Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Johnny Đoàn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 201 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2358 / 2
Cập nhật: 2020-09-26 03:42:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 36: Tàn Cuộc
ohn nhìn hai địch thủ trước mặt mỉm cười nói: “ xem ra ngươi cũng có chút kiến thức, có thể nhìn ra chiêu thức của ta vốn có nguồn gốc từ đâu, nhưng thật đáng tiếc, các ngươi nhận ra quá muộn. CHIÊU THỨ 2”-John gầm lên một tiếng thật lớn.
Kiếm khí lần lượt tung hoành cắt vụn không gian, vô số Kiếm khí xuất hiện khiến cho Tony và Joe đều biến sắc, hô hấp bị đình trệ.
Tony thấp giọng thốt lên: “Không nghĩ ra hắn chính là truyền nhân của lão quái vật năm xưa. Con bà nó,ta chửi mười tám đời lão ông trời, hôm nay gặp ai không gặp, lại gặp phải truyền nhân của Vua thế giới hư không. Thực là tức chết mà. Xem ra hôm nay nếu không liều mạng giết được hắn thì tất hắn cũng sẽ trở thành Sephiroth thứ 2. Bây giờ chỉ còn cách liều mạng đánh bừa, ta không tin hai ta liên thủ lại không giết được hắn.”
Joe tỉnh táo hơn một chút: “thuộc hạ nghĩ không nên liều mạng, cho dù liều mạng thì cũng đã chưa chắc chiếm được thượng phong. Sức mạnh của hắn ngài cũng đã thấy. Thượng sách lúc này là tránh né, liều mạng chỉ có một đường chết mà thôi. Kiếm thuật của Sephiroth như ngài kể năm đó có thể chống lại trăm vạn binh mã và mười một người mạnh nhất trong đội chủ lực, không ai có thể làm gì được. Bởi vậy chúng ta nên cẩn thận một chút, nhanh chóng rời khỏi đây mới là thượng sách.”
John lạnh lùng nhìn hai địch thủ, Kiếm trong tay xoay tròn cực nhanh, Kiếm ảnh bao phủ lấy thân thể đối phương, ngăn cản, không cho đối phương đào tẩu, chiêu thứ 3 phát xuất! – Kiếm ảnh lập tức biến thành chín tầng, trong nháy mắt đè nén xuống, khiến địch nhân vô phương tránh né.
Tony thét lớn một tiếng, cùng Joe liên thủ kháng kích. Chỉ thấy một quyền ảnh thật lớn và một chưởng ấn bảy sắc chia ra một phải một trái. Bạo Lôi Thần Quyền và Hư Không Đoạt Hồn Chưởng hai đại tuyệt kĩ đồng thời công kích, năng lượng lớn mạnh vô cùng, bốn phía đều sinh ra tiếng sét nổ, đè nén không khí. Một tiếng nổ rung trời vang lên, hai thân ảnh nhanh như chớp dồn lực rút lui, nhân lúc này đào tẩu.
Tony vừa chạy vừa rít lên: “John, cả đời này ta sẽ không buông tha cho ngươi. Ngươi cứ chờ đó mà xem.”
Hồng quang bạo xạ từ ánh mắt của John, thân thể nhanh như chớp xuất hiện ngoài trăm trượng, thu ngắn khoảng cách với hai bại tướng. Tốc độ của John cực nhanh,thậm chí có cảm tưởng rằng tốc độ của hắn gần đạt đến cả tốc độ ánh sáng, Kiếm trong tay không ngừng vung tít, lạnh lùng cười nói: “ Muốn sống ư? Không thể nào dễ dàng như vậy. Xem chiêu thứ tư của ta!” -Dứt lời Kiếm ảnh xuất hiện đầy trời, liên miên bất tuyệt như mây trôi, sông chảy, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ phạm vi ba trăm mét.
Tony và Joe thần sắc đại biến, Kiếm ảnh của đối phương rít lên bén gót sau lưng, nguy cơ đã lại tiếp cận. Hai người không có thời gian suy nghĩ nhiều, đồng thời phản thủ tung ra phòng vệ, năng lượng phép thuật hộ thân được đề cao tột bậc. Cả hai đều vô tình liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện ra vẻ kinh hãi trong mắt nhau. Đây cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua hai cao thủ có thực lực trong đội chủ lực Hư Không cảm nhận được hơi thở của tử thần kề sát như vậy.
Ánh mắt John lúc này trở thành tàn nhẫn vô cùng, thân thể như thiên thạch rơi vào trái đất vụt bay, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trước đối phương một trăm mét, ung dung chờ đối phương đến. Tony và Joe lúc này đã bị Kiếm ảnh của John phá vỡ năng lượng phép thuật hộ thể, thân thể đầy vết thương, máu huyết tung tóe, quần áo nát bét. John nở một nụ cười âm trầm nhìn thảm cảnh của đối phương.
Tony đã trọng thương nặng, thân hình chậm hẳn lại, về phần Joe thì sắc mặt xanh mét, kinh hãi vô cùng. Không nghĩ ra hai người vừa bắt đầu nhận lệnh ngăn chặn bước tiến của quân đội kháng chiến đã gặp ngay phải truyền nhân của Thống Lĩnh toán quân Hư Không năm xưa- John.
Đang lúc Tony và Joe kinh hãi thì lại phát hiện ra đối thủ đang đứng phía trước, hắn cười lạnh nói: “ Gặp một giết một, gặp trăm giết trăm. Muốn sống sót từ tay của ta ư? Nếu không có bản lĩnh thì đừng hòng mơ tưởng sống sót. Chiêu thứ 5”
Chỉ thấy tay phải của John vung lên chuyển động không ngừng, mỗi lần chuyển đổi lại chém ra chín Kiếm, chuyển đổi chín lần chín tám mươi mốt Kiếm, từ chín phương hướng bất đồng giáng thẳng vào mặt đối phương. Trong nhất thời cả thiên địa đều như biến sắc, khắp không gian xung quanh đều là cuồng phong gào thét, Kiếm ảnh chói lòa. Không khí bị bóp nghẹt, mắt đất bên dưới sớm đã thành bình địa không bằng phẳng.
Đối mặt với sinh tử tồn vong, Tony và Joe phẫn hận gầm lên, đồng loạt vận dụng toàn bộ lực lượng. Bạo Lôi Phá Trời đã phát ra, Hư Không Luyện Hồn -sát chiêu mạnh nhất của Hư Không Đoạt Hồn Chưởng ngay lập tức xuất hiện.
Một nấm đấm cực lớn được bao bọc bởi vô số các tia điện màu tím và một bàn tay chưởng ấn bảy sắc xì xuất hiện, mang theo khí thế phô thiên cái địa vụt ra, không khí tứ phía như ngưng kết lại, hiện trường biến thành một tràng cảnh vô cùng quỷ dị. Tầng tầng lớp lớp nấm đấm đầy sấm sét và chưởng ấn nghênh tiếp với Kiếm ảnh của John. Vô số thanh âm rung chuyển đất trời vang lên, chấn động tứ phương, kiến trúc xung quanh đều sụp đổ, mặt đất xuất hiện vô số hố sâu.
Thậm chí ngay cả những người đang ở thành Vuncan lúc này cũng cảm thấy sự áp bức đến khó chịu, viện trưởng cùng những người khác đang đứng trong đại sảnh sau khi cảm nhận được sức mạnh này liền kinh hãi chạy ra bên ngoài, sắc mặt ông tái xanh kinh hoàng nói: “ đây là thứ năng lượng, tại sao lại khủng khiếp đến thế kia? Rốt cuộc ở xa kia đang xảy ra chuyện gì?”
“sức mạnh này thật đáng sợ”-Leblanc cũng kinh ngạc không kém, sức mạnh này khiến tim cô như đau nhói.
Quay trở lại với John.
Thân thể John lúc này dày đặc hào quang bảy sắc, năng lượng phép thuật của bảy loại nguyên tố cổ ngữ đang tạo thành một lớp áo giáp hộ thể cho hắn, dễ dàng ngăn cản phản chiêu của đối phương ra ngoài mười mét. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn dung nhập được hai thứ sức mạnh trong người, John sử dụng đến sức mạnh phép thuật cổ ngữ, sức mạnh lần này hắn có cảm tưởng như còn mạnh hơn cả trước kia nữa, đúng như những gì Ryze đã nói trước đó, bây giờ hắn mới thực sự kích phát tối đa khả năng của sức mạnh phép thuật cổ ngữ.
Tonyvà Joe toàn lực phá được công kích của đối phương nhưng vẫn bị chấn rơi xuống đất, khí huyết nhảy lộn tùng phèo, thở hồng hộc không thôi. Hai cí thân thể tạo thành hai cái lỗ trên mặt đất trông thật tức cười. Tony trong lòng phẫn uất vô cùng, nghĩ không ra với sức mạnh của lão và Joe liên thủ mà không những không thể báo thù cho đám thuộc hạ, bây giờ còn rơi vào thảm cảnh, thật là đáng hổ thẹn!
John trong lòng nhớ đến cảnh Diana bị thương tích đầy mình, lúc ấy Diana gần như phải đứng trên ranh giới của sống chết, nếu Diana chết hắn sẽ không khác gì một kẻ vô dụng, hắn đã mất đi Sally chỉ vì mình quá yếu đuối, nay nếu mất đi cả Diana nữa hắn thực sự…thực sự không muốn sống nữa, bây giờ John muốn tốc chiến tốc thắng, sớm giải quyết hai đại địch này, quay về chăm sóc Diana, nghĩ lại từ khi Diana gia nhập liên minh đến giờ, hắn ít khi trò chuyện cùng cô, hắn cảm thấy cực kì hối hận. John lạnh lùng cười, khí thế cường đại tỏa ra bao trùm khắp phạm vi trăm mét, âm trầm nói: “Khá lắm, có thể chống đỡ được năm chiêu của ta. Bây giờ là chiêu thứ sáu”
Kiếm rung lên, một luồng Kiếm khí gầm lên, mênh mông như sóng biển ập đến, mặt đất rung chuyển chấn động, năng lượng phép thuật hội tụ lại như một chiếc lồng khí úp lên đầu hai người Tony.
Sắc mặt Tony xám như tro, ánh mắt kinh hoàng, toàn thân giãy giụa, miệng gào thét, song quyền tung ra như mưa. Joe lúc này cũng chỉ có thể toàn lực phản kháng, liều mạng đánh bừa, hy vọng có thể toàn mạng.
Thân thể Tony bị chấn bay ra ngoài mười mét, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, “ọc ọc”-máu từ miệng phun ra liên tục, nhưng vẫn miễn cưỡng ngượng dậy được. Thân thể Joe dội thẳng xuống đất ba trượng, chưa kịp phản ứng đã thấy một Kiếm ảnh sáng bạc, trong trẻo giáng xuống. Đây là John đã dung nhập sức mạnh thần thánh của năng lượng ánh sáng vào bên trong, sức sát thương và phá hủy của nó là không thể bàn cãi.
John tàn khốc nhìn Joe, lạnh lùng nói: “ Tony vận may tốt nên ta chưa giết hắn ngay. Nhưng ngươi lại không thể trốn thoát, vậy thì chịu chết đi! – Dứt lời, Joe chỉ cảm thấy áp lực đè xuống như thái sơn áp đỉnh, hai chân run lẩy bẩy, thân thể như không còn chút sức lực để gánh chịu.
Nhìn Kiếm khí màu trắng đang dần dần ép xuống, Joe gầm lên một tiếng, xương cốt toàn thân phát ra tiếng lách cách, năng lượng phép thuật trong nhất thời tràn ngập toàn thân, hai tay chống lên.Chỉ thấy Joe hét lên một tiếng thảm thiết, kiếm ảnh chấn nát thân thể Joe, xương cốt tung bay tán loạn!
Nhìn về phía kia nơi Tony đang cố gắng đứng dậy, sắc mặt lão bây giờ trắng đến mức phải gọi là ‘trắng không tì vết’, một tí máu hay gân xanh gì cũng chẳng thấy, Tony thấy John đang nhìn mình cả người lão run lên, nỗi sợ hãi kinh khủng hiện lên, trong mắt lão John như một thần chết, một thần chết cực kì đáng sợ.
John nở nụ cười đầy tàn nhẫn, “phụp”-hắn biến mất ngay tại vị trí sau đó xuất hiện ngay lưng của Tony, cái tốc độ nhanh đến nỗi Tony không kịp phản ứng, John nói: “ ta đã bảo, gặp một giết một, gặp trăm giết trăm, ta lấy người làm cảnh cáo cho cái đám kia, nếu kẻ nào dám đụng đến bất cứ một người phụ nữ nào của ta, kẻ đó kết cục sẽ không hay ho gì đâu, giống như ngươi vậy. Vĩnh biệt đội trưởng đội 10.”
Nói xong kiếm trên tay của John chém mạnh xuống, đường kiếm sắc bén vô cùng, một đường thẳng tuyệt mĩ vạch ra, chẻ đôi cơ thể của Tony….máu phun ra…nhưng chưa hết, ngay khi John rời đi chừng năm mét thì hai nữa thân thể kia nổ tung…đội trưởng đội 10 đã bị giết, tin tức này mà truyền ra e rằng lòng quân Hư Không sẽ không yên, còn bên liên minh không nói cũng hiểu.
John khôi phục dáng vẻ vốn có của mình, nhìn bộ đồ trên người đầy máu me trông thật bẩn, hắn lập tức sức dụng sức mạnh phép thuật tạo ra một bộ đồ khác mới mẻ mặc vào.
John lao thân đi về phía thành Vuncan, để lại một hiện trường tang thương, một bình địa rộng gần năm trăm mét, mặt đất chi chít vết rạch, hố sâu đủ chỗ. Gió nhẹ thổi qua làm bốc lên mùi vị máu tươi của nơi chôn xác hơn ba trăm mạng.
…………………
“John…cậu đã về, câu đi đâu cả ngày hôm nay vậy?”-Kennen phát hiện ra John đang từ bên ngoài đi vào,cậu ta lập tức chạy lại hỏi gấp.
John chỉ mỉm cười rồi nói: “ tình hình Diana thế nào rồi?”
Kennen đáp: “ cô ấy tỉnh lại rồi…cậu nên vào thăm cô ấy đi.”
“được”-John lập tức đi thật nhanh đến căn phòng Diana đang nghỉ ngơi. Đẩy cửa bước vào bên trong, ở đây có rất đông các cô gái của John đang quây quần trog chuyện cười đùa cùng với Diana, thấy cảnh này John chỉ nở nụ cười trong lòng, mặc kệ cho sau này có thế nào hắn vẫn sẽ bảo vệ tất cả.
“A…John…anh ấy đây rồi…’-Janna mỉm cười chạy lại nắm lấy tay hắn kéo đến bên cạnh Diana.
“sáng giờ anh bỏ đi đâu vậy John? Bọn em rất lo lắng cho anh”-Ahri nắm lấy tay hắn nũng nịu nói.
John chỉ cười đáp: “ đi giải quyết một số công việc.”
“được rồi, có thể cho ta ở riêng với Diana một chút được không?”-John nhìn quanh nói.
“được rồi, chị em mình đi thôi.”-Sona gật đầu sau đó cùng tất cả các cô gái khác rời khỏi phòng, căn phòng lúc này chỉ còn mỗi John và Diana.
“vết thương của em sao rồi?”-John lo lắng hỏi.
“không sao cả, được Sona và mọi người chăm sóc bây giờ đỡ nhiều rồi.”-Diana mỉm cười nói.
John thở dài nói: “ Diana, em không trách anh chứ? Từ khi em vào liên minh đến nay anh ít quan tâm đến em hơn…và rồi…”-John nói đến đây thì ngón tay thon của Diana đã che miệng hắn lại, cô cười nói: “ đừng nói thế, Diana hiểu công việc của anh mà, Diana không giận anh chút nào…vả lại bây giờ bên cạnh Diana luôn có đám người Sona trò chuyện, em không hề cảm thấy cô đơn như trước.”
“Diana”-John ôm Diana vào lòng rồi nói: “ ta muốn ta là người bảo vệ tất cả, những ai dám làm tổn thương đến em nhất định anh sẽ không tha thứ.”
Diana tựa sát lồng ngực hắn chớp đôi mắt hỏi: “ John, anh nói cho Diana biết, rốt cuộc sáng giờ anh đã đi đâu?”
“anh đi trừng phạt những kẻ dám làm em ra nông nổi này…”-John vừa nói ra đã khiến Diana giật cả người, cô vội nói: “ John…anh thật là, bọn chúng là những tên mạnh nhất trong quân đội Hư Không đấy, sao anh có thể hành động dại dột như thế, nếu lỡ như Diana mất anh…”
John cười cắt ngang nói: “ đừng lo, anh sẽ không để ai tổn thương đến những cô gái của anh cả, bọn chúng cũng không thể nào lấy anh khỏi các em được…đấy là lời thề của anh.”
Diana lấy hai lòng bàn tay vuốt ve mặt hắn nói: “ có phải liên quan đến cô gái tên Sally?”
“Sally”-cái tên này vừa nói ra đã khiến John giật mình, hắn nhìn chằm chằm vào Diana hỏi: “ sao em biết cô ấy?”
Diana buồn bã nói: “ là Lissandra đã nói, cô ta đã kể lại mọi chuyện…John…em không muốn nhắc lại chuyện buồn này nhưng em mong anh không phải vì chúng em mà đối đầu những nguy hiểm…”
“cốc cốc”-Tiếng gõ cửa vang lên.
John xoay đầu hỏi: “ có chuyện gì?”
“John…có vài người lạ đến tìm cậu, họ bảo là người quen cũ…”-Giọng của Shen vang lên.
John suy nghĩ mãi nhưng không biết người quen cũ ấy là ai, hắn đành rời khỏi giường rồi nói với Diana: “ chuyện này tạm thời đừng nói,anh ra ngoài có chút việc, em nghĩ ngơi đi.”
John rời khỏi phòng Diana cùng với Shen tiến vào đại sảnh, ở đó có vài người đang đợi gặp mặt hắn.
Người đấy là ai? Chưa ai biết, nhưng chắc chắn một điều rằng người đến kia mang theo rất nhiều điều thú vị.
Hành Trình Huyền Thoại Hành Trình Huyền Thoại - Johnny Đoàn Hành Trình Huyền Thoại