biết tên kia là ai thì vẫn còn kịp, ta lập tức giúp ngươi phá hủy phong thư này, nếu ngươi không nói, một lát thư đến tay Dung Cảnh, nhất định ngươi sẽ không có quả ngon để ăn.” Thiếu niên đắc ý nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt: “Ta cứ không nói cho ngươi! Không phải là một phong thư sao, bây giờ ngươi đưa cho hắn đi, xem hắn để ý ngươi hay là để ý ta. Ta nhắc nhở ngươi, đắc tội với ta thì không sao, nhưng nếu đắc tội với Dung Cảnh, đời này ngươi cũng đừng nghĩ tìm được người kia.”
Thiếu niên quát một tiếng: “Bổn công tử cũng không phải bị hù dọa suông đấy! Ngươi không cần nhắc nhở ta, vẫn là tự mình tự cầu nhiều phúc đi!”
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới thiếu niên, nhìn về phía Dung Cảnh.
Chỉ thấy Dung Cảnh ngoại trừ mới vừa có động tác nhướng mày ngắn ngủi trong chớp mắt, trên mặt vẫn là ôn nhuận như ngọc, không thấy biểu lộ dư thừa nào khác, chậm rãi xuống xe, thấp giọng dặn dò Huyền Ca một câu gì đó, Huyền Ca lại cho Vân Thiển Nguyệt một ánh mắt thương hại, vội vàng đánh xe ngựa rời đi, mà chính hắn thì đi vào trong phủ
Thị vệ gác cửa của Vân vương phủ thấy Dung Cảnh vào phủ, đều cung kính mà chào, so với gặp Vân vương gia còn muốn tôn kính hơn.
Vân Thiển Nguyệt tiếp thu được ánh mắt thương hại Huyền Ca, tim run rẩy, nhưng nghĩ cũng không phải là lỗi của nàng mà? Lãnh Thiệu Trác vội vàng ném đồ lên xe nàng, lúc này ngay cả nhìn nàng còn chưa nhìn đây này! Sao lại là quan hệ vụng trộm, mặt mày đưa tình rồi hả? Cho nên, mặc dù Dung Cảnh thấy được lá thư trong tay thiếu niên, nàng cũng không sợ! Vừa nghĩ như thế, sống lưng nàng đứng thẳng lên chút ít, chờ Dung Cảnh đi tới.
“Ngươi nữ nhân này thật không biết xấu hổ! Đã bị tình lang bắt gian, lại không vội vàng tiến lên khóc lóc, van xin hắn tha thứ, còn đứng ở chỗ này bày một bộ dáng heo chết không sợ nước nóng. Ta cũng thay ngươi đỏ mặt.” Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt dựng thẳng sống lưng, quát một tiếng, cười nhạo nói.
Vân Thiển Nguyệt lập tức giận dữ, quay đầu gắt gao nhìn thiếu niên, cả giận nói: “Ngươi mới càng không biết xấu hổ, hơn nửa đêm chạy tới vén chăn của Dung Phong, nhìn hết sạch Dung Phong còn không chịu trách nhiệm mà bỏ chạy. Sao ngươi không tự vẫn tạ tội? Hay là liều mạng khóc lóc đi?”
Mặt thiếu niên đằng một cái đỏ lên, giận dữ nói: “Vân Thiển Nguyệt!”
“Như thế nào? Ta nói đúng sự thật đi!” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn hắn.
Thiếu niên gắt gao nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt không cam lòng yếu thế, hồi lâu, thiếu niên bỗng nhiên giật khóe miệng cười một tiếng, đung đưa phong thư cầm trong tay, đắc ý nói: “Ta xốc chăn của Dung Phong thì như thế nào? Bổn công tử cam tâm tình nguyện đi vén, Dung Phong lại thích để cho ta vén. Còn ngươi thì sao? Ngươi lại lén ở sau lưng Dung Cảnh phản bội, quan hệ vụng trộm, còn dùng túi thơm để đưa tin, bị ta bắt tại trận, ta thấy bây giờ ngươi mượn kiếm tự vẫn là được rồi đấy! Tránh khỏi mất mặt xấu hổ, lại để cho Dung Cảnh làm trò cười cho người trong nghề.”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, kéo dài giọng nói: “À, Dung Phong thích để cho ngươi đi vén chăn mền của hắn. Ngươi rất đắc ý a!”
Thiếu niên vốn vừa đỡ hơn một chút mặt lại đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy Dung Cảnh chậm rãi đi đến trước mặt, hắn lập tức né khỏi Vân Thiển Nguyệt, giơ giơ phong thư cùng túi thơm trong tay lên nói với Dung Cảnh: “Này, Dung Cảnh, ngươi mau nói cho ta biết người kia ở nơi nào? Là ai? Ta liền giao thư nữ nhân Vân Thiển Nguyệt này cùng người khác quan hệ lén lút vụng trộm cho ngươi. Nếu không ta sẽ giúp ngươi thông báo cho toàn thiên hạ! Để cho tất cả mọi người trong thiên hạ nhìn xem con mắt của ngươi là lớn lên như thế nào, chọn không tốt, chọn tới chọn lui lại đi chọn một nữ nhân thay đổi thất thường, khẩu thị tâm phi khắp nơi đi trêu chọc hoa đào như vậy! Để cho ngươi làm trò cười cho tất cả mọi người trong thiên hạ.”
“Ác độc!” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ với thiếu niên.
“Hừ, không độc không phải là trượng phu!” Thiếu niên không cho là nhục nhã mà trái lại cho rằng là quang vinh. Đắc ý nhướng mày với Vân Thiển Nguyệt, giơ thư nói với Dung Cảnh: “Nói mau! Bổn công tử cũng không phải là nhân vật quang minh chính đại gì, ta chính là tiểu nhân. Tiểu nhân có phương pháp xử lí của tiểu nhân. Nếu ngươi không nói, ta nhất định giúp ngươi làm toàn bộ, không cẩn thận đến lúc đó thanh danh của ngươi còn có thể nâng ột bậc đấy!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên, nghĩ tới không biết nhà ai giáo dục ra đứa nhỏ như vậy! Thật sự là cần ăn đòn!
“Vậy thì đa tạ ngươi rồi! Ngươi giúp ta thông báo thiên hạ! Ta cũng vừa lúc trừng trị một chút cái nữ nhân khắp nơi đi chọc hoa đào này!” Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt, không nhìn thiếu niên và vật trong tay của hắn, bỏ lại một câu nói, bước chân không ngừng, tiếp tục đi về trước.
Thiếu niên sững sờ.
Vân Thiển Nguyệt lập tức nở nụ cười, cảm thấy Dung Cảnh thật là đáng yêu, đáng yêu nhất trên đời này!
“Này, Dung Cảnh, đầu óc ngươi có phải bị bệnh hay không? Theo căn cứ chính xác thì nữ nhân này chính là hồng hạnh xuất tường! Ngươi không quan tâm sao?” Thiếu niên lập tức đuổi theo Dung Cảnh, cầm lá thư trong tay lắc lư trước mặt hắn, dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
Dung Cảnh không đếm xỉa tới liếc mắt nhìn lá thư kia một cái: “Vân Thiển Nguyệt thân mến ” năm chữ dựng thẳng đứng viết trên phong thư, cực kỳ bắt mắt. Hơn nữa chữ viết này không thể nói tốt nhất, nhưng cũng không kém, không phải của nữ tử xinh đẹp, vừa nhìn là biết chính là viết bởi tay của nam tử. Từng chữ viết, có thể thấy được người viết thư cực kỳ chân thành, nhất là ba chữ “Vân Thiển Nguyệt” tựa hồ vô cùng dụng tâm viết, nét chữ cứng cáp, có chút gân cốt. Hắn dời tầm mắt, lắc đầu: “Nếu ngươi thích, vậy ta tặng cho ngươi!”
Thiếu niên mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt lơ đễnh của Dung Cảnh, hồi lâu tức giận nói: “Ngươi quả nhiên là người điên!”
Dung Cảnh giống như không nghe thấy.
Thiếu niên nhìn bộ dáng hắn thật không muốn biết, có chút nhụt chí, lại có chút không cam lòng, dừng bước nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng cười tươi rực rỡ, hắn lập tức nổi trận lôi đình: “Một đôi kẻ điên!”
Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhíu mày, nói với thiếu niên: “Nếu ngươi thích lá thư kia vậy cho ngươi! A, thuận tiện nói cho ngươi biết, người đưa thư cho ta chính là Lãnh Thiệu Trác, là Lãnh tiểu vương gia của Hiếu thân Vương phủ. Hiếu thân Vương yêu thích nhất nhi tử này, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rơi. Ngươi muốn gặp hắn thì từ chỗ này của ta đi về phía tây, Hiếu thân Vương phủ nằm tại Tây thành, là phủ đệ lớn nhất Tây thành. Chớ có đi nhầm!”
Thiếu niên cau mày: “Thì ra nam nhân kia là Lãnh Thiệu Trác!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Là Lãnh Thiệu Trác!”
” Lãnh Thiệu Trác chính là người đã ăn một viên Đại hoàn đan từ Quỷ môn quan được kéo về một mạng? Là Lãnh Thiệu Trách không chuyện ác nào không làm, coi nữ nhân như đồ chơi trước kia?” Thiếu niên nhướng mày.
“Ừ, ngươi không nghe sai, chính là hắn!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Sớm biết là của hắn, ta còn đoạt thư của ngươi làm cái gì!” Thiếu niên bỗng nhiên một tay lấy thư ném lại cho Vân Thiển Nguyệt, mang bộ dáng muốn đi vào bên trong, vừa đi vừa thúc giục Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi nhanh lên một chút, chúng ta đi Tây Phong uyển nhìn Vân Ly!”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay tiếp được thư, nghĩ đến sớm biết Lãnh Thiệu Trác nổi danh như vậy, nàng đã sớm nói cho hắn biết người này là Lãnh Thiệu Trác.
“Lãnh Thiệu Trác lại viết thư tình cho ngươi, ngươi quả nhiên là một bụi hoa đào nát.” Thiếu niên quay đầu xì mũi coi thường Vân Thiển Nguyệt, đánh giá từ trên xuống dưới Vân Thiển Nguyệt một lần, khinh thường nói: ” Đôi mắt của Dung Cảnh quả nhiên không dùng được, đầu óc cũng không dùng được, lại đi coi trọng nữ nhân như ngươi!”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, nghĩ tới phong thủy luân chuyển, trước kia nàng vẫn mắng Dung Cảnh hoa đào nát, hôm nay đổi lại nàng.
“Nhưng mà đầu óc ngươi cũng không dùng được, ta cũng không thấy được Dung Cảnh tốt chỗ nào! Ngươi nhìn hắn đi, rõ ràng chính là ánh mắt hướng lên trời, thật giống như tất cả mọi người trong thiên hạ đều thiếu nợ hắn.” Thiếu niên chuyển lời, rồi xì mũi với Dung Cảnh đi phía trước.
“Ngươi nói đúng rồi! Tất cả mọi người trong thiên hạ đều thiếu nợ hắn.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng ngẩng đầu đi thẳng về phía trước.
Thiếu niên hừ một tiếng, cổ hướng lên, kiêu ngạo mà nói: “Bổn công tử lại không có thiếu nợ hắn! Ở trong lòng ta, ai cũng không tốt bằng người kia! Dung Cảnh còn kém xa hắn.”
Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn thần sắc của thiếu niên kiêu ngạo, im lặng. Nghĩ tới sau này thật đánh chết nàng cũng không mặc lại nam trang.
Dung Cảnh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhíu mày với nàng, lại quay đầu trở lại, tiếp tục đi về trước.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt run rẩy, nghĩ tới nàng đã tạo thành phản ứng rồi! Đưa tay xoa xoa trán, thấy thiếu niên không nói thêm gì nữa, lướt qua Dung Cảnh kiêu ngạo mà sải bước đi vào bên trong, Thất công chúa cũng không đuổi kịp, nàng vội vàng quay đầu lại gọi: “Đi a! Đứng ở chỗ đó làm cái gì?”
Thất công chúa”a” một tiếng, lập tức kéo làn váy bước nhanh thêm hai bước đuổi theo Vân Thiển Nguyệt. Đi tới bên cạnh nàng, nhìn Dung Cảnh đi phía trước, hạ giọng nói: “Cảnh thế tử không tức giận?”
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, không nói lời nào.
“Nghe nói tính tình Cảnh thế tử rất tốt, luôn đối đãi ôn hòa với người khác, cho tới bây giờ chưa từng phát giận với người khác. Quả nhiên là thật! Thậm chí ngay cả chuyện này cũng không tức giận, nếu là nam tử bình thường nhìn thư trong tay ngươi, bất kể như thế nào, đầu tiên sẽ phát giận một trận. Ngươi có thể được Cảnh thế tử yêu thích, quả nhiên là có phúc khí. Ta rốt cục cũng minh bạch tại sao nhiều nam tử như vậy, Thất ca, Nhiễm Tiểu vương gia, Tứ ca đều đối với ngươi rất tốt, ngươi lại chỉ yêu thích Cảnh thế tử rồi.” Thất công chúa ghé sát bên tai Vân Thiển Nguyệt, nói nhỏ.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co quắp, có khổ mà không nói được ra lời. Dung Cảnh cái gì cũng không nói mới càng nguy hiểm. Nhưng mà đoán chừng chuyện này cũng chỉ có nàng biết, nàng nhìn Thất công chúa một cái, không nói lời nào.
“Ngươi không xem bức thư này?” Thất công chúa chỉ chỉ thư trong tay Vân Thiển Nguyệt.
“Có cái gì mà nhìn! Tự cầu nhiều phúc thôi!” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn phong thư cùng túi thơm trong tay, nghĩ đến chưa bao giờ biết rõ chữ của Lãnh Thiệu Trác cũng cũng không tệ lắm, chữ như vậy vừa nhìn là biết đã trải qua thời gian dài luyện tập đấy. Nhưng mà mặc kệ Lãnh Thiệu Trác viết cái gì, tốt nhất nàng vẫn không nên xem, nàng cũng không có ý định muốn dây dưa với Lãnh Thiệu Trác. Cho nên thúc giục công lực định phá hủy bức thư.
“Cho ta!” Dung Cảnh không quay đầu lại, chìa tay ra phía sau vươn tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, vô ý thức hỏi: “Cho ngươi cái gì?”
“Vật trong tay nàng!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt dừng chân lại, nghĩ tới nàng cũng biết hắn không dễ dàng để cho nàng bưng bít chuyện này như vậy mà. Khô khốc cười một tiếng với bàn tay đang duỗi ra: “Một phong thư mà thôi, vẫn nên hủy đi! Tránh ô uế tay ngươi.”
“Vân Thiển Nguyệt, ta hỏi phong thư này làm ô uế tay của nàng sao?” Dung Cảnh vẫn không quay đầu lại, tay vẫn đưa ra phía sau.
Vân Thiển Nguyệt suy sụp xụ mặt, dùng sức cứu vãn nói: “Đây là Lãnh Thiệu Trác đưa cho đấy, ngươi biết rõ hắn và ta bất hòa hễ gặp là đánh giết đấy. Đoán chừng hôm nay lại đánh cái chú ý quỷ quái gì đó không biết chừng. Khẳng định không phải là chuyện tốt gì, vẫn là thôi đi! Hủy rồi mắt không thấy, tâm không phiền.”
“Phải không?” Dung Cảnh chợt dừng bước quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt sâu kín.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta cũng không biết Lãnh Thiệu Trác lại nổi điên cái gì! Chắc là bệnh nặng mới khỏi, nhưng đầu óc hư mất rồi.”
“Hả? Đầu óc hư mất?” Dung Cảnh khẽ nhíu mày, không đếm xỉa tới mà nói: “Ta không nhìn thấy!”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh: “Dù sao ta không trêu chọc hắn! Ngươi phải tin tưởng ta.”
“Ừ!” Dung Cảnh nhẹ nhàng lên tiếng, tựa hồ nghe thấy Vân Thiển Nguyệt nói, tựa hồ lại không nghe thấy, nhìn thư trong tay nàng tiếp tục nói: “Nghe nói trước đó không lâu sau khi Hiếu Thân vương phủ nhận được tin tức hoàng thượng sai người truyền nàng vào tiến cung, Lãnh Thiệu Trác liền náo loạn muốn vào cung. Hiếu thân Vương khuyên bảo không được, bất đắc dĩ, mang theo nhi tử vào cung. Nàng cũng biết nguyên nhân?”
“Ta nào biết đâu!” Lông mày Vân Thiển Nguyệt vắt thành một sợi thừng. Nhớ tới nụ cười miễn cưỡng và thần sắc không đúng của Hiếu thân Vương, thì ra là hắn là bị Lãnh Thiệu Trác buộc tiến cung.
“Bởi vì buổi tối hôm qua trong cơn giận dữ Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ hưu thư cho Lục công chúa. Mà nửa đêm hoàng thượng lại vội vàng triệu kiến Thiển Nguyệt tiểu thư vào cung. Lãnh Thiệu Trác sợ trong cơn giận dữ hoàng thượng muốn giết ngươi, nên vội vội vàng vàng tiến cung cứu nàng. Hiếu Thân vương không ngăn được, sợ nhi tử vừa nhặt về được một mạng lại chọc giận Hoàng thượng mà mất đi cái mạng nhỏ, cho nên chỉ có thể cùng hắn tiến cung. Không nghĩ tới sợ bóng sợ gió một hồi, sau khi tiến cung phát hiện Thiển Nguyệt tiểu thư căn bản là vô sự, cho nên, một chữ cũng không đề cập tới chuyện này, chỉ nói là vì đáp tạ Thiển Nguyệt tiểu thư nên mới đuổi tới nội cung.” Dung Cảnh chậm rãi nói.
Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, nói lầm bầm: “Từ khi nào Lãnh Thiệu Trác lại tốt như vậy rồi? Quả thật là đầu óc hư!”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt thật sâu, rồi lại vươn tay ra với nàng: “Đưa vật trong tay nàng cho ta!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, lại nhìn thoáng qua tay hắn đang vươn ra, bàn tay trắng như ngọc, đầu ngón tay trong suốt, nàng thu hồi tầm mắt, lại nhìn về lá thư trong tay mình, hít vào một hơi, nhét thư cầm trong tay vào tay Dung Cảnh, giọng nói có chút vô lực: “Cho ngươi!”
Dung Cảnh đưa tay nhận lấy thư, lật qua lật lại xem một chút, rồi nói với Vân Thiển Nguyệt: ” Túi thơm trong tay nàng cũng đưa cho ta!”
Vân Thiển Nguyệt lại nhét túi thơm trong tay vào tay hắn.
Dung Cảnh cầm hai kiện đồ xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Này, ngươi muốn đi đâu?” Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng lưng của Dung Cảnh, mới nhớ tới mục đích hắn tới Vân Vương Phủ.
“Vân gia gia phái người truyền tin cho ta, muốn ta tới đây một chuyến. Lúc này ta đang đi đến viện của ông.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt “a” một tiếng, nhìn hắn nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã đi thẳng về phía trước, nàng đang nghĩ có nên đuổi theo hay không. Đang suy nghĩ, thì nghe được tiếng la của thiếu niên từ phía trước truyền đến: “Vân Thiển Nguyệt, lề mà lề mề cái gì? Nhanh lên một chút!”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nghĩ tới còn có một tiểu tổ tông ở nơi này, tống cổ đi trước rồi nói sau. Tức thì không đi cùng Dung Cảnh nữa, mà chuyển đường đi về hướng Tây Phong uyển.
Thất công chúa nhấc váy đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, thấy Dung Cảnh đi xa, nàng nói nhỏ: “Hình như ngươi rất sợ Cảnh thế tử?”
“Ngươi còn chưa phải là tẩu tẩu của ta? Sao lại bát quái như vậy?” Vân Thiển Nguyệt liếc Thất công chúa một cái.
Thất công chúa đỏ mặt lên, nhìn phía trước: “Còn chưa chắc làm được tẩu tẩu của ngươi, tựa hồ cái vị đi phía trước kia đối với Vân Ly......”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, chặn lại lời của nàng: “Ngươi yên tâm! Sau khi hắn thấy Vân Ly thì sẽ đi!”
Thất công chúa nhìn thiếu niên, không nói thêm gì nữa.
Hai người tới trước mặt thiếu niên, thiếu niên nhìn tay Vân Thiển Nguyệt trống không, nhướng mày với nàng: “Thư đâu?”
” Hủy rồi!” Vân Thiển Nguyệt tất nhiên sẽ không nói là bị Dung Cảnh lấy đi.
Thiếu niên bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Ba người đi tới Tây Phong uyển, chỉ thấy bên trong Tây Phong uyển vẫn giống như lúc Vân Thiển Nguyệt đến đêm hôm qua, vẫn tĩnh lặng. Nhưng bất đồng duy nhất chính là bên trong viện của Tây phong uyển đã có người hầu hạ. Xem ra tin tức Lăng Liên truyền đi rất nhanh, hiệu suất làm việc của Tam công tử cũng rất nhanh. Có hai lão nhân, một thợ tỉa hoa, một bà bà, hai tỳ nữ, bốn hộ vệ. Mặc dù y phục bình thường, bề ngoài nhìn không ra bất kỳ điểm khác lạ nào, nhưng người có võ công đều hiểu, tám người này đều là người có võ công.
“Vân Ly! Ngươi đi ra ngoài!” Thiếu niên mới vừa vào cửa, liền hô to vọng vào phía bên trong.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc nửa đêm hắn cũng gọi Dung Phong như vậy, không khỏi có chút buồn cười. Thiếu niên này một bụng ý đồ xấu, mặc dù làm ra toàn sự tình rắc rối chuyện chán ghét, khiến cho người ta tức giận, nhưng từ trong lòng lại khiến người khác không chán ghét nổi.
Thất công chúa có chút khẩn trương nắm chặt bức họa trong tay, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng.
“Vân Ly, mau ra đây!” Thiếu niên vừa vào bên trong, vừa hô một tiếng.
Cửa chính phòng bị đẩy ra, Vân Ly mặc cẩm bào nhẹ nhàng chậm rãi đi ra, khi nhìn thấy đi đầu là một thiếu niên đang đi thẳng về phía mình thì khẽ giật mình, lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt và Thất công chúa bên cạnh nàng, có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã dằn nghi ngờ xuống đáy lòng, nhìn ba người gật đầu chào hỏi, nhưng không lên tiếng.
“Không phải là hắn!” Thiếu niên nhìn Vân Ly một cái liền phủ định luôn, lấy thánh chỉ trong tay ném cho Vân Thiển Nguyệt, xoay người đến chế trụ cổ tay Vân Thiển Nguyệt, ngang ngược nói với nàng: “Dung Cảnh đi nơi nào? Mang ta đi tìm hắn.”
“Đi tới viện gia gia của ta!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới làm thế nào để thoát khỏi cái phiền toái này đây! Vẫn là nên giao cho Dung Cảnh xử lý đi! Nàng khoát tay với Lăng Liên đi theo phía sau, phân phó nói: “Lăng Liên, ngươi dẫn hắn đi tới viện gia gia của ta tìm Dung Cảnh!”
“Không được! Ngươi dẫn ta đi!” Thiếu niên lập tức nói.
Vân Thiển Nguyệt mở mí mắt ra: “Công tử, nam nữ thụ thụ bất thân! Không phải mới vừa rồi ngươi còn nói ta vụng trộm quan hệ với nam nhân khác sao? Sao lúc này lại thất lễ với ta như vậy?”
“Ta không tính!” Thiếu niên lơ đễnh.
“A! Ngươi không tính là nam nhân a!” Vân Thiển Nguyệt kéo dài giọng.
“Ít nói nhảm đi! Nhanh lên chút đi!” Thiếu niên trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta cảm thấy ta không thiếu nợ ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao ngươi luôn tìm ta gây khó dễ?”
“Ngươi có thiếu! Ngươi nói cho ta biết người kia là ai, ta bảo đảm không hề tới làm phiền ngươi nữa, nếu không, ngày ngày ta sẽ làm phiền chết ngươi.” Thiếu niên bắt lấy Vân Thiển Nguyệt không buông tay.
“Người kia là ta!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Thiếu niên quát một tiếng, túm lấy Vân Thiển Nguyệt định đi.
“Chờ một chút! Để ta nói hai câu trước đã!” Vân Thiển Nguyệt hất thiếu niên ra, thiếu niên cũng không còn kiên trì, ôm cánh tay nhìn Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt đưa thánh chỉ cầm trong tay cho Thất công chúa rồi lại nhìn Vân Ly, nói với nàng: “Cho ngươi, chính ngươi tuyên đọc cho hắn!”
Thất công chúa đưa tay nhận thánh chỉ, gật đầu.
“Ca ca, nàng là Thất công chúa! Tự nguyện xin chỉ gả cho huynh, nói không cần biết dung mạo của huynh có bị hủy hay không. Nguyện ý thử thích huynh. Ta cảm thấy rất tốt! Những công chúa Hoàng thất kia còn lại thật đúng là không có một người nào có thể so sánh được với nàng, nếu huynh cảm thấy nàng cũng không tệ lắm, vậy cho nàng một cơ hội đi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Vân Ly, thấy ánh mắt hắn có chút kinh ngạc, nàng cười nói: “Nàng vẫn cầm bức họa ngươi suốt dọc đường đấy! Các ngươi có thể vào nhà nói chuyện một chút.”
Mặt Thất công chúa đỏ lên, nắm thật chặt bức họa trong tay.
Vân Ly nhìn Thất công chúa, rũ mắt xuống, giây lát sau, lại nâng lên, gật đầu với Vân Thiển Nguyệt: “Được!”
Vân Thiển Nguyệt xoay người đi ra ngoài, nghĩ tới duyên phận giữa người với người thật sự là rất kỳ diệu. Tựa như mười năm trước nàng đến bây giờ cũng không nghĩ có một ngày sẽ thích Dung Cảnh như vậy, cũng không nghĩ đến Thất công chúa sẽ gả vào Vân Vương Phủ, mà người cưới nàng lại là Vân Ly. Đã từng là bàng chi của Vân Vương Phủ. Nàng nghĩ tới nàng vẫn luôn không biết vì sao gia gia đón bàng chi của Vân Vương Phủ từ Vân huyện đến kinh thành rồi đưa vào Vân Vương Phủ, không biết có phải cái lão già họm hẹm kia đã sớm biết trước sớm muộn gì Vân Mộ Hàn cũng sẽ đi, Nam Lăng Duệ chắc chắn không trở về rồi, nên tuyển một người ở bàng chi Vân Vương Phủ tới làm thế tử của Vân Vương Phủ?
Thiếu niên đi theo bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, sải bước đi ra ngoài.
Ra khỏi Tây Phong uyển, Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Vân Ly và Thất công chúa vẫn một đứng ở cửa, một đứng ở trong viện, chẳng qua là lại đang nhìn lẫn nhau. Nàng thu hồi tầm mắt, nghĩ đến định nghĩa của hạnh phúc là gì? Không nhất định là yêu và được yêu, cũng có thể thử yêu. Thế giới rất rộng lớn, trong hàng ngàn hàng vạn người, có một người yêu ngươi như vậy, ngươi cũng thương hắn, cùng chung tâm nguyện là trở thành duy nhất của nhau, là chuyện không dễ dàng gì, kiếp trước ngoái đầu nhìn duyên phận đổi chỗ, giống như nàng và Dung Cảnh, bỗng nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
“Này, ngươi cao hứng cái gì?” Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta chính là cao hứng! Ngươi quản được sao!” Vân Thiển nguyệt liếc trắng mắt với thiếu niên. Nghĩ tới con cái nhà ai lại bị giáo dục thành như vậy?
“Dung Cảnh có cái gì tốt?” Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt, có chút bất mãn.
“Hắn là tốt nhất!” Vân Thiển Nguyệt nhắc tới Dung Cảnh, khóe miệng không khỏi cong lên.
Lúc này đến phiên thiếu niên liếc trắng mắt, cái miệng xinh đẹp phun ra hai chữ: “Kẻ điên!”
Vân Thiển Nguyệt không cùng hắn so đo, làm như không nghe thấy. Kẻ điên thì sao? Rơi vào tình yêu và được yêu có mấy người có thể tỉnh táo chứ? Vì Dung Cảnh, nàng nguyện ý làm kẻ điên.
Thiếu niên không nói thêm gì nữa, hai người một đường đi tới viện của Vân lão Vương gia.
Ngọc Thạch đang chờ ở cửa, thấy Vân Thiển Nguyệt và thiếu niên đi tới, tiến lại chào hỏi hai người, cười nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Cảnh thế tử nói cũng biết các ngài sẽ đến, hắn bảo ta chờ ở chỗ này truyền một câu cho ngài, nói Dung Phong thế tử cũng tới! Hiện tại đang ở hậu viện.”
“Cái gì? Hắn cũng tới?” Thiếu niên vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn Ngọc Thạch.
Ngọc Thạch mím môi cười gật đầu: “Dạ, Cảnh thế tử chân trước vừa đi vào, Dung Phong thế tử cũng vừa tới!”
“Ta không tiến vào nữa! Ta đi Vinh vương phủ chờ Dung Cảnh!” Thiếu niên bỗng nhiên xoay người, bỏ lại một câu, giống như đằng sau có người đuổi, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Vân Thiển Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên đi dễ dàng như vậy, nhưng ngay sau đó chợt hiểu ra, hắn xốc chăn của Dung Phong nên giờ xấu hổ không dám gặp Dung Phong rồi! Nàng bỗng nhiên có chút buồn cười, vui vẻ cười ra tiếng.
Ngọc Thạch cũng mím môi cười: “ Thật làm cho thế tử đoán đúng!”
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi: “Kỳ thật Dung Phong không tới?”
Ngọc Thạch gật đầu cười.
Vân Thiển Nguyệt nhấc chân muốn đi vào, nghĩ tới Dung Cảnh quả nhiên có biện pháp, nói như vậy nàng cũng không cần lo lắng rồi. Sau khi nàng ra khỏi Tây Phong uyển tâm tình vốn đang vui vẻ, lúc này lại đưa được cái kẻ làm cho nàng nhức đầu kia đi, bước chân lại càng dễ dàng hơn, rất nhanh liền đi tới hậu viện, chỉ thấy hai người trong lương đình của hậu viện, hai người ngồi cách một cái bàn, mặt đối mặt mà ngồi, trên bàn bày một bàn cờ, hiển nhiên là đang đánh cờ, hai người kia một già một trẻ. Chính là lão già họm hẹm nhà nàng và Dung Cảnh.
Hai người nghe được tiếng bước chân, cũng không ai ngẩng đầu lên nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái.
Bước chân Vân Thiển Nguyệt thoải mái đi tới bên cạnh Dung Cảnh, hắn đang uống trà, nhìn bàn cờ, đầu cũng không ngẩng. Mà lão già họm hẹm kia lại đang chau mày, hiển nhiên bị Dung Cảnh làm khó rồi, đang đau khổ suy tư. Nàng đặt mông ngồi trên ghế bên cạnh Dung Cảnh, duỗi tay ôm lấy hông của hắn.
Dung Cảnh dừng động tác uống trà, cuối cùng từ bàn cờ ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt áp thân thể vào trong ngực hắn, hai tay ôm hắn, tựa đầu gần sát trước ngực hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn, tràn ra một nụ cười tươi rực rỡ với hắn.
Dung Cảnh nhíu mày nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt nhìn hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Dung Cảnh, ta nhớ ngươi lắm!”
Ánh mắt Dung Cảnh chợt lóe, để trà chén nhỏ xuống, cũng không để ý tới lão đầu tử ngồi đối diện, đưa tay nắm eo nhỏ Vân Thiển Nguyệt ôm vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: “Nhớ bao nhiêu?”
” Nhớ rất nhiều.” Đầu Vân Thiển Nguyệt cọ cọ trước ngực hắn. Có một loại tình cảm cùng vui mừng không giải thích được, nhưng lại vô cùng chân thật thực sự tồn tại, tựa như lúc nàng từ Tây Phong uyển đi ra, bỗng nhiên rất muốn thấy hắn. Mà sau khi nhìn thấy hắn rồi loại ước muốn này chẳng những không giảm, ngược lại còn sâu hơn.
Dung Cảnh cười nhẹ: “Biết rõ sai rồi?”
“Sai?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
“Quả nhiên là trí nhớ không tốt!” Dung Cảnh hừ một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới phong thư của Lãnh Thiệu Trác bị hắn mang đi, hắn nói đại khái chính là chuyện này đi, nàng bẹt miệng, vô tội nói: “Ta chính là trí nhớ không tốt, dù sao chuyện không liên quan đến ta đấy, ngươi không thể đem sai lầm của người khác tới trừng phạt ta, cái này không công bằng.”
“Còn có lý này!” Dung Cảnh nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt hơi bĩu môi nhìn hắn, nàng không có cảm thấy chuyện này mình không có lý, dĩ nhiên không thể sợ hãi.
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt khẽ chu cánh môi phấn nộn, ánh mắt ngưng lại, bên trong nhiễm một vòng đen tối, giây lát sau, hắn cúi đầu xuống, cánh môi để sát vào Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt giật mình, cả người lập tức cứng đờ. Nàng chưa quên lão đầu đang ngồi đối diện là gia gia của nàng đấy. Vội vàng thối lui ra ngoài, ý định thoát khỏi ngực Dung Cảnh, Dung Cảnh lại giam cầm eo của nàng, không để cho nàng rút lui.
“Gia gia còn ở đây!” Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt nói nhỏ.
“Sợ cái gì?” Giọng nói Dung Cảnh khàn khàn.
“Khiêm tốn! Chúng ta nên khiêm tốn một chút.” Ánh mắt Vân Thiển quét qua thấy lão già họm hẹm này vẫn khóa chặt chân mày phảng phất không phát hiện nàng và Dung Cảnh làm cái gì ở bên này, nàng thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói: “Phải kính già yêu trẻ biết không? Nếu không lão đầu này sẽ đổ tội danh chúng ta làm ô nhiễm tai mắt đấy! Ngươi không muốn mất mặt chứ?”
Dung Cảnh quả nhiên dừng lại.
Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn làm trò trước mặt lão đầu tử biểu diễn hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn, sau này sẽ bị ông cười nhạo chết. Nhưng nàng vừa thả lỏng xong, lại thấy Dung Cảnh nhướng mày nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: “Vân Thiển Nguyệt, vừa rồi nàng nghĩ cái gì?”
Nghĩ cái gì? Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt: “Ngươi đang nghĩ cái gì, thì ta nghĩ cái đó?”
“Mới vừa rồi ta chỉ muốn giúp nàng lấy một mảnh lá phong trên tóc, nàng cũng nghĩ đến cái này?” Tay Dung Cảnh bỗng nhiên buông eo của Vân Thiển Nguyệt ra, dùng ngón giữa và ngón trỏ ở đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng kẹp lấy một mảnh lá phong đưa tới trước mặt nàng, nhíu mày với nàng, nghiêm trang hỏi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn kia mảnh lá phong kia, lại nhìnDung Cảnh mới vừa rồi còn làm tư thế muốn hôn nàng, giờ lại bày ra vẻ đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn, nàng có chút im lặng.
Dung Cảnh ném lá phong trong tay nhìn về phía Vân lão Vương gia ngồi đối diện, ấm giọng nói: “Vân gia gia, bằng không ta nhường ngài ba nước cờ? Nếu cứ như vậy sợ là đến tối ván cờ này cũng không hạ xong.”
“Sao ngươi không nói ngươi và xú nha đầu đi động phòng rồi lại trở về đánh cờ cùng ta?” Vân lão Vương gia ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh một cái, lại trừng mắt nhìn tay Vân Thiển Nguyệt vẫn ôm hông của hắn, khẽ nói: “Có chút biến hóa!”
Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, có chút tức giận nói: “Xú lão đầu, ngài cũng đi mau a! Quân cơ kia đặt ở vị trí trung phong, hạ xuống liền ăn bốn quân của hắn. vậy cũng nhìn không ra được, thực ngốc! Cháu hoài nghi ngài là ông nội của cháu sao?”
Vân lão Vương Gia nghe vậy nhìn về phía bàn cờ, ánh mắt sáng lên, cầm con cờ trong tay lập tức đặt ở vị trí theo lời Vân Thiển Nguyệt, mắng một câu: “Xú nha đầu, cuối cùng khuỷu tay cũng hướng vào bên trong một hồi.”
Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhíu mày: “Đó là do ông đần!”
Vân lão Vương Gia hừ một tiếng, nói với Dung Cảnh: “Tới phiên ngươi!”
Dung Cảnh chậm rãi cầm lấy một quân cờ đặt trên bàn cờ, vốn là có chút khuynh hướng nghiêng về Vân lão Vương Gia thoáng chốc lại chuyển, Vân lão Vương Gia lại nhíu mày, một lát sau, hắn bỗng nhiên nói với Vân Thiển Nguyệt: “Xú nha đầu, ván này ngươi tới thay ta hạ cờ.”
“Không được!” Vân Thiển Nguyệt ôm Dung Cảnh không buông tay, lắc đầu với hắn.
“Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn lão già khọm ta bại bởi một tên tiểu tử?” Vân lão Vương gia trợn mắt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh nhướn mày với nàng, nàng do dự một chút, một tay vẫn ôm Dung Cảnh, một tay lấy một quân cờ trên bàn cờ. Thẳng đến khi nàng hạ cờ xuống, Dung Cảnh vẫn không nói lời nào.
Vì vậy, Vân lão Vương Gia vốn là người đánh cờ tới quên sống quên chết,giờ lại ngồi nhìn Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt hạ cờ qua lại.
Sau nửa canh giờ, tổng thể đi tới cờ hoà.
Vân lão Vương Gia vuốt vuốt ria mép gật đầu, lần đầu tiên khẳng định Vân Thiển Nguyệt nói: “Không hổ là cháu gái lão đầu tử ta!”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt.
Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu hỏi nữ nhân vẫn một mực dính ở trong lồng ngực của hắn: “Nàng có biết vừa rồi ta và Vân gia gia đánh ván cờ này là một ván đánh cuộc gì không?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, sao nàng biết được? Chẳng lẽ này cái lão đầu tử này gọi Dung Cảnh tới vì muốn đánh cuộc với hắn? Đánh cuộc cái gì? Nàng nhìn Dung Cảnh, không rõ ràng lắm.
Dung Cảnh bỗng nhiên thở dài: “Ta cá là tối nay muốn động phòng hoa chúc! Hiện tại cờ hoà rồi, nàng nói nên làm sao bây giờ?”
Hoàn Khố Thế Tử Phi Hoàn Khố Thế Tử Phi - Tây Tử Tình