Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 451-460
hương 451-452: Trường chinh (13-14)
- Hai ba ngày nữa, toàn bộ có thể qua sông rồi!
Tiêu Hà báo cáo tình hình với Lưu Khám, Tào Tham cũng không ngừng bổ sung thêm.
Lưu Khám không nói gì, đợi Tiêu Hà nói xong, hắn đột nhiên quay đầu nói với Giả Thiệu:
- Đất Hà Bắc, Khoái Triệt có tin tức gì chưa?
- Khoái tiên sinh hai mươi ngày trước từng phái người đưa tin tới, nói là đã thuyết phục được mười hai huyện thành quận Đại, chỉ cần Quân Hầu tới xác minh, mười hai huyện này sẽ do Lý Thiếu Quân tiếp quản...Khoái tiên sinh đã xuôi về phía nam, nói rằng muốn thay Quân Hầu mở cửa các quận huyện, thông suốt đường đi.
- Vậy sao?
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu:
- Ly Thạch hôm nay do ai khống chế?
- Quân Tần, Vương Ly!
Sắc mặt Lưu Khám khẽ đổi, nói:
- Xem ra Vương Ly đã thúc đẩy tốc độ tiến quân nhanh hơn, chúng ta cũng phải tăng tốc độ ah.
Tiêu Hà hiểu rõ ý tứ của Lưu Khám, lập tức gật đầu, xem như đã hiểu.
- Lão Khoái lần này đi Thái Nguyên, e là phải gặm một khối xương cứng rồi.
Vương Ly, không dễ thuyết phục giống như quận Đại... Quận Đại, là căn cứ của Võ An Quân Lý Mục, uy danh của Lý Mục, thậm chí còn cao hơn nước Triệu. Vương thất nước Triệu dù đã bị diệt nhiều năm, nhưng uy tín vẫn còn như xưa, Khoái Triệt có thể mượn danh tiếng Lý Tả Xa, nhanh chóng vững gót tại quận Đại, thuyết phục quan viên quận Đại. Nhưng điều này không có nghĩa, hắn nhất định có thể thuyết phục Vương Ly!
Giả Thiệu gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói:
- Quân Hầu không cần lo lắng cho lão Khoái, y là người nhìn như kẻ điên, nhưng vào lúc này nếu chưa suy tính kỹ càng, tuyệt đối sẽ không mạo muội đi tìm Vương Ly...Nếu như đã quyết định hành động, chắc chắn có thể dùng ba tấc lưỡi thuyết phục Vương Ly.
- Ngươi khá tin tưởng lão Khoái!
Giả Thiệu nghe vậy, không khỏi cười lớn:
- Nhìn chung những người dưới trướng Quân Hầu, duy chỉ có Lục tiên sinh có thể quỷ biện sánh ngang lão Khoái, chúng ta cũng đã sớm lĩnh giáo.
Sau một hồi nói giỡn, khiến cho tâm tình của Lưu Khám được buông lỏng rất nhiều.
Mấy ngày nay, tâm tình hắn không tốt lắm.
Nguyên nhân chủ yếu chính là việc tuyệt giao với Bành Việt tại Cự Dã trạch. Mặc dù sau đó, Bành Việt phái người đưa Thúy Ngọc Tiêu của Bành Cự tới làm lễ vật tặng Lưu Tần, nghe nói đây là vật gia truyền của Hồ Cơ, trước kia Hồ Yển nương nhờ Bành Việt cũng dâng tặng Thúy Ngọc Tiêu này.
Bành Cự, tên là Cự nhưng không phải người cao lớn thô kệch giống Bành Việt.
Cậu giống mẫu thân Hồ Cơ nhiều hơn, tướng mạo thanh tú, có khí chất thư sinh, thích âm luật, cậu với cái tên “Cự” này có chút không thích hợp.
Bích Ngọc tiêu là vật phẩm Bành Cự thích nhất, hôm nay mang tới làm tín vật đưa tặng Lưu Tần.
Đồng thời, xem như truyền đạt ý tứ của Bành Việt: Chúng ta không làm huynh đệ được, nhưng hài tử của chúng ta, dẫu sao cũng là huynh đệ!
Hơn nữa dựa theo người đưa tin, Lưu Khám cũng hiểu được hướng đi của Bành Việt.
Bành Việt đi lần này, e là chiến hỏa xung quanh Cự Dã trạch sẽ nhanh chóng lan tràn ra...
Chỉ mong Bành Việt đại ca có thể thuận buồm xuôi gió. Mặc dù sau này quyết đấu trên chiến trường, không biết ai thắng ai bại, cũng không uổng một đời đại trượng phu!
- Lão Tiêu, vậy tiếp đến, cần ngươi vất vả rồi.
Lưu Khám trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Đốn Khâu có Ngô Thần là đủ rồi. Đêm nay người và lão Tào mang theo gia quyến vượt sông, ta phỏng đoán sau khi qua sông, e là ngươi sẽ càng bận rộn. Bận rộn thì bận rộn, nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe mới được.
Chương 451-452: Trường chinh (13-14)
- Hai ba ngày nữa, toàn bộ có thể qua sông rồi!
Tiêu Hà báo cáo tình hình với Lưu Khám, Tào Tham cũng không ngừng bổ sung thêm.
Lưu Khám không nói gì, đợi Tiêu Hà nói xong, hắn đột nhiên quay đầu nói với Giả Thiệu:
- Đất Hà Bắc, Khoái Triệt có tin tức gì chưa?
- Khoái tiên sinh hai mươi ngày trước từng phái người đưa tin tới, nói là đã thuyết phục được mười hai huyện thành quận Đại, chỉ cần Quân Hầu tới xác minh, mười hai huyện này sẽ do Lý Thiếu Quân tiếp quản...Khoái tiên sinh đã xuôi về phía nam, nói rằng muốn thay Quân Hầu mở cửa các quận huyện, thông suốt đường đi.
- Vậy sao?
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu:
- Ly Thạch hôm nay do ai khống chế?
- Quân Tần, Vương Ly!
Sắc mặt Lưu Khám khẽ đổi, nói:
- Xem ra Vương Ly đã thúc đẩy tốc độ tiến quân nhanh hơn, chúng ta cũng phải tăng tốc độ ah.
Tiêu Hà hiểu rõ ý tứ của Lưu Khám, lập tức gật đầu, xem như đã hiểu.
- Lão Khoái lần này đi Thái Nguyên, e là phải gặm một khối xương cứng rồi.
Vương Ly, không dễ thuyết phục giống như quận Đại... Quận Đại, là căn cứ của Võ An Quân Lý Mục, uy danh của Lý Mục, thậm chí còn cao hơn nước Triệu. Vương thất nước Triệu dù đã bị diệt nhiều năm, nhưng uy tín vẫn còn như xưa, Khoái Triệt có thể mượn danh tiếng Lý Tả Xa, nhanh chóng vững gót tại quận Đại, thuyết phục quan viên quận Đại. Nhưng điều này không có nghĩa, hắn nhất định có thể thuyết phục Vương Ly!
Giả Thiệu gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói:
- Quân Hầu không cần lo lắng cho lão Khoái, y là người nhìn như kẻ điên, nhưng vào lúc này nếu chưa suy tính kỹ càng, tuyệt đối sẽ không mạo muội đi tìm Vương Ly...Nếu như đã quyết định hành động, chắc chắn có thể dùng ba tấc lưỡi thuyết phục Vương Ly.
- Ngươi khá tin tưởng lão Khoái!
Giả Thiệu nghe vậy, không khỏi cười lớn:
- Nhìn chung những người dưới trướng Quân Hầu, duy chỉ có Lục tiên sinh có thể quỷ biện sánh ngang lão Khoái, chúng ta cũng đã sớm lĩnh giáo.
Sau một hồi nói giỡn, khiến cho tâm tình của Lưu Khám được buông lỏng rất nhiều.
Mấy ngày nay, tâm tình hắn không tốt lắm.
Nguyên nhân chủ yếu chính là việc tuyệt giao với Bành Việt tại Cự Dã trạch. Mặc dù sau đó, Bành Việt phái người đưa Thúy Ngọc Tiêu của Bành Cự tới làm lễ vật tặng Lưu Tần, nghe nói đây là vật gia truyền của Hồ Cơ, trước kia Hồ Yển nương nhờ Bành Việt cũng dâng tặng Thúy Ngọc Tiêu này.
Bành Cự, tên là Cự nhưng không phải người cao lớn thô kệch giống Bành Việt.
Cậu giống mẫu thân Hồ Cơ nhiều hơn, tướng mạo thanh tú, có khí chất thư sinh, thích âm luật, cậu với cái tên “Cự” này có chút không thích hợp.
Bích Ngọc tiêu là vật phẩm Bành Cự thích nhất, hôm nay mang tới làm tín vật đưa tặng Lưu Tần.
Đồng thời, xem như truyền đạt ý tứ của Bành Việt: Chúng ta không làm huynh đệ được, nhưng hài tử của chúng ta, dẫu sao cũng là huynh đệ!
Hơn nữa dựa theo người đưa tin, Lưu Khám cũng hiểu được hướng đi của Bành Việt.
Bành Việt đi lần này, e là chiến hỏa xung quanh Cự Dã trạch sẽ nhanh chóng lan tràn ra...
Chỉ mong Bành Việt đại ca có thể thuận buồm xuôi gió. Mặc dù sau này quyết đấu trên chiến trường, không biết ai thắng ai bại, cũng không uổng một đời đại trượng phu!
- Lão Tiêu, vậy tiếp đến, cần ngươi vất vả rồi.
Lưu Khám trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Đốn Khâu có Ngô Thần là đủ rồi. Đêm nay người và lão Tào mang theo gia quyến vượt sông, ta phỏng đoán sau khi qua sông, e là ngươi sẽ càng bận rộn. Bận rộn thì bận rộn, nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe mới được.
Chương 453-454: Trường chinh (15-16)
Đường đường là phò mã Đại Tần, mắt thấy sắp phải trở thành đại thần mất nước.
Trong triều hoạn quan lộng hành, phụ thân tự vẫn trong ngục. Nếu không như vậy, Lý Do sao có tâm tư này?
Lưu Khám thở dài một hên, cưỡi ngựa Xích Thố:
- Lão Quán, chúng ta cũng quay về đi...Lý Do đã lựa chọn con đường của y, chúng ta cũng phải đi theo con đường chúng ta đã định, tiếp tục tiến lên phía trước!
Quán Anh mạnh mẽ gật đầu!
Cuối tháng tư, Vương Khác khởi binh phản Tần, tuyên bố đầu hàng Sở Vương.
Cùng tháng, Lưu Bang tại xã Nam Thành quận Lang Gia chiếu cáo thiên hạ, ủng lập con trai của Sở Vương – Mị Tâm lên làm Sở Vương.
Vận khí của y ngược lại không tồi, sau khi mất huyện Bái, mang theo tàn binh bại tướng cùng vợ con chạy trốn tới quận Tiết. Lại không ngờ khi cướp đoạt được huyện Tiết gặp Sở Vương. Trương Lương đang ở Sông Dĩnh Hà, tổ chức ngày chuẩn bị gây loạn, không có bên cạnh Lưu Bang. Có được Sở Vương, tâm tư Lưu Bang lúc này trở nên linh hoạt. Y họ Lưu, vốn là một chi trong đời thứ mười tám Kinh Sở, nếu như dựa theo Can tử, cũng có thể coi là vương thất nước Sở. Y bắt đầu suy nghĩ, nếu như ta ủng hộ lập Sở Vương, dựa vào danh tiếng Sở Vương hiệu triệu thiên hạ, sẽ như thế nào?
Hùng Tâm tại quận Tiết trải qua vô số khổ cực, dựa vào nghề chăn dê mà sống.
Từ khi nước Sở diệt vong, bên cạnh con cháu cố Sở chỉ có Tống Nghĩa làm bạn.
Tống gia, tại nước Sở có danh vọng rất cao, từng làm Lệnh Doãn. Tống Nghĩa nghe nói Lưu Bang nói vậy, không khỏi có chút động tâm.
Sau khi Lư Quán ở bên khuyên nhủ, Lưu Bang liền hạ quyết tâm.
Y nghĩ, chỉ cần dựa vào danh tiếng của Sở Vương để khởi sự, hào kiệt khắp nơi trên đất Sở tất nhiên sẽ nhao nhao hưởng ứng.
Chẳng phải Trần Thắng Ngô Quảng chỉ dựa vào danh tiếng của Hạng Yến, liền tạo được thanh thế thật lớn sao? Ngày nay y có Sở Vương chính hiệu trong tay, khẳng định danh tiếng còn lớn hơn Trần Thắng. Vì vậy, ánh mắt Lưu Bang ngay từ đầu đã để ý tới quận Tiết, vừa vặn lúc Vương Khác đang do dự.
Vương Khác khởi binh hàng Sở, khiến phía nam khu vực Sơn Đông lập tức trở lên hỗn loạn.
Đầu tiên Cự Dã trạch Bành Việt thống lĩnh hai vạn nhân mã, đến quận Tế Bắc nương nhờ Điền Vinh, khiến thực lực trong tay Điền Vinh lập tức tăng vọt.
Từ xưa đến này, quận Tiết đều là người nước Tề, Mạnh Thường Quân từng nói thỏ khôn có ba hang, quận Tiết này năm đó lại là đất phong của Mạnh Thường Quân. Sở Vương ngươi ở bất cứ nơi nào cũng được, nhưng hiện tại đặt tay lên đất Tề, Điền Vinh sao có thể đồng ý? Chỉ là Hạng Lương thế lực lớn, Điền Vinh đành phải nhẫn nại. Y phải đợi xem Hạng Lương có phản ứng thế nào đối với chuyện này. Nếu như Hạng Lương cũng đồng ý, y chỉ có bóp mũi chịu đựng!
Thật không ngờ, Hạng Lương còn chưa có đáp án, quân Sở tại quận Đông Hải đã bắt đầu hành động rồi.
Long Thả trong vòng mười ngày, liền phá tan hai huyện Tương Bí, Lan Lăng, xua quân đánh vào quận Tiết, trong ba ngày chiếm cứ huyện Tiết. Bởi vậy, quận Tiết mở rộng cửa thành, để quân Sở tiến quân thần tốc. Hàn Tín đích thân thống lĩnh binh mã, liên tiếp phá tan huyện Đằng, huyện Trâu, Hợp Hương, Nhâm Thành, binh lâm tới trước chân núi Dịch Sơn.
Vương Khác liên tiếp gửi thư, biểu hiện rõ y muốn quy thuận Đại Sở.
Nhưng Hàn Tín không đếm xỉa đến thư của y, trong tháng năm phá tan Bình Dương. Đồng thời, Long Thả nghe ý kiến của Hàn Tín, cũng không tuân lệnh Vương Khác. Trước khi Hàn Tín phá tan Bình Dương, Long Thả dẫn quân tiên phong, đánh tới chân thành huyện Xương Ấp.
- Ly Thực Kỳ ức hiếp ta, Ly Thực Kỳ ức hiếp ta!
Vương Khác vạn lần không ngờ, sẽ xuất hiện cục diện như vậy.
Quân Sở tựa hồ không để ý tới y có quy hàng hay không, mà quyết tâm đánh chiếm quận Tiết.
Cảm giác bị lừa gạt, khiến Vương Khác nổi trận lôi đình. Nếu như trước đây, y còn có thể cầu viện Lý Do, nhưng hiện tại thì sao, Vương Khác điên mất rồi!
Kỳ thực không chỉ có y, ngay cả Ly Thực Kỳ cũng không ngờ xuất hiện kết quả như vậy.
Quân Sở hành động thực sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến gã không kịp phản ứng. Trước khi Hàn Tín công đoạt Bình Dương, Ly Thực Kỳvẫn còn ở huyện Lỗ. Vương Khác trong lúc giận dữ, đã bắt Ly Thực Kỳ, tại nha phủ huyện Lỗ phanh thây Ly Thực Kỳ...
Quân Sở hành động như sét đánh không kịp bưng tai, tựa như phóng tín hiệu về phía Điền Vinh: Hạng Lương không thừa nhận Sở Vương này!
Vì vậy, lập tức mệnh lệnh Bành Việt thống soái nhân mã tinh nhuệ, từ núi Lương Phụ đánh vào quận Lang Gia. Bành Việt nương nhờ Điền Vinh, lúc này đang cần chiến công để đặt chân.
Trong mười năm ngày chạy ngàn dặm đường, liền chiếm được ba vùng Mông Hương, Phí Hương và Nam Thành Hương, thoáng chốc trục xuất đám người Lưu Bang ra khỏi quận Lang Gia.
Đại tướng của Lưu Bang – Trang Bất Thức tại Nam Thành Hương bị Bành Việt bắn chết...
Lúc này, Hạng Lương tại Hạ Bì phía xa tựa hồ đã nhận được tin tức của Sở Vương.
Y vội vàng tỏ vẻ ủng hộ lập Sở Vương Hùng Tâm, hạ lệnh Hàn Tín, Long Thả ngừng công kích quận Tiết, còn phái người đưa tin cho Điền Vinh, hi vọng Điền Vinh tha thứ.
Đám người Lưu Bang, bảo hộ Hùng Tâm một mạch chạy trốn, phái người đưa tin cho Hạng Lương, mời Hạng Lương nghênh đón Sở Vương.
Cái này cũng nói rõ, Lưu Bang đã mất đi quyền khống chế đối với Sở Vương. Không chỉ như vậy, Hạng Lương không khỏi phát sinh nghi kỵ đối với y.
Quận Tứ Thủy, Hạ Bì.
Phía đông Di Kiều, có một tòa đại trạch, tiếp giáp Thủy Hà.
Chương 455-456: Trường chinh (17-18)
Mười năm trước đi tới thành Tống Tử một chuyến, nếu như nói điều khiến Lưu Khám cảm thấy ấn tượng sâu sắc nhất, ngoại trừ Cao Tiệm Ly, chỉ còn cẩu đồ Xa Ninh thôi!
Chỉ là, Cao Tiệm Ly bị Từ Công bắt, ắp giải đến Hàm Dương; còn Xa Ninh từ đó về sau bặt vô âm tín, dường như bốc hơi khỏi cuộc đời này.
Trước khi gặp Lý Lương, Lưu Khám còn suy nghĩ, Xa Ninh hôm nay còn sống hay không?
Thật không ngờ, lúc này mới trôi qua cái nháy mắt, Xa Ninh đang sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.
- Cẩu đồ lão nhi, ngươi vẫn còn sống ứ?
Lưu Khám không gọi thẳng tên Xa Ninh, mà gọi tên hiệu của Cẩu Đồ của y. Trên khuôn mặt dày của Xa Ninh nhếch lên tia tươi cười vui vẻ.
- Trước kia là kẻ buôn bán rượu, hôm nay đã thành Quảng Võ Quân đại danh đỉnh đỉnh rồi!
Quán Anh bên cạnh, lập tức phẩy phẩy tay.
Thân binh lập tức tản ra, canh phòng bốn phía.
- Đi vào trong nói chuyện...Ở đây không tiện lắm.
Xa Ninh nói xong, đẩy cửa chính ra, giơ bó đuốc nói:
- Lý Lương vì thế mà trù tính đã lâu rồi!
Trong lời nói này có hàm ý khiến trong lòng Lưu Khám không khỏi lo lắng, vội vàng theo Xa Ninh đi vào đại trạch.
Trạch viện này vốn là biệt trang của một vị phú thương nước Triệu cũ, diện tích không quá lớn, có thể thoải mái chứa hơn trăm người.
Xa Ninh dẫn theo Lưu Khám ngồi xuống sảnh đường.
Đây là một trạch viện rất cổ xưa, dựa theo dụng cụ cổ kính trong nhà nhìn nhận, ít nhất cũng có mấy chục năm lịch sử.
Cột trụ hành lang có nhiều chỗ nước sơn đã bị bong...Chỉ là có thể nhận ra, nơi này rất sạch sẽ, chứng tỏ có người thường xuyên tới đây quét dọn.
Thường xuyên quét dọn, và tạm thời quét dọn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ít nhất không khí hoàn toàn khác nhau. Điểm này Lưu Khám ngược lại có thể phân biệt được.
- Nơi này là chỗ Lý Lương dùng để chiêu đãi đại nhân vật. Hôm nay thời cuộc hỗn loạn, Hồ Quan không phải chỗ phồn hoa, trạch viện tổ tiên để lại xem như thích hợp, tuy nhiên có chút cũ nát...Ha ha, chỉ là qua đêm nay, e rằng trạch viện này không còn tồn tại nữa.
Xa Ninh dùng ánh mắt có chút cảm tình, nhìn quanh thính đường.
Lưu Khám không nói lời nào, chỉ nhìn nhìn Xa Ninh, khóe miệng bắt đầu vểnh lên...Mang theo một tia cười quỷ dị.
Sự trầm ổn và tỉnh táo đó lại khiến Xa Ninh vào lúc này không nói lời nào. Đã sớm chuẩn bị ngôn từ để nói, nhưng đến cạnh miệng lại không biết nên mở miệng nói thế nào.
- Được rồi được rồi, ta thừa nhận, ta có điều kiện!
Lưu Khám nhịn không được cười ha hả:
- Không ngờ Cẩu Đồ lão nhi năm đó thẳng thắn phóng khoáng, hôm nay cũng dùng tâm kế rồi hả? Không tồi, không tồi!
Xa Ninh liếc mắt nhìn Lưu Khám:
- Ta đã biết thiên mệnh, suy cho cùng không thể hào phóng được nữa...Vả lại, lão Cao vừa đi, trong lòng ta trống vắng, cũng không còn phần hào khí kia. Ngươi thì khác, vẫn là tiểu tử Mao Đầu mười năm trước.
Lưu Khám cười cười không nói.
Chương 457-458: Trường chinh (19-20)
Tấn Dương, phía bắc sông Lâm Phần, ba mặt đều là núi vây quanh.
Trên cổng thành, cờ Thương Long theo gió tung bay phấp phới.
Khoái Triệt ngồi chồm hỗm trong sương phòng, hai mắt khẽ nhắm lại. Nhìn bên ngoài, tựa hồ rất bình tĩnh. Bên ngoài sương phòng, có mười tên Thiết Ưng duệ sĩ đứng nghiêm trang trước cửa ra vào, thỉnh thoảng dò xét tình hình trong phòng. Thấy Khoái Triệt vẫn không nhúc nhích, cũng không có ai vào trong nói chuyện, bọn chúng lại đứng vững thân hình như trước.
Lúc này đã tới Tấn Dương được mười ngày!
Từ khi vừa mới bước vào cửa thành Tấn Dương, Khoái Triệt đã mất đi sự tự do.
Vương Ly không triệu kiến y, cũng không làm khó y, chỉ sắp xếp cho y một gian phòng trong phủ Thượng Tướng Quân, hơn nữa còn phái người chuyên môn canh chừng y.
Mười ngày trôi qua, không biết chủ công hiện tại đã đến nơi nào?
Trong lòng Khoái Triệt rất lo lắng, nhưng không hề biểu hiện trên mặt.
Vào giữa trưa, hàng loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp đến có người đi tới cửa, nói chuyện với gã Thiết Ưng duệ sĩ hai câu, nhưng âm thanh rất nhỏ.
- Khoái tiên sinh, Thượng Tượng Quân mời ngài tới!
Khoái Triệt từ từ mở mắt, đứng dậy, sửa sang lại quần áo và hắc quan đang đội trên đầu cho ngay ngắn, rồi cất bước đi ra sương phòng.
- Dẫn đường!
Giọng nói của Khoái Triệt rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta không nghe ra chút mánh khóe nào.
Vương Ly rốt cuộc muốn gặp ta rồi sao?
Điều này nói rõ, chiến sự tiến hành trên đất Triệu cũng không thuận lợi, mà tốc độ tiến công của chủ công cũng có chút nằm ngoài sự dự liệu của Vương Ly, khiến Vương Ly có chút sốt ruột rồi!
Trong khoảnh khắc, Khoái Triệt đã phân tích ra huyền cơ trong đó.
Hoàn toàn chính xác, Vương Ly giao phong với quân Triệu, thực sự tiến hành không quá thuận lợi. Triệu Vương Vũ Thần kia tự mình thống lĩnh binh mã, trong mấy ngày trước chiếm lại Tỉnh Hình Quan, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vương Ly. Mà quân Tần tại Ngư Dương quận Đại cũng không dốc sức tấn công.
Không hết lực xuất kích, khiến cho Vương Ly vô cùng phẫn nộ.
Nhưng chuyện khiến Vương Ly cảm thấy căm phẫn nhất chính là, Lưu Khám có thể dễ dàng đột phá Hồ Quan, tập trung hỏa lực tại huyện Đồng Đê. Nếu như Lưu Khám phát động công kích sau lưng, rất có thể tạo thành lực uy hiếp cực lớn đối với Vương Ly. Tuy tại Giới Hưu đã có Thiệp Gian trấn thủ, nhưng Vương Ly vẫn rất lo lắng. Bởi vì y hiểu rất rõ bản lĩnh của Lưu Khám...Trước kia ở Hà Nam, hắn chính là người hoạch định vô số âm mưu.
Thiệt Gian tuy trải qua trăm trận chiến, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Lưu Khám.
Trước kia một mình Lưu Khám đã quấy đất Hà Nam long trời nở đất, hôm nay trong tay hắn có binh có tướng, lại thêm vố số mưu sĩ dưới trướng.
Nếu như thực sự giao phong, Vương Ly rất lo lắng.
Chỉ có điều, Lưu Khám tựa hồ không muốn dùng sức mạnh, cũng không muốn quá náo động...
Nếu không cũng sẽ không phái người đến đây, chỉ là không rõ gã Lưu Khám này muốn làm cái gì? Trong lòng Vương Ly không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
Trên thực tế, Vương Ly hiện tại đã có chút hối hận!
Lão Tần sau khi lên ngôi, nhanh chóng suy yếu, khiến cho Vương Ly có chút giật mình.
Chiến hỏa các nơi liên tục xuất hiện trước mắt, nhưng Hàm Dương lại không có hành động lớn. Mà điều khiến cho Vương Ly cảm thấy khó hiểu nhất chính là, vì sao Triệu Cao có thể làm Thừa Tướng, quản lý việc triều chính...Còn Lý Tư – người Vương Ly kính nể nhất, lại có thể trở thành kẻ mưu phản bị giam giữ vào thiên lao.
Lão Tần, rốt cuộc sao vậy?
Vương Ly nghĩ mãi không rõ, mà bây giờ cũng không muốn hiểu rõ.
Chuyện y quan tâm nhất chính là, không ai có thể mong chóng dẹp phản loạn vùng Sơn Đông, sau đó xua quân nhập quan, hỏi thăm một phen.
Nếu như Hồ Hợi vẫn như trước, y sẽ không thèm để ý, mà vận dụng lực lượng dòng tộc Vương Thị, lập tân Đế khác.
Về phần Triệu Cao? Vương Ly thực sự không để vào mắt...Y có binh có danh vọng, không phải đám người Chương Hàm, Phùng Kiếp có thể sánh bằng.
Chỉ có điều, trước khi giải quyết chuyện này, Vương Ly nhất định phải dẹp loạn phản loạn, mới có thể có được uy danh.
Khoái Triệt cất bước đi vào đại sảnh phủ Thượng Tướng Quân, không hề để ý tới cách bày biện trong đình viện, đặc biệt là cái nồi đồng lớn đặt trên ngọn lửa cháy hừng hực. Thứ này là để đánh đòn phủ đầu sao? Ta vừa đi qua mười hai huyện quận Đại, cảnh tượng này đã thấy nhiều rồi. Lục Giả có thể hiên ngang ở quận Tứ Thủy, ta sao có thể lép vế y? Dù thế nào đi nữa, ta cũng là người thân cận nhất bên cạnh chủ công, nếu như thua Lục Giả, thực sự rất mất mặt với chủ công.
Cho nên, y bình tĩnh đi tới phòng, khẽ khom người:
- Thuộc hạ của Quảng Võ Quân – Xá Nhân Khoái Triệt bái kiến Thượng tướng quân.
- To gan!
Hai gã Thiên tướng lạnh lùng quát:
- Đứng trước mặt Thượng tướng quân, còn không quỳ xuống?
Khoái Triệt không thèm để ý tới hai người kia, chỉ nhìn Vương Ly cười nói:
- Lòng tôn kính nằm ở trong tâm. Nếu như Thượng tướng quân để ý tục lệ như vậy, Khoái Triệt quỳ xuống đâu có sao?
Chương 459-560: Trường chinh (21-22)
Dự định?
Lưu Khám mở to hai mắt nhìn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên:
- Có dự định gì hay không, chẳng lẽ ông còn không biết?
Lưu Khám đã sớm nói về ý định sau khi đến Cửu Nguyên với Công Thúc Liêu. Chỉ là Công Thúc Liêu đột nhiên đề cập tới chuyện này, tất nhiên có ý nghĩ của riêng ông.
- Quân Hầu đặt chân tại Cửu Nguyên, định dùng danh nghĩa thế nào?
Lưu Khám khẽ giật mình, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
- Nếu như Quân Hầu dùng danh tiếng lão Tần, khó tránh bị người công kích; nếu như Vương Ly thất bại, Quân Hầu tất nhiên sẽ gặp đàn sói vây công, lâm vào tình thế nguy hiểm. Nhưng không dùng danh tiếng lão Tần, thì dùng cái gì đây?
- Chuyện này...
Lưu Khám suy nghĩ, nghiêm mặt nói:
- Xin tiên sinh chỉ dạy.
Công Thúc Liêu nói:
- Ta từng nghe Công Thúc Tông nói, Quân Hầu chính là con cháu của Lưu Thị nước Đường thời Thương Chu, không biết có phải hay không?
Lưu Khám gật gật đầu, thầm nghĩ ta đâu có biết? Dù sao tất cả mọi người đều nói vậy, ta không thừa nhận cũng không được.
- Đã là con cháu của Lưu Thị nước Đường, đương nhiên phải vì nước Đường.
Quân Hầu cần sớm chuẩn bị, khi Vương Ly thất bại chính là ngày Quân Hầu phục quốc. Đến lúc đó, Quân Hầu có thể chiếu cáo thiên hạ, nói nguyện là cái lá chắn phương bắc cho lão Tần.
Như thế, Quân Hầu lấy thân phận người Tần, lập lại nước Đường, chẳng những không khiến dân chúng Quan Trung phản cảm, còn có để chư hầu sáu nước tiếp thu.
Từ đó về sau lấy Hà Nam làm căn cơ, trước lấy Vân Trung và quận Đại.
Chỉ có điều, không biết Trần Đạo Tử tại Hà Bắc tiến hành thế nào rồi... Nếu như thuận, không đến một năm, Hà Bắc Địa sẽ rơi vào tay Quân Hầu. Đến lúc đó Quân Hầu dùng danh nghĩa bảo vệ nước Tần, tiến nhập Quang Trung, dựng nước xưng là nước Đường, thì có thể thống trị thiên hạ.
Công Thúc Liêu nói chính là một loại phương châm chiến lược.
Đương nhiên, nếu như áp dụng, còn cần rất nhiều chi tiết, tiến hành tỉ mỉ.
Nhưng cái này phải sớm xác lập. Lưu Khám nhắm mắt lại, sau khi cẩn thận suy nghĩ một hồi, hắn đứng dậy chắp tay nói:
- Khám nguyện nghe theo lời tiên sinh chỉ dạy.
Đảo mắt, đã vào giữa thu.
Cái nóng bức của mùa hè chói chang sắp qua đi, nhiệt độ phía bắc Sơn Đông bắt đầu giảm xuống.
Nhoáng cái đã trôi qua nửa năm, Lý Dĩnh rốt cuộc đã trở về, đồng thời còn có Khoái Triệt cùng y trở về.
- Thiệp Gian đã lui binh ba mươi, mở đường tại Giới Hưu cho Quân Hầu đi qua.
Tướng mạo Lý Dĩnh khá giống Lý Do.
Y trước kia từng dốc sức trong đại doanh Lam Điền, sau đó lại đi theo Mông Điềm tham gia trận chiến Hà Nam.
Chỉ có điều, Lý Dĩnh không qua Vĩnh Chính Nguyên, vì thế chưa từng gặp mặt Lưu Khám. Y được Mông Điềm phái đến Vân Trung, nghe lệnh của Vương Ly.
Sau khi trận chiến Hà Namkết thúc, vợ Lý Tư mất, Lý Dĩnh trở về nhà làm tròn đạo hiếu với tổ mẫu.
Sau đó phát sinh loạn Tam Điền, Lý Dĩnh liền phụng mệnh trở về Lạc Dương, nghe lệnh phụ thân y - Lý Do. Trước khi Lý Tư gặp chuyện không may, Lý Dĩnh đảm nhiệm chức vụ Huỳnh Dương Úy, trợ giúp Lý Do ác chiến với Ngô Quảng tại thành Huỳnh Dương hơn trăm ngày. Nếu như không phải Lý Tư gặp chuyện không may, ít nhất có thể chủ quản một phương. Nhưng vì Lý Tư bị bỏ tù, Lý Dĩnh cũng mất quyền lực, về sau quyết định từ quan, trợ giúp việc quân vụ cho phụ thân y.
Theo phương diện nào đó, Lý Dĩnh được Lý Do chân truyền rất sâu, bởi thế vô cùng ổn trọng.
Y nói:
- Thiệp Gian sau khi xem tín thư của phụ thân ta, rất động tâm. Chỉ có điều, Thiệp Gian lo lắng Vương Ly hỏi tội, cho nên chậm chạp không mở đường.
Vậy nguyên nhân gì khiến Thiệp Gian cho phép Lưu Khám đóng quân tại Thiếu Thủy.
Lý Dĩnh nói:
- Nếu như không có Khoái tiên sinh thuyết phục Vương Ly, Thiệp Gian chưa chắc sẽ quyết định nhanh như vậy.
Thiệp Gian tướng quân nhờ ta chuyển lời nói với Quân Hầu, không thể theo Quân Hầu chinh phạt Hà Bắc, là chuyện đáng tiếc nhất cuộc đời y. Nếu như có cơ hội, đợi tới khi loạn Sơn Đông chấm dứt, y nhất định sẽ chờ lệnh Thượng tướng quân, tiến về Hà Bắc cùng Quân Hầu kề vai chiến đấu... Quân Hầu, chúng ta thực sự phải đi Hà Bắc?
Lưu Khám mỉm cười:
- Hà Bắc, sớm muộn gì ta cũng lấy, nhưng không phải lúc này.
Khoái Triệt không kiềm chế được mở miệng nói:
- Quân Hầu, ta tự mình nhìn binh mã quân Tần tại Tấn Dương, quân dung nghiêm túc, có phần uy vũ, hoàn toàn khác so với quân Tần trước kia ta từng thấy. Ta thực sự lo lắng, nếu như Vương Ly chinh phạt Sơn Đông kết thúc, sau đó phản kích Hà Nam, chúng ta có thể ngăn cản quân Tần sao?
Khi trước chọn Hà Nam làm căn cơ, chính là xây dựng trên cơ sở Vương Ly từng thất bại.
Hơn nữa lúc đó cảm thấy sức chiến đấu của quân Tần không cao, cho nên mọi người không quá để ý.
Nhưng lúc này, trong lòng Khoái Triệt có chút dao động...
Có binh mã tinh nhuệ như vậy, thực sự có thể đứng vững gót tại Hà Nam sao?
Đây cũng là một vấn đề!
Lưu Khám thực sự khó trả lời...
Kể cả chính hắn cũng không hiểu rõ, vì sao Hạng Võ có thể đánh thắng Vương Ly tại Cự Lộc. Nhưng trên sử sách thực sự có ghi lại, Hạng Võ nhờ trận chiến này mà được gọi là Tây Sở Bá Vương. Có đôi lúc, Lưu Khám cũng nghi ngờ, binh mã tinh nhuệ như vậy, vì sao Vương Ly lại thất bại?
Hắn cố gắng rút khỏi cuộc chiến, làm hết thảy các loại kế hoạch, cũng vì muốn xây dựng lại cơ sở Vương Ly đã thất bại.
Nhưng, hắn không có cách nào trả lời câu hỏi của Khoái Triệt...
Đánh cược một lần đi!
Lưu Khám chỉ có thể đánh cuộc một lần, xem kết quả rốt cuộc như thế nào?
Hắn cười cười, không trả lời câu hỏi của Khoái Triệt.
Nụ cười bí ẩn này, có ý: Đáp án để sau này sẽ công bố!
Năm đó Hạng Võ dựa vào vũ dũng có thể chiến thắng Vương Ly, hôm nay y mặc dù không có Quý Bố, nhưng mà có được Hàn Tín, có lẽ càng không thành vấn đề.
Nhưng Lưu Khám không biết, Chung Ly Muội bên cạnh hắn chính là một trong năm đại tướng của Hạng Võ trước kia!
- Quân Hầu, Vương Ly muốn giữ ta lại.
Khoái Triệt đột nhiên nói một câu, khiến Lưu Khám ngây ngẩn cả người.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân