Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 156 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:25:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Chương 99.3
ivi trong phòng khách đang chiếu tin tức, người dẫn chương trình đang đọc một vài tin tức: "Bây giờ là bản tin, theo tin tức mới nhận được, mấy ngày trước có người tố cáo giám đốc của nhà tù ở vùng ngoại ô có liên quan đến việc nhận hối lộ để ngược đãi phạm nhân, những bên có liên quan đang tiến hành điều tra......"
Giang Mỹ Kỳ thay xong quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài, khi đi ngang qua phòng khách thì đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Đường phu nhân đang ngồi ở trên sofa: "Mẹ đang xem cái gì?"
"Kỳ Kỳ, Hạo Thiên không phải đang bị giam trong nhà tù ở vùng ngoại ô sao? Trong tin tức nói giám đốc nhà tù ngược đãi phạm nhân, mỗi lần mẹ đi thăm Hạo Thiên, đều thấy mặt của nó bị thương......"
Giang Mỹ Kỳ lập tức đi tới xem tin tức, nhìn thấy trong màn hình tivi là cảnh giám đốc nhà tù bị người ta mang đi, Giang Mỹ Kỳ bắt đầu lo lắng.
"...... Bây giờ giám đốc nhà tù đã bị bắt, đang chờ những bên có liên quan điều tra làm rõ, nếu như tội danh được thành lập, thì giám đốc nhà tù phải đối mặt với án hình sự......"
Gương mặt của Giang Mỹ Kỳ lo lắng, nếu như mình bị lộ ra ngoài thì rất phiền toái.
Cô nhanh chóng đi ra cửa.
Cô ta không có thời gian đi tìm Giang Dĩ Mạch gây phiền phức, phải tìm cách để giải quyết ổn thỏa chuyện của bản thân.
Chỉ cần giám đốc nhà tù kia không khai cô ta ra, thì mọi chuyện cũng không có gì.
Gần đây bệnh tình của Giang Triển Bằng lại tái phát, nên Giang Dĩ Mạch đành phải để khách ở nhà một mình, dặn dò người giúp việc chăm sóc chu đáo, còn mình thì thường xuyên lui tới bệnh viện, có lúc phải ở bệnh viện rất khuya mới trở về.
Có lẽ là biết mình sắp đến ngày, nên lúc này Giang Triển Bằng cực kỳ hi vọng con cái có thể ở lại bên cạnh mình.
Nhưng lần nào không thấy Giang Mỹ Kỳ tới, nên trong lòng ông cũng nhớ, luôn hỏi: "Gia Kiệt, Kỳ Kỳ đâu?"
Mỗi lần Giang Gia Kiệt đều kiếm cớ thay cho Giang Mỹ Kỳ, sau đó ở sau lưng lặng lẽ gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ để cô ta đến bệnh viện một chuyến.
Mấy ngày gần đây, Giang Mỹ Kỳ gần như mất tích, không hề thấy mặt cô ta ở bệnh viện, nên cũng không cần tìm phóng viên đến để tạo hình tượng người con gái hiếu thảo cho cô ta.
"Mạch Mạch, có phải con lại cãi nhau với Kỳ Kỳ hay không?" Giang Triển Bằng hỏi, điều duy nhất ông có thể nghĩ được đó là hai đứa con gái của ông lại cãi nhau, con gái nhỏ không muốn ông tức giận mà đau lòng cho nên mới tránh mặt, không đến bệnh viện thăm mình.
"Chúng con không có gây gổ." Giang Dĩ Mạch nói.
"Vậy sao Kỳ Kỳ không đến bệnh viện?" Giang Triển Bằng nghi ngờ nói: "Mạch Mạch, Kỳ Kỳ là em gái của con, trước kia nó còn nhỏ tuổi nên mới gây gổ với con, bây giờ nó cũng đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn rồi, cái gì cũng nhường cho con, nên con cũng đừng so đo với Kỳ Kỳ, cho dù muốn hận thì hãy hận ba cùng mẹ của Kỳ Kỳ, đừng gây khó khăn cho Kỳ Kỳ nữa."
Giang Dĩ Mạch biết hình tượng của Giang Mỹ Kỳ đã xâm nhập lòng người, nên ba hoàn toàn không thể tin tưởng lời của cô.
"Ba, trước mắt ba hãy nghỉ ngơi thật tốt, con đi gọi điện thoại cho cô ấy, nói cô ấy đến bệnh viện thăm ba." Giang Dĩ Mạch xoay người đi ra ngoài.
Giang Gia Kiệt tò mò, tại sao Giang Dĩ Mạch lại đột nhiên đồng ý chủ động gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ, không phải họ luôn như nước với lửa hay sao?
Từ trước đến nay, Giang Dĩ Mạch vẫn luôn rất chán ghét Giang Mỹ Kỳ, chưa bao giờ chủ động tìm cô ta.
Mà Giang Mỹ Kỳ hầu như luôn gây phiền phức sau lưng Giang Dĩ Mạch, bây giờ còn mang thai đứa bé của Mộ Thiên Thần, sao Giang Dĩ Mạch lại nguyện ý gọi điện thoại cho cô ta đây? Hẳn là phải hận cô ta cũng không kịp ư!
Giang Gia Kiệt không hiểu nổi hai người bọn họ đến tột cùng là đang làm gì.
Trên hành lang ngoài phòng bệnh, Giang Dĩ Mạch gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ.
Hôm nay Giang Mỹ Kỳ vội vàng nhờ vào mối quan hệ để liên lạc với giám đốc nhà tù, yêu cầu ông ta đừng khai mình ra, còn đưa ra các loại điều kiện rất tốt, đâu còn có thời gian để ý đến Giang Dĩ Mạch nữa.
Thấy Giang Dĩ Mạch gọi điện thoại tới, cô rất là ngạc nhiên.
Nếu không có chuyện gì, Giang Dĩ Mạch sẽ không chủ động tìm cô.
"Giang Dĩ Mạch, cô tìm tôi có chuyện gì?" Giang Mỹ Kỳ nhận điện thoại: "Muốn khuyên tôi bỏ đứa bé trong bụng sao? Đừng mơ tưởng......"
"Đứa bé là vô tội, sao tôi lại làm ra loại chuyện ác độc như vậy được chứ." Giang Dĩ Mạch nói tiếp: "Cô cứ việc yên tâm sinh đứa bé ra, rồi bắt cha của đứa bé chịu trách nhiệm, tôi đã đồng ý với cô, chỉ cần Mộ Thiên Thần nói ly hôn với tôi, tôi nhất định sẽ lập tức ký tên."
Giang Mỹ Kỳ sững sờ: "Cô gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?"
"Ba vẫn luôn hỏi cô, cho rằng tôi lại bắt nạt cô, mà cô vì không muốn ông ấy đau lòng nên tránh mặt tôi mà không đến bệnh viện thăm ông ấy. Giang Dĩ Mạch tôi không thể đảm nhận nổi một lỗi lớn như vậy, cô hãy tới bệnh viện một chuyến, đừng khiến ba luôn hiểu lầm như vậy."
"Giang Dĩ Mạch, cũng có một ngày cô phải cầu xin tôi!" Giang Mỹ Kỳ hài lòng: "Chẳng qua hiện tại tôi không rãnh, tôi rất bận, không có nhiều thời gian như vậy đâu."
"Cô bận rộn hối lộ giám đốc nhà tù giết hại Đường Hạo Thiên sao?" Giang Dĩ Mạch không nhanh không chậm hỏi.
Đang muốn cúp điện thoại, sắc mặt Giang Mỹ Kỳ đột nhiên thay đổi: "Giang Dĩ Mạch, cô nói cái gì?"
"Lúc trước, cô dựng nên mọi chuyện để tống Đường Hạo Thiên vào tù, lại hối lộ giám đốc nhà tù để diệt trừ anh ta ở trong tù, cô cho là những chuyện này không có ai biết sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: "Gần đây có tin tức nói giám đốc nhà tù bị người ta tố cáo đã hối lộ để ngược đãi phạm nhân, cô cho rằng là do ai tố cáo?"
Giang Mỹ Kỳ chợt hiểu: "Là cô?"
"Giang Dĩ Mạch, cô muốn hại chết tôi sao? Cũng bởi vì tôi mang thai con của chồng cô cho nên cô mới hãm hại tôi như vậy sao?" Giang Mỹ Kỳ kích động hỏi: "Nói gì mà “ai có bản lĩnh thì tới giành”, không phải cô cũng sử dụng những thủ đoạn hèn hạ đó sao!"
"Cô cho phép mình hèn hạ mà không cho phép người khác ăn miếng trả miếng sao?" Giang Dĩ Mạch mỉa mai nói.
Nếu cô ta đã không muốn để cho mình sống thật tốt qua ngày, vậy thì mình không thể làm gì khác hơn là phải theo đến cùng.
"Hơn nữa cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng hãm hại cô, tất cả đều là do cô tự mình gieo gió gặt
Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu - Tiêu Tương Thập