My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97-100
hương 97: Ngươi muốn làm gì
Trên đường về nhà, Thẩm Thực Kỳ Tào Vô Thương cao hứng bừng bừng.
Thế nhưng Khoái Triệt lại có vẻ rất trầm mặc.
Thừa dịp Đường Lệ và Quán Anh đang nói chuyện, Khoái Triệt đột nhiên bước nhanh hơn, đến bên cạnh Lưu Khám:
- Đông chủ, hôm nay hình như ngươi có chút lỗ mãng! Lưu Quý kia không phải hạng người đơn giản, ngươi cần gì phải mạo hiểm đắc tội với hắn?
Trên đời này tiểu nhân khó đề phòng.
Theo Triệt thấy, người này không những là tiểu nhân, hơn nữa lại có tính cách ẩn nhẫn. Mạo muội giở mặt với hắn, chỉ sợ ngươi sẽ bị bất lợi thôi.
Thật ra, Lưu Khám sao không biết hành động hôm nay của hắn sẽ đắc tội với Lưu Bang chứ.
Chỉ là hắn thật sự không chịu nổi bộ mặt của Lưu Quý. Được rồi, coi như là phong tục như vậy, nhưng ngươi cũng quá đáng chẳng kiêng nể gì cả như vậy chứ.
Truy cầu tinh thần tự do, hiểu rõ tự nhiên không sai.
Nhưng làm đến như Lưu Bang hôm nay thì thật sự là có chút quá đáng!
Chẳng biết vì sao, lúc đó trong chớp mắt trong đầu Lưu Khám hiện lên một bóng dáng xinh đẹp quật cường, làm trong ngực hắn như nghẹn lại.
Thở ra một hơi dài, Lưu Khám lẩm bẩm:
- Khoái Triệt, ta đương nhiên biết tiểu nhân khó phòng...Thật ra, không làm thế thì thế nào chứ? Ta và hắn là hai loại người khác biệt...Lẽ nào, ngươi cho rằng một ngày kia chúng ta có thể đi trên cùng một con đường sao?
Khoái Triệt nghe vậy thì ngạc nhiên!
“Thật ra, từ lúc a Khám sản xuất ra Tứ Thủy Hoa Điêu, đã bắt đầu bộc lộ tài năng ở huyện Bái, giữa hắn và Lưu Quý đã định sẵn không thể nào cùng tồn tại rồi.”
Chẳng biết tự lúc nào Đường Lệ đã đi tới.
Y khẽ nói:
- Huyện Bái nhiều người như vậy, vậy mà a Khám lại dám mắng chửi Lưu Quý như vậy sao?
Đúng vậy!
Cẩn thẩn nghĩ lại, Lưu Bang cũng không có gì đáng sợ. Đúng vậy, hắn ta là mượn hơi người, ngả theo gió, nhưng thế thì sao nào?
Ta cũng đâu có kém đâu!
Ta gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tạo nên gia nghiệp như hôm nay. Bên cạnh hắn ta còn có Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh, nhưng mình thì có Đường Lệ và Thẩm Thực Kỳ đó sao?
Có thể vẫn còn kém so với nhân vật như Phàn Khoái, nhưng ít ra nói rõ, mình không phải là không đúng.
Mọi người đều là người, khởi điểm của ta cao hơn ngươi, ta dựa vào gì mà sợ ngươi, nhường ngươi, tránh né ngươi?
Lưu Khám thoáng trở nên tâm tư hỗn loạn, bởi vì Lưu Bang mà hắn biết và Lưu Bang trong lịch sử khác biệt quá lớn.
“Đại phong khởi hề vân phi dương
Uy gia hải nội hệ quy cố hương
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương...”
Dịch:
Gió lớn nổi lên rồi mây bay vút
Uy thanh nổi lên trong bốn biển rồi
Làm sao có được dũng sĩ để giữ bốn phương
(Bài thơ Đại Phong ca của Lưu Bang: 2 câu đầu nói mình có sức mạnh thành công trong việc bình định thiên hạ, câu sau thể hiện ước muốn có nhiều dũng sĩ để giữ được bốn phương)
Lưu Bang hiện nay thật sự có phải là Lưu Bang làm nên “Đại phong ca” không? Lưu Khám tự nói với mình, tâm tư trở nên mịt mùng.
Nhưng lời lẩm bẩm của hắn lại làm cho Đường Lệ và Khoái Triệt hai mắt sáng lên.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui một bước, không đi sóng vai với Lưu Khám nữa.
Hành động kỳ lạ đó làm Quán Anh, Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương đều ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Đường Lệ và Khoái Triệt. Thẩm Thực Kỳ tiến lên, thấp giọng hỏi:
- Lão Đường, Lão Khoái, hai người các ngươi sao vậy? Đang yên lành...mà A Khám làm sao vậy?
Hai gò mà võ vàng gầy gầy của Đường Lệ chợt đỏ lên, y lắc đầu:
- Về nhà rồi nói!
Hiện nay Đường Lệ có hai nhà, một nhà là tổ trạch của hắn tại thị trấn Bái, còn một tòa là nhà mới gần bên nhà của Thẩm Thực Kỳ, cũng không quá lớn. Tổ trạch thì hiện đang cho thuê, trở thành một tửu quán nhỏ.
Hàng tháng có thể thu vào bốn năm trăm tiền, trên cơ bản đủ cho y sinh hoạt. Mà hiện tại trong nhà Đường Lệ chỉ có duy nhất một lão nô bộ, ở trong nhà mới. Thứ nhất là y không muốn gây tiếng động lớn trong thành thị, thứ hai là khoảng cách nhà của Lưu Khám và Thẩm Thực Kỳ cũng rất gần, tiện đi lại.
Khoái Triệt nói với Lưu Khám, là Đường Lệ có việc, Lưu Khám cũng không nghi ngờ gã, đương nhiên không hề ngăn lại.
Mấy người Thẩm Thực Kỳ cũng chạy tới nhà Đường Lệ, đóng cửa phòng.
Lúc Lưu Khám về đến nhà, Khám phu nhân đang nghỉ trưa.
Thói quen này của Khám phu nhân cũng là do Lưu Khám. Bà tuổi đã cao, sức khỏe đương nhiên đã kém rất nhiều, ngủ trưa có thể giảm bớt mệt nhọc. Mùa xuân là thời tiết rất tốt để điều dưỡng. Lâu dần, Khám phu nhân cũng đã thành một thói quen.
Vương Cơ đi tác phường giám sát công việc ủ rượu.
Trong viện chỉ có Lưu Cự và Vương Tín đang chơi đùa ầm ĩ. Đừng thấy Lưu Cự mất trí nhớ, nhưng thân thủ vẫn còn, tuy Vương Tín trời sinh thần lực, nhưng ở trước mặt Lưu Cự thì còn kém xa. Thấy Lưu Khám tới, cậu quệt miệng bỏ chạy tới trước mặt Lưu Khám:
- Chủ nhân, đại chủ nhân thật là lợi hại, Tín không phải đối thủ của hắn!
Có lẽ bởi ngày đó bị Lưu Khám đánh vài cái, mà Lưu Cự có chút sợ hãi đối với Lưu Khám. Khi nhìn thấy Lưu Khám, gã liền trở nên rụt rè, không dám tiến lên chào hỏi. Nghe Vương Tín báo cáo như thế, Lưu Cự mím miệng, bộ dạng rất ấm ức.
- A...Đại ca!
Lưu Khám thật đúng là không quen với cách xưng hô này.
Thế nhưng Lưu Cự lại rất ngoan ngoãn bước tới, sợ sệt nói:
- Đệ đệ!
Lưu Khám dở khóc dở cười... Hắn thở dài, chìa tay ra. Luận chiều cao, hắn thấp hơn Lưu Cự nửa cái đầu, nhưng khi hắn nắm lấy tay Lưu Cự, thì rõ ràng cảm thụ được, Lưu Cự né tránh. Đó là một loại bản năng, bởi vì sợ hãi mà sinh ra. Tuy rằng hắn không biết Lưu Cự từng trải qua chuyện gì, nhưng có thể hiểu nhất định là rất đáng sợ.
- Đại ca, huynh và Tín chơi đùa, đệ không phản đối.
Lưu Khám vừa nói, vừa giơ tay nhận lấy khăn ướt, lau lên khuôn mặt bụi bặm của Lưu Cự, hòa nhã nói:
- Nhưng đệ phải biết, Tín năm nay mới mười tuổi, chỉ là một đứa trẻ, lúc chơi đùa nên chú ý một chút, đừng để Tín bị thương.
- Ồ....ta nhớ rồi!
Có lẽ là ấn tượng hung hãn của Lưu Khám đã để lại quá sâu trong lòng Lưu Cự, cho nên mỗi một hành động của Lưu Khám, khiến một hán tử to lớn như gã đỏ mắt lên, nước mắt chảy xuống:
- Đệ đệ, sau này đệ đừng ác với ta nữa, được không?
Lưu Khám ngẩn ra, chợt hiểu ra, liền mỉm cười.
- Nào, đệ dạy hai người đánh quyền!
Vương Tín lập tức vui vẻ, mà Lưu Cự thì thấy Lưu Khám cười, cũng cười theo.
Ba người chạy tới sân luyện võ ở hậu viện, thi triển quyền cước. Lúc đầu, Vương Tín còn cùng giúp vui, nhưng rồi về sau, Lưu Khám và Lưu Cự đấu nhau, cậu không xen vào nữa. Hai người luyện Tam Cung Bộ, mà bên cạnh còn có một con ngựa nhỏ quan sát cuộc chiến. Chú ngựa này là của Lữ Tu, nhoáng cái đã nửa năm rồi, chú ngựa đã trưởng thành lên nhiều, rất thân với Vương Tín.
Lưu Cự này quả nhiên là lực sĩ trời sinh, tuy rằng trí nhớ đã mất, nhưng công phu thì đã thành một bản năng.
Ngay từ đầu, Lưu Khám còn không thi triển toàn lực, nhưng dần dần hắn phát hiện, nếu như không thi triển toàn lực, căn bản mình sẽ không phải đối thủ của Lưu Cự. Hai người quyền đi cước đến, đánh rất hứng khởi. Lưu Khám nhấc lên hai cây trúc, ném cho Lưu Cự:
- Đại ca, tiếp lấy.
Cây trúc mang theo tiếng gió rít, quét ngang thiên quân.
Lưu Cự nhận lấy, hét lớn một tiếng, cây tre bương nặng trên dưới trăm cây trong tay gã nhẹ như bẫng, một chiêu khóa chiêu đâm ngang của kiếm, chân dưới bước lướt, thân hình thuận thế vừa chuyển, chặn đánh ra. Hai cây tre bương đều có trọng lượng tương đương va chạm vào nhau, một âm thanh trầm đục vang lên.
Tre bương nát bấy, một đoạn vải buộc phía trước tre bương cũng nát như cánh bướm, bay lả tả.
- Khám, Cự, các con đang làm gì vậy?
Lưu Khám và Lưu Cự đang tỷ thí, kinh động tới Khám phu nhân đang nghỉ trưa, bà tưởng chuyện gì đang xảy ra, vội vàng chạy tới, vừa lúc thấy Lưu Khám và Lưu Cự giao phong, lập tức hoảng sợ.
Lưu Khám lè lưỡi, nói:
- Mẫu thân, con và đại ca đùa nhau thôi, mẹ đừng lo lắng...Chúng con không có gì đâu.
- Thế này mà gọi là đùa vui à?
Khám phu nhân lạnh lùng nói:
- Mẹ thấy các con rõ ràng là đánh đến sống chết đấy.
Vừa nói, bà vừa đi đến bên cạnh Lưu Cự, đánh vào tay gã. Mà lúc này Lưu Cự cũng đã ném tre bương đi, gãi đầu cười khì.
- Hai đứa con sau này không được tỷ thí nữa, đều là người lớn hết rồi, mà chẳng biết chừng mực gì cả. Cự, đi theo mẹ, thay bộ y phục mới.
Khám phu nhân kéo Lưu Cự đi, để lại Lưu Khám ở sân luyện võ cười khổ...Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ đây!
- Chủ nhân, chủ nhân, chúng ta tỷ thí đi!
Vương Tín mắt tròn xoe nhìn Lưu Khám, làm Lưu Khám lại dở khóc dở cười.
Sau giờ cơm tối, Lưu Khám về phòng mình.
Chuyện buổi trưa đã bị hắn gác lại sau đầu, dù là Lưu Bang muốn trả thù, hắn nào có sợ gì? Hừ, hươu chết về tay ai, còn chưa biết đâu.
Bình thản ngồi xuống, Lưu Khám lấy một quyển thẻ tre trên án thư.
Thẻ tre tên là “Lã Thị Xuân Thu”, là Lưu Khám lấy được từ chỗ Đường Lệ. Lã Thị Xuân Thu là do Lã Bất Vi biên soạn, phân làm mươi hai kỷ, tám lãm, sáu luận cùng hai mươi sáu thiên, tổng cộng hơn hai mươi vạn chữ. Lã Thị Xuân Thu lưu truyền hậu thế, Lưu Khám chưa từng đọc bao giờ, mà Lã Thị Xuân Thu trong tay hắn hiện tại, cũng chỉ là một bộ tàn thiên, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn không có, với Lưu Khám thế là đủ.
Vừa đọc một lúc, cửa phòng đột nhiên có người gõ vang lên.
Lưu Khám vô cùng kinh ngạc đứng dậy, mở rộng cửa, là hai người Đường Lệ và Khoái Triệt.
Hai người nét mặt nghiêm túc, thấy Lưu Khám, Đường Lệ trầm giọng nói:
- A Khám, có chút chuyện muốn nói với ngươi, có rảnh không?
Lưu Khám vốn định đùa chút, nhưng thấy thái độ hai người như thế, lời đùa đến bên mép lại nuốt vào.
Hắn nghiêng người tránh, để Đường Lệ và Khoái Triệt đi vào.
- Ngồi đi!
Lưu Khám đóng cửa lại, ngồi xuống sau án thư, sau đó hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng mà muộn thế này mà tới đây?
Đường Lệ và Khoái Triệt nhìn nhau, như có chút do dự.
Một lúc lâu, Đường Lệ hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- A Khám, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, là vấn đề vô cùng nghiêm túc, mong rằng ngươi hãy nghiêm túc trả lời. Hôm nay trên đường ngươi ca:
“Đại phong khởi hề vân phi dương
Uy gia hải nội hệ quy cố hương
An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương...”
Ta và lão Khoái và đám Thẩm Thực Kỳ đều muốn biết, bài ca này có thật là tâm tư của ngươi không?
- A!
Lưu Khám mở to hai mắt, chẳng biết phải nói gì, chỉ là ngẫu nhiên cảm hoài, không ngờ bị Đường Lệ bọn họ nghe được.
- Ta,,
- Đông chủ, lúc trước ngươi ở Tống Tử, từng nói với chúng ta, nếu Cao Tiệm Ly kia có thể giết được Tần Vương, là có lợi với Tần, với sinh linh thiên hạ, không biết là ý tứ gì? Triệt từng suy nghĩ, chỉ cảm thấy Đông chủ như có dụng ý. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chiến hỏa này vẫn luôn nhen nhóm?
Đường Lệ nói:
- A Khám, từ lúc ta biết ngươi, đã cảm thấy trong lòng ngươi có điều gì đó sợ hãi. Ngươi có thể dự đoán được sẽ thống nhất tiền, còn dự đoán được Hoàng đế sẽ không phân phong, sau đó ngươi ủ rượu, còn cung phụng rượu Vạn Tuế, hình như là muốn cầu gì đó.
Nam chinh Bách Việt, chẳng can hệ tới chúng ta.
Nhưng ngươi lại đi làm rượu thuốc, nói vậy cũng không phải bởi câu nói đùa của ta và Vô Thương đâu. Bôn ba bao lâu, ta vẫn muốn hỏi ngươi: Ngươi sợ cái gì? Ngươi cầu cái gì? A Khám, chúng ta là huynh đệ, mong rằng ngươi có thể thành thật nói cho chúng ta biết.
Khoái Triệt nói:
- Đúng vậy, đông chủ, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, nghĩ gì, vì sao không thể nói cho chúng ta biết được? Biết đâu chúng ta có thể chia sẻ ưu sầu được với ngươi? Tuy rằng nói ngươi muốn lên cao, nhưng đối với những người đi theo ngươi như chúng ta, thì dù gì cũng phải có một phương hướng rõ ràng, đúng không?
Đông chủ à, rốt cuộc là ngài muốn làm gì?
Chương 98. Bỏ ta mà đi, là những ngày hôm qua không thể giữ lại
Đã muộn rồi!
Trăng đã lên cao, nhưng trên cao chót vót ngôi sao kia lại chiếu sáng mặt đất. Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của cây cổ thụ sum suê, chiếu rọi vào sân nhà. Đầu mùa hạ, gió nhẹ nhàng, không khí tràn đầy hương thơm thoang thoảng của hoa tử đằng, khiến người ta cảm thấy thật khoan khoái dễ chịu. Lưu Khám ngồi ở sân nhà, trên chiếc ghế đá giữa sân, mùi hương bay, nhưng tâm tư của hắn, từ lâu đã bay lên chín tầng mây rồi.
Đường Lệ cùng Khoái Triệt cũng không nóng lòng khiến Lưu Khám trả lời. Bọn họ biết rõ ràng, giống như chuyện này, không phải là một chuyện dễ dàng nói ra. Lưu Khám cần có thời gian để suy nghĩ, bọn họ cũng đủ thời gian chờ đợi. Với lại bài thơ ca kia của Lưu Khám, đã nói rõ rất nhiều, vậy là đã đủ rồi.
Thế nhưng Lưu Khám lại cảm thấy một mối nguy. Thẩm Thực cũng tốt, Đường Lệ cũng được… Còn có Khoái Triệt, Quán Anh, đến cả Tào Vô Thương! Nếu như hắn không thể có câu trả lời thỏa đáng, thì bao khổ cực xây dựng mối quan hệ rất có khả năng cũng sẽ mất hết đi, còn có những người đang lưỡng lự nữa.
Vấn đề là, bài thơ Đại phong ca kia không phải do hắn làm.
Lưu Khám nhắm mắt lại, dựa sát vào cây đại thụ, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, theo khe hở ở giữa chạc cây, hắn có thể thấy đầy sao lắp lánh, ánh trăng sáng tỏ, sâu xa, bầu trời đêm bát ngát.
Ta phải đi như thế nào?
Lưu Khám thật đúng là không biết nên trả lời thế nào. Từ trước đến nay trên cuộc đời này, hắn nghĩ nhất định phải tự bảo vệ mình. Bảo vệ tốt chính bản thân, bảo vệ tốt người thân, bảo vệ tốt bằng hữu. Ngoài ra, hắn thực sự không nghĩ quá nhiều…
Đó là những anh hùng tung hoành ngang dọc trong thời đại này. Trong lòng của Lưu Khám dù sao vẫn có chút sợ hãi đối với bọn họ. Bất kể là đã gặp Lưu Bang, Tiêu Hà, hay là chưa gặp Hạng Võ, Phạm Tăng. Thậm chí còn bao gồm cả Trần Thắng, Ngô Quảng “Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ” khởi nghĩa tại làng Đại Trạch. Đương nhiên, còn có Thủy hoàng đế giống như một bóng ma, một ngọn núi lớn, khiến Lưu Khám khó mà đối mặt.
“Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ?”
Kiếp trước khi đọc một đoạn văn tự này, hắn cũng chỉ mỉm cười, tuyệt đối không quá để tâm đến. Thế nhưng đi tới thời đại này, thấy thời cuộc rất hỗn loạn… Lưu Khám thật sự cảm nhận được rõ ràng, tâm tình của những nhân vật nhỏ bé khát khao được trở nên nổi bật.
“Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ... Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ?” Lưu Khám lâm vào trầm tư, thoáng cái lại thấy rối loạn.
Tám chữ tựa như những hồi chuông lớn không ngừng vang vọng trong đầu Lưu Khám. Trong lồng ngực hắn dường như có một hơi thở, đến mức hắn khó chịu tột cùng. Muốn kêu hét, muốn gào thét, thế nhưng dường như không có cách nào kêu lên thành tiếng.
Liên tục hít sâu, Lưu Khám nắm chặt nắm đấm.
“Tần Hoàng Hán Vũ (1)
Lược thâu văn thải
Đường Tông tống tổ
Lược tốn phong tao
Nhất đại thiên kiêu Thành cát Tư Hãn
Chích tri loan cung xạ điêu”
Lưu Bang chẳng qua là kẻ vô lại ở huyện Bái. Có gì tài đức gì mà chiếm đoạt giang sơn? Ta đâu thua kém hắn? Dựa vào điều gì phải ở dưới hạng người như ngươi? Lưu Khám nghĩ tới đây, trí óc cũng tỉnh táo lại rõ ràng, bật đứng dậy, vừa muốn quay về buồng ngủ, lại nghe đến một âm thanh xa xa.
- Khám, con đến đây xem thử.
Quay đầu lại, chỉ thấy Khám phu nhân dựa cửa nhìn chăm chú, đưa tay vẫy vẫy Lưu Khám, Ý tứ nói: con qua đây.
Lưu Khám vô cùng ngạc nhiên khó hiểu. Đã trễ thế này. Tại sao mẫu thân chưa nghỉ ngơi? Theo như thói quen của bà, lúc này thường là đã sớm đi ngủ rồi.
Hắn lập tức đến chỗ Khám phu nhân
- Mẹ, tại sao người còn không đi nghỉ ngơi?
Khám phu nhân mỉm cười, ra hiệu Lưu Khám đi theo. Bà quay về buồng ngủ. Lưu Cự ngủ ở phòng ngoài, ngáy khò khò vang trời, cũng nghiến răng nghiến lợi, không hiểu đang mộng gì. Khám phu nhân đi đến đắp cho Lưu Cự tấm chăn, sau đó cùng Lưu Khám vào phòng trong, để Lưu Khám ngồi xuống trước, tiếp đó Khám phu nhân khó khăn lấy ra Xích kỳ nặng ở mặt sau của tủ.
- Mẹ, để cho con!
Lưu Khám vội vàng đứng dậy bước tới, cầm vành đai gấu đen thuộc da lên, lại nhẹ nhàng một tay đỡ Khám phu nhân, ngồi xuống ở trong phòng.
- Mẹ, người cầm nó làm gì?
Khám phu nhân ngắm nhìn một chút da gấu đen.
- Khám, con mở nó ra.
- Mở?
Lưu Khám ngạc nhiên nhìn Khám phu nhân, có phần thắc mắc. Trước đây lão phu nhân căn bản là không cho phép Lưu Khám chạm vào Xích kỳ này, chứ đừng nói lấy ra xem. Thật vậy, nhận thức của Lưu Khám về Xích kỳ này cũng chỉ hạn chế theo bộ sách “Xích Kỳ thư”. Thoáng qua đã bốn năm, Xích kỳ có hình dáng như thế nào hắn thật sự chưa từng thấy qua.
Nhẹ nhàng tháo nút thắt trên da gấu đen, trong đó đặt Xích kỳ.
Trên lưỡi Xích kỳ được bọc trong một vỏ bọc bằng da gấu da trăm năm, chỉ lộ ra cái cán dài sáu thước, tối đen, hình như không phải được làm từ đồng đen.
Lưu Khám nắm lấy cái cán, cảm thấy một làn hơi lạnh kéo tới. Hắn quay đầu nhìn Khám phu nhân, thấy mẫu thân mỉm cười khẽ gật đầu. Hắn cắn răng, rút Xích kỳ trong vỏ bao ra, chỉ nghe một tiếng vù vù kỳ lạ vang lên, lập tức thấy lạnh cả người. Lưu Khám nhịn không được cất lên một tiếng sợ hãi, nhìn chằm chằm Xích kỳ, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Vì sao hắn lại kinh ngạc như vậy? Không vì cái gì khác mà chính là vì Xích kỳ kia hết sức kinh hãi.
Trước kia hắn đọc trên Xích kỳ thư thấy hình vẽ như thế, đường may của Xích kỳ hệt như một mặt đại kỳ trên cán dài. Chuôi kỳ cũng không phải là ghép lên trên, mà là bởi dày và mỏng xuyên tới cuối cùng. Mặt kỳ hiện lên hình dạng đường kẻ không theo một quy tắc nào cả. Độ rộng ước chừng trên dưới ba thước, sắc bén, hàn khí ập thấm vào người. Nhưng làm cho Lưu Khám cảm thấy kinh ngạc nhất, cũng không phải trọng lượng của Xích kỳ. Lấy chuôi kỳ làm trung tâm, mặt kỳ cũng không phải là một khối hoàn chỉnh. Mặt trên có rất nhiều khe hở chạm rỗng, bảy tám thủy xoắn, giống như một con rồng được gắn vào. Thế nhưng tại chỗ có nhiều khe hở chạm rỗng đó, có nhiều kết nối tinh tế, không những không ảnh hưởng đến bề mặt Xích kỳ, ngược lại những khe hở được chạm rỗng, có thể làm ặt kỳ càng chống chịu được lực mạnh. Lưu Khám đám bằng một tay để thử nó, tiếng gió thổi vù vù, đồng thời xuất hiện một cảm giác kì quái.
Hắn sử dụng tám phần công lực là có thể làm xuất hiện lực đạo mười hai thành. Vật này thực sự có có tác dụng tăng lực, mà quan trọng ở chỗ, cũng chính là ở ngay trên khe chạm rỗng mặt kỳ.
Nếu như dùng lời nhận xét của hậu thế mà nói, lúc chế tạo xích kỳ này đã cân nhắc mọi mặt, những chỗ chạm rỗng ra khe hở, đẹp hoàn mỹ mà phù hợp với khoảng cách cơ học, quả thực làm Lưu Khám không thể nói nên lời.
Khám phu nhân nói:
- Khám, con cũng đã lớn rồi, vốn mẹ không muốn giao Xích kỳ này cho con sớm như vậy, nhưng hiện tại xem ra, e rằng thời điểm thích hợp đã tới. Trong lòng mẹ, vốn luôn mong muốn con được bình an, vui vẻ suốt đời. Nhưng mẹ cũng nhìn ra được. Khám đã trưởng thành, suy nghĩ sâu sắc… Mẹ không biết bọn Đường Lệ tìm con nói những chuyện gì.
Nhưng xem ra, con đã có quyết định rồi. Bất kể con có quyết định như thế nào, mẹ đều ủng hộ con. Nhưng có một chuyện, con đừng quên, là nam nhi sống trên đời tinh thần không bao giờ bị khuất phục.
Đây là một giá trị quan rất đơn giản. Nếu đặt ở hậu thế, có khả năng hắn sẽ bị người ta chê cười rồi. Đội trời đạp đất ư? Bốn chữ này có vẻ giản đơn, thế nhưng muốn vùng lên, cũng quá khó khăn
Ánh mắt Khám phu nhân có phần mơ màng. Nhìn Lưu Khám nói:
- Từ hôm nay trở đi, con chính là người nắm giữ Kỳ này. Khám, con biết Xích kỳ này, vì sao được gọi là Xích kỳ chưa?
Lưu Khám khẽ lắc đầu,
- Xin mẫu thân dạy bảo.
- Kỳ, là gốc rể tam quân.
Khám phu nhân nhẹ giọng nói:
- Mẹ tuy là không hiểu được chiến sự, nhưng cũng từng thấy một số trận chiến. Đại kỳ không ngã, tinh thần chiến sĩ không tiêu tan; cờ lệnh chỉ, trên dưới một lòng. Vậy người cầm cờ, đôi khi còn quan trọng hơn cả tướng. Giờ đây con là người cầm cờ. Muốn nên chuyện mà con đã ấp ủ…chớ có để những người nhìn thấy đại kỳ này phải thất vọng.
Con làm chuyện tốt, mọi người sẽ phải phục tùng con. Còn ví như con làm chuyện không tốt, chuyện đáng thất vọng… Như vậy thì cũng có ngày, những người đã từng theo con có thể sẽ muốn giết con.
Mẹ không hiểu nhiều đạo lý, mà cũng có thể nói ra được những điều này, còn những điều khác thì chính bản thân con phải tự mình lĩnh hội.
Lưu Khám thu Xích kỳ vào vỏ, nghiêm túc nói:
- Mẫu thân, hài nhi sẽ mãi khắc ghi lời dạy bảo của mẫu thân.
- Được rồi, đã khuya rồi. Đi nghỉ ngơi đi.
- Vậy hài nhi cáo từ.
Lưu Khám đứng dậy cầm Xích kỳ định đi ra ngoài, Khám phu nhân đột nhiên lại nói:
- Khám à, bớt chút thời gian nghĩ cách cởi khóa cho ca ca con nhé. Người như vậy, nếu như cả đời bị khóa, nhất định sẽ rất khó khăn.
Thật sự là hắn quên mất điều này!
Lưu Khám lên tiếng, đi ra nội đường. Thế nhưng ngay khi hắn đi ra đội đường thì trong nháy mắt. Trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Mẫu thân nói câu kia, nhất định có ý nghĩa sâu xa. Đúng là chỉ Lưu Cự mà nói hay là có ý nhắc nhờ ta điều gì đó? Hắn định quay lại hỏi, nhưng trong phòng đã tắt ánh lửa.
Lưu Khám bèn đi tới cạnh cửa phòng Lưu Cự, thoáng nhìn thấy Lưu Cự vẫn đang ngủ ngon lành, Lưu Khám bước tới đắp lại tấm chăn Lưu Cự đã đạp ra.
“Trương Lương ơi là Trương Lương, ngươi là một người như thế nào?”
Nhìn xiềng xích đã xuyên sâu và da thịt của Lưu Cự, trong lòng Lưu Khám nảy sinh một tia ác cảm đối nhân vật ở hậu thế được xưng là trí thánh này.
Hắn đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, mang theo Xích kỳ, về tới phòng của mình. Nhưng trong lòng, trước sau không thể bình yên được.
Trằn trọc không có cách nào ngủ được. Ánh trăng trên cao chót vót theo cửa sổ vào gian phòng, Lưu Khám lại đứng lên, đứng ở cửa sổ trầm tư suy nghĩ. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra cảnh chiến tranh, máu thịt bay tung tóe khắp chiến trường. Mở mắt, nhìn thấy những làn gió trăng với một trong những màu sắc khá yên tĩnh. Đưa mắt khắp trời cao, rộng lớn và bí ẩn…
Tâm tính thiện lương như bay lên, Lưu Khám sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Điều này, thật sự là quá nhỏ. Con người nhỏ bé khiến người ta cảm thấy có một áp lực.
Lão Đường bọn họ hỏi ta muốn làm cái gì?
Ta muốn làm cái gì?
Đầu Lưu Khám ong ong, lồng ngực có một hơi thở, dường như muốn dâng lên mà trút ra. Hắn quay người lại, khêu nến, lấy tấm lụa trắng, lấy bút, trầm ngâm một lát, sau đó múa bút thành văn.
“Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? (2)
Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa
Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong
Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang
Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm
Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim
U u lộc minh, thực dã chi bình.
Ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sanh.
Minh minh như nguyệt, hà thì khả xuyết?
Ưu tòng trung lai, bất khả đoạn tuyệt.
Việt mạch độ thiên, uổng dụng tương tồn.
Khế khoát đàm, tâm niệm cựu ân.
Nguyệt minh tinh hi, ô thước nam phi.
Nhiễu thụ tam táp, hà chi khả y?
Sơn bất yếm cao, hải bất yếm thâm.
Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm...”
Khoảng chừng hơn bốn trăm năm sau đó, có một nhân vật mà kiếp trước Lưu Khám vô cùng kính trọng, chỉ huy trăm vạn đại quân, vượt trên sông lớn, hoành sóc phú thơ.
Lưu Khám rất yêu thích bài thơ Bài đoản ca hành này. Hôm nay, hình như hắn có thể lĩnh hội được một phần ý chí bài thơ kia của Tào Cát Lợi rồi.
“Trước rượu nên hát, đời người bao lâu...”
Đã sinh ra trên đời này, tự nhiên có việc nên làm.
“Bỏ ta mà đi, là những ngày hôm qua không thể giữ lại (3)
Làm ta bấn loạn tâm tình, là những ngày hôm nay, cho ta thêm ưu phiền!”
Lưu Khám đột nhiên không kìm nén được cất tiếng cười to.
Đúng vậy, Lưu Sơn Quân của ngày hôm qua đã chết rồi, hôm nay chỉ có một Lưu Khám, hà tất phải để quá khứ quấn mãi trong lòng, tuy rằng ngày hôm qua đó là ngày mai, nhưng có làm sao?
Khi mà Lưu Khám viết xuống tám chữ:
“Chu công thổ bộ, thiên hạ quy tâm”
Chẳng biết tự bao giờ lòng hắn nhẹ bẫng thoải mái mà trước nay chưa từng có.
Hắn ném bút mà đi nằm, say sưa đi vào giấc ngủ. Đêm nay, Lưu Khám có một giấc mộng đẹp lạ thường, một giấc mộng khiến hắn suốt đời không thể nào quên được…
Phóng ông lão nhân từng có một câu thơ. Thơ viết: Thiết mã kim qua nhập mộng lai!.
Chú thích:
(1) Dịch nghĩa: Tiếc thay Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế còn thiếu phong thái văn vẻ, Đường Thái Tông, Tống Thái Tổ chưa đủ phong nhã thanh tao. Con trời kiêu ngạo một thuở, Thành Cát Tư Hãn cũng chỉ biết giương cung loan bắn chim điêu lớn. (Họ) đều đã qua hết rồi, muốn tính nhân vật phong lưu, hãy nhìn ngày nay. – bài dịch tham khảo từ
(2) Bài thơ Đoản kỳ hành ca của Tào Tháo.
(3) Bài thơ Khí ngã khứ của Lý Bạch
Chương 99: Che giấu sát khí
Lưu Khám tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Thức dậy, điều đầu tiên hắn làm là đi đến bên thư án tìm tờ lụa trắng chứa bao tâm tình mà đêm qua hắn trút vào đó, mà nội dung bên trong, nếu như truyền bá ra ngoài, không những hắn chết không có chỗ chôn, còn liên quan đến mọi người xung quanh, có thể vì nó mà gặp nạn.
“Chu công thổ bộ,
Thiên hạ quy tâm!”
Chỉ tám chữ này, sợ bị ngũ xa phanh thây đều là dễ dàng. Trên án hết sức gọn gàng, quyển Lã Thị Xuân Thu cùng với tờ lụa trắng đêm qua đặt lên bàn giờ đã không thấy đâu nữa.
Lưu Khám giật mình run run, cả người đứng thẳng lên, lục tìm khắp cả căn phòng cũng không tìm được tờ lụa đó.
Đi đâu mất chứ? Cũng có thể là người nào đó đã cầm đi? Trên trán Lưu Khám chảy mồ hôi lạnh, cầm Xích kỳ chạy ra ngoài.
- Đại ca? Tín?
Dưới bậc thềm, hai người một lớn một nhỏ. Một người là Lưu Cự, một người là Vương Tín.
- Các ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?
Lưu Khám vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Lưu Cự quay đầu, nhếch môi cười cười:
- Mẹ nói rồi, khi đệ đệ con ngủ hoặc nói chuyện với người khác thì ta và Tín phải trông nom đệ.
- Đúng vậy, chủ nhân!
Vương Tín liên tục gật đầu:
- Lão phu nhân đúng là nói như vậy.
- Mẫu thân vào phòng ta?
Lưu Cự đáp:
- Đúng vậy, buổi trưa gọi đệ đi ăn cơm, nhưng đệ ngủ ngon quá, mẫu thân gọi mấy lần đệ cũng không tỉnh. Sau đó, mẫu thân còn thân còn cầm ra một tờ lụa trắng trên bàn, nói đệ lớn như vậy mà làm việc để lung tung. Nói đệ rất hoang đàng! Tờ lụa trắng như thế mà đệ còn viết lung tung lên, mẹ rất tức giận, mang đi đốt rồi, còn sai chúng ta canh giữ ở đây nữa.
Lưu Cự nói năng có chút lộn xộn, nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng.
Lưu Khám thoáng cái hiểu rõ. Tờ lụa trắng kia là bằng chứng phạm tội, lão phu nhân đã tiêu hủy rồi. Nhưng lại mượn Lưu Cự nhắc nhở Lưu Khám. Sau này làm việc gì nhất thiết phải thận trọng. Suy nghĩ cẩn trọng, lão phu nhân cũng có thể biết chữ. Mặc dù chỉ là hậu duệ quý tộc đã lụi bại, nhưng tư tưởng rất tiến bộ. Có thể nào không rõ được thi từ kia có ý nghĩa gì?
Thở pào một cái, Lưu Khám đi xuống bậc thang, vỗ vỗ vào vai Lưu Cự.
- Vậy huynh cứ ở đây chơi đùa đi, đệ đi ra ngoài có việc, khi nào mẫu thân về thì đệ sẽ nói chuyện với người.
Lưu Cự bằng lòng, sau đó quay qua cùng Vương Tín chơi trò trợn mắt. Xem ai chớp mắt trước … Hai người cùng chơi đùa rất vui vẻ, nghe tiếng cười đến từ phía sau, Lưu Khám không kìm được khe khẽ lắc đầu. Có đôi khi, Lưu Cự và Vương Tín như thế, đó thật sự là một hạnh phúc khó mà có được.
Những người hầu già đang chăm sóc hai con trâu ở góc hàng lang, trông thấy Lưu Khám đến, cũng không hé răng một tiếng, nhưng chỉ chỉ hướng vào phòng.
Ý muốn nói: Đường Lệ đang ở trong phòng.
Lưu Khám coi như là người thân, người hầu già hiển nhiên sẽ không đề phòng quá, vì vậy hắn lập tức bước lên bậc thềm, đẩy cửa đi vào trong phòng. Đương Lệ đang cầm một quyển mộc giản, gật gù đắc ý ngâm nga.
Lưu Khám ngồi xuống:
- Lão Đường, hãy nói cho ta biết, làm thế nào để đạt được một chỗ đứng vững chắc ở huyện Bái?
Bài thơ kia đương nhiên là không thể nói cho Đường Lệ biết, chí ít là hiện tại không thể. Hơn nữa với giao tình giữa Lưu Khám và Đường Lệ, có rất nhiều chuyện không cần nói rõ ràng cũng hiểu. Chỉ ra một chút việc nhỏ, đủ để người thông minh hiểu được. Đường Lệ là một người thông minh.
Chậm chạp bỏ cuốn mộc giản xuống, Đường Lệ cong khóe miệng lên thành một đường vòng cung, dọn thư án rộng rãi, sau đó từ dưới án lấy ra mấy khối gỗ kích thước không đồng đều.
- Đây là huyện Bái!
Đường lệ chỉ vào nơi trống trên án, trầm giọng nói:
- Huyện Bái này có một vạn hai nghìn hộ dân, mà quyền to nhất chính là Huyện Lệnh Lý Phóng có quyền sinh sát trong tay. Hắn tuy không phải là Lão Tần nhân, nhưng có thể nhận ra, triều đình vì để khuyến khích các sĩ tử làm việc các nơi, cho nên đối với các sĩ tử ở mọi nơi cũng bình đẳng như đối với Lão Tần nhân. Giống như Nhâm Hiêu, Lý Phóng còn kiêm nhiệm Huyện úy.
A Khám, ngươi cũng biết cứ như vậy, Lý Phóng sẽ nắm giữ được quyền lực chính trị lẫn kinh tế vào trong tay.
Đương nhiên, không thể so sánh hắn với Nhâm Hiêu, cho dù là triều đình cho hắn chức quyền tương đương, so sánh với Nhâm Hiêu là Thiết ưng duệ sĩ hành quân đánh trận, thành lập công huân thì hắn vẫn còn thua kém rất nhiều. Nhưng càng như thế, hắn lại càng mong muốn có thể một mình nắm lấy quyền lực.
Đường Lệ nói đến đây thì dừng lại nhìn Lưu Khám.
- Cho dù Lý Phóng với Nhâm Hiêu là hai người hoàn toàn khác nhau. Không phải nói Nhâm Hiêu không có tâm cơ, mà là Lý Phóng rất biết ẩn nhẫn. Chính vì nguyên nhân đó mà từ lúc đến nhận chức được nửa năm đến nay, hắn vẫn không hề hành động…À, cũng không thể nói là chưa hề, bởi hắn bổ nhiệm Tiêu Hà làm Trưởng lại, nhưng đồng thời lại thăng Tào Tham làm Thiếu Lại, Tá sử quan bái. Khà khà, tâm tư của hắn rất cẩn trọng.
Lưu Khám khẽ gật đầu, hình ảnh tiếng cười của Lý Phóng quả là đúng như lời Đường Lệ nói.
- Nhưng làm Đại huyện thừa, đồng nghĩa với việc gánh vác rất nhiều việc khó khăn. Mà Tào Tam cũng là người có bản lĩnh, thăng cấp cho gã, trong vô tình đã phân chia quyền lực của Tiêu Hà, còn có thể nuôi dưỡng được thân tín ình mới là điều quan trọng nhất, không gây sự bất mãn cho người của huyện Bái.
Cao siêu, thật sự là cao siêu!
Đường Lệ đặt xuống một khối gỗ:
- Người qua lại thân cận nhất với Lý Phóng, là Ung Xỉ hậu duệ Kinh Man. Không có hắn, đám người Ung Xỉ này muốn tiền có tiền, cũng rất có uy vọng tại bản địa. Cha Ung Xỉ từng là phụ lão của huyện Bái, nay mặc dù đã mất, nhưng vẫn tạo nên căn cơ cho Ung Xỉ. Hộ lớn hào cường huyện Bái, chính là nhất hệ Ung Xỉ. Lý Phóng và Ung Xỉ đi lại thân cận, điều này có nghĩa hắn và Ung Xỉ đã muốn liên minh lại với nhau. Thế nhưng việc kết thành đồng minh này, người ngoài không biết được. Lý Phóng làm rất sạch, Ung Xỉ cũng cư sử hết sức bình tĩnh, không rõ ràng lắm.
Lúc nói xong về Ung Xỉ, Đường Lệ vẽ một vòng tròn bên ngoài khối gỗ. Cũng đại diện cho năng lượng mà Lý Phóng và Ung Xỉ năm giữ.
Nói chuyện cả buổi, miệng lưỡi gã có phần khô lại, bèn đứng lên cầm một thương rượu trở lại. Dù sao, cuộc hội thảo tiếp theo, cũng không phải lo lắng là không có rượu.
Mà Lưu Khám thì lắc đầu không muốn uống, ra hiệu cho Đường Lệ nói tiếp.
- Được, chúng ta đã nói đến giai tầng cường hào của huyện Bái, thì không thể không nói đến hạng người phố phường. Hắc hắc, nếu nhắc tới hạng người lưu manh phố phường, thì không thể không nói tới Lưu Quý một chút. Lưu Quý sinh trưởng tại Phong Ấp, tuy không phải là người huyện Bái, nhưng người Bái đã coi hắn là người Bái rồi. Người này làm việc không câu nệ tiểu tiết, giỏi lôi kéo người hác, đặc biệt là những hạng người buôn bán nhỏ đều tôn hắn là thủ lĩnh. Lưu Quý giỏi nói mạnh miệng, tính cách rất trơ tráo, nhưng lại khiến đám lưu manh côn đồ nhất nhất nghe theo.
Trước kia hắn từng làm môn khách của danh sĩ Trương Nhĩ, kinh nghiệm phong phú, cũng có tính ẩn nhẫn, hỉ nộ không thể hiện ra ngoài, đó là khắc họa chân thực nhất về hắn. A Khám, ngươi đừng có khinh thường hắn, người này không phải là kẻ đầu đường xó chợ đâu. Như phượng hoàng không hót, nhưng một tiếng thôi cũng trở nên nổi bật. Hắn nắm trong tay trên 80% những hạng người chợ búa tại huyện Bái, tuy rằng chỉ là một đám không học vấn nghề nghiệp, nhưng tụ tập một chỗ, lại có thể tạo thành sức mạnh lớn, ngay cả Ung Xỉ cũng không dám động chạm tới hắn. Ha hả, sống ở huyện Bái bao lâu như thế, thì ngươi là người đầu tiên dám trước mặt mọi người châm chọc Lưu Quý hắn đấy.
Lưu Khám nhíu mày, khẽ nói:
- Ta làm gì nào?
Đương Lệ bật cười:
- A Khám, ngươi thì không có gì, chỉ là một thương nhân kiếm tiền ở huyện Bái thôi.
Sắc mặt Lưu Khám đột nhiên tối sầm lại.
Đường Lệ nói:
- Ngươi còn không phục. Trên thực tế tình huống đúng là như vậy… Ngươi không phải là người huyện Bái, nhưng lại làm giàu ở huyện Bái. Trên người ngươi lại có dấu vết Lão Tần nhân, đã định trước rất nhiều hậu duệ của sáu nước không thừa nhận ngươi.
Huyện Bái này cũng rất thú vị, nó có lực dung nạp rất lớn, nhưng lại có tính bài xích khó mà tưởng tượng nổi. Mỗi một người bên ngoài chạy tới huyện Bái tị nạn, đều phải qua một thời gian đau khổ dằn vặt. Cuối cùng hoặc là rời khỏi hoặc là hoàn toàn trở thành người huyện Bái. ngươi, một kẻ nhà quê, hơn là là Lão Tần nhân, tạo nên gia nghiệp lớn như vậy tại huyện Bái, khó tránh bị người ta đố kỵ. Lòng đố kỵ ở cùng một chỗ, ngươi làm gì cũng đều hỏng cả. A Khám, ngươi cần suy nghĩ kỹ, trước kia ta không có tài sản, nhiều hay ít thì vẫn có bằng hữu.
Thế nhưng hiện tại thì sao chứ? Ngươi đong đếm, tính toán xem, ngoại trừ chúng ta, ngươi có bao nhiêu người bằng hữu thực sự?
Lưu Khám nghe được, há miệng ngạc nhiên.
Đường Lệ đón lời:
- Tại điểm này, Lữ Văn Lão Nhi mạnh mẽ hơn hẳn ngươi. Lão vừa thấy tình hình không ổn, ngay lập tức kết thông gia với Lưu Quý. Kể từ đó, người huyện Bái tự nhiên mà tiếp nhận lão rồi, thế nên đám người Ung Xỉ sợ ném chuột vỡ bình đấy.
Lữ Văn chính là Lữ Ông.
Lưu Khám khẽ gật đầu, không thừa nhận cũng không được, Đường Lệ nói rất có lý.
- Nay Tần thống trị thiên hạ, Lý Phóng chiếm được thiên thời; Ung Xỉ sống ở Bái nhiều năm có căn cơ nên chiếm địa lợi, mà Lưu Quý khéo léo mua chuộc lòng người, là chiếm nhân hòa. A Khám, ngươi một là không có được thiên thời, hai là không có địa lợi, ba là không có nhân hòa, làm sao mà trụ vững được?
Lưu Khám đứng dậy, cung kính vái lạy:
- Lão Đường, xin thỉnh giáo ngươi.
- Nếu muốn trụ vững, nhất định phải biết rõ ràng Lý Phóng và Ung Xỉ có quan hệ như thế nào. Cắt đứt quan hệ của Lý Phóng và Ung Xỉ, tạm thời phụ thuộc vào danh nghĩa của LÝ Phóng. Ngươi là Lão Tần nhân, lại có được Tước, tiến cống rượu tế, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với Nhâm Hiêu. Cho dù lý Phóng muốn động đến ngươi cũng phải rất cân nhắc mới được. Mà quan hệ giữa hắn và Ung Xỉ tất nhiên là được tạo dựng bởi lợi ích. Nếu chỉ như thế thì loại bỏ quan hệ giữa bọn chúng là không khó. Đến lúc đó chỉ cần diệt trừ Ung Xỉ, sau đó ngươi phải dựa vào thế lực bản thân mình, thế là có được địa lợi dễ dàng... Như vậy, sẽ là bước đặt chân đầu tiên.
Lưu Khám nheo mắt:
- Còn bước thứ hai?
Đường Lệ gật đầu:
- Ta biết ngươi và Lữ nhị tiểu thư là thanh mai trúc mã, giờ đây ngươi đã đạt được thành quả, cho dù Lữ Văn Lão Nhi ngoan cố, cũng phải suy xét về mối quan hệ tốt này một phen. Nếu ngươi có thể cùng Lữ nhị tiểu thư thành thân, là có được cái lợi nhân hòa từ Lưu Quý. Đến lúc đó, dựa vào thiên thời địa lợi, lại thêm nhân hòa có được, diệt trừ Lưu Quý...Hắc, đến lúc đó Lý Phóng chẳng làm gì được ngươi cả.
Cùng Lữ Nhị tiểu thư thành thân sao?
Lưu Khám thấy trong lòng là lạ. Không thể phủ nhận, thật sự hắn có cảm tình với Lữ Tu, thế nhưng tình cảm mà lẫn lộn với lợi ích bên trong, thì dù tình cảm có thuần khiết thế nào đã trở nên biến chất rồi.
Đường Lệ nói:
- A Khám, nếu như ngươi thật sự muốn đứng vững gót chân ở huyện Bái, thì nhất định phải dung nhập trở thành người của huyện Bái. Lữ Văn Lão Nhi làm được điều đó, với lại lão là người duy nhất dễ dàng đột phá, hơn nữa, Lữ Nhị tiểu thư vốn thích ngươi, không phải sao?
Mặt Lưu Khám hơi hơi đỏ lên, trầm tư suy nghĩ.
Đường Lệ đứng dậy:
- A Khám, hãy nghĩ kỹ. Nếu như ngươi bằng lòng làm như vậy, tự có ta và A Kỳ giúp ngươi. Thậm chí chuyện Lý Phóng và Ung Xỉ, ngươi cũng không cần phải ra mặt. Chỉ cần mười dật hoàng kim, cộng thêm một Khoái Triệt là đủ. Còn ngươi thì trước mắt cứ nghiên cứu chế tạo rượu thuốc, ta và Vô Thương không quá để tâm tới tước vị. Việc cấp bách là ngươi phải nhanh chóng thăng được lên tứ tước. Bằng cách đó, lời của ngươi với Lý Phóng sẽ rất có ảnh hưởng.
Lưu Khám suy nghĩ một chút:
- Những chuyện kia, ta không có ý kiến, thế nhưng việc thành thân, ta nhất định phải hỏi qua mẫu thân trước.
- Đấy là hiển nhiên.
Đường Lệ đang nói chuyện cùng Lưu Khám, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân.
- Chủ nhân, chủ nhân có ở trong không?
Khoái Triệt vội vội vàng vàng bước vào, thở hổn hển nói:
- Chủ nhân, ban nãy Chu Lan phái người đến đây đưa tin, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng người trao đổi.
Chu Lan?
Lưu Khám không khỏi kinh ngạc đứng dậy:
- Hắn tìm ta có việc gì?
Khoái Triệt nói:
- Ban nãy ta bí mật đưa người thăm dò một chút, Hắn nói sáng nay Chu Lan từng đi một chuyến đến huyện nha, sau khi trở về thì sai người chuẩn bị thu dọn. Thấy như vậy, hình như là muốn lên đường… nhưng cụ thể tình hình như thế nào cũng không rõ lắm.
Chu Lan phải đi sao?
Không phải nói là phải chờ tới khi cống rượu sau đó mới đi sao? Khoảng cách tới ngày đó còn khá xa, làm sao mà bất thình lình hắn lại muốn đi như vậy chứ?
Hơn nữa, theo đạo lý Chu Lan là thuộc hạ Nhâm Hiêu, Lý Phóng tuy là Huyện úy, nhưng chỉ thuộc huyện Bái mà thôi. Quân đội chính quy của Chu Lan cũng không phải Lý Phóng có thể điều động được. Phương diện này, chắc hẳn có chỗ nào đó nhầm lẫn.
Lưu Khám thoáng nhìn qua Đường Lệ, thấy nét mặt Đường Lệ bình tĩnh.
- A Khám, sợ là Ung Xỉ muốn động thủ, ngươi đáp trả như thế nào?
Lưu Khám nhắm mắt lại, sau khi hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Khoái Triệt, ngươi theo ta đi đến doanh trại, trước tiên phải đi gặp Chu Lan rồi nói sau.
Chương 100: Bước thứ hai
Cuộc gặp mặt với Chu Lan không đạt được kết quả nào.
Điều này cũng đã được Lưu Khám dự đoán trước. Tuy nhiên nó cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, bởi ít ra, hắn cũng có thêm một thông tin rằng, không phải Nhâm Hiêu có định kiến với hắn mà chính là Lý Phóng đã đích thân đi Huyện Tương, lấy Hổ Phù về.
Nguyên nhân thì vô cùng đơn giản.
Từ sau khi 10 tên phủ vệ bị giết ở Mạnh Chư Trạch, Triệu Cao đã để con rể Diêm Nhạc triển khai một trận thảm sát cực kỳ máu tanh tại quận Nãng, quận Trần vốn nằm dưới sự cai trị của cố Hàn và Sở quốc. Hễ rằng có một chút liên quan, thì cứ bắt nhầm còn hơn bỏ sót, tống hết vào đại lao, hết đường chối cãi van xin. Dù người không có quan hệ trực tiếp với bọn phản tặc thì bọn chúng cũng dò xét đến tổ tông tám đời của họ.
Chưa đến một tháng, nước ngập khắp nơi.
Rất nhiều người quê hương quận Trần, quận Nãng và thậm chí cả người quận Tam Xuyên không sống nổi, đành phải bỏ nhà mà đi.
Hoặc là họ đi quận Đông, hoặc là đến quận Tứ Thủy. Thậm chí còn có người chạy đến các quận phía Nam nước Hán với mong muốn sống thêm được chừng nào hay chừng đó.
Điều này đã khiến cho áp lực của quận Tứ Thủy tăng lên nhiều lần.
Ra khỏi núi Nãng là Hạ ấp (là núi Nãng thuộc tỉnh An Huy ngày nay), vòng về phía Đông thì gặp Phong ấp và huyện Bái. Do dân di cư tới nhiều, tình hình trị an nơi đây nhất thời biến động. Lý Phóng cho rằng, để kiểm tra được lượng lớn dân di cư thì phải bố trí thêm quân kiểm soát ở các chốt. Quân địa phương có 800 hương dũng, chưa thể đủ. Điều Chu Lan cùng 50 binh mã quản Hạ ấp, Phong ấp và Bành Thành. Một mặt là đội quân chính quy có sức chiến đấu mãnh liệt, mặt khác là dưới sự kiểm soát của quân Tần, bất kể gì đi nữa thì đó cũng là một sự uy hiếp ghê gớm đối với dân di cư.
Biện pháp rất hữu hiệu, lại sát với tình hình thực tế.
Lo lắng rằng Lưu Khám đã về tới nhà, lại là đồn trú của quân Tần, Lý Phóng cảm thấy bất an. Do đó Nhâm Hiêu liền đồng ý với thỉnh cầu của Lý Phóng, ban cho Hổ Phù và lệnh Chu Lan tạm nghe theo biện pháp của Lý Phóng, đợi qua đợt đóng chốt kiểm soát sẽ quay lại là thuộc hạ của Nhâm Hiêu.
Đây phải chăng chỉ đơn thuần là đóng chốt kiểm soát ư?
Lưu Khám cho rằng không chỉ thế! Đây tưởng như chỉ là cuộc điều động bình thường, nhưng xem ra ẩn chứa đầy sát khí.
Lại nhớ đến lúc trước qua thăm Lý Phóng, Lưu Khám đã có chút ngỡ ra được câu nói kỳ quặc của y, cùng lời nói không đầu không đuôi của Tiêu Hà.
Chỉ sợ Lý Phóng cũng đã cực kỳ nôn nóng rồi! Dưới sự cai quản của y có một thương gia giàu có như thế, một ngày thu vào đấu kim không nói, còn sản xuất được rượu dùng tế tự tiến cống Hàm Dương. Nói rõ hơn một chút, đây là cách đi cửa sau tới Hàm Dương. Nếu như y có thể kiểm soát được rượu Vạn tuế, thì cái việc thăng quan tiến chức vùn vụt sau này không chỉ còn là lời nói chơi.
Nếu như vậy, e rằng mối quan hệ giữa Lý Phóng và Ung Xỉ không chỉ là liên minh đơn giản như thế, mà là hợp kế! Mười dật hoàng kim trong mắt người thường có thể là báu vật trên trời, nhưng đối với Lý Phóng, khi mà y đã để mắt đến rượu Vạn Tuế, thì chút hoàng kim ấy xem như không là gì cả. Khi Lưu Khám hiểu rất rõ điều này, trong lòng hắn chợt nảy lên tia sát ý.
Đêm hôm đó khi về tới nhà, Lưu Khám đã trực tiếp tìm đến Quán Anh.
Hắn sai Quán Anh đến nhà Thẩm Thực Kỳ, đồng thời sắp xếp Tào Vô Thương ra khỏi thành, tạm thời ở cùng Đường Lệ.
Trong nhà hiện có Lưu Cự và Vương Tín, nhưng sẽ không có vấn đề gì. Đặc biệt là với sự tồn tại của Lưu Cự, có thể được xem là một thứ vũ khí bí mật. Toàn bộ huyện Bái người biết Lưu Cự, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng trước mắt thì như thế, xa hơn thì chưa đủ... Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. Đối phương đã bắt đầu hành động, chỉ đơn thuần phòng thủ thì chưa đủ, còn phải chủ động tấn công.
(Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương)).
Tính ra, nếu động thủ, Lý Phóng chỉ hành động vào ngày rượu Vạn tuế xuất hầm. Nhưng cho đến trước hôm rượu xuất hầm, Lý Phóng sẽ không, cũng như không dám hành động bừa bãi. Nhưng Lưu Khám có thể dự tính được, hắn ta sẽ có những nước cờ khác. Nếu rượu Vạn Tuế được đưa ra thành công, Lý Phóng sẽ có một năm để nghĩ cách kiểm soát quán rượu Lão tửu Đỗ Lăng; Còn nếu thất bại, hắn ta có thể theo luật nhà Tần mà hãm hại Lưu Khám rồi nhân cơ hội cướp đi Lão tửu Đỗ Lăng, thế mà Nhâm Hiêu còn nói hắn không ý định đó.
Aha, từ đầu tới cuối, Lý Phóng không cần ra mặt, mà chỉ cần dùng một ít thủ đoạn nhỏ là có thể khiến Lưu Khám khuynh gia bại sản.
Chẳng trách tục ngữ nói dân không đấu được với quan. Quan nắm trong tay nhiều tài nguyên, chỉ là một tiểu dân phố phường, quả nhiên không phải là đối thủ của quan.
Cuối cùng Lưu Khám đã hiểu được tình tiết này, hắn không hề cảm thấy sợ hãi mà còn có chút thích thú. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối diện với một cuộc giao chiến kể từ khi đến thời đại này. Đối thủ mặc dù chỉ là một tên Huyện trưởng, nhưng cũng không phải hạng yếu đuối trong triều đình. Đây cũng không phải là cuộc chơi một sống một còn, mà là cuộc đấu trí trong các thủ đoạn.
Nhìn vào sự việc Chu Lan rời đi, Lưu Khám có thể thấy rõ ràng rằng, Huyện Bái đã có một chút biến hóa. Đầu tiên, những người giúp việc tại tác phường vô tình cũng như cố tình học lỏm quá trình ủ rượu. Có người thậm chí còn chạy đến bên hầm rượu, cố ý thiếu chu đáo, để xảy ra những sai sót nhỏ. Việc này thoạt nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng cứ lặp lại thì cũng gây nên phiền toái. Do đó, Lưu Khám cũng đã không ít lần bị Vương Cơ trách mắng.
Nhưng Lưu Khám vẫn chưa đưa ra hành động.
Hắn quan sát...
Hắn xem Lý Phóng và Ung Xỉ đang có thủ đoạn gì.
Nhưng xem ra rượu Diếu vẫn cần phải bảo quản chặt, thế nên, khi Trần Nghĩa đến, Lưu Khám đã bày tiệc rượu đón tiếp hắn ta.
- Cho ta hai mươi hộ vệ!
Lưu Khám đi thẳng luôn vào vấn đề và nói thêm:
- Ta có thể tặng ngươi 500 hũ tàn rượu, nhưng 20 tên hộ vệ này, bắt buộc phải nghe lệnh ta.
Trần Vũ hôm nay tập trung vào sản xuất tàn rượu, thậm chí còn đóng cửa các cơ sở kinh doanh khác. Từ một góc độ nào đó mà nói, Trần Vũ và Lưu Khám đã là người cùng một hội một thuyền. Trần Nghĩa đại diện cho phía Trần Vũ, tất nhiên cũng hiểu được đạo lý người cùng phường có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Không dài dòng, hắn ta chọn ra 20 tên hộ vệ xuất sắc nhất của mình để lại cho Lưu Khám. Những tên này thoạt nhìn tưởng ngốc nghếch, nhưng khi đã bắt tay vào việc, thì chỉ có thể gọi là hoàn hảo.
- Nếu Lưu tiên sinh cảm thấy quân lực chưa đủ, ta có thể lén để thêm 30 tên hộ vệ nữa ở Ngão Tang, không biết ý tiên sinh...
Lưu Khám mỉm cười và nói:
- Hai mươi chắc đủ rồi! Mọi cái sẽ không ảnh hưởng đến việc của các ngươi đâu. Ba mươi người này cứ để lại Ngõa Tang đi. Còn nữa, ta còn có chút việc cần phiền đến Trần huynh phải cực khổ đi một chuyến rồi.
Trần Nghĩa hạ giọng:
- Lưu tiên sinh đừng ngại, chỉ cần là việc trong khả năng của Trần Nghĩa này, thì ta không bao giờ từ chối.
Lưu Khám ghé vào tai Trần Nghĩa, thầm thì một hồi:
- Chỉ cần việc này thành, một ngàn hũ rượu tàn nữa sẽ là của ngươi.
Trần Nghĩa cúi người:
- Lưu tiên sinh yên tâm, việc này cứ giao phó hết cho Trần Nghĩa ta.
Ngày hôm sau, Trần Nghĩa khiêng tàn rượu đi, đồng thời để lại hai mươi hộ vệ, nhận nhiệm vụ kiểm tra hầm rượu hàng ngày.
Đám gia nhân tại xưởng lập tức trở nên ngoan ngoãn. Ít nhất thì chúng cũng không còn dám bén mảng tới hầm rượu, làm cho tình hình phía đó thay đổi tốt đẹp. Cứ như vậy, không khí kỳ lạ kéo dài được hơn mười ngày. Lưu Khám đã sản xuất được mẻ rượu trắng đầu tiên, đặt cho nó tên là rượu Đỗ Khang, nơi nơi giương cờ thông báo, làm náo nhiệt cả phủ, đồng thời không quên phái Khoái Triệt mang sang tặng Huyện Tương.
Đây là rượu dùng trong quân, nên không phải qua báo cáo Huyện nha. Đối với vấn đề này, Lý Phóng không hề ngăn cản. Nhưng có thể nhìn ra được, hắn ta tựa như cũng không theo kế hoạch mà Đường Lệ vạch ra, cuối cùng sẽ mặc cạn.
Sau khi thảo luận, Đường Lực và Lưu Khám đã thống nhất được phương án, chơi gì thì chơi, ta cũng không cùng chơi với các người, mà ta sẽ sử dụng biện pháp độc ác nhất dọn dẹp các người.
Do đó, Lưu Khám một mực chờ Lý Phóng ra tay, còn hắn chỉ ngồi quan sát.
Mười ngày trôi vụt qua, khoảng thời gian đến ngày rượu Vạn Tuế xuất hầm dường như ngắn đi rất nhiều. Các thương nhân thường lui tới Huyện Bái, bỗng cảm nhận được không khí bất thường ở nơi đây, cũng liền tự động nhanh chóng rút lui. Điều thương nhân muốn là tiền tài! Đứng bên ngoài quan sát, thấy rõ tình huống rồi mới làm gì thì làm.
Nhưng lúc này, một sự việc không ai ngờ tới đã xảy ra!
Lữ Văn chủ động kết thân với Khám phu nhân, có ý muốn gả con gái Lữ Tu cho Lưu Khám. Lẽ thông thường, đây là một việc vui. Nhưng Lưu Khám dường như nhận thấy có gì bất ổn. Lữ Văn vẫn thường xem thường Lưu Khám, sao hôm nay tự dưng lại muốn kết thân?
Vốn Đường Lệ cũng khuyên Lưu Khám có thể kết hôn rồi lợi dụng việc đó để chia rẽ nhân mạch của Lưu Bang.
Nhưng Lưu Khám không đồng ý.
Tình cảm là tình cảm, không nên để cho những thứ phức tạp lộn xộn xen vào. Nếu cưới Lữ Tu, thì cũng là đường đường chính chính mà cưới, chứ không nên lợi dụng việc đó để mưu kế gì. Sau này sinh sống, mối quan hệ cứ có gì không rõ ràng, thì cũng thấy khó chịu.
Đây là nguyên tắc của Lưu Khám, Đường Lệ không thể lay chuyển.
Lại nói, trò chơi đã bắt đầu, Lưu Khám cũng sẽ chỉ toàn tâm toàn lực tập trung vào Lý Phóng và Ung Xỉ, không màng tới cưới hỏi.
Nhưng hiện tại, Lữ Văn lại chủ động đưa ra yêu cầu kết thân. Nếu như là bình thường trong một giai đoạn khác, thì yêu cầu này cũng không có gì là lạ. Nhưng đúng vào lúc này, thì chắc là cần xem xét. Lữ Văn chẳng nhẽ không biết huyền diệu trong đó ư? Cuộc chơi giữa Lưu Khám và Lý Phóng, Ung Xỉ còn chưa phân thắng bại, ông ta sao có thể mạo muội đưa ra yêu cầu kết thân? Ở đây... chắc chắn có điều mờ ám!
- Chẳng lẽ Lưu Quý cũng tham gia ư?
Đường Lệ tay chống cằm, tự nói:
- Lữ Văn kia mặc dù đôi lúc khờ khạo, nhưng tuyệt đối không phải là một ngu ngốc. Đã biết rõ tình hình căng thẳng hiện nay, lại còn vội vã mang con gái qua gả.. Haha, lão ta không sợ xui xẻo sao?
- E rằng Lưu Quý không ảnh hưởng được Lữ Văn đâu.
Đường Lệ nói:
- Lưu Quý không ảnh hưởng được, nhưng hoàn toàn không có nghĩa Lữ tiểu thư không gây ảnh hưởng được. Nếu như chuyện này do Lữ tiểu thư đứng ra, vậy ý nghĩa ẩn chứa trong đó không phải là thông thường nữa rồi... A Khám, nếu ta đoán không nhầm, thì Lưu Quý và Ung Xỉ đã cấu kết với nhau rồi.
Lưu Khám kinh ngạc nhìn Đường Lệ.
- Nhưng việc này đối với Lữ Trĩ thì có liên quan gì?
Đường Lực cười ranh mãnh:
- A Khám, Lữ Trĩ ở đây là vì muốn bảo vệ ngươi đấy!
- Bảo vệ ta?
Đường Lực gật đầu: - Nếu sự hôn nhân thành, ngươi thua, Lưu Quý cũng có lý do để đứng gia bảo toàn mạng sống của ngươi lại, nói không chừng còn có thể thần phục ngươi làm thuộc hạ của hắn; còn nếu ngươi thắng, danh tiếng của ngươi tại Huyện Bái cũng trở nên lẫy lừng, với Lữ gia cũng được lợi.
Hắc hắc, tính toán của Lữ tiểu thư quả là lợi hại.
A Khám, ngươi nghĩ xem, nếu không phải Lưu Quý và Ung Xỉ cấu kết, thì Lữ tiểu thư tại Trung Dương xa xôi sao có thể làm như vậy được? Nghĩ chắc là nàng nghe được thông tin gì đó, mới tính chuyện hôn nhân. Nhưng dù sao thì chuyện có thế nào đi nữa, đều có lợi cho ngươi.
Chỉ là, nếu chuyện Lưu Quý và Ung Xỉ cấu kết là thật, thì ngươi sẽ hành xử như thế nào? Tha bổng cho Lưu Quý? Hay giết đuổi tận giết tuyệt?
Lưu Khám nheo mày, rồi hạ giọng:
- Đã là kẻ địch của ta, thì bất kể là ai, cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha.
Đường Lệ cười gằn:
- Đã vậy thì, ta đã biết nên làm gì rồi!
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân