Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 380 - 385
hương 380: Trong Hùng có một môn đồ Thanh Ngư
- Khổ cực tướng quân rồi!
Hàn Vương Thành cười ha hả tiễn Chu Kê Thạch đi, sau đó quay lại nhổ một miếng nước bọt:
- Một đám tiện nô thô bỉ, dám ở trước mặt Cô mà làm càn. Nếu không phải hôm nay bên người Cô không có ai để dùng, thì đã không tha cho ngươi rồi! Nhưng Tử Phòng bọn họ đến rốt cuộc lúc nào sẽ đến chứ?
Gã lẩm bẩm một chút, lại thở dài một hơi.
Có thị vệ đưa cơm nước tới, trong đó có năm bẫu Tứ Thủy Hoa Điêu.
Từ lúc Lưu Khám chuyển xưởng rượu tới Giang Dương đã đổi tên Tứ Thủy Hoa Điêu trước đây thành Lão Diễu Lô Châu, càng ngày càng trở nên có giá trị, có khi còn là vô giá, dù có tiền cũng không mua được.
Hàn Vương Thành uống rượu, ăn cơm, nhoáng cái đã qua một thời gian, rượu đủ cơm no, người cũng đã lâng lâng.
- Vương Thượng, sứ giả của Cát tướng quân chờ lâu quá rồi, Ngài có đi gặp bọn họ một chút không?
- Gặp quỷ ấy...
Hàn Vương Thành lầm bầm nói:
- Gặp là đòi lương thảo đòi binh, có cái gì mà gặp, không gặp, không gặp!
Người hầu cận quay người định đi, Hàn Vương Thành lại gọi giật lại.
- Bỏ đi, gặp một lần nữa vậy. - Gã nói xong, tiếp tục phân phó người hầu cận:
- Chuẩn bị chút thức ăn qua loa đặt ở đây đi. Để sứ giả của Cát Anh nhìn thấy, đường đường Hàn Vương hôm nay cũng phải ăn thức ăn đạm bạc, đến lúc đó xem Cát Anh còn nói gì được nữa không.
Nói thêm, Hàn Vương Thành chẳng có bản lĩnh gì, nhưng loại khôn vặt này thì lại có đấy. Gã đứng lên đi đến nội đường, cởi phục sức hoa mỹ ra, thay vào y phục vải thô, mặc thêm vào một bộ áo giáp tê giác, bôi lên mặt hai vết nhọ đen, sau đó soi gương chỉnh trang mình lại một lúc, rồi mới hài lòng gật đầu, tỏ ra bộ dạng uể oải, trở lại chính đường. Chỉ thấy một thanh niên gầy gầy, mặc bộ áo giáp tê giác rách nát, quỳ một gối xuống, đang chờ Hàn Vương Thành.
Ừm, nhìn đúng là thân tín của Cát Anh.
Phải biết rằng dưới trướng Cát Anh hầu hết là không có áo giáp hộ thân, thanh niên này mặc bộ giáp tê giác tuy rằng cũ nát, nhưng người bình thường không thể được phân phối như thế. Nhưng người này có chút lạ mắt, tựa như chưa từng gặp bao giờ.
Hàn Vương Thành lại không chút nào hoài nghi, ngồi xuống vị trí chủ, chán ghét nhìn thức ăn trên bàn, cầm lấy một miếng bánh biến thành màu đen, sau đó nói với thanh niên:
- Ngươi là do Cát tướng quân phái tới sao?
- Hồi bẩm Vương Thượng, chính là tướng quân phái tiểu nhân tới đây.
- Vậy dùng cơm nước chưa?
Hàn Vương Thành giả bộ:
- Cô vừa từ bên ngoài trở về, vừa lúc cũng muốn dùng cơm, không bằng cùng nhau dùng đi.
Nói xong, gã gọi người hầu đứng bên:
- Người đâu, chuẩn bị cơm canh đi
Thanh niên cũng không cự tuyệt, trầm giọng nói:
- Tạ ơn Vương thượng!
- Cát tướng quân phái ngươi tới, có gì bẩm báo?
- Khởi bẩm Vương thượng, hôm nay Cát tướng quân bên ngoài thành Lâu Thương bắt được một mật thám. Từ trong miệng mật thám biết một tin tức động trời.
Hàn Vương Thành đang cầm chiếc bánh đen chỉ muốn lộn mửa, nghe vậy lập tức tiện thể đặt chiếc bánh xuống:
- Là tin tức gì?
- Trong thị trấn Đồng có người âm thầm câu kết với Lâu Thương!
- Hả?
Hàn Vương Thành kinh hãi hô lên:
- Có điều tra rõ là ai chưa?
- Việc này...
Vẻ mặt thanh niên do dự, nhìn thoáng về phía hộ vệ ở ngoài phòng. Hàn Vương Thành lập tức ý thức được, việc người câu kết với Lâu Thương chắc chắn là hạng người quyền cao chức trọng. Trong đầu gã hiện ra gương mặt của Chu Kê Thạch, liền giật mình một cái, mặt lộ vẻ khẩn trương.
- Ngươi tiến lên nói.
- Tuân mệnh!
Thanh niên tiến lên vài bước, thấy khoảng cách với Hàn Vương Thành không quá mười bước, ở giữa là bàn ăn, nhưng không quá trở ngại. Hàn Vương Thành hạ giọng nói:
- Cát tướng quân có nói người đó là ai không?
- Người đó là....Ta!
Thanh niên đột nhiên bật người lên, nhanh như chớp đánh về phía Hàn Vương Thành. Hàn Vương Thành đang nghiêng tai lắng nghe, không ngờ thanh niên nhào tới, lập tức hét "a" một tiếng, muốn né tránh nhưng đã không còn kịp rồi. Từ trong tay thanh niên lóe lên hàn quang, xẹt qua yết hầu của Hàn Vương Thành, một chùm máu tươi phụt ra, Hàn Vương Thành bưng cổ, muốn kêu to nhưng không phát ra được âm thanh gì.
- Thích khách!
Hộ vệ bên ngoài tựa như phát hiện bên trong phòng có biến cố, vội vọt người vào. Nhưng thanh niên không chút hoang mang, mắt thấy một gã hộ vệ trong đó đã tới trước mặt, tay đột nhiên vẩy lên, phi ám khí vào giữa ngực hộ vệ, chân nhẹ nhàng hất bảo kiếm đặt trên bàn trước khi ám sát Hàn Vương Thành, bảo kiếm bắn lên, y thuận tay bắt lấy.
Một gã hộ vệ khác tới trước mặt, đâm kiếm ra. Thanh niên đứng trên bàn quay toàn thân lại, thuận thế đá bàn ra, chiếc bàn dài bắn về phía hộ vệ. Hộ vệ vội vàng quay kiếm về đón đỡ, nhưng đúng lúc này, thanh niên đã rút bảo kiếm ra, thả người bay lên trời, chính là một chiêu "Thương ưng bác thỏ".
Bảo kiếm của Hàn Vương Thành không phải là thần binh lợi khí gì, nhưng cũng là một thanh kiếm tốt. Tốt xấu gì cũng là Hàn Vương, tuy rằng nghèo túng, trong tay khó có thể có thần binh gì, nhưng muốn có một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn xứng với thân phận thì không khó. Lại nói, thanh kiếm trong tay Hàn Vương Thành cũng được coi là danh kiếm, là Giản Vương triều Chu chế tạo, tên là Tuấn, được lưu truyền từ thời Ngũ Đại, cũng tượng trưng cho thân phận của Hàn Vương Thành. Trên người Hàn Vương Thành thì thanh kiếm này là đáng giá nhất.
Thanh niên nâng kiếm lên, giẫm chân tại chỗ bay lên trời, lúc xẹt qua người hộ vệ kia, Tuấn kiếm chém ngang giết chết hộ vệ.
Lúc này xa xa có tiếng bước chân hỗn loạn vọng đến, thanh niên không hề sợ hãi, dùng bảo kiếm chặt những vật dễ cháy ở trong sảnh, châm lửa, ngọn lửa loáng cái bùng lên. Hàn Vương Thành vì để thể hiện thân phận Hàn Vương của mình, đã cướp đoạt từ trong dân gian một tấm da hổ sặc sỡ, vật dễ cháy bám lên tấm da hổ, rất nhanh lan ra, rồi nhanh chóng lan tới rèm vải thưa, bùng lên.
Phòng xá khu Tứ Hồng kết cấu đều dùng gỗ là chính, cho nên ngọn lửa loáng cái đã lan rất nhanh.
Thanh niên xoay người, đi tới bên cạnh thi thể của Hàn Vương Thành, nâng bảo kiếm lên chặt bỏ thủ cấp của gã xuống, lại tìm một tấm vải đen bọc lại, rồi nâng kiếm lao ra phòng khách.
- Có thích khách, có thích khách!
Y cũng hét to, đón theo tiếng la hét của hộ vệ:
- Mau cứu Vương Thượng, Vương thượng còn ở trong phòng, nhanh cứu Vương Thượng đi.
Thanh niên kêu to, khiến tất cả hộ vệ đều ngây ra, đã coi y là người một nhà, còn có một gã hộ vệ tiến lên quát:
- Nhanh đi thông tri Chu tướng quân!
Thanh niên liên tục gật đầu, bước nhanh rời đi. Mà thế lửa lúc này cũng đã lan ra ngoài, vương cung lúc này trong nháy mắt đã trong biển lửa.
Từng luồng khói đen bốc lên vô cùng kinh người. Chu Kê Thạch suất bộ hạ vừa đi trưng binh trở về, mới vào cửa thành lại thấy ngọn lửa lớn bốc lên cao, không khỏi ngây dại.
- Tướng quân, không hay rồi, có thích khách ám sát Vương Thượng, Vương cung cháy rồi!
- Cứu hỏa, mau đi cứu hỏa!
Còn chưa nói xong, chỉ thấy phía bắc thành đột nhiên cũng bùng lên khói đen, đầu Chu Kê Thạch "ong" lên một tiếng, đó chính là nơi tích trữ lương thảo.
- Mau cứu hỏa, nhanh đi cứu hỏa!
Rốt cuộc là cứu hỏa nơi nào, Chu Kê Thạch cũng không nói rõ. Y luống cuống, khiến người bên cạnh càng rối loạn. Là đi Vương cung cứu hỏa, hay là đi thành bắc cứu hảo. Trên đường cái trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người như ruồi không đầu, loạn thành một mớ.
- Địch tập kích, là địch tập kích!
Trên cửa thành lầu đột nhiên có người hô to, có binh sĩ chỉ về phương hướng ngoài thành xa xa, mặt lộ vẻ kinh khủng:
- Nhanh lên quan thành đi.
Trên vùng quê, một đội kỵ quân như gió lao tới, trong bóng đêm mông lung, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, giống như một con hắc long từ đêm đen dâng đến.
Trong thành rối loạn, ngoài thành cũng rối loạn...
Từ phía bắc thành, cũng có một đội kỵ quân đang lao nhanh tới, một viên đại tướng dẫn đầu, mặc áo giáp tê giác, đầu đội Đâu ngao màu đen, tay cầm một binh khí hình thù kỳ lạ, chiến mã đang cưỡi vô cùng thần tuấn, đang hí lên những tiếng hí cuồng bạo.
- Chu tướng quân ở đâu, Chu tướng quân ở đâu..thành bắc bị địch tập kích, lương thảo bị thiêu hủy hết rồi...Chu tướng quân ở đâu!
Lúc này, Chu Kê Thạch cũng bừng tỉnh lại, nghe người nọ gọi, không khỏi giận tím mặt. Ngươi không thấy phiền sao? Mọi người đều đang rối loạn, ngươi lại kêu như thế, chẳng phải là khiến mọi người càng thêm hoảng hay sao? Bên ngoài còn có quân địch nữa.
- Ta chính là Chu...
Chu Kê Thạch thúc ngựa ra khỏi đoàn người, đón lấy đội kỵ quân kia, vừa đi vừa hô to, trong lòng cũng đang thấy kỳ lạ: Huyện Đồng ta có một đội kỵ đội hay sao? Sao ta không biết nhỉ..Hừ, khổ người này thật lớn dọa người!
Không đợi Chu Kê Thạch nói xong, người kia đã tới trước mặt y. Ngựa như rồng, nhanh như tia chớp, người như hổ, xích kỳ cuộn gió, một tia hàn quang rất mờ xẹt qua không trung, Chu Kê Thạch thậm chí còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì máu đá bắn lên, đầu người đã rơi xuống.
Máu tươi từ trong lồng ngực phụt ra, cả người Chu Kê Thạch cũng theo đó mà ngã xuống.
- Ta biết, ngươi là heo!
Ngươi kia cười lạnh một tiếng, cuốn Xích Kỳ, chụp lấy thi thể của Chu Kê Thạch lên ngựa.
Chương 381: Thiên cổ đệ nhất Tín Nhân
Lý Tả Xa nói huyện Đồng là một đám ô hợp, ngược lại cũng không có gì là sai.
Mấy nghìn quân tốt đóng trú tại huyện Đồng này trong đó có sáu phần hầu hết là đóng quân bên ngoài thị trấn huyện Đồng. Lúc xuất hiện địch tập kích, binh lính huyện Đồng này lập tức cuồn cuộn lao ra, đừng hiểu lầm, bọn chúng không phải là tổ chức đi chống đỡ, mà là chạy ra khỏi đại doanh, bỏ trốn bốn phía.
Thế cho nên lúc Quán Anh, Mông Tật mang theo hai trăm kỵ quân đến trước cửa doanh trại giết địch, thì toàn bộ doanh trại rộng lớn dĩ nhiên là không một bóng người.
Khắp nơi đều là đao thương bị vứt bỏ, ngay cả cờ hiệu của Hàn Vương Thành cũng bị trúng tên chi chít không còn nhìn thấy chữ viết trên đó. Về phần trên cửa thành huyện Đồng càng hỗn loạn đến thương cảm. Lưu Khám và Đồ Đồ dẫn theo ba mươi kỵ quân đuổi theo mấy trăm người, thậm chí hơn một nghìn người.
Ai còn lo lắng cửa thành nữa!
Vương cung cháy rồi, Chu Kê Thạch bị mất đầu...
Lương thảo bị đốt, địch nhân đột nhiên tiến vào trong thành, còn đánh làm gì nữa?
Lưu Khám vừa truy sát, vừa ngây dại.
Quân Khởi nghĩa chỉ là một đám có trình độ như này thôi sao? Vậy bọn chúng làm thế nào để đánh tan quân Tần vậy? Chỉ vài chục người còn có thể truy sát được mấy trăm người, vậy thì quân Tần tại vùng bụng Trung Nguyên, nhân số trú quân tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù thế nào cũng có hơn mười vạn, sao lại bị đánh bại chứ?
Lưu Khám thật sự không giải thích được, thật sự không giải thích được!
Nhưng lúc này không phải là lúc khiến hắn ngừng tay, ngược lại hắn càng giết đến hung hãn độc địa. Đợi khi đám người Mông Tật giết đến dưới thành, cửa thành mở rộng thì đã thấy không còn bóng người rồi. Lúc chạy vào trong thành, nơi đi qua tất cả đều là những lỗ phu ngồi xổm hai tay ôm đầu, khiến hai người Mông Tật và Quán Anh kêu la oai oái. Trận đánh này thật con mẹ nó quá thuận lợi mà, nhưng cũng con mẹ nó thật quá nghẹn khuất. Tập kích một đường xa, vậy mà lại chọc đúng một nơi trống không như này chứ.
Lý Tả Xa làm bạn với Cáp Vô Lương cùng đi vào trong thành huyện Đồng. Thấy tình trạng như vậy, cũng không khỏi khẽ lắc đầu:
- Binh mã như vậy cũng được xem như là trăm vạn người, sao lại có thể thành đại sự được?
Lưu Khám dẫn người xuất hiện ở một góc đường, đám người Mông Tật tiến đến, bẩm báo:
- Quân hầu, trận đánh này chẳng có ý nghĩa gì, thật chẳng có ý nghĩa gì.
Nhìn một đám phu lỗ quần áo lam lũ ngồi xổm ở góc đường mặt không có khí sắc, Lưu khám trầm mặc chốc lát:
- Bọn họ căn bản không biết vì sao lại chiến đấu!
- Hả?
- Chiến tranh có rất nhiều lý do: vì nước nhà, vì thân nhân, vì ôn bão, vì sinh tồn cuộc sống...vô vàn nguyên nhân, nhiều không kể hết. Nhưng những người này đến chết cũng không biết rốt cuộc mình chiến đấu là vì cái gì? Nước nhà? Nơi này là đất Sở, không phải là nước Hàn; thân nhân? Nếu như không phải bọn họ tự ý gây ra thế cục này, thì bọn họ đã đang ở nhà, đoàn tụ với người thân rồi...Ngươi nhìn bọn họ đi, đến lúc này mà vẻ mặt vẫn mờ mịt. Sở dĩ ở nơi này, ngoại trừ là bị người ta phiến động, bị người ta mê hoặc ra thì phần nhiều là xuất phát từ tâm lý mù quáng, bảo sao nghe vậy, tất cả mọi người đều kêu gọi phải đánh, muốn đẩy mình thống trị Đại Tần, nhưng vì sao lại muốn vậy thì chỉ sợ bọn họ cũng không rõ.
- Vậy những lỗ phu này...
- Chờ chúng ta đi rồi, bọn họ tự sẽ giải tán, không cần để ý tới bọn họ làm gì. Đúng rồi, Ly Khâu đâu nhỉ? Có ai thấy y không?
Còn chưa nói xong, một bóng người từ trên nóc nhà bắn tới, đám người Cáp Vô Lương rút binh khí ra, thủ thế cùng chém giết đối phương.
- Đừng động thủ, là ta, là ta!
Ly Khâu như vượn như khỉ tránh bảo kiếm của Cáp Vô Lương, xua tay liên tục.
Lý Thành không nhịn được cười, nói:
- Hầu Tử, sau này ngươi đi ra thì nên nói một tiếng, kẻo thần không biết quỷ không biết dọa nạt người khác, làm bọn ta muốn tính mạng của ngươi đấy.
Hầu Tử là biệt hiệu mà Mông Tật đặt cho Ly Khâu.
Thật sự không phải là nói Ly Khâu giống khỉ, mà là kiếm thuật của y siêu tuyệt, tiến lui linh hoạt như vượn, như khỉ. Giang hồ võ lâm, võ thuật không phân biệt môn phái, nhưng tổng thể mà nói, thiên hạ lấy nam bắc để tiến hành phân biệt, võ thuật phương bắc đa phần là chiêu số "Đại khai đại hạp", di chuyển cương mãnh; mà kiếm thuật phía nam thì chịu ảnh hưởng của Hoàng Lão, trong kiếm thuật hầu hết là nhẹ nhanh linh hoạt.
Kiếm thuật của Cái Nhiếp thuộc trường phái phía Bắc, khí thế là chính. Vì vậy lúc đó ông có thể một kiếm đánh được Thiết ưng duệ sĩ, lấy thanh thế đoạt người, chấn nhiếp nhân tâm. Tố chất thân thể của Ly Khâu còn xa mới bằng Cái Nhiếp, gầy nhẹ linh hoạt, vì vậy Cái Nhiếp truyền thụ cho y chủ yếu là kiếm thuật phương nam. Thế nhưng Cái Nhiếp và Ly Khâu dù sao cũng là đi hai sở trường tố chất khác nhau, kiếm pháp truyền thụ có thể tưởng tượng nếu tiến thêm một bước nữa, Cái Nhiếp cũng sẽ không biết dạy như nào, chỉ có thể để tự mình Ly Khâu gọt giũa. Ông để Ly Khâu đi theo Lưu Khám, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn Ly Khâu tự tìm kiếm đạo của mình.
Ly Khâu không chút nào để ý lời trêu chọc của Lý Thành, cười ha hả nói:
- Lý công tử, cũng không phải ta sợ bị thương, mà là sợ làm người khác bị thương.
Khẩu khí thật lớn nha!
Ngụ ý nói là, sở dĩ ta kêu dừng tay, là bởi vì sợ nếu đánh thật, chắc chắn sẽ làm người khác bị thương, chứ không phải là ta sợ.
Y thật sự cũng có tư cách nói lời này.
Ly Khâu tháo bọc vải đen dính đầy máu từ trên thắt lưng xuống:
- Quân hâu, Ly Khâu may mắn không làm nhục mệnh, đã chém được thủ cấp của Hàn Vương rồi.
Lưu Khám nhìn thoáng qua, ý bảo Cáp Vô Lương nhận lấy, cũng không nhìn.
- Lần này nếu Lâu Thương thu hoạch toàn thắng, Ly Khâu ngươi là công đầu tiên đấy.
- Đa tạ Quân hầu đề bạt!
Ly Khâu vừa nói xong, chợt lại nhớ ra gì đó:
- Đúng rồi, lúc nãy ta vừa đi qua một góc thành tây, thấy chỗ đó có rất nhiều người đang vây công một nhóm quân tốt, dự đoán là vì bị ép trưng binh đến đây mà làm vậy, hình như có mấy trăm người ở đó đang vây đánh mấy chục quân tốt. Nhóm quân tốt kia dựa vào một tiểu trại, không để cho hơn trăm người đó chiếm ưu thế. Ta vì ở đó quan sát cho nên mới kéo dài thời gian một chút, nếu không đã về sớm để giao lệnh rồi...
- Hiện tại còn đánh không?
Lưu khám hỏi một câu.
- Lúc ta đi thì vẫn còn giao thủ!
Trong thành lúc này đã loạn thành một mớ, tiếng kêu gào la hét hỗn loạn, Lưu Khám lập tức kêu đám người Mông Tật, Quán Anh, Lý Thành mang theo nhân mã đi trấn an, còn hắn và Lý Tả Xa cùng Ly Khâu, Cáp Vô Lương đi đến thành tây. Lưu Khám hiếu kỳ trong quân huyện Đồng vẫn còn đám quân tốt hay sao?
Muốn nói mấy chục người ngăn cản mấy trăm đám ô hợp, Lưu Khám cũng không phải là không làm được, nhưng đây không phải là Lâu Thương, trong quân Huyện Đồng rõ ràng lại có người có thể chiến đấu ư? Hắn thật sự muốn nhìn nhân vật đó.
Lưu Khám dẫn theo năm mươi kỵ đi thẳng đến thành tây, ven đường chỉ thấy người người hốt hoảng bỏ chạy. Hàn Thành đã chết, Chu Kê Thạch cũng đã chết rồi...nay huyện Đồng trở thành một thành trì vô chủ, tin rằng tình huống của mấy huyện khác trong một thời gian nữa cũng sẽ không tốt đẹp gì hơn. Hôm nay thoạt nhìn Cát Anh lập Hàn Thành trở thành Vương, ngược lại cũng là một trò khôi hài. Chỉ tiếc, hiện tại Lưu Khám cũng không có nhiều thời gian và cũng không có năng lực để tiếp chưởng mấy địa phương thuộc huyện Đồng này. Nếu không thì thật ra cũng có thể hình thành một quy mô không nhỏ.
Chương 382-383: Lấy mạng đổi mạng, lời hứa đáng giá ngàn vàng
Nam Dĩnh, là tên gọi tỉnh Hồ Bắc nước Sở cũ. Vì vậy người xuất thân đều là người Hồ Bắc, thường thường sẽ được coi là người Sở thuần khiết nhất. Nhưng Lưu Khám giật mình, cũng không vì chuyện này.
Quý Bố!
Đây là cái tên rất có danh tiếng.
Đối với lai lịch xuất thân của Quý Bố, Lưu Khám thực sự không nhớ rõ. Hắn lật lại vài trang sử ký, ngoại trừ nhớ kỹ Lưu Bang, Hạng Vũ và tam kiệt nhà Hán ra, những người để lại hình ảnh ấn tượng tuyệt đối không quá hai mươi người. Hôm nay, trong hai mươi người này, cũng có không ít người dưới trướng của hắn.
Quý Bố hẳn là một số trong hai mươi người kia.
Nhưng sở dĩ ghi nhớ y, không phải vì y tạo lên công lao lừng lẫy, mà vì một thành ngữ. Lời hứa đáng giá ngàn vàng, có người câu này chính là từ Quý Bố mà ra. Ngoài cái này, Lưu Khám lý giải về Quý Bố, xem như sánh bằng Lý Tả Xa.
Được trăm dật hoàng kim, không bằng có một Quý Bố...
Nhất thời Lưu Khám tràn ngập tâm tư thu thập danh tướng. Quý Bố này võ nghệ không tầm thường, hơn nữa lại rất giữ chữ tín, xem như là một nhân vật.
- Quý Bố, đại trượng phu sống ở trên đời cầu danh tiếng lưu lại sử sách. Chết có rất nhiều loại, hoặc nặng như Thái sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng. Mà hiện tại ngươi cho dù chết ngay trong huyện Đồng, cũng sẽ không có ai nhớ tới tên tuổi ngươi. Đời sau nhiều nhất đặt trên lưng ngươi danh hiệu giặc cỏ mà thôi.
Nếu như ngươi biết ta là ai, đương nhiên biết ta nói lời giữ lời. Ngươi chịu cung kính đầu hàng, ta đảm bảo ngươi không cần lo lắng tới tính mạng. Không chỉ có ngươi, mà những tùy tùng theo ngươi, tất cả sẽ không bị truy cứu tội danh.
Quý Bố. Ngươi là hán tử giỏi, dù sao cũng hiểu biết phải trái. Hàn Vương thì ngược lại, ở nơi này vơ vét của dân, coi mạng người như cỏ giác. Trong vài ngày ngắn ngủi, khiến huyện Đồng trở thành một đống hỗn độn. Ta đã tới đây nhiều lần, và cũng nhớ rất kỹ. Trước kia huyện Đồng mặc dù không tính là phồn hoa, nhưng dân chúng xem như giàu có, đông đúc. Ta ngưỡng mộ ngươi là người trung nghĩa giữ chữ tín, tại sao phải trợ giúp Hàn Vương làm điều ác?
Trên tiễn tháp, sắc mặt Quý Bố đỏ bừng bừng, không nói được câu gì chống đỡ.
Lúc này, Quán Anh mang theo người chạy tới, khi thấy Quý Bố trên tiễn tháp, y không khỏi ngạc nhiên nói:
- Quý Bố, sao ngươi lại ở nơi này?
- Lão Quán, ngươi biết người này?
Quán Anh nói:
- Đương nhiên biết. Y vốn là một gã Ngũ Trưởng trong quân đội Lâu Thương, trong khi uống rượu sau đánh chết một tên lưu manh, nên bị cực hình. May có Cát Anh đứng ra cầu xin Chung Ly mới tha cho tính mạng y. Chỉ có điều, bởi vì chuyện này mà y bị bãi chức Ngũ Trưởng, trở thành tiểu tốt trong quân. Người này rất có dũng lực, hơn nữa phẩm chất tốt. Ta lúc đó vốn định mang y tới, nhưng Chung Ly không đồng ý, đành phải thôi.
Sau đó, y bị điều tới đại doanh Lâu Thương, hình như điều tới quân doanh xã Đại Trạch.
Ta vốn tưởng rằng y chết trận rồi...Không ngờ đi theo nghịch tặc Cát Anh. Quý Bố, thấy Quân Hầu ở đây, còn không mau đầu hàng?
Lưu Khám có chút xấu hổ!
Bản thân hắn là một Đô Úy tại Tứ Thủy, vậy mà dưới trướng có một dũng tướng, lại không biết, thực sự không xứng với chức danh. Nhưng không trách được Lưu Khám, từ khi hắn đảm nhiệm chức Đô Úy tới nay, vẫn thường xuyên bôn ba khắp nơi. Rất ít khi lưu lại Lâu Thương. Cho dù ở lại Lâu Thương, hắn cũng bận rộn đủ loại công việc chính vụ, khó có thời gian tỉ mỉ điều tra tìm kiếm người tài.
Quý Bố, chẳng qua chỉ là một gã tiểu tốt trong quân, cho dù vũ dũng, nhưng trong quân tại Lâu Thương có vô số người vũ dũng, mà thúc cháu Lưu Khám càng vũ dũng hơn người, làm sao Quý Bố có thể biểu hiện rõ ràng?
Thân phận và địa vị thực sự chênh lệch quá lớn!
Hỡn nữa, cho dù Lưu Khám biết tên tuổi gã Quý Bố này, cũng không biết được Quý Bố đang phục vụ ngay dưới trướng hắn.
Chẳng thể trách được...
Lưu Khám có chút hiểu vì sao lại gặp Quý Bố ở nơi này. E là vì trước kia Cát Anh cầu xin thay y, y ghi nhớ phân ân tình này. Nghĩ tới đây, Lưu Khám ngược lại không biết nên làm gì cho phải...Muốn chiêu hàng Quý Bố, tựa hồ cũng không đơn giản.
- Quân Hầu, mau chóng quyết định, chúng ta không thể dừng lại huyện Đồng quá lâu!
Lưu Khám vân vê cái mũi, nhìn Quý Bố và quân tốt khác, khẽ thở dài một hơi, nói:
- Quý Bố, ta coi trọng ngươi là hán tử có tình có nghĩa, thực không đành lòng để ngươi chết. Ta muốn giết ngươi, dễ như lấy đồ trong túi, chỉ là ta...Thực sự không đành lòng muốn giết.
Ngươi dù sao cũng là người thông minh, lúc này hiểu rõ Cát Anh cường công Lâu Thương, vốn phần thắng không nhiều.
Hôm nay ta đốt cháy kho lúa huyện Đồng, mấy vạn đại quân của hắn e là không dùng được vài ba ngày nữa sẽ hết lương thảo. Một đám ô hợp ngu xuẩn, nhân số tuy nhiều, nhưng có thể chiếm được Lâu Thương sao? Bại vong, chỉ ngay trước mắt...Ta cũng đoán ra vì sao ngươi theo Cát Anh tạo phản, đơn giản là vì y từng cầu xin cho ngươi, đã cứu ngươi một mạng...Như vậy đi, y cứu ngươi một mạng, ta có thể trả y ba mạng, thế nào?
Quý Bố trên tiễn tháp, thu hồi cung tiễn, trong lòng vẫn có chút do dự.
- Xin Quân Hầu dạy bảo?
- Nếu như ngươi quy hàng ta, lần này ta tạm tha cho y một mạng. Không chỉ như vậy, sau này nếu như y tiếp tục đối địch với ta, ta có thể tha cho y hai lần nữa.
Một mạng đổi ba mạng, Quý Bố ngươi cũng đủ hoàn trả ân tình của y. Nếu như Cát Anh đủ thông minh, có thể thọ trăm tuổi; nhưng sau ba lần, nếu tiếp tục rơi vào tay ta, ta tuyệt không tha cho y.
- Quân Hầu, không thể như vậy...
Lý Tả Xa ngẩn người, vội vàng khuyên can:
- Cát Anh kia chung quy không phải người thường, thả hổ về rừng ắt có hậu họa!
Lưu Khám ngạo nghễ cười nói:
- Kẻ hèn Cát Anh không đáng lưu tâm. Nếu có thể dùng mạng Cát Anh đổi lấy Quý Bố, tha cho y ba lần có gì đáng ngại?
Thiếu Quân, nếu ta ngay cả Cát Anh cũng phải cố kỵ, sau này sao có thể dựng lên sự nghiệp? Chuyện này ta đã quyết, Quý Bố ngươi chọn thế nào?
Quý Bố nói:
- Quân Hầu, nếu như ta không hàng...
- Ta ở đây có ba trăm Phi Hùng quân, nếu như ngươi không hàng, ra lệnh một tiếng, diệt trừ ngươi chỉ trong cái nháy mắt. Ta sẽ hậu táng ngươi, sau đó lập tức quay lại Lâu Thương, đánh Cát Anh. Đến lúc đó, ta khẳng định không tha cho y, lấy tính mệnh của y, để y và ngươi làm đồng bạn bỉ ổn dưới âm ty.
- Huynh trưởng...
Dưới tiễn tháp, một thanh niên không kiềm chế được hô lớn một tiếng.
Quý Bố trầm ngâm trong chốc lát, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Cát tướng quân, không phải Quý Bố vong ân phụ nghĩa, thực sự thế giới này...Quân Hầu, Quý Bố...Xin hàng!
Nói xong, y bỏ cung tiễn xuống đặt lên lan can, rồi thả người từ tiễn tháp nhảy xuống.
- Tất cả bỏ binh khí!
Y hô lớn một tiếng, sau đó vội vàng tiến lên hai bước, quỳ gối trước ngựa Lưu Khám:
- Tội nhân Quý Bố, bái kiến Quân Hầu. Chỉ mong Quân Hầu có thể giữ chữ tín, không quên lời hứa hôm nay.
Lưu Khám xoay người xuống ngựa, cười lớn nâng Quý Bố đứng dậy:
- Ta có được Quý Bố huynh đệ, còn hơn mười vạn binh mã.
Có khi nhiều chuyện được biểu hiện ra, tựa hồ hoang đường và tức cười, không có chút đạo lý nào.
Cát Anh hôm nay tại Lâu Thương, trong tay có mấy vạn binh mã, tựa hồ chiếm hết thế thượng phong. Lưu Khám dõng dạc nói tha tính mạng cho Cát Anh, nếu như ở hậu thế, chẳng phải bị người cười nhạo hay sao. Hắn có mấy trăm người, cho dù tăng thêm binh mã tới Lâu Thương, rõ ràng muốn đánh bại quân Hàn gấp mười lần quân đội của hắn? Chuyện này dù thế nào đi nữa, cũng là một chuyện tức cười.
Nhưng trong lòng Quý Bố hiểu rõ, Lưu Khám không phải mạnh miệng nói bừa.
Y là người Nam Dĩnh, là người nước Sở.
Cha mẹ chết sớm, bên cạnh chỉ có một em trai, tên là Quý Tâm. Em trai Quý Tâm này tính tình dữ dằn, trọng nghĩa khinh tài. Trước kia du hiệp Quan Trung, tạo lên danh tiếng không nhỏ tại Tam Tần. Tính tình hào hiệp mà hiếu chiến. Thuộc về hạng người, một lời không hợp liền rút kiếm.
Trong lần đấu kiếm với anh hào địa phương, lỡ tay giết chết đối phương. Quý Bố bất đắc dĩ phải vứt bỏ gia sản, mang theo Quý Tâm trốn khỏi quê hương.
Vốn Quý Bố muốn qua đất Ngô, trốn tại quận Hội Kê. Nhưng Quý Tâm lúc đó một mực muốn du ngoạn Quan Trung, gặp Lưu Khám đang giao thủ với người Hung Nô tại Phú Bình, không khỏi động tâm mà chú ý tới. Lưu Khám trấn giữ Lâu Thương, Quý Tâm đưa ra chủ ý tới Lâu Thương nương tựa, Quý Bố lại không đồng ý, dù sao Lưu Khám cũng là người Tần. Nhưng khi nghe Quý Tâm giải thích, không khỏi phát sinh lòng ngưỡng mộ. Lưu Khám là thần rượu Đỗ Lăng, đặc biệt từ Lâu Thương thành lập tới nay, dân chúng Tứ Hồng an cư lạc nghiệp, đạo tặc dọc đường Hoài Hán tuyệt tích khiến Quý Bố thực sự rất kính trọng Lưu Khám.
Vì vậy hai huynh đệ y cùng nhau đi tới Lâu Thương!
Mà lúc đó, Tam Điền gây loạn, Lưu Khám không ở Lâu Thương.
Huynh đệ Quý Bố bàn nhau trực tiếp đi tòng quân.
Quân đội Lâu Thương khác với phần lớn đội quân khác, theo như Lưu Khám giải thích: Quân Lâu Thương là chức nghiệp quân nhân, nội quy không giống với quân đội triều Tần.
Tại Lâu Thương, tổng cộng có hai binh doanh.
Một là đại doanh binh lính, dùng để ngăn chặn gián điệp. Tráng đinh đi lính, sẽ ở trong đại doanh này được huấn luyện nguyên tắc cơ bản nhất. Nhưng quân tốt trong đại doanh này không được tính là quân Lâu Thương. Chỉ sau khi trải qua khảo nghiệm và tôi luyện, mới có thể thêm vào quân Lâu Thương chân chính, trở thành chức nghiệp quân nhân.
Đương nhiên, loại chuyện này quyết không thể để người ngoài biết. Cho dù là hai huynh đệ Quý Bố cũng không hiểu rõ huyền bí trong đó.
Lâu Thương có điều kiện cực kỳ phong phú, để Lưu Khám tới huấn luyện chức nghiệp quân nhân. Lâu Thương không thiếu lương, Lưu Khám không thiếu tiền.
Hai điều kiện này hợp cùng một chỗ, tựa hình thành quân đội Lâu Thương có chút đặc thù.
Đương nhiên, tuyên bố bên ngoài vẫn là binh dịch mộ binh, nếu không chắc chắn sẽ bị kết tội. Binh lính Lâu Thương không cần phục vụ lao dịch, bản thân không cần trang bị binh khí lương thực, tất cả đều có Lâu Thương phân phối. Được ăn no, mặc ấm, còn có thể nhận được một chút quân lương.
Đối với dân bản xứ mà nói, rất có lực mê hoặc.
Thế nhưng muốn trở thành binh lính Lâu Thương chân chính, cũng không hề dễ dàng. Lưu Khám chỉ có thể thúc đẩy chính sách trong phạm vi nhỏ, ngoài Lâu Thương, cho dù trong binh doanh xã Đại Trạch to lớn như vậy, đều phải thực thi nội quy quân đội triều Tần. Đây cũng là nguyên nhân vì sao quân đội Lâu Thương từ khi thành lập tới nay đã năm sáu năm, chỉ có hai nghìn binh mã. Trong đó tất nhiên có sự gò bó bởi hoàn cảnh, hơn nữa cũng vì sự cẩn thận của Lưu Khám.
Huống hồ, hai nghin tinh đối với Lâu Thương mà nói, xem như đã đủ.
Nếu phát triển thêm nữa, cho dù Lưu Khám có thực lực cũng không chịu được loại áp lực này.
Ban đầu huynh đệ Quý Bố rất muốn trở thành quân nhân. Đáng tiếc vì xảy ra trận ẩu đả ngoài ý muốn, cuối cùng đánh mất cơ hội.
Hai huynh đệ Quý Bố bị điều tới quân doanh xã Đại Trạch, sau đó Cát Anh tới đây, Quý Bố nghĩ tới ơn cứu mạng, vì vậy theo Cát Anh. Quý Bố là người rất nặng tình nặng nghĩa, cũng rất giữ chữ tín, bằng không hậu thế sẽ xuất hiện thành ngữ lời hứa đáng giá ngàn vàng. Chỉ là y đi theo Cát Anh, nhưng không có nghĩa y tán thành cách làm của Cát Anh. Đặc biệt Cát Anh ủng hộ Hàn Vương, khiến Quý Bố rất phản cảm.
Hàn Vương và Chu Kê Thạch tại huyện Đồng vơ vét của dân, cũng khiến Quý Bố căm thù đến tận xương tủy. Nếu không nhớ đến ân tình Cát Anh trước kia cầu xin cho y, nói không chừng y đã sớm dẫn theo em trai chính mình chạy đến quận Hội Kê rồi. Nhưng điều này không có nghĩa Quý Bố là một người mù quáng. Y có suy nghĩ, có nhìn nhận. Cát Anh nắm trong tay binh hùng tướng mạnh, thế lực chấn động trời đất, Quý Bố rõ ràng nhìn ra, Cát Anh và những người Hàn Thành này không phải người làm lên đại sự, sớm muộn sẽ diệt vong. Ở lại Tứ Hồng cường công Lâu Thương, chỉ càng khiến bọn họ bị diệt vong sớm mà thôi. Hiện tại, vứt bỏ huyện Đồng, số phận quân đội thuộc sự thống lĩnh của Cát Anh đã có thể đoán trước.
Chỉ có điều, điều khiến Lưu Bố cảm động nhất chính là Lưu Khám rất coi trọng y, để y không bị mang trên mình danh tiếng bội bạc, thậm chí không ngại tha mạng cho Cát Anh ba lần. Mà Cát Anh kia, có thể không nhớ đến dưới trướng của mình tồn tại một người như Quý Bố. Cũng tốt, cứ như vậy, cuối cùng Quý Bố trả hết nợ ân tình cho Cát Anh.
Lưu Khám tại huyện Đồng nghỉ ngơi hồi phục sức, sau đó phân phối binh mã. Những tù binh quân Hàn, Lưu Khám không lưu giữ một người, vui lòng thả đi. Dù sao đi nữa Hàn Vương và Chu Kê Thạch đã chết, huyện Đồng càng trở nên trống rỗng, những người này lưu lại sinh sống thế nào không liên quan tới Lưu Khám
Hắn chia Phi Hùng quân làm hai đội, Mông Tật và Quán Anh thống lĩnh một trăm năm mươi người. Đồ Đồ và Cáp Vô Lương làm phó tướng.
Trong bốn người này, thân thủ của Cáp Vô Lương có thể kém cỏi nhất. Nhưng không cần bàn cãi, Cáp Vô Lương xuất thân từ Thiết Ưng duệ sĩ, hàng ngày rèn luyện trong quân đội, chính là người gần gũi với Mông Tật nhất. Người này rất điềm tĩnh, gặp chuyện không hoảng, có thể trợ giúp rất tốt cho Mông Tật.
Lưu Khám giữ Quý Bố bên người.
Sáu người theo Quý Bố, cộng thêm bốn gã Lâu Phiền kỵ quân còn sót lại, hợp thành thân vệ bên cạnh Lưu Khám.
Còn Quý Bố trở thành thân vệ trưởng bên cạnh Lưu Khám. Chỉ dựa vào sự coi trọng và tín nhiệm này, đã đủ khiến Quý cảm động...
Hai người Lý Tả Xa và Lý Thành, trở thành tham mưu của Lưu Khám. Ly Khâu cũng theo bên cạnh Lưu Khám như hình với bóng lặng yên không tiếng động.
Tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, Lưu Khám mang theo người rời khỏi huyện Đồng, để lại chỉ còn là đống phế tích trước mắt. Bá tính huyện Đồng ra khỏi cửa, nhìn cảnh tượng này, cũng không khỏi cảm thấy thê lương.
Vây công Lâu Thương, đã là ngày thứ năm!
Cát Anh cũng không nhớ rõ, y rốt cuộc đã phát động công kích lần thứ bao nhiêu. Trùng xa chàng mộc đoạt được từ ba huyện đã sử dụng. Đầu thạch xa cũng hư hao hơn phân nửa, hai mươi bộ liên nỏ Đại Hoàng Tham lấy từ kho huyện Đồng hầu như tất cả đã báo hư.
Số người thương vong?
Ai có thể nén nổi lòng mà kiểm kê...
Nếu như tỉnh cả binh mã Tần Gia trước kia tổn thất, số lượng quân Hàn thương vong hẳn là trên tám nghìn người, thiếu chút nữa là tới vạn người!
Thành quả?
Có! Thực sự là có!
Đột phá ba vách tưởng cản, còn san bằng phần đất bên ngoài thành hào bảo vệ thành. Nhưng thành quả vẻn vẻn chỉ có thế, chủ thành Lâu Thương nhìn như rất gần, lại xa xôi không gì sánh được. Dùng tính mệnh mấy nghìn người, chỉ đổi lấy thành quả như vậy, Cát Anh không biết nên vui mừng hay cảm thấy hổ thẹn đây?
- Tướng quân, không thể đánh nữa!
Các trợ thủ của Cát Anh thấy tình cảnh chiến trường trước mắt, nhịn không được khuyên can:
- Tiếp tục đánh, cho dù dẹp xong Lâu Thương, chúng ta cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng ah.
Tường thành Lâu Thương màu đen, dưới ánh nắng mùa hè chói chang đã biến thành màu đỏ. Máu thịt dính lại theo tường thành Lâu Thương chảy xuống từng đạo từng đạo, thoáng nhìn giống như vết rạn nứt chi chít trên tường thành.
Dưới tường thành, vô số thi thể không hoàn chỉnh rải rác khắp nơi. Trùng xa bốc cháy, Liên nỏ Đại Hoàng Tham bị sập, còn có Đầu Thạch xa hư hỏng rơi lả tả khắp nơi.
Quá thảm, thực sự quá thảm!
Trên mặt Cát Anh mang theo vẻ đắng chát, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không phải ta muốn đánh, nhưng bọn chúng ép chúng ta không thể không đánh! Các ngươi nhìn xem, hiện tại binh sĩ trong quân có bao nhiêu người có thể giữ được bình tĩnh? Lẽ nào ta không nhận ra, Lâu Thương bị mất vài vách tường, hai đạo mương máng là có tính toán sao? Bọn chúng đang dụ chúng ta đánh, các huynh đệ đã giết đỏ cả mắt rồi, hôm nay có thể vẫn nghe theo lệnh của ta. E là ta vừa mới nói ngừng công kích, các huynh đệ sẽ đánh mất sĩ khí...Chúng ta hiện tại, còn lại chút hơi thở cuối cùng cũng không được từ bỏ!
Thật sự không ai ngờ, cuộc chiến này sẽ diễn biến đến tình trạng này. Ngay từ đầu chủ động công kích, thì lúc này bị người nắm mũi ép phải công kích...Trong lòng Cát Anh tràn ngập lo lắng.
- Viện binh từ huyện Đồng đến chưa?
- Chưa đến!
Cát Anh vừa muốn mở miệng hỏi tiếp, đột nhiên nghe thấy trên chiến trường vang lên một trận hò reo cùng với tiếng kim loại đập vào nhau vang vọng tận trời cao.
Vội vàng ngưng thần nhìn lại, liền thấy quân Hàn dưới tường thành Lâu Thương, bắt đầu phát động công kích chính diện đối với chủ thành Lâu Thương.
Sĩ tốt quân Hàn trải qua bốn ngày khoror chiến, rốt cuộc tới được chân thành Lâu Thương. Từng bước từng bước tiến lên phía trước, tuy thương vong nặng nề, nhưng không phải không có thu hoạch. Trong thành Lâu Thương có vô số lương thảo, vô số tiền bạc, còn có vô số nữ tử xinh đẹp rung động lòng người.
Trước khi khai chiến, Cát Anh đã tuyên bố với các tướng sĩ: Đánh tan Lâu Thương, tất cả tướng sĩ thỏa sức cướp bóc...Khiến bọn họ đều đỏ cả con mắt, miệng tru lớn, chen chúc tiến tới chân thành Lâu Thương.
Trên đầu tường thành Lâu Thương, đột nhiên lặng ngắt như tờ!
Cát Anh giật mình, thầm kêu một tiếng không ổn. Nhưng không đợi y lên tiếng, trên đầu tường thành Lâu Thương đột nhiên vang tiếng " Cộc cộc ", tiếp đến vô số cây đuốc từ đầu tường thành ném xuống. Dưới chân thành, chất không ít cỏ khô, khi cây đuốc rơi xuống, cỏ khô nhất thời bốc cháy.
Cỏ khô bén lửa, thoáng chốc lan tràn khắp nơi.
Lửa cháy hừng hực tận trời và dưới ánh mặt trời mùa hè chói chang, chân thành Lâu Thương hình thành cảnh tượng huyền ảo mà cổ quái, không khí giống như bị bóp méo.
Mấy trăm tên sĩ tốt thoáng chốc bị đám lửa mãnh liệt bao vây. Ngay cả khí giới công thành cũng bị biển lửa nuốt sạch...
Cát Anh trừng mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, thật lâu không nói gì. Từ không gian bị biển lửa bóp méo nhìn qua, y có thể thấy trên đầu tường thành, có bốn người đang đứng. Hai văn sĩ, hai quan tướng. Cát Anh nhận ra hai văn sĩ này chính là hai đại mưu sĩ Lâu Thương, Khoái Triệt và Trần Bình. Còn võ tướng một người là lão Thượng Ti Chung Ly Muội, người còn lại là em vợ của Tứ Thủy Đô Úy Lưu Khám, Lữ Thích Chi.
- Tướng quân, tướng quân, việc lớn không ổn rồi!
- Chuyện gì mà kinh hoàng vậy?
Cát Anh vừa sai người đánh chuông thu binh, điểm binh mã, vừa lớn tiếng quát hỏi.
Hai gã thân binh vọt tới trước mặt Cát Anh, thần sắc hoang mang nói:
- Vừa nhận được tin tức, huyện Đồng...Huyện Đồng đêm qua bị địch tập kích!
- Cái gì?
Cát Anh oang oang nói, thân thể run lẩy bẩy.
- Hàn Vương đã chết, Chu tướng quân cũng bị chém... Lương thảo và quân nhu bị địch thiêu đốt toàn bộ, tất cả tráng đinh được thu thập tới đều bỏ chạy mất hình. Theo như người từ huyện Đồng trốn tới, toàn bộ huyện Đồng hôm nay đã biến thành thành không, quân địch sau khi tập kích huyện Đồng xong cũng không biết đã đi đâu.
Chương 384: Lấy mạng đổi mạng, lời hứa đáng giá ngàn vàng (3)
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Trong lòng Cát Anh không ngừng nhắc nhở chính mình, thế nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy.
Huyện Đồng xong rồi sao?
- Tướng quân, có tiếp tục công kích nữa không?
- Công kích, công kích cái quỷ...
Từ trong lòng cảm thấy ớn lạnh, sắc mặt Cát Anh tái nhợt. Nghe phụ tớ hỏi, y không nén nổi sự kinh hãi trong lòng, đứng trên chiến xa rống lớn. Chúng tướng xung quanh câm như hến. Cả đám nhìn Cát Anh không biết nên làm thế nào cho phải.
- Thu binh, thu binh đi!
Cát Anh cụt hứng giơ tay lên:
- Truyền lệnh thu binh, ngày mai tái chiến!
Y đột nhiên lại hỏi:
- Biết ai dẫn quân tập kích bất ngờ không?
- Theo như người trốn đến đây nói, hình như là Đô Úy Tứ Thủy thống lĩnh Phi Hùng quân bất ngờ tập kích huyện Đồng.
Đô Úy Tứ Thủy?
Lão Bi này không phải đã chết sao?
Ông trời hại ta, ông trời hại ta...Cuối cùng lại để Lão Bi kia trở về!
Cát Anh cảm thấy trong lồng ngực khó chịu, cổ họng ngứa ngáy. Đứng trên chiến xa, sững sờ một hồi, rồi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống.
Cát Anh đột nhiên té xỉu, khiến tướng sĩ chung quanh kinh hãi, vội vàng chạy tới cứu chữa, thu nạp binh mã, trở về doanh địa...Chỉ là sau trận chiến này, tựa hồ tất cả mọi người ý thức được, tình hình có chút không ổn.
Lâu Thương không truy kích, còn trên đầu tường thành Lâu Thương lại vang lên tiếng hò reo khiến quân Hàn cảm thấy chói tai không gì sánh được.
Trong doanh địa, tràn đẫy cổ khí tức bạc nhược, cũng không biết ai là người khởi đầu. Đột nhiên khóc kêu thành tiếng, thoáng chốc, toàn bộ doanh địa đều vang vọng tiếng khóc. Nếu như trước đây, các tướng lĩnh nhất định sẽ chạy tới ngăn lại, nhưng hiện tại, nào ai còn có tâm tư này?
Chương 385: Thần thánh phương nào (1)
Lưu Khám không biết Cát Anh.
Đối với loại oai hùng một cõi trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Khám không có ấn tượng gì. Nếu như không phải người này đánh Lâu Thương, nếu không phải vì Lưu Khám đồng ý với Quý Bố, hắn căn bản không quan tâm.
Sau khi rút khỏi huyện Đồng, Lưu Khám lập tức thống lĩnh quân đội chạy tới Lâu Thương.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Lưu Khám, chính là chờ tới khi quân bản bộ của Cát Anh rút lui, tiếp đến tập kích bất ngờ. Nhưng sau khi quan sát tình hình chiến đấu tại Lâu Thương, Lý Tả Xa lại nghĩ, binh mã dưới trướng Cát Anh đã buông lỏng ý chí chiến đấu. Có thể đánh tới nước này, cũng là cực hạn đối với Cát Anh. Tuy dưới trướng của Cát Anh còn có mấy vạn người, nhưng trong mắt Lý Tả Xa hay Mông Tật, Quán Anh cũng không tính là gì.
Phi Hùng Vệ dựa vào trang bị hoàn hảo, hàng ngày chăm chỉ rèn luyện chiến thuật tác chiến, ba trăm người trùng kích đại doanh đám ô hợp, thực sự dễ dàng như trở bàn tay.
- Dưới trướng Quân Hầu, quả nhiên đều là tàng long ngọa hổ!
Lý Tả Xa không khỏi thở dài tán thưởng nói:
- Dựa vào thành trì kiên cố, phòng thủ Lâu Thương cũng không khiến người ta giật mình. Khó khăn ở chỗ, cần đánh vào lòng hiếu chiến của Cát Anh, để y từng bước từng bước tiêu hao binh mã trên chiến trường. Cát Anh...đã mất đi sự kiểm soát đối với bộ hạ rồi. Theo ta thấy, sau khi truyền tin dữ từ huyện Đồng tới, nếu như Cát Anh thông minh một chút, chắc chắn sẽ rút khỏi Lâu Thương trước khi bình minh lên.
So với hai ba năm trước, Lý Tả Xa lúc này thực sự chững chặc hơn rất nhiều. Y không đánh giá cao đối thủ, cũng không xem thường đối thủ. Trên thực tế, dựa theo hàng loạt quyết sách y đưa ra, căn bản chỉ trong một lời.
Cát Anh đích thực không ngốc, lúc này vừa vặn bị Lý Tả Xa đoán trúng.
Đêm xuống. Hai người Ly Khâu và Quý Tâm bắt được một gã quân Hàn đảo ngũ. Người này không tính là đại nhân vật gì cả, chỉ là một Chúc Trưởng nho nhỏ. Chỉ có điều, gã Chúc Trưởng này phi thường thông minh. Sau khi nhận được mệnh lệnh nghỉ ngơi lấy lại sức, liền biết đại thế đã mất.
Cát Anh lúc này chuẩn bị chạy...
Nếu như chủ tướng chuẩn bị chạy, y một tiểu Chúc Trưởng còn không chạy sớm một chút?
Một khi Lâu Thương phát động truy kích, xem như càng thêm nguy hiểm. Lúc này chạy trốn, mục tiêu nhỏ, không dễ bị phát hiện. Hơn nữa y cũng là người Sở, tại vùng đất Tứ Hồng này tùy ý tìm một nơi lẫn trốn, chờ sau khi gió thổi mưa qua, sẽ tiếp tục làm dự định khác. Y suy nghĩ rất chu đáo, nhưng không ngờ vừa mới rời khỏi đại doanh đã bị hai người Ly Khâu và Quý Tâm để mắt tới.
Sau khi xác định được tin tức Cát Anh muốn rút lui từ gã đảo binh này, Lưu Khám lập tức hạ quyết tâm, thay vì chờ đợi, không bằng lúc này xuất kích.
- Phản tặc hôm nay nhân tâm không ổn, không có tâm tư chiến đấu. Thủ vệ trong doanh buông lỏng phòng bị, tất cả bọn họ vội vàng thu thập hành lý chuẩn bị bỏ chạy. Nếu như Tướng Quân muốn tập kích bọn họ, tiểu nhân nguyên trợ giúp tướng quân. Giả vờ mở cửa doanh tạo phản. Sau doanh là nơi phản tặc cất giữ lương thảo và quân nhu, chỉ là hai ngày trước, trong doanh không còn nhiều lương thực dư thừa. Cát tặc vì muốn ổn định lòng quân, y sai người tìm kiếm củi khô chất lên xe, gạt là lương thảo từ huyện Đồng trở tới để ổn định lòng quân.
Đống củi khô này hiện tại để ngay sau doanh, không có người thủ vệ. Tướng quân phái một vài thanh niên vũ dũng khỏe mạnh lẻn vào hậu doanh, châm lửa đốt đống củi khô. Đến lúc đó hỏa thế bừng bừng, nhân mã của Cát tặc tất nhiên sẽ đại loạn. Hy vọng tướng quân có thể tha cho cái mạng chó của tiểu nhân.
Lưu Khám kinh ngạc nói:
- Ngươi vì sao biết rõ ràng như vậy?
- Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân phụng mệnh trấn thủ hậu doanh, tự nhiên biết một chút. Tiểu nhân còn có một số thuộc hạ, dẫn người vào cũng dễ dàng.
Nếu quả thực như lời gã đảo binh này nói, thực sự giảm bớt được rất nhiều chuyện phiền toái.
Lưu Khám nhìn y:
- Ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân tên là Trang Giả!
- Trang Giả...Tốt!
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân