Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Đình Đình
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Psithurism Althea
Số chương: 124 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1626 / 0
Cập nhật: 2017-11-30 15:07:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Ngoại Truyện 3: Cách Yêu
ôm nay, bầu trời trong xanh cùng những tảng mây bồng bềnh, nắng nhẹ lên sau khi sương đã tan. Ngoài kia, con người ta vẫn hoạt động như mọi khi. Họ vẫn đi làm, trẻ con vẫn đi học, cụ già vẫn đi tản bộ…Nhưng có ai thấy một cô gái trong bộ váy trắng đang gào khóc đuổi theo tử thần để đòi lại người mình yêu. Cô chạy băng ca đang đẩy anh vào bệnh viện, gương mặt không lấy một giọt máu, anh nằm đó bất động, không còn mỉm cười nhìn cô được nữa, mãi mãi…
Bệnh viện, nồng nặc mùi thuốc. Họ chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, cô đứng đó, đứng suốt bốn tiếng không cử động, cứ đứng chết chân tại cửa phòng rồi nhìn vào cái cửa sắt lạnh toát chờ anh. Gia đình, bạn bè khuyên cô hãy nghỉ ngơi, cô không có phản ứng, cô tin, cô chờ, vì tin anh nên cô sẽ chờ, anh đã hứa là sẽ có trách nhiệm với cô, anh hứa thì nhất định anh làm được, anh sẽ không bao giờ nhẫn tâm ruồng bỏ cô thêm lần nữa đâu.
Lại bốn tiếng nữa đi qua, cô vẫn đứng đó. Ai khuyên cô cũng không tác dụng, cô như biến thành khúc gỗ không có tri giác, mắt vẫn dõi về phía cửa.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, mọi người đều đứng dậy chờ kết quả. Cô cố cử động chân mình, nó tê cứng, vậy mà cô vẫn đi những bước khập khễnh tới nắm chặt tay bác sĩ Hoàng Khánh, ông ấy tháo khẩu trang, nhìn mọi người, rồi nhìn Thiên Nghi. Cô không nói gì, chỉ hướng đôi mắt mong đợi vào ông. Không gian lắng động, nghe rõ nhịp thở của từng người.
"Hoàng…"
"Xin lỗi con…" Ông cắt ngang lời nói của cô, cắt đứt sợi dây hy vọng mỏng manh của cô sau câu nói đó và cái lắc đầu đau thương.
Bàn tay cô tuột khỏi tay ông, cô nhìn vào trong. Mọi người nhìn vào trong, nhìn cô. Có ai nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một con người, có ai nhìn thấy một trái tim cũng đã ngừng đập sau một trái tim.
"Vào gặp nó…lần cuối đi con… Trong vài phút nữa, nó sẽ sống được thêm vài phút nữa…" Hoàng Khánh đặt tay lên vai Thiên Nghi, mắt ông đỏ hoe. Sao ông có thể chịu được khi chính ông lại không thể cứu được cháu ruột của mình.
Nhanh như cắt, cô không còn ở hành lang. Lúc này mọi người ở ngoài mới bật khóc. Tiểu Quỳnh, Ngọc Diệp, Hải Băng, Hồng Ngân nói không nên lời mà chỉ biết khóc thành tiếng. Nun nhìn mẹ mình rồi xà vào lòng mẹ mà khóc òa lên. Chủ tịch Hoàng loạng choạng bước chậm chạp từng bước, ông không biết mình đi về đâu. Vũ Bảo Hà đứng lặng người, cô không khóc, chỉ như một cái xác không hồn hóa đá tại chỗ. Gia Minh nhìn Tuấn Nguyên quay đầu đi, rồi lại nhìn sang Vương Tuấn vừa đến và đứng yên tại ngả rẽ. Tất cả, tất cả…Chấm dứt rồi.
Còn cô, cô ngồi cạnh giường anh, nắm lấy bàn tay anh, cô không khóc, không rơi thêm bất kì giọt nước mắt nào cả. Sao mỗi phút giây trong thời khắc này lại to lớn đến thế, vậy mà trước kia họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian. Con người ta đến lúc nhận ra mình nên trân trọng thì đã quá muộn màng để rồi bất chợt hiểu rằng mình sai ở đâu mà không thể nói lên từ ân hận. Máy điện tâm đồ lên xuống theo từng nhịp tim của anh. Cô mỉm cười giữ lấy tay anh rồi áp vào má mình.
"Hoàng Khang…Em muốn anh dùng xe đạp chở em. Anh biết không? Ngồi sau lưng anh rất ấm áp, có thể tựa vào anh, có thể ôm lấy anh… Chở em một lần nữa được không? Hay là đợi khi anh khỏe chúng ta sẽ đến xe cáp treo ngồi? Anh nói muốn quay lại LB lần nữa mà, mau khỏe lại để cùng em về thăm trường thôi anh…Sao mà anh cứ ngủ hoài thế… Đừng lười nữa, mặt trời lên cao rồi… Anh tỉnh lại đi! Hoàng Khang à…" Nước mắt cô lăn dài trên tay anh, cô nghẹn giọng nhưng vẫn tiếp tục nói, không biết nói cho anh nghe, anh có nghe không?
"Có… nhớ anh hứa gì với em không? Anh nói sau khi tỉnh dậy sẽ cùng em đến nhà thờ… sẽ cùng kết hôn với em mà… Anh ngủ thế này thì sao đến nhà thờ đây… Hoàng Khang! Em gọi anh mà anh còn nằm đây sao hả? Hoàng Khang!" Giọng cô nhỏ dần rồi rơi vào im lặng, chỉ còn nghe tiếng máy móc vô tri đang kêu lên, âm thanh đó, sao mà chói tay quá. Tít... tít... tít. Ngoài kia, không ai bước vào trong, chỉ có Gia Minh đủ cái dũng khí chứng kiến cảnh đó, anh nhìn đứa con gái tội nghiệp vẫn nắm tay người yêu. Anh đứng sau lưng Thiên Nghi, nghe máy điện tâm đồ kêu không ngừng. Cô lại quay sang nhìn những đường sóng lên xuống... Đến cuối cùng, nó chỉ là một đường thẳng tắp kéo dài. Giọt nước mắt rơi xuống sàn, cô thấy tim mình đau, bụng mình đau, đầu mình đau. Người cô như rã rời không còn sức lực.
"Sao không ai làm gì hết thế?" Cô lạnh nhạt cất tiếng: "Sao không ai tiếp tục cứu anh ấy?" Không ai trả lời, cô đành quay lại ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh: "Hoàng Khang à... Anh đừng lo, có em đây, họ không cứu anh cũng không sao, có em ở đây với anh là được rồi... Đừng sợ..."
Gia Minh kiềm chế tất cả nước mắt, anh bước đến đặt bàn tay không ngừng run rẩy của mình lên vai Thiên Nghi: "Thiên Nghi... Đừng như vậy..."
Cô đứng phắt dậy, gạt tay Gia Minh ra rồi thét lớn: "Hoàng Khang chỉ ngủ thôi! Anh ấy chỉ ngủ thôi... Các người... các người đừng chia cắt tôi và Hoàng Khang có được không? Sao..." Chưa kịp nói hết câu, cô đặt tay lên bụng mình, cắn lấy môi để ngăn cơn đau ập tới. Gia Minh nhìn biểu hiện khác lạ đó, thấy sắc mặt cô không lấy một giọt máu nên lo lắng vô cùng.
"Sao thế Thiên Nghi? Em đừng làm anh sợ..."
"Tránh... ra!" Thiên Nghi lùi lại, cô cố gắng gượng bảo vệ Hoàng Khang, cô phải bảo vệ anh: "Không được cướp Hoàng Khang của tôi... Không..." Mọi thứ trước mắt mờ dần, gương mặt Gia Minh nhợt nhạt, rồi mọi thứ hóa đen.
"Thiên Nghi! Thiên Nghi!" Gia Minh thét lên rồi đỡ lấy Thiên Nghi đã ngã xuống.
"Máu... Máu kìa Gia Minh..." Tiểu Quỳnh vừa bước vào đã la lên khi nhìn thấy màu đỏ đã thấm vào vạt váy của Thiên Nghi, chảy dài xuống sàn bệnh viện.
"Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ đi!"
Anh bế Thiên Nghi lên, toàn là máu, dưới chân cô chỉ là máu. Mọi người bên ngoài vẫn còn thơ thẩn, vừa trông thấy Gia Minh bế Thiên Nghi chạy ra thì tất cả hoảng hốt.
"Thiên Nghi..."
"Nghi..."
Phòng cấp cứu. Một bác sĩ nữ bước ra.
"Ai là người nhà của bệnh nhân Tầng Thiên Nghi!"
"Tôi... tôi là cô ruột của nó." Cô Lan khó nhọc lên tiếng, người run lên vì sợ hãi: "Cháu tôi sao vậy bác sĩ?"
"Sao người nhà lại để cô ấy sốc nặng như thế. Cả đứa bé cũng mất rồi..."
"Đứa bé?" Cô Lan lặp lại lần nữa lời bác sĩ.
"Ừ. Cô ấy đang mang thai, không ai biết sao? Cái thai chưa đầy bốn tuần, cô ấy lại kích động như vậy nên thai nhi chịu không được. Bây giờ tôi cần người nhà kí tên để còn lấy cái thai ra."
Như một cây búa đập vào đầu từng người. Mọi con mắt đưa nhìn nhau, cô Lan chao đảo mới định hình xem chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao đứa cháu gái cô phải chịu nhiều đớn đau như thế? Nó đã làm nên tội tình gì?
Vài tiếng sau, trong một phòng bệnh hai ngăn, Thiên Nghi vẫn còn hôn mê nằm bên gian trong. Cô Lan đã về, Nun thấy sức khỏe mẹ yếu nên cố gắng khuyên mẹ về nhà, cả dượng Nguyên cũng bay từ bang B về, dượng vừa phải an ủi cô Lan, vừa phải lo lắng cho Thiên Nghi.
Hoàng Khang ra đi như thế, không một đám tang, không một tin tức được thông báo cho giới truyền thông, con trai chủ tịch tập đoàn đá quý Hoàng Gia chỉ như bốc hơi khỏi thế gian. Vì trước kia, anh từng nhờ bố mình, nếu có ngày hôm nay, hãy an táng anh thật đơn giản, rồi đem tro cốt đặt cạnh mẹ ruột của anh. Lúc ông Hoàng biết tin Thiên Nghi sẩy thai, ông như chết chân tại chỗ, sau khi đến bệnh viện làm những việc nên làm thì không nói không rành mà đón chuyến bay sớm nhất rời khỏi đây. Bác sĩ Hoàng Khánh có đến thăm cô, nhưng sau đó cũng bay về Mĩ do có ca phẫu thuật quan trọng. Người nhà họ Hoàng đều tránh mặt cô, không ai dám đối diện cùng Thiên Nghi.
"Này... Anh nói gì đi, cứ im lặng như thế là sao?" Tiểu Quỳnh bắt đầu lay lay tay Gia Minh. Anh ấy như tảng đá không chịu lên tiếng từ khi đưa Thiên Nghi vào đây.
"Gia Minh…Anh đừng có như vậy nữa…" Hồng Ngân vừa phải lo cho Thiên Nghi, vừa lo cho biểu hiện của Gia Minh, lại còn phải gọi điện tìm Tuấn Nguyên khắp nơi.
"Ngân…Chuyện chú Kiệt vừa nói là sao vậy?" Ngọc Diệp cầm hồ sơ lên rồi thắc mắc. Chẳng ai biết trong đây là gì, khi Hoàng Kiệt sắp rời khỏi, ông có đến, Thiên Nghi vẫn hôn mê, ông ngồi cùng Thiên Nghi rất lâu, chẳng ai biết ông nói gì với cô. Sau đó ông lại nhờ Hồng Ngân giao cho Thiên Nghi cái hồ sơ này.
"Ngân không biết, phải chờ Thiên Nghi tỉnh thôi…"
Hải Băng cùng Vương Tuấn vừa ra ngoài mua ít thức ăn về ọi người. Nếu ai cũng trong trạng thái này thì trước sau gì tất cả đều ngã gụt, vậy thì lấy ai lo cho Thiên Nghi.
"Gia Minh!" Vương Tuấn lên tiếng.
"Không sao…" Cuối cùng Gia Minh cũng vuốt mặt mình, thở hắt ra rồi ngước nhìn Vương Tuấn: "Tìm thấy Tuấn Nguyên chưa?"
"Nó đua xe ở quốc lộ Q."
"Cái gì?" Hồng Ngân là người phản ứng mạnh nhất. Cô đứng dậy ngay rồi chạy ra ngoài.
"Một lát tao sẽ về Anh quốc."
"Vương Tuấn…" Nun vừa bước vào đã nghe thấy câu đó. Nó nhìn Vương Tuấn, anh cũng quay lại nhìn Nun rồi đến nắm tay con bé mà kéo ra ngoài.
Gia Minh đứng dậy đi vào phía gian phòng phía trong. Chưa đầy một phút, anh chạy ra, nói lớn: "Thiên Nghi không có trong đó."
"Sao?" Hải Băng buông luôn tô cháo còn nóng hổi trên tay đang định mang vào.
"Có khi… nào… nó làm chuyện dại dột không?"
Thành phố đông nghẹt người, buổi tối đèn đường chiếu càng sáng thì mới có thể biết bóng đêm đang tồn tại. Cô như hồn ma lang thang trên phố, mặc trên người bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, bước thật chậm vào từng con đường anh và cô từng bước qua. Mọi người qua đường đã bắt đầu xì xào, nhưng cô nào để tâm, giờ đây cô chỉ biết đi mà cả bản thân còn không biết nên đi về đâu, bụng dưới vẫn còn cảm giác đau đớn, nhưng cô hoàn toàn không biết mình đã mất thứ gì, chỉ cảm thấy dường như mọi thứ đều mất hết.
"Anh yêu em!"
"Yêu em có cần nói cho cả thế giới biết không?"
"Thì yêu em mới cần cho em biết, thế giới biết hay không thì mặc họ, miễn em biết được rồi."
"Vậy yêu em đến khi nào?"
"Đời đời kiếp kiếp…"
"Anh xạo vừa phải thôi, con trai khi yêu ai cũng thề thốt như thế…"
Cô nhìn cặp tình nhân đang đi phía trước mình. Những lời họ nói cô đều nghe rất rõ, người con trai ôm chặt cô gái vào lòng rồi mỉm cười cùng cô ấy dạo chơi trên con đường. Còn Thiên Nghi, cô đưa tay sờ lên chiếc nhẫn trong sợ dây chuyền của mình. Cô mỉm cười. Trước kia cô cũng từng hỏi anh sẽ yêu cô được bao lâu. Anh bảo sẽ không yêu cô mãi mãi, chỉ yêu cô đến khi bản thân không thể yêu cô được, lúc ấy anh sẽ ở một nơi nào đó mà dõi theo cô. Cô nhìn xung quanh, sao không thấy anh? Thiên Nghi lại bước tiếp. Cô có nhận ra, đằng sau mỗi bước chân của cô là nước mắt của anh.
Mọi người đứng chờ đèn để băng qua đường. Thiên Nghi cũng đứng đó chờ, nhưng chờ anh. Anh hay cùng cô đứng chờ lúc đèn đỏ, khi qua đường, anh sẽ nắm chặt tay cô, bảo cô ngốc nghếch không bao giờ qua lộ mà nhìn xe, lỡ họ vượt đèn đỏ thì thế nào. Đèn chuyển sang màu đỏ, mọi chiếc xe ngừng lại, người ta nhanh chóng băng qua đường, cô vẫn đứng đó, mắt nhìn thẳng vào góc đứng phía bên kia. Đèn lại xanh, lại đỏ, rồi xanh… không biết bao nhiêu lần. Mờ ảo phía bên kia, cô có thể trông thấy bóng anh, Thiên Nghi mỉm cười với anh, rồi bước chân xuống vạch đường. Nếu giờ này cô băng qua đường như thế, anh sẽ chạy ngay qua và chửi cô ngốc nghếch, nếu ngốc mà được nghe anh nói, cô sẽ ngốc như thế mãi mãi…
Ting Ting Ting…
"Thiên Nghi!!!"
"Đi đường kiểu gì vậy? Mắt mũi bỏ trên trán sao?" Ông tài xế nhém tí gây ra án mạng quát lớn.
Anh cố gượng dậy nhìn ông ta: "Xin lỗi, xin lỗi ông…"
Thấy người nằm trong lòng cậu trai trẻ mặt mày xanh xao đáng sợ, ông ta cũng không làm khó mà lái xe đi. Anh lúc này mới quay sang nhìn cô đầy vẻ sợ hãi: "Em có bị thương không? Có đau chỗ nào không Thiên Nghi?"
"Hoàng Khang…"
"Thiên Nghi à…" Anh nhìn cô mệt mỏi như thế nên đành bế cô lên, ôm cô sát vào người rồi đi khỏi, xe anh đỗ cách đó mấy con đường, anh cứ bế cô rồi đi. Vừa đi anh vừa mắng: "Em làm gì mà không trông thấy đèn xanh vậy? Biết băng qua đường như thế nguy hiểm lắm không?" Do quá tức giận nên anh không nhớ rằng cô giờ đang là bệnh nhân.
Nằm trong lòng anh, cô nói khẽ: "Xin lỗi... "
Nghe cái giọng nhẹ tới mức có thể không cất lên thanh quản, anh mới xuôi lòng, rồi thở dài: "Mọi người tìm em vất vả lắm, sao lại chạy ra ngoài, ai cũng lo cho em."
"Em tìm Hoàng Khang."
"Thiên Nghi..."
"Vừa rồi em thấy anh ấy bên kia đường, anh ấy còn đứng đó nhìn em... Gia Minh! Nếu anh không kéo em thì em gặp được Hoàng Khang rồi..."
Đúng thế, nếu anh không kéo em thì em đã đi gặp cậu ấy rồi.
Gia Minh ôm cô chặt hơn, không nói bất kì lời nào nữa mà đi thẳng về phía trước. Mặc cho tay mình đang chảy máu.
Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ? Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ? - Đình Đình Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ?