There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Không Linh Tử
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 146 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 468 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 100 Hắn Từ Từ Cuối Thấp Xuống Lượt [2039 Chữ]
hap 100 Hắn từ từ cuối thấp xuống Lượt [2039 chữ]
Đám hắc y nhân đã từ từ đến gần, Bảo Bối cười lạnh một tiếng, nhanh chóng nhảy xuống, tốc độ nhanh như tia chớp xuyên qua bên cạnh hắn, hắc y nhân có chút bối rối bắt đầu đâm về phía nàng, nhưng không trông thấy nàng ra tay như thế nào, Bảo Bối đã nhanh bay qua, rất nhanh, Bảo Bối liền đứng ở trước mặt thủ lĩnh hắc y nhân, thủ lĩnh hắc y nhân đang trừng lớn hai mắt nhìn nàng, từ từ cúi đầu xuống nhìn nhìn trước ngực, dây cột tóc mỏng mang kia thế nhưng đã xuyên qua bộ ngực hắn, máu đang nhè nhẹ tuôn ra, hắn thẳng tắp té xuống, chết không nhắm mắt nhìn lên bầu trời màu đen.
Đám hắc y nhân kia cũng lục tục té xuống, kiếm đâm thẳng vào tim trên ngực.
Bảo Bối cúi đầu nhìn người ngã xuống, lập tức chạy như điên, chạy về ngồi xổm ở bên người Mặc Huyền.
“Thiếu gia.” Đôi mắt nàng có chút hồng, lại muốn rơi lệ.
“Bảo Bối, không sao, máu đều đã ngừng lại.” Cao công tử an ủi Bảo Bối “Qua hai ba ngày sẽ tốt.”
Bảo Bối nhìn nhìn, thiếu gia sắc mặt tựa hồ lại không quá tốt lắm. Nàng khẩn trương muốn đỡ thiếu gia đứng dậy.
Mặc Huyền ngẩng đầu nhìn Bảo Bối, không khỏi bật cười, chỉ thấy Bảo Bối nửa bên đầu tóc đã kịp thời xõa ra, lung tung còn có vài cọng dựng đứng giống như cây cỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vài giọt nước mắt, dính vài sợi tóc, những người khác cũng chú ý tới bộ dáng của nàng.
Bảo Bối nghe thấy tiếng cười thiếu gia, trong lòng nhất thời đã khá hơn nhiều, nàng vui vẻ nhảy hai hạ “Thiếu gia, ngươi không sao.”
“Ừ.” Mặc Huyền đưa thay sờ sờ đầu của nàng, như cỏ loại kiên cường đứng thẳng, không cách nào đè nén xuống.
“Chúng ta đi về phía trước mười dặm nữa, có thể đến doanh trại ta đã an bài.” Cao công tử đột nhiên mở miệng nói với mọi người “Kỳ thật ta lần này bị hoàng thượng khẩu dụ, mang ngàn tên binh lính tới đón các ngươi, Hoàng Thượng sớm nghe nói có người đối với các ngươi làm loạn, sợ gặp chuyện không may.”
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn qua Cao công tử.
Cao công tử nhẹ nhàng cười một tiếng, bắt được Bảo Bối đang kinh ngạc nhìn hắn “Người ta là bởi vì ngươi mới đáp ứng tới nha.” (oái oái nôn
)
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Oánh Oánh nói ra “Tĩnh tông là con trai của Nguyên soái Cao Thắng, bởi vì Nguyên soái Cao Thắng vẫn còn ở lại nước chiến đấu, cho nên liền để cho Tĩnh Tông thay thế cho hành động lần này, ta cũng là nghe dì lặng lẽ nói cho ta biết, nàng biết rõ ta sẽ muốn đi.” Oánh Oánh muốn nói xong lại đưa mắt nhìn Mặc Huyền, tất cả mọi người đều hiểu.
“Vậy chúng ta đi nhanh đi.” Chí Viễn hô lên.
Bảo Bối đem thiếu gia nhẹ nhàng nâng lên xe ngựa, cẩn thận ngồi trên mặt đất ở trước mặt của hắn, không yên tâm nhìn thiếu gia “Thiếu gia, ngươi nếu không thoải mái nói cho ta biết, ta giúp ngươi lại bôi thêm chút ít thuốc.”
“Ừ.” Mặc Huyền nhẹ nhàng nói, hắn có chút suy yếu, không có cách nào nói ra nhiều hơn, nhắm con mắt dựa ở bên cửa sổ, đôi môi đóng chặt lại, lông mày khẽ nhíu lại.
Ước chừng đi nửa canh giờ, quả nhiên đến doanh trại mà Cao Tĩnh Tông an bài, đã có người đang đứng chờ, đoàn người Mặc Huyền đều được an bài tại vài cái lều, Bảo Bối kiên quyết không chịu rời Mặc Huyền nửa bước, mọi người chỉ có thể bỏ thêm cái giường nhỏ ở bên trong cho nàng.
Tĩnh Tông nhìn nhìn mặt mũi tràn đầy kiên quyết của Bảo Bối, nhẹ nhàng lắc đầu, mặt tràn đầy cô đơn bước trở về lều.
Mặc Huyền cả đêm cũng không có tỉnh lại, ngủ rất sâu, ngày hôm sau nghe được thanh âm binh lính đi tới đi lui chậm rãi bên ngoài lều liền tỉnh lại, hắn ngồi dậy, vết thương trên tay đã hoàn toàn không còn đau nữa, hắn thấy được Bảo Bối đang ngủ ở trên giường nhỏ, hẳn là nàng tối hôm qua trông coi một đêm, rất khuya mới ngủ, hiện đang ngủ cực kỳ say.
Mặc Huyền xuống giường đi tới, ngồi xuống, chỉ thấy khuôn mặt Bảo Bối hồng phác phác, khóe miệng hiện ra bọt nước, tối hôm qua đừng có nói là lại háo sắc nhìn hắn nha, Mặc Huyền hé miệng nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn nàng nửa bên là đoạn tóc rối xù tản ra, hắn đưa tay ra chỉ nhẹ nhàng quấn quanh một chút, nhẹ buông tay, đầu tóc lại phân tán ra, hắn rốt cục cười ra tiếng.
Bảo Bối nghe thấy tiếng cười lập tức mở mắt, thấy được khuôn mặt tươi cười phóng đại kia của thiếu gia.
“Thiếu gia, ngươi đã tỉnh, cánh tay có khá hơn chút nào không?” Nàng tối hôm qua lại lặng lẽ bôi thuốc cho thiếu gia lần nữa mới yên tâm đi ngủ.
“Ừ, khá hơn nhiều.” Mặc Huyền cúi đầu nhìn nàng.
Bảo Bối ngồi dậy “Thiếu gia, ta đi lấy nước rửa mặt cho ngươi ”
“Chờ cơm nước dọn ra cái đã, ngươi tới đây.” Mặc Huyền đứng lên, Bảo Bối cùng hắn đi tới, đi đến trước một cái ghế, Mặc Huyền ý bảo Bảo Bối ngồi xuống trên ghế.
Bảo Bối chần chờ ngồi xuống, nhìn nhìn thiếu gia.
Mặc Huyền lấy ra cây lược gỗ nhẹ nhàng giúp nàng chải đầu tóc rối.
“Thiếu gia.” Bảo Bối nhẹ giọng gọi.
“Ngồi im đừng có động.” Hắn nhẹ nhàng chải, làm Bảo Bối đặc biệt thẹn thùng, khuôn mặt lại càng hồng thấu cho đến cổ.
Một lúc, Mặc Huyền thế nhưng giúp nàng chải hai búi tóc tốt lắm, hắn đem kia dây cột tóc màu tím chia làm hai bên cột lên cho nàng.
Hắn buông cây lược gỗ xuống, nhìn nhìn, mặt của nàng đã hồng đến không cách nào mà hồng thêm được nữa, hai cái tay nhỏ bé đang bất an nắm chặt lại, đôi chân nhỏ đang động đậy không ngừng, hắn đột nhiên nhớ tới một màn bị nàng cường hôn, khóe mắt nổi lên ánh mắt ranh mãnh, hắn từ từ cuối thấp xuống, hôn một cái trên trán của nàng.
Bảo Bối lần này hoàn toàn hôn mê, nàng nghiêng về phía sau từ trên ghế thẳng tắp ngã trên mặt đất.
“Làm sao vậy?” Đứng ở ngoài cửa tiểu Lục nghe thấy thanh âm liền đi đến, trong tay bưng nước rửa lại.
“Không có, không có, không có gì, ta, ta, ta đang tìm đồ.” Bảo Bối bò dậy, chui vào dưới đáy bàn, phần lưng nàng bị dọa đều tràn đầy mồ hôi.
Mặc Huyền điềm nhiên như không cầm lấy khăn ướt tiểu Lục đưa tới rửa mặt.
“Ta, ta, ta đi ăn cơm đi.” Bảo Bối thừa dịp hắn vẫn còn ở lại rửa mặt, liền chui ra khỏi cái bàn, lật đật chạy ra ngoài.
“Thiếu gia, nàng là làm sao vậy?” Tiểu Lục cầm lấy khăn ướt, nhìn xem có cái gì mà khiến Bảo Bối hoảng sợ chạy ra như vậy.
“Không biết.” Mặc Huyền khiêu mi nhìn một cái, liền xoay người đi thay quần áo.
“Mạnh công tử, Mạnh công tử, không xong, ngươi đi xem Bảo Bối một chút đi, nàng bị bệnh rồi.” Tiểu Lục thần sắc bối rối đột nhiên vọt vào trong lều, làm gián đoạn mọi người ăn cơm trưa.
“Bảo Bối làm sao vậy?” Mạnh Hiên lập tức đứng lên, những người khác cũng nhìn về phía tiểu Lục.
Tiểu Lục thở hổn hển thở hổn hển vài hơi “Bảo Bối từ sáng cho tới trưa đều ngồi ở đó nhìn con sông, ta vừa rồi đi gọi nàng ăn cơm, nàng đột nhiên hỏi ta, nàng có đẹp không? Này quá là khác thường” Tiểu Lục trong ánh mắt toát ra tương đối lớn khiếp sợ.
Háo sắc tướng công là của ta Háo sắc tướng công là của ta - Không Linh Tử