People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Không Linh Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 468 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 136 Thiếu Gia, Ta Sẽ Phụ Trách [2011 Chữ ]
hap 136 Thiếu gia, ta sẽ phụ trách [2011 chữ ]
Hắn vươn tay nhẹ nhàng kéo nàng qua, khiến nàng phải ngồi xuống.
“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” Tay thiếu gia tại sao lại luôn luôn lạnh như thế, chờ chút nữa nàng sẽ hỏi Nhị nương xem có biện pháp nào không, Bảo Bối thầm nghĩ.
Mặc Huyền lắc đầu, hắn chậm rãi dựa đầu vào trong ngực của Bảo Bối, Bảo Bối lập tức kinh sợ “Thiếu gia, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi không thoải mái chỗ nào?”
“Đừng nhúc nhích, ta mệt mỏi quá.” Hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói.
Bảo Bối lập tức không nhúc nhích ngồi ở bên giường, vụng trộm cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt của thiếu gia, mặt trắng mượt như ngọc, cái mũi thì cao thẳng, còn có đôi môi mỏng hồng hồng kia, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, cảm thấy tim của mình đang đập rất nhanh, Bảo Bối che miệng lại, cẩn thận điều trị hô hấp của mình.
Nàng cẩn thận duỗi tay ra, lấy cái gối tựa lưng ở đằng sau thiếu gia, nhẹ nhàng kê người cho hắn, đang muốn đứng dậy, thì phát hiện tay kia của mình vẫn đang bị thiếu gia nắm giữ.
Nàng lại ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy tóc trên trán thiếu gia ra, aiz, nàng thật sự là nhìn thiếu gia đến lần thứ một trăm cũng không chán a, nhìn xuống dưới, bởi vì quần áo lỏng lẻo nên lộ ra cái cổ như ngọc của thiếu gia, khẽ lộ ra xương quai xanh nhìn hết sức đẹp mắt a, thân mình Bảo Bối không tự chủ được lặng lẽ cuối xuống vươn tay nhẹ nhàng đụng vào xương quai xanh của hắn một chút.
Đột nhiên thiếu gia hơi xoay người, Bảo Bối bỗng nhoài người về phía thân thể của hắn, bàn tay nhỏ bé lướt qua xương quai xanh, trượt thẳng đến bên hông của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đối diện với ánh mắt đang mở của hắn, Bảo Bối chột dạ nuốt một chút nước miếng “Thiếu gia, ta chỉ là nhìn xem ngươi không thoải mái chỗ nào hay không thôi.”
Đôi mắt màu đen của hắn lúc này trở nên sâu như không thấy đáy, mái tóc có chút rối rơi ra phía sau lưng, có mấy cọng tóc rơi trước ngực dừng lại trên làn da trắng như tuyết kia, một bộ dáng xinh đẹp khuynh thành, vốn định lực của Bảo Bối đã không duy trì được nữa, nàng nuốt nước miếng so với chảy nước miếng còn nhiều hơn. Mặt nàng đỏ bừng lên, bàn tay nhỏ bé đang ở trong áo bên hông muốn rút về, dùng một chút lực, lại lôi cả vạt áo của hắn ra, lập tức, quần áo của thiếu gia liền xổ ra, trong đầu Bảo Bối oanh một tiếng vang lên, nàng ngây ngẩn cả người.
“Thiếu gia, không phải như thế, thật sự không phải như thế.” Nàng có chút nói năng lộn xộn, nàng bối rối khép lại quần áo của hắn, bàn tay nhỏ bé bắt đầu run run.
Mặc Huyền vẫn lẳng lặng nhìn Bảo Bối ở trên người hắn sờ tới sờ lui, Bảo Bối thấy hắn nhìn chăm chú lại càng hết sức khẩn trương, khẩn trương đến nổi bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi như mưa.
Hắn chậm rãi ngồi dậy “Ngươi còn muốn đi sao?”
“A?” Bảo Bối khó hiểu nâng cái đầu nhỏ đang đổ mồ hôi ròng ròng lên, hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên cái trán của nàng, Bảo Bối cúi đầu “Thiếu gia, ngươi đều biết hết rồi sao?”
“Ừ.”
“Mẹ ta nói ta có tâm bệnh, nếu ở bên cạnh ngươi sẽ hại ngươi.” Nàng có chút khó khăn lo lắng nói ra “Ta sợ thiếu gia sẽ chán ghét ta.”
“Nhưng mà ngươi đã hại ta.” Hắn vẫn đang nhìn nàng.
Bảo Bối ngẩng đầu “Thiếu gia, lần trước đả thương ngươi, ta thật sự không phải cố ý.”
“Bất luận là lần trước, hay là lần này, ngươi đều đả thương ta, ngươi không chịu phụ trách, cứ như vậy bỏ đi sao?” Hắn tới gần Bảo Bối, Bảo Bối không tự giác ngửa mặt lên lùi về phía sau, nhưng hắn vẫn đang tiến tới gần về phía trước.
Bảo Bối nuốt nước miếng “Thiếu gia, ta sẽ phụ trách.”
Mặc Huyền đang dựa thì bỗng ngồi dậy “Nhớ kỹ lời ngươi đã nói.” Hắn sửa sang lại quần áo cho tốt rồi đứng lên, cúi đầu mỉm cười đi ra trướng doanh, để lại Bảo Bối đang ngồi ngẩn người ở trên giường, ý của thiếu gia vừa rồi là muốn nàng phụ trách sao? Sao nàng cứ cảm giác thiếu gia đang ép nàng phải phụ trách vậy? Thiếu gia muốn ta phụ trách, ta đương nhiên sẽ phụ trách, Bảo Bối há miệng nở nụ cười, nàng nhảy xuống giường “Nương, ta không đi, ta muốn phụ trách.” Nàng vui sướng thì thào mấy chữ sau đó xông ra ngoài.
“Ngươi xác định?” Tống Thiết Quân nhìn quân y đang quỳ trên mặt đất.
“Bẩm thái tử, hiện tại trong quân doanh có rất nhiều huynh đệ phản ứng rất dị thường, chính là lẳng lặng ngồi khóc, nhất là vào thời điểm ban đêm, bọn họ đều khóc lóc nói nhớ nhà, theo bước đầu chẩn đoán của thần, chắc chắn là đã trúng loại kỳ độc nào đó, nhưng bây giờ vẫn chưa có tra ra là loại độc gì, cùng dùng phương pháp gì?” Quân y kiên trì đem lời nói nói cho hết, bọn họ không dám ngẩng đầu nhìn thái tử trong cơn giận dữ.
“Hừ, hạn cho các ngươi thời gian một ngày.” Hắn buồn bực ấy người đó lui xuống dưới.
“Mạt tướng tham kiến thái tử.”
“A, Khổng tướng quân ngươi rốt cục cũng tỉnh.” Tống Thiết Quân vui vẻ đứng dậy, tại loại thời điểm này, nhìn thấy đại tướng đắc lực đã tỉnh dậy, đối với hắn mà nói việc này không thể nghi ngờ là một chuyện đáng vui mừng.
“Mạt tướng vô năng, thỉnh thái tử giáng tội.” Khổng Tĩnh mang vẻ mặt xấu hổ quỳ xuống.
“Mau đứng lên, việc này không thể trách ngươi, chính là do ta đã coi thường cái tiểu nha đầu kia.” Tống Thiết Quân an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đúng rồi, Khổng tướng quân, hiện tại trong quân doanh đột nhiên xuất hiện nhiều binh lính ban đêm khóc nhớ nhà, quân y nói là trúng độc, ngươi có ý kiến gì không?” Tống Thiết Quân nhìn hắn
Khổng tướng quân hơi suy tư “Thái tử, hiện tại đầu tiên chúng ta nên tra ra độc từ nơi nào phán tán ra, sau đó lại tiếp tục tra đó là độc gì.”
Tống Thiết Quân tán dương gật gật đầu “Loại bệnh này chỉ có xuất hiện bên Gia quốc của chúng ta, hai nước khác hình như không có, ngươi nói xem độc này có thể là do bọn hắn hạ hay không, nhất là Tĩnh quốc kia.” Nhớ tới tên Phương Lực kia, Tống Thiết Quân tức giận cắn chặt răng.
“Không có khả năng” Khổng tướng quân khẳng định lắc lắc đầu “Tại loại thời điểm này, bọn họ sẽ không làm như vậy đâu, dù sao trận chiến này còn cần chúng ta đi tiên phong, bọn họ sẽ không ngu ngốc đến như vậy đâu.”
Tống Thiết Quân ngẫm lại thấy cũng có lý “Chẳng lẽ là do người Chu quốc?” Khổng tướng quân nhớ tới ngày đó tiểu nha đầu kia đi tới trước mặt hắn lặng yên không gây một tiếng động nào, hơn nữa còn đả thương được hắn “Quả thật có thể là bọn họ, mặt khác thần vừa tỉnh dậy liền nghe bọn lính nhắc tới kho lương thực của Tĩnh quốc bị cháy, thái tử, lúc này là thời điểm chúng ta lôi kéo lòng người, chúng ta tốt nhất nên cấp lương cho họ.”
Tống Thiết Quân nghe xong, dường như bỗng nhiên bừng sáng, hắn ha ha nở nụ cười “Không hổ danh là tướng quân Gia quốc của ta, được, vậy ngươi cứ đi làm đi.” Khổng tướng quân ôm quyền sau đó đi ra ngoài.
Tống Thiết Quân yên tâm ngồi xuống, bưng chén trà ở trong tay lên chuẩn bị uống, bỗng hắn nhanh chóng buông chén trà xuống nhìn chằm chằm chén trà trong tay, hắn đột nhiên đứng lên “Hóa ra bọn họ đầu độc như thế này.” Hắn lập tức liền xông ra ngoài “Người tới, lập tức chặn nguồn nước kia lại nước đó không thể uống.”
Khổng tướng quân đang chuẩn bị đi qua trại của Tĩnh quốc để cấp lương thảo, nghe mệnh lệnh của thái tử, hắn cũng lập tức hiểu được, xem ra lần này không những đi cấp lương, mà còn phải đi mượn nước nữa.
Háo sắc tướng công là của ta Háo sắc tướng công là của ta - Không Linh Tử