Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330: Bắc Quảng Võ Quân (3)
ười lăm tuổi, sản xuất được rượu Vạn tuế, sang Tứ Thủy Hoa Điêu, nên được danh là Đỗ Lăng tửu thần. Mười sáu tuổi viết sách “Cứu thương lục”, cứu sống vô số quân sĩ Đại Tần, tiến lên trước năm bước, ban thưởng một thương rượu Vạn tuế.
Ánh mắt một vài võ tướng nhìn Lưu Khám trở nên nhu hòa hơn. Thì ra, “Cứu thương lục” là từ tay tiểu tử này mà ra. Phương pháp cấp cứu trên chiến trường đích thực là cứu được rất nhiều mạng sống của võ tốt. Được một thương rượu này, Lưu Khám tiến lên năm bước, uống cạn một hơi.
- Mười sáu tuổi, đi Tống Tử thành cầu phương, được phương pháp rượu trắng, còn chỉnh sửa “Cứu thương lục” đầy đủ, tiếp tục tiến năm bước, uống một thương rượu…
- Mười bảy tuổi, trấn giữ Lâu Thương, làm Lâu Thương lệnh. Chém Đinh Khí của Hồng tặc đạo đoàn, dụ nghịch tặc xuất động, bình định Tứ Hồng, làm thông suốt lương đạo Hoài Hán, tiến năm bước, uống một thương rượu!
Triệu Cao tuyên đọc công lao của Lưu Khám, tuy rằng lão đối với hắn không có thiện cảm nhưng cũng phải âm thầm tán thưởng, người này quả nhiên công lao hiển hách. Công trạng như vậy không thể giả tạo ra được, mà là thực sự có, vì Đại Tần mà cống hiến rất nhiều, ai cũng không thể xóa đi được.
Thanh âm không khỏi cất ột chút, song ngữ khí này cũng nhiều thêm vài phần kính trọng.
- Mười chín tuổi, nhận lệnh xuất chiến Bắc Cương. Giải cứu huyện Phú Bình, bắt được con trai của Tả hiền vương Đồ Kỳ; thủ chiến Bạch Thổ Tốp, chém tiên phong Bồ Nô của người Hung Nô, tiến trước năm bước, uống một thương rượu; ở Bạch Thủ Tốp hỏa thiêu Hung Nô, chém hơn một nghìn địch, tiến lên năm bước, thưởng một thương rượu; giết Tả hiền vương ở thành Phú Bình, tiến lên năm bước, thưởng một thương rượu; khổ chiến trăm ngày ở thành Phú Bình, chém hơn nghìn địch, tiến lên năm bước, uống một thương rượu…
Mười chín tuổi, trong mắt rất nhiều người, chính là một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh! Việc Lưu Khám đã giết chết Tả hiền vương Đồ kỳ, giết gần một vạn địch nhân, những quan viên ở trong tửu yến, ánh mắt nhìn hắn đã bắt đầu thay đổi.
Thủy Hoàng Đế cũng thay đổi sắc mặt. Ông chỉ là vì muốn hướng tới những thần tử đang ngồi tuyên dương chiến công của Lưu Khám một chút, coi như là vì tạo thế tương lai cho Phù Tô. Mà trước đó ông cũng không tỉ mỉ xem qua công trạng của Lưu Khám, đại thể có thể hiểu rõ một chút. Thế nhưng khi Triệu Cao tuyên đọc ở đây, Lưu Khám đã tiến lên năm mươi bước, có vẻ còn chưa đọc xong. Mà giờ, khoảng cách từ Lưu Khám đến Thủy Hoàng Đế không đầy năm mươi bước.
Chờ tới khi đọc xong, người này còn đi thêm được bao nhiêu bước nữa.
Thủy Hoàng Đế âm thầm kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn mang theo dáng tươi cười như cũ.
- Hai mươi tuổi, tập kích bất ngờ Cù Nhẫn, chiếm trướng Hung Nô vương, tiến lên năm bước, uống một thương rượu!
Lưu Khám liên tiếp uống mười thương rượu, tuy nói tửu lượng kinh người, nhưng rượu Vạn tuế tác dụng rất mạnh, ban đầu uống một chút thì không sao, nhưng uống liên tiếp mười một thương vào, làm mặt Lưu Khám bắt đầu đỏ bừng, cũng sắp say ngất đi rồi, trong lòng bắt đầu âm thầm kêu khổ.
- Tại độ khẩu Lâm Hà, chém Tả Cốc Lễ vương của Hung Nô là Hô Diễn Đề…
Đối với tình hình cụ thể chiến sự ở Bắc Cương, người ngoài biết đến cũng không nhiều.
Lúc này, ánh mắt các võ tướng nhìn Lưu Khám đã quá kinh ngạc rồi… Tiểu tử này, thật con mẹ nó quá kinh khủng! Hung Nô tứ giác, lại có tới phân nửa chết trong tay hắn. Nếu nói Mông Điềm lấy được toàn thắng ở Bắc Cương, tiểu tử này chiếm phân nửa công lao rồi đấy.
- Sau đó, lại có công trạng bình phủ Tứ Hồng, giám sát hai quận.
Kế tiếp là bình định loạn ở Tam Điền… Về phần sống mái với Hạng Tịch ở Trữ La Sơn, cứu Hồ Hợi và Doanh Quả, Triệu Cao không tuyên đọc ra.
Nhưng mặc dù vậy, Lưu Khám đã uống tròn mười sáu thương rượu Vạn tuế, khoảng cách đến chỗ Thủy Hoàng Đế không đầy hai mươi bước.
- Thật là hùng hổ chi sĩ của nước Tần ta a!
Thủy Hoàng Đế nghe Triệu Cao đọc xong cũng không khỏi thở dài một hơi. May là đọc xong, bằng không nếu đọc tiếp, chỉ sợ người này sẽ chạy đến bên cạnh mình mất… theo tính toán, hình như còn có hai công lao là tạo giấy và thể chữ lệ. Hiện nay, Lưu Khám có thể nhập mười hai đẳng tước Tả canh, nhưng theo kế hoạch tựa hồ có chút bạc đãi tên kia rồi, chỉ là Tả canh, cấp này có vẻ hơi nhỏ.
Thủy Hoàng Đế cũng không muốn để người khác nói ông có công không thưởng, bạc đãi công thần. Vì vậy trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Lang trung Lưu Khám, công trạng lớn lao, lại trung thành và tận tâm với Đại Tần ta… Lưu Khám, Phú Bình kia là nơi ngươi huyết chiến, cũng là nơi ngươi xây dựng. Ban đầu Phù Tô kiến nghị trùng kiến Phú Bình, đổi tên thành huyện Quảng Võ, hiện nay xem ra, cũng là trời đã định trước… Hiện nay, Đại Tần ta cai trị hai tòa Quảng Võ thành, trẫm hôm nay phong ngươi là Bắc Quảng võ quân.
Ở quận Thái Nguyên dưới chân Cú Chú sơn còn có một tòa Quảng Võ thành.
Thủy Hoàng Đế phong thưởng trọng hậu cho Lưu Khám, hầu như vượt qua ý liệu của mọi người, thậm chí ngay cả Lưu Khám cũng đứng chết lặng tại chỗ. Nước Tần có hai mươi đẳng tước, quan nội hầu ở mười chín đẳng tước, lại vừa chính thức phong hầu.
Triệt hầu ở hai mươi đẳng tước, được một huyện thực ấp, có thể tự an trí quan lại nơi đất phong, là phong thưởng cao nhất dưới sự cai trị của Đại Tần.
Quan nội hầu có thực ấp và phong hộ, cũng không được quyền quản lý, chỉ có thể cho thuê thu thuế mà thôi. Nói cách khác, triệt hầu mới là hầu tước chân chính, mà quan nội hầu chỉ là hầu tước trên danh nghĩa, vì thế phân chia thành hai, đều xưng quan nội hầu là quân. Ví dụ như Tứ công tử thời Chiến Quốc chính là tước vị này.
Lưu Khám được phong là Bắc Quảng võ quân, cùng cấp với quan nội hầu. Mọi người không khỏi ồ lên một trận, vừa muốn tiến lên khuyên can, nhưng vừa nghĩ tới những chiến công của Lưu Khám, lại không tìm được cớ thích hợp.
Hơn nữa một lời của Thủy Hoàng Đế nói ra, người nào có thể khuyên can.
Lưu Khám không phản ứng lại…
Lúc này mười sáu thương vạn tuế tửu đang bốc lên trong bụng hắn, rượu kính đã bắt đầu bốc lên, đầu óc choáng váng, cũng không rõ được cái chức Quảng Võ quân đến tột cùng là lai lịch gì. Hắn vừa hô “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” xong, Lưu Khám dập đầu tại chỗ liền gục không thể đứng dậy được nữa.
Nhìn hắn gục tại chỗ không dậy nổi, Triệu Cao tiến lên mấy bước đẩy một chút, lại phát hiện Lưu Khám đã say ngất trước mặt Thủy Hoàng Đế, không khỏi dở khóc dở cười.
Thủy Hoàng Đế cũng vui sướng cười nói:
- Xem ra rượu Vạn tuế của trẫm, ngay cả lão Bi cũng không thể chịu rồi!
Nói xong, ông ra hiệu để cho nội thị nâng Lưu Khám đi xuống dưới nghỉ ngơi. Tâm tình ông cũng thoáng cái trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, liên tiếp nâng chén cùng chúng thần uống rượu. Trận tửu yến này, có người vui có người sầu, nhưng tất cả đều tận hứng mà về.
Lần say này của Lưu Khám, say tròn hai ngày.
Rượu Vạn tuế vào miệng mát lạnh và rõ vị, còn mang theo vị ngọt nhè nhẹ ở miệng. Nhưng loại rượu này cũng là hại người nhất, tác dụng chậm nhưng lại rất mạnh, người bình thường không thể chịu đựng được. Một hai thương còn được, mười sáu thương vào bụng, chỉ sợ thần tiên cũng không chống đỡ được.
Lúc Lưu Khám tỉnh lại, đầu đau muốn vỡ ra, miệng khô lưỡi khô, cổ họng như bốc hỏa. Lúc này hắn đang nằm trên xa trượng, loạng choạng lắc lư làm hắn càng thêm khó chịu, nhịn không được muốn nôn một trận, thò đầu ra, ghé vào càng xe nôn khan liên tục. Thật vất vả ngăn được cỗ mùi rượu kia, vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy Lưu Tín mặt không biểu tình đứng nhìn một bên, Cáp Vô Lương đầy mặt tươi cười.
- Quân hầu, cuối cùng ngài đã tỉnh rồi!
- Bây giờ ta đang ở đâu?
Lưu Khám hữu khí vô lực hỏi.
Cáp Vô Lương nói:
- Ngài say lần này tròn hai ngày. Bệ hạ còn đặc biệt phái một chiếc xe để ngài nghỉ ngơi… Ngài đừng lo lắng, hai ngày này trong doanh cũng không có vấn đề gì, tất cả đều bình thường. Chúng ta a, hiện nay đang trên đường đi tới Bình Nguyên Tân.
Trong giọng nói, Cáp Vô Lương có vẻ rất hâm mộ.
- Các huynh đệ đều nghe nói, Quân hầu ở tửu yến uống liên tục mười sáu thương rượu Vạn tuế… Ha ha, từ khi Đại Tần bình định thiên hạ tới nay, còn chưa có người nào có thể hưởng vinh quang như vậy. Hai ngày này, các huynh đệ cưỡi ngựa đi đường, đều cảm thấy rất vẻ vang, cùng đồng liêu dưới trướng Bắc Quảng võ quân, được rất nhiều người hâm mộ a.
- Bắc Quảng Võ quân?
Lưu Khám vẻ mê man.
Hôm đó uống đến thương thứ mười bốn, hắn đã chẳng nhớ được cái gì…
Về sau Thủy Hoàng Đế phong thưởng cho hắn, bảo hắn tạ ân, tất cả đều là hành vi bản năng, một chút ấn tượng cũng không có. Nghe Cáp Vô Lương nói vậy, Lưu Khám không hiểu ra sao. Hắn nhìn Cáp Vô Lương có chút suy yếu hỏi:
- Bắc Quảng Võ quân là gì?
- Ha ha ha…
Cáp Vô Lương nhịn không được nở nụ cười, kể lại chuyện ngày đó một lần.
Y không có tham dự yến tịch, đều là nghe nói từ miệng người khác, trong lời nói không tránh khỏi nhiều chỗ khoa trương.
- Khi Quân hầu vừa tới, ta còn chưa biết những việc lớn của Quân hầu, thậm chí ngay cả huynh đệ Trung úy quân đều nói, thật hối hận khi ngài vẫn còn ở Trung úy quân không thỉnh giáo thật nhiều. Hiện nay ngài đã là Bắc Quảng võ quân, sợ rằng ai ai cũng biết đi.
Lưu Khám vỗ vỗ đầu không khỏi liên tục cười khổ.
Danh khí này đích thực là có, nhưng vấn đề kế tiếp, chỉ sợ cũng không ít đi…
Hồi trước, mặc dù hắn lập rất nhiều công trạng, nhưng cũng không quá nhiều người biết. Người biết đến hắn, phần nhiều là vì Tứ Thủy Hoa Điêu và giấy Trình công.
Hiện tại thì tốt rồi, danh khí này quá lớn, người tìm hắn, sợ càng nhiều thêm rồi.
- Cây cao trong rừng đón gió lớn a!
- A?
Cáp Vô Lương nghe vậy ngẩn người ra. Y không rõ Lưu Khám vì sao lại mất hứng, nhưng nghĩ kỹ lại, những lời này của Lưu Khám cũng rất có đạo lý.
- Nghe một lời của Quân hầu, Cáp Vô Lương lợi không ít a!
Y than nhẹ một tiếng:
- Chỉ tiếc sau khi trở về Hàm Dương, Vô Lương sợ là không cách nào được nghe Quân hầu giáo huấn, thật là đáng tiếc, đáng tiếc!
Thì ra, câu nói “cây trong rừng”, xuất hiện từ thời Tần.
Vốn là xuất hiện từ thời kỳ Tam quốc, trong danh ngôn “Vận mệnh luận” của Lý Khang người Ngụy, nhưng không nghĩ tới là xuất ra từ miệng Lưu Khám.
Lưu Khám chỉ có thể cười khổ, nhưng không cách nào giải thích.
Sau khi cười trách hai câu nịnh nọt của Cáp Vô Lương, hắn đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang hướng khác.
Thăng quan, cũng không làm cho hắn vui sướng nhiều.
Trái lại bởi vì thế mà càng sinh ra sầu lo. Danh khí của hắn càng lúc càng lớn, tất sẽ làm bại lộ chính mình trong sự quan chú của mọi người. Như vậy, quá khứ của hắn, mọi người đều biết. Không nói đến chuyện về Lưu Cự, chính những trù tính ở Lâu Thương, cũng khó tránh khỏi những người có lòng nhìn ra kẽ hở. Trước đây, mọi người không biết đến hắn thì thôi, hiện tại thì… Có thể rất khó nói rồi.
Với sự khôn khéo của Thủy Hoàng Đế, khó bảo toàn không nhìn ra cái gì.
Đến lúc đó, mình nên giải thích như thế nào?
Nghĩ tới đó, Lưu Khám không khỏi cảm thấy đau đầu, trong lòng cảm thấy khủng hoảng, ngơ ngác ngồi trên xa trượng, không nói một lời nào.
Đêm đó, xa trượng dừng ở Bình Nguyên Tân!
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân