Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: BMW
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
hap 9: Tôi đã yêu một thiên thần
“Sao ngài lại làm thế?” – Tôi vừa mới trở về thì lập tức Oma xuất hiện trước mặt tôi, bằng cái giọng lạnh lẽo vọng từ nơi xa xăm, hắn hỏi tôi. Tâm trạng tôi đã không tốt hắn còn hù tôi bằng cách này. Điên thật!
“Cái gì?” – Tôi biết thừa Oma đang hỏi gì nhưng vẫn cố tình hỏi lại bằng giọng khó chịu.
“Vì một cô gái mà giết chết một con rồng để lấy ngọc. Sao ngài có thể làm như vậy?” – Oma hỏi.
“Ta cần phải giải thích cho ngươi sao?” – Tôi giận dữ. Oma nói đúng và tôi cũng biết giết một con rồng ở đảo Rồng là điều không nên nhưng tôi không thể trống mắt lên nhìn em chết được. Chỉ có viên ngọc nằm trong trái tim của những con rồng trên đảo Rồng mới có thể cứu được em. Dù rất giận em nhưng nếu để em chết tôi sẽ giận bản thân mình mãi mãi.
“Nhưng cô gái ấy mang trong người máu của Olia” – Oma chống chế. Hôm nay hắn ăn cái gì mà gan thế nhỉ?
“Nói nhỏ thôi!” – Tôi gắt. Hắn muốn cho cả thế giới bóng đêm này biết về sự tồn tại của em sao?
“Tôi xin lỗi” – Oma thỏ thẻ. Cái giọng nói của hắn càng nói nhỏ càng làm tôi rùng mình.
“Ngươi còn giọng nói nào khác không?” – Tôi nhìn hắn nghi ngại.
“Không thưa ngài”
“Vậy từ nay ngươi đừng nói chuyện với ta nữa”
“Sao ạ?” – Oma ngạc nhiên nhưng ngay lập tức hắn lấy lại vẻ điềm đạm mọi khi vào hỏi bằng giọng đều đều – “Nếu cô gái ấy biết khả năng của…”
“Cô ấy sẽ không biết” – Tôi cắt ngang lời Oma.
“Sao ngài có thể chắc chắn như thế? Sẽ…”
“Tử Đinh Hương sẽ không làm như vậy” – Một lần nữa tôi lại cắt ngang lời Oma.
“Cô ấy đã cắn ngài đấy thưa ngài”
“Khỏi cần ngươi nhắc. Trong thời gian ta không có ở đây có xảy ra chuyện gì không?” – Tôi hỏi bằng giọng uy quyền.
“Ngoài việc ba tộc trưởng ngày nào cũng đến tìm và hỏi thăm tin tức của ngài thì không có chuyện gì hết”
“Cái gì? Ngày nào cũng đến?” – Tôi giật bắn lên. Ba kẻ phiền phức ấy mà tìm được tôi thể nào cũng hỏi đủ điều.
“Họ cũng sắp đến rồi đấy thưa ngài” – Oma nói bằng giọng đều đều. Sao hắn lại tỏ ra dửng dưng trước “tai họa” của tôi thế nhỉ.
“Vậy thì ta đi đây” – Nói rồi tôi lập tức bay ra khỏi phòng bằng đường cửa sổ. Không cần thiết phải dặn Oma giữ bí mật vì tôi biết hắn luôn đứng về phía tôi. Hắn đâu có phải người của thế giới bóng đêm.
Chắc giờ này ở nhà em đang ngủ. Tôi muốn nhìn thấy em quá dù mỗi khi nhìn thấy em thì trong lòng tôi lại xuất hiện hai suy nghĩ đối nghịch nhau. Một phần nhỏ trong tôi muốn nghe em giải thích và dù đó là lí do gì tôi cũng sẽ tin em. Tôi không muốn mất em. Nhưng cái phần lớn hơn thì lại muốn rời xa em. Em đã đi quá giới hạn của tôi. Vua của thế giới bóng đêm – đứa con của chúa rồng với đầy đủ quyền năng để kiêu hãnh – lại bị một người con gái đem tình cảm ra đùa giỡn. Hơn nữa em còn có ý muốn giết tôi thì làm sao tôi có thể ở bên em. Tôi không sợ chết (nhất là chết trong tay em) nhưng tôi sợ em lại dại dột cắn tôi lần nữa. Tôi không thể cứ ra tay giết những con rồng trên đảo để cứu em được. Hơn nữa tôi nghĩ em cũng sẽ chẳng giải thích với tôi đâu. Việc gì em phải làm thế với một người em không yêu cơ chứ. Thật là mâu thuẫn quá! Mâu thuẫn như con tim tôi lúc này, nghĩ đến em nó vừa đập loạn nên lại vừa đau đớn.
Nụ cười em dành cho tôi, cái nắm tay của em, tất cả chỉ là vở kịch của em thôi sao? Và bây giờ cái vở kịch ấy đã hạ màn. Em sẽ ra đi vì em đã hết việc phải làm với tôi. Nghĩ thôi tôi đã thấy sợ rồi. Lại rất giận em nữa.
Một chiếc máy bay vừa bay ngang qua tôi. Nhớ cái lần em và tôi cùng ngồi trên cánh máy bay nhìn xuống thành phố. Khi đó thật hạnh phúc làm sao! Em ở ngay trong vòng tay tôi và mùi hương của em ôm lấy tôi thật trọn vẹn. Mới có mấy ngày mà mọi chuyện đã xảy ra như thế này. Tử Đinh Hương, em thật quá tàn nhẫn với tôi!
Suy nghĩ sẽ không quay lại đó thoáng chạy qua đầu tôi nhưng ngay sau đó là cái rùng mình khi nghĩ đến khoảng thời gian dài bất tận sau này sẽ chìm trong tuyệt vọng khi không có em ở bên. Dù rất giận nhưng tôi vẫn không thể ngừng yêu em.
Sau hai tiếng bay với tốc độ gấp bảy lần một chiếc máy bay, tôi vào phòng mình bằng đường cửa sổ. Cứ nghĩ em đang còn nằm trên giường nhưng tôi thấy cái giường trống trơn. Tôi đi quanh nhà nhưng cũng không thấy em đâu. Em đi đâu rồi nhỉ? Về nhà rồi à?
Không suy nghĩ nhiều. Tôi bay qua nhà em nhưng cũng chẳng thấy em. Em đã đi đâu nhỉ? Em cần phải nằm nghỉ ngơi vì dù em vẫn là ma cà rồng lai nhưng trong một tuần tới em sẽ chẳng khác gì con người. Em sẽ biết đau, biết mệt và có thể bị thương và chẳng thế lao đi vut vút hay nghiền nát một viên bi.
Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng - BMW