Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Không Linh Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 468 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 122 Ngươi Cũng Học Cách Gạt Ta [2029 Tự ]
hap 122 Ngươi cũng học cách gạt ta [2029 tự ]
Bảo Bối cao hứng gật gật đầu.
Như phi quay đầu lại nhìn Mặc Huyền “Chúng ta đi thư phòng nói chuyện.” Mặc Huyền đi theo Như phi đi ra ngoài.
“Sao ngươi có thể để cho nàng một mình ở tại nơi đó, còn bản thân thì chạy đi đâu?” Bên trong thư phòng, Như phi có chút trách cứ nói.
Bảo Bối kỳ quái nhìn bọn họ, Như phi rất ít khi tới nơi này, hôm nay là làm sao vậy? Nàng xoay người đột nhiên nhìn canh gà trên bàn “Ai nha, thiếu gia còn chưa có uống, này thừa dịp còn nóng mau uống a.” Nàng bưng canh gà lên theo đi ra ngoài.
Lúc đang đi đến cửa thư phòng liền nghe thấy thanh âm của Như phi “Huyền nhi, mau lập Phùng Tiệp Tịnh làm Thái Tử Phi đi, sau ngày đăng cơ đối với ngươi khẳng định có thể giúp đỡ ngươi, nàng nhất định có thể là mẫu nghi thiên hạ.”
“Mẫu phi, nhi thần hi vọng Mẫu phi không cần lại quan tâm chuyện lập Thái Tử Phi của nhi thần.”
“Mẫu phi biết Huyền nhi là đứa nhỏ thiện tâm (có tấm lòng lương thiện), đối với Bảo Bối kia càng thêm áy náy cùng day dứt, Mẫu phi cũng thực thích nàng, nhưng mà đứa nhỏ Bảo Bối này không thích hợp sống lâu dài tại hoàng cung.” Như phi rốt cục nói ra.
Mặc Huyền nhẹ nhàng lắc lắc đầu “Không liên quan đến Bảo Bối.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Như phi sốt ruột hỏi.
“Nhắc lại về chuyện Thái Tử Phi, về sau hi vọng Mẫu phi không nên nói lại nữa.” Mặc Huyền có chút mệt mỏi ngồi xuống.
Đứng ở ngoài cửa Bảo Bối nghe Như phi nói thiếu gia đối với mình là áy náy, đầu cúi xuống dưới, khó trách gần đây thiếu gia đối với mình tốt như vậy, không còn rống nàng, cũng không kêu mình cút ngay, nhưng hôm nay lại đột nhiên nói muốn nàng cùng cha mẹ rời khỏi đây, nguyên lai là hắn muốn lập Thái Tử Phi, ngại nàng ở trong này sẽ gây ra chuyện.
“Bảo Bối, canh gà của ngươi còn không chịu đưa thái tử uống a.” Tiểu Lục kinh ngạc nhìn Bảo Bối, mọi người trong điện toàn bộ đều biết buổi chiều nàng nghiêm chỉnh ở đây nấu bát canh này, Bảo Bối đem canh đưa cho tiểu Lục sau đó liền rời đi.
Như phi đi rồi, Mặc Huyền ngồi ở trong thư phòng, tiểu Lục bưng canh tiến vào “Khởi bẩm thái tử, vừa rồi Bảo Bối bưng canh không có đi vào, nên nô tỳ giúp nàng đem vào.”
“Ngươi nói vừa rồi Bảo Bối ở bên ngoài?” Mặc Huyền nhìn bên ngoài.
“Vâng, không biết tại sao nàng lại chạy đi, ngay cả bát canh cả buổi chiều nghiêm túc nấu cũng không đem vào.” Tiểu Lục buông canh liền lui xuống.
Mặc Huyền nhìn canh trên bàn, mở nắp ra, mùi thơm của canh gà nhàn nhạt truyền tới đây, hắn cúi đầu uống.
Bảo Bối vẫn ở đi lung tung không mục đích ở ngoài cung, thẳng đến khuya mới trở về, bầu trời ban đêm bắt đầu có mưa phùn rơi xuống.
Bảo Bối lặng lẽ đi tới bên giường thiếu gia, ánh mắt nhìn gương mặt thiếu gia dường như đang ngủ, Bảo Bối sờ sờ mặt thiếu gia sau đó liền đứng lên, quay trở về phòng của mình, bắt đầu thu thập.
“Ngươi muốn đi đâu sao?” Mặc Huyền không biết khi nào đã đứng ở phía sau Bảo Bối, Bảo Bối rất nhanh lau nước mắt rồi xoay lại.
“Thiếu gia, ta nghĩ tạm thời về nhà thăm cha mẹ một chút.” Bảo Bối có chút bối rối nhìn thiếu gia.
Mặc Huyền đã đi tới, liếc nhìn cái bọc nhỏ trên giường, quay đầu nhìn Bảo Bối “Tạm thời về nhà? Buổi chiều ngươi mới nói không quay về, giờ ngươi cũng học cách gạt ta sao?” Mặc Huyền tức giận nói.
“Ta không có gạt thiếu gia.”
“Nguyên lai, ngươi trước kia nói sẽ không rời ta đi, cũng là gạt ta.” Mặc Huyền có chút bi thương nói “Hảo, tốt lắm, ta tiễn ngươi.”
Hắn đột nhiên xoay người tự ý đi ra bên ngoài, mưa bên ngoài đã rất lớn, Mặc Huyền đã đứng ở trong mưa, cơn mưa lạnh lẽo đánh vào trên người hắn, trên mặt hắn tràn đầy nước mưa.
“Thiếu gia, thiếu gia, mưa rất lớn, ngươi mau vào đi.” Bảo Bối chạy nhanh đi ra, lôi kéo hắn vào bên trong.
Mặc Huyền dùng sức bỏ tay nàng ra “Đi vào làm gì chứ? Ta còn muốn tiễn ngươi.” Hắn bước đi nhanh hơn.
Bảo Bối chỉ đành đi theo ở phía sau, gắt gao bắt lấy tay hắn, Mặc Huyền dừng cước bộ “Thế nào?”
“Thiếu gia, ta không đi, ta không muốn đi.” Bảo Bối sốt ruột lôi kéo Mặc Huyền “Ta không có gạt ngươi, thật sự.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Ta không muốn thiếu gia khó xử, lời nói của như di lúc chiều ta đều nghe thấy hết.” Bảo Bối có chút khó chịu cúi đầu.
“Ngươi là cho rằng ta đối với ngươi là áy náy sao?” Mặc Huyền nâng cằm của nàng lên, bình tĩnh nhìn nàng.
Bảo Bối ngẩng đầu nhìn thiếu gia trong mưa, sắc mặt thiếu gia càng ngày càng tái nhợt, hắn cúi đầu gần sát trước mặt Bảo Bối “Ta cho tới bây giờ đối với ngươi không phải là áy náy, nếu ngươi dám đi, ta sẽ không tha thứ ngươi!” Bờ môi lạnh lẽo hạ xuống dán tại trên môi Bảo Bối.
Thiếu gia vừa hôn xong, Bảo Bối hôn mê suốt một ngày, nhưng mà còn chưa cao hứng được lâu, lại nghe tin thiếu gia ngã bệnh, hắn cháy sạch rất lợi hại. (chậc được nụ hôn mà sốt thì làm ăn gì được *lắc đầu*)
“Bảo Bối, Như phi đến đây có chuyện muốn nói đang ở thư phòng chờ ngươi.” Hạ Hà đã đi tới, nhìn Bảo Bối đối diện đang ngẩn người nhìn thiếu gia đang ngủ.
Bảo Bối tò mò ngẩng đầu “Như di tìm ta?”
Như phi đang đứng gần cửa sổ nhìn bên ngoài, Bảo Bối tiến vào nàng xoay người lại, gương mặt mang theo tươi cười đi qua kéo tay Bảo Bối “Bảo Bối, Như di tìm ngươi có chuyện muốn nói với ngươi.”
Bảo Bối gật gật đầu.
“Bảo Bối thích Huyền nhi, đúng không?” Như di nhìn Bảo Bối, mặt Bảo Bối đã muốn hồng toàn bộ.
Như di cười cười “Bảo Bối, con muốn Huyền nhi thích con sao?” Bảo Bối ngẩng đầu lên, chờ mong gật gật đầu.
“Huyền nhi vẫn thích nử tữ dịu dàng có giáo dưỡng giống như Oánh Oánh vậy, ta để cho Từ ma ma dạy con chút lễ nghi trong cung, Huyền nhi sẽ thích con, được không?
“Hảo!” Nghe Mặc Huyền thích, Bảo Bối lập tức gật đầu đồng ý. Như phi vui vẻ nhìn Bảo Bối, nàng thật tâm muốn Bảo Bối có thể thích ứng được cuộc sống ở trong cung, nếu nàng thật sự có thể ở lại trong cung, ở lại bên người Mặc Huyền cũng không tệ.
“Mẫu hậu, bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Tuấn Tư nhìn hoàng hậu, nội tâm có chút kích động.
Hoàng hậu bình tĩnh nhìn con, kế hoạch của bọn họ lại bị Bảo Bối phá hư lần nữa, chuyện lần trước, Hoàng Thượng đã sinh nghi bọn họ, giờ lại để cho Tông Nhân phủ bắt đầu tra chuyện của bọn họ.
Hoàng hậu cười lạnh “Trước mắt, ngươi đi gặp cậu, kết hợp binh lực trong tay chúng ta, trực tiếp bức Hoàng Thượng xuống ngôi, cho ngươi đăng cơ.” Trong mắt tia ác độc hiện lên, nàng tuyệt đối không cho phép con của nữ tiện nhân kia lên ngôi, nếu để cho hắn đăng cơ, hắn nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta, nếu như thế, không bằng tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm lợi thế).
Tuấn Tư gật gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Háo sắc tướng công là của ta Háo sắc tướng công là của ta - Không Linh Tử